Snowy Love

Chương 30: Chương 30: Sự Trả Thù Của Hạ Vĩnh Kỳ(Part 3)




Chiếc xe dừng lại trước cổng Vương gia, nơi đây có rất nhiều kỉ niệm giữa dì với gia đình làm dì thấy nhớ rất nhiều. Vừa xuống xe, dì Vy đã đứng sẵn ở cổng.

-Em gái thân yêu, chị về rồi này, nhớ em nhiều lắm nha.-Dì Mịch xúc động chạy đến ôm chầm lấy dì Vy.

-Em cũng nhớ chị nhiều, đã mười năm rồi không gặp, trông chị vẫn xinh đẹp và trẻ trung,thật khiến người khác ngưỡng mộ.-Dì Vy cười vui vẻ.

-Em cũng thế mà.

-Wei, hai người không định vào nhà à?-Anh nhắc nhở.

-Ấy, ta quên mất, hì hì.

Hai dì dắt tay nhau vào trong, nhìn cứ như trẻ con, bỏ mặc hai đứa nhỏ khó khăn xách mấy cái Vali to đùng vào.

-Chị ngồi xuống đây, mình bàn chút về chuyện công việc.-Dì Vy nghiêm túc hơn khi nói đến chyện này.

-Ừm.-Dì Mịch ngồi xuống, anh và cậu cũng ngồi xuống bên cạnh.

-Công ty của chúng ta xuất hiện một cổ đông lạ mặt, nghe đồn là ông trùm xã họ đen rất có tiếng tăm. Công ty lúc trước của ông ta cũng kinh doanh đá quý nhưng đã bị tịch thu giấy phép kinh doanh do làm ăn trái phép. Ông ta có một người vợ và một người con, hiện giờ họ không ở cùng nhau do ông ta không yêu thương vợ mà luôn nhớ nhung đến ngườ nào đó.....

-Stop!!! Em nắm rõ thông tin cá nhân của ông ta thế à?

-Như vậy mới tìm ra được điểm yếu chứ.

-Ra vậy, nhưng em đừng lo, chị đã có kế hoạch đối phó, vài ngày sau khi chị về thì người của Dịch tổng tài sẽ sang đây để giúp chúng ta. Ha, chị biết và nắm rõ từng kế hoạch của ông ta đó nha, còn lí do thì em không cần biết cũng được.

-Nếu chị đã nói vậy thì em an tâm, em rất tin tưởng chị.

-Hảo a~ À, bây giờ ta muốn xem mắt con dâu tương lai của Dịch, hì hì.

-Khải Nguyên này, con đưa dì Mịch sang thăm Lưu gia nhé, bây giờ ta đến công ty có chút chuyện, chiều chúng ta sẽ gặp nhau.-Dì Vy ôn nhu nói.

-Vâng ạ.

~Biệt thự Lưu gia~

”Kíng...kong” “Kíng...kong”

Nghe tiếng chuông cổng, dì Lưu nhanh chóng chạy ra....

-Là hai đứa à, còn có.....

-Oa, bạn hiền, không nhớ tui sao? Dương Mịch nè, quen hôn?

-Mịch...Mịch...Mịch..ơ...aaaa....bạn thân yêu, tớ nhớ ra cậu rồi. Thật là, cậu đẹp đến tớ không nhận ra luôn đấy nha.-Hai dì ôm chầm lấy nhau, rơm rớm nước mắt.

-Mình cũng nhớ cậu nhiều a~ Lưu ca ca đâu rồi?

-Anh ấy đi làm rồi, đến tối mới về. Thôi, chúng ta vào nhà đi, tớ vui lắm.

Hai dì nắm tay nhau vào trong, anh và cậu thẩn thờ nhìn nhau...

-Wei, tiểu Khải, anh có nghe họ xưng hô với nhau không?

-Ừ...ừ....có nghe, họ tưởng mình còn trẻ lắm ha.

-Thôi kệ, miễn sao họ vui là được a~

-Nguyên à, về già chúng ta có được như vậy không?

-Không!!!!!

-Sao thế a?

-Anh muốn là bạn thì em chiều. Hứ, đồ mặt Đao đáng ghét.-Cậu giận dỗi bỏ vào nhà.

-Ây ya, mặt Đao thì có lỗi sao nhỉ?-Anh đứng đấy tự luận thâm tâm, sao tự nhiên bị ngốc đột xuất thế nhở?

-----------------------------

-Hoành a~ Thiên a~ Chúng ta có khách quý nè, hai đứa mau xuống đây đi.

-Vâng ạ.-Thiên và Hoành bỏ dở trò chơi ghép tranh, vọt nhanh xuống nhà.

-Là dì Mịch đấy. Con chào dì.-Thiên Tỷ cười, tranh thủ chào hỏi.

-Con cũng chào dì ạ.-Hoành ngoan ngoãn tiếp lời.

-Nếu ta đoán không lầm thì đây là con dâu của Dịch tổng tài phải không nhỉ?-Dì Mịch đảo mắt nhìn Hoành, có vẻ rất hài lòng.

-Woa, dễ thương ghê a~ Lúc nhỏ ta có gặp cháu nhưng lúc đó cháu mới có 3 tuổi, bây giờ lớn lên trông xinh đẹp ra phếch nhỉ.

-Ha ha, dì quá khen rồi ạ, con thấy mình cũng bình thường thôi a.

-Con làm sao bình thường được, nếu con không đặc biệt thì làm sao lọt vào mắt xanh của Thiên tổng nhà ta chứ, phải không?-Dì Mịch quay sang cười với Thiên Tỷ.

-Đúng a, em ấy rất đặc biệt. Vừa tăng động, vừa nhiều chuyện, vừa ham ngủ, vừa...vừa...vừa...đúng là mẫu người lí tưởng của con đấy.

-Này, anh đang khen hay đang nói xấu em vậy?-Hoành đen mặt lờm Thiên.

-Đương nhiên là nói xấu rồi.

-Hừ....yaaa...anh tới số rồi, đứng lại ngay cho tôi.-Hoành mặt đỏ lên vì giận, rượt đuổi Thiên khắp nơi.

-Còn trẻ con hơn cả chúng ta lúc trước Mịch nhỉ?-Dì Lưu cười hạnh phúc.

-Đúng rồi. À bạn này,lát nữa chúng ta đi mua sắm đi, mình mới về nên không có mang nhiều đồ.

-Ừm, lát nữa không được a, mình có chuyện bận rồi, hay là cậu đi cùng với tụi nhỏ đi ha.

-Được thế thì tốt quá a~ Mình sẽ dẫn Nguyên và Hoành đi, sẵn tiện thay đổi phong cách cho chúng luôn. Còn Thiên và Khải thì chịu khó đi theo làm bảo vệ kiêm cầm đồ ha.

-Này tiểu Khải, anh có nghe dì Mịch nói gì không? Dì nói dì mang rất ít đồ cơ đấy.

-Nghe chứ, nhưng anh tự hỏi, cái đống hồi sáng chúng ta vất vả lắm mới mang vào được là cái gì?

-Nè, hai đứa làm gì mà xù xì với nhau hoài thế, bây giờ chúng ta đi mua sắm nào.-Dì Mịch kéo hai người đứng lên rồi cùng nhau đi ra xe.

-Ủa, Hoành với Thiên đâu nhỉ?-Cậu thắc mắc hỏi anh.

-Đứng lại Thiên Thiên, em mệt rồi.

-Stop!! Hai đứa làm gì vậy, đi mua sắm này.-Dì Mịch lên tiếng ngắt ngang cuộc rượt đuổi.

-Mua sắm hả dì, đi liền đi liền a~

Cả năm người cùng nhau lên xe, phía trước Khải với Thiên ngồi rất yên tĩnh nhưng bù lại, ở phía sau có ba cái miệng luôn hoạt động hết công suất.

Chiếc xe dừng lại ngay trước cửa hiệu thời trang Ace of Angels Shop-một trong những cửa hiệu thời trang nổi tiếng ở Trùng Khánh (đương nhiên là do ta bịa ra)

-Nhanh vào nào các con ơi.-Dì Mịch háo hức chạy vào trong làm bốn người còn lại phải phì cười vì cái tính trẻ con này.

Bên trong shop thật lộng lẫy với nhiều loại trang phục bắc mắt và không kém phần năng động.

-Nguyên Hoành à, hai đứa lại đây, dì sẽ lựa chọn trang phục cho hai đứa.

-Ân.

Dì thật sự rất biết cách phối đồ. Đối với cậu nhóc năng động như Hoành, dì chọn cho cậu một chiếc áo sơ mi màu mix cùng với chiếc quần jeans năng động, trông cậu thật gọn gàng và sành điệu, tôn lên vẽ dễ thương hiếm có của mình. Còn với Nguyên, dì chọn cho cậu một chiếc áo thun Oversize thật cực chất cà cá tính kết hợp với quần legging kiểu nam càng tôn lên vẽ dễ thương dịu dàng như con gái của cậu, nói chung dì Mịch đã ra tay thì nhất định sẽ không làm ai thất vọng.

Tiếp theo dì dẫn hai người đến khu bán giày thể thao và nón. Lựa chọn cho cả hai đôi giày Aqua trắng đen rất tinh tế sẵn tiện nâng chiều cao cho hai nhóc lùn, kết hợp với nón lưỡi trai Sunshine. Bây giờ nhìn hai người chẳng khác nào người mẫu thời trang.

-Xong rồi, hai đưa xem, có phải Nguyên và Hoành đẹp lắm không?-Dì Mịch kéo hai người đang đứng ngoài kia vào chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

-Dì à, ngại chết được, sao lại gọi họ vào a?-Cả hai đỏ mặt, hai người đàn đứng kia cũng không ngoại lệ.

-Sao nào, khác hẳn ngày thường chứ gì? Style mới của dì đấy.

-Ừm, đẹp đấy.-Anh ngắm đi ngắm lại rồi nói.

-Hoành dễ thương a~ Lại anh hôn miếng coi.-Thiên Thiên ngoắc tay.

-Xí, anh nằm mơ à? Em đây sẽ đảo chính, không để anh sai bảo.-Hoành lè lưỡi thách thức.

-Được lắm nhóc, về nhà biết tay anh.

-Thiên à, con có làm gì thì làm cũng phải nghĩ tới Hoành đang trong tuổi ăn tuổi lớn nha con.-Dì Mịch trêu.

-Dì nói vậy là ý gì vậy?-Cả 4 cùng lườm.

-Thôi, thôi, hai ông làm ơn mang đồ ra ngoài dùm cái, có mấy chục bộ chứ không nhiều đâu. Dì với Nguyên Hoành đi ăn kem nha.-Dì Mịch kéo Nguyên Hoành đi, bỏ lại hai ông công khắc khổ.

-Đại ca, mục tiêu ở kia, ra tay liền không ạ.

-Tùy tụi mày, càng nhanh càng tốt.

-Bắt hết cả ba luôn ư?

-Mày ngu thế, bắt một người để hai người kia gọi cảnh sát à?

-Cũng phải, em bắt liền.

Phía xa, có bốn tên đàn ông to đùng tiến đến, đánh ngất cả ba từ phía sau rồi cẩn thận đem lên xe.

-Dương Mịch, cuối cùng em cũng sẽ thuộc về Hạ Vĩnh Kỳ này.

”Hừ, để xem ông sẽ làm gì, tôi biết hết kế hoạch của ông, đừng có tưởng sẽ có được tôi”

”Xin lỗi, để hai đứa phải chịu khổ rồi, sau này ta sẽ đền bù”-Dì Mịch nằm trong xe, môi khẽ nhếch lên một nụ cười bí hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.