Vương Thị - tập đoàn đá quý lớn mạnh và phát triển thịnh đạt nhất
Trung Quốc. Người gầy dựng nên công ty là chủ tịch và phó chủ tịch họ
Vương. Vợ của hai ông đều là những người phụ nữ không những giàu có mà
sắc đẹp còn nghiêng nước nghiêng thành. Vợ chủ tịch là bà Dương Mịch-con gái của một tỉ phú vô cùng giàu có, vợ của phó chủ tịch là bà Chương Tử Di-con gái của của chủ tịch tập đoàn Chương Thị (=_=).
Cả hai gia đình đều đã có cho mình những đứa trẻ dễ thương, là Vương Tuấn Khải hai tuổi và Vương Nguyên một tuổi.
~5 năm sau~
-Cả hai! Đứng lại có nghe không?!!!_Dương Mịch hét lớn.
-Không chịu, ngày mai chúng con nhất định phải đi đón baba!_Tiểu Khải bướng bỉnh, nắm tay Tiểu Nguyên tiếp tục chạy.
Chuơng Tử Di từ trong bên trong nói vọng ra :
-Mịch tỷ! Cứ để chúng theo, em sẽ canh chừng!
Dương Mịch phân vân một lát, rồi gật đầu đồng ý.
-Tiểu Nguyên thấy không?! Anh đã nói mama sẽ đồng ý mà!_Tiểu Khải đắc ý nghênh mặt với Tiểu Nguyên.
___________
”Reng...reng...reng...”
Tiếng chuông điện thoại dưới phòng khách
reo liên hồi. Chương Tử Di vội vàng chạy xuống bắt máy, đầu dây bên kia
có chút hốt hoảng:
”Phu nhân! Chủ tịch xảy ra chuyện rồi!”_Người thư kí nói trong tiếng nấc.
Chương Tử Di điếng người khi nghe tin,
làm rơi luôn chiếc điện thoại xuống đất. Dương Mịch đang dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu biết là có chuyện không hay liền hốt hoảng chạy đến. Chương
Tử Di liền bật khóc ôm chầm lấy Dương Mịch, hai đứa trẻ thì ngạc nhiên
không biết đã có chuyện gì.
~15 phút sau~
Chiếc xe ô tô vừa lớn vừa sang trọng đã
đến trước bệnh viện Thiên Nhân gần sân bay. Xe vừa mở cửa bốn con người
hai lớn hai nhỏ vội vàng chạy ngay vào dãy phòng cấp cứu. Người thư kí
vừa thấy họ liền chạy đến chào hỏi. Không trả lời, hai người họ hỏi anh
ta tới tấp :
-Tình hình sao rồi cậu Vĩ, họ đâu rồi?_Sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt Dương Mịch.
-Tình hình rất nguy cấp, cần phải chờ đợi ạ!_Kỳ Vĩ nhẹ nhàng đáp.
-Vậy lí do gì mà máy bay gặp nạn, chẳng
phải hai chủ tịch đã đi chuyến bay an toàn nhất rồi hay sao?_Chương Tử
Di bất giác khó hiểu.
-Chuyện là...
Bốn con người cùng nhau nghe kể rõ đầu
đuôi. Đến đây Tiểu Khải đã hiểu ra một chuyện, nó biết có khi đây là lần sau cùng nó gặp được bố.
Bây giờ đã là bảy giờ tối, trời mưa tầm
tã như khóc than cho số phận con người. Ánh đèn bên trong phòng phẫu
thuật vụt tắt, các bác sĩ bước ra ngoài với ánh mắt bất lực hướng vào
mọi người đang hồi hộp chờ kết quả, rồi thở dài :
-Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mời người nhà vào gặp mặt bệnh nhân lần cuối!
Nghe đến đây Chương Tử Di và Dương Mịch gần như ngất đi, Tiểu Khải và Tiểu Nguyên ra sức dụi dụi hốc mắt đỏ hoe.
Năm con người chạy vào phòng cấp cứu, nhịp tim của hai người đàn ông đang dần yếu đi.
Chủ tịch nhìn vợ của mình rồi quay sang nhìn đứa con trai thân yêu. Ông thì thào bằng giọng yếu ớt:
-Khải Nhi! Con phải lớn thật nhanh...để giúp mẹ và dì cai quản công ty có biết chưa? _Ông với tay lên xoa đầu Tiểu Khải.
-À.... ta quên, sau này con còn phải chăm sóc tốt cho Nguyên nhi của ta!
Tiểu Khải gật gật đầu như sợ không còn kịp nữa.
”Papa yên tâm hãy tin vào Khải nhi, con nhất định sẽ nghe lời...hức..hức”
Lúc này đây, gia đình của Tiểu Nguyên cũng nghẹn ngào trong nước mắt.
-Tử Di! Tiểu Nguyên! Hai mẹ con đừng khóc nữa, hãy giúp Dương Mịch quản lý công ty cho tốt. Cho dù sau này anh
không còn bên hai người nữa, nhưng anh hứa sẽ luôn dõi theo giúp hai
người vượt qua những khó khăn!_Giọng của ông yếu ớt dần.
-Không! Nguyên nhi không cho papa đi đâu hết, papa phải ở lại với mẹ và Nguyên nhi!”_Tiểu Nguyên bất giác khóc lớn hơn.
Lão ba nắm lấy đôi tay gầy yếu của cậu an ủi :
-Nguyên nhi nín khóc nào, từ nay sẽ có thêm Khải nhi chăm sóc cho con, ta rất tin tưởng thằng bé.
Vừa nói xong, hai lão ba trút hơi thở cuối cùng, lên đường bình an không một chút bận lòng.
Buổi tối hôm đó Tiểu Khải đã quyết tâm
phải bảo vệ được Tiểu Nguyên, chăm sóc cho Tiểu Nguyên và sau này lớn
lên nhất định sẽ cưới Tiểu Nguyên làm “vợ”, theo đúng mong ước của baba
trước lúc ra đi.