Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 30: Chương 30: Nghiến Răng Nghiến Lợi




Edit : Đào Đào

Lương Trạch: Lấy thêm hai bịch khoai lang cắt lát nữa.

Hải Hồng: Ah, được.

Lương Trạch: Đúng rồi, võng, size trung, một cái.

Hải Hồng: Chờ tôi tìm xem.

Lương Trạch: Ừm.

Hải Hồng: Tạm thời đã hết size trung.

Lương Trạch: Quá tốt rồi.

Hải Hồng: A?

Lương Trạch: Ý, ha ha, là quá không tốt rồi!

Hải Hồng: Dạo này cậu mua thức ăn cho mèo làm chi mà lắm vậy?

Lương Trạch: Gần đây mèo hoang trong sân lại tăng thêm.

Hải Hồng: Thật xui xẻo.

Lương Trạch: Chuyện tốt chứ!

Hải Hồng: ...

Lương Trạch: Nhất Hưu, tới sờ cái nào, cha đi đây

~Lương Trạch cầm một bao lớn rời khỏi, Hàng Hàng mới từ trước máy tính tiền ngẩng đầu lên nhìn.

Trong sân lá rụng tiêu điều, Lương Trạch đạp lên chúng nó, càng đi càng xa.

Mỗi ngày đều không tiếng động mà đến điểm danh, dù cho người lòng dạ sắt đá đến đâu cũng sẽ thấy cảm động, huống chi một tên đa sầu đa cảm như Hàng Hàng. Hàng Hàng biết, Lương Trạch cứ đều đặn đến đây, mua chút đồ, nhìn Nhất Hưu. Nhưng thực ra, tầm mắt của cậu vẫn luôn tập trung về phía anh.

Cậu, gầy đi rất nhiều. Mắt thường cũng có thể nhìn ra. Vì không thói quen thắt dây nịch, cho nên quần jean cứ lỏng lẻo mà treo ngang hông.

Ngày hôm qua, anh mãi chẳng ngủ được. Đang lúc lăn qua lộn lại thì chợt nghe thấy Nhất Hưu và Ca Ca kết bè kết đảng gây tiếng ồn ngoài phòng khách.

Bật đèn, trông thấy những tấm ảnh kia, nhìn cảnh bọn họ hôn nhau.

Còn có thể trở lại sao?

Hàng Hàng tự hỏi mình.

Lương Trạch rời khỏi cuộc sống của anh, hơn nửa năm. Nhưng, kỳ thực cũng chỉ khoảng hai tháng thôi. Thời gian còn lại, cậu bày đủ mọi cách để đến gần anh.

Đúng vậy, cậu nói, tôi vẫn muốn ở bên cạnh anh.

Chưa bao giờ tồn tại cái gọi là khoan dung và tha thứ, có chăng, cũng chỉ là đối mặt với nội tâm đang do dự bàng hoàng của bản thân.

Nên cho nhau thêm một cơ hội nữa không?

Và, có thể bắt đầu lại mọi thứ chứ?

Nó đã không còn can hệ đến quyết tâm hay nhận thức, mà liên quan trực tiếp tới hiện thực.

Nếu, kết cục vẫn giống như trước, vậy thà rằng đừng lại tiếp tục.

Nhưng, không tới ngày đó, thì ai có thể biết trước được?

.... Không muốn dây dưa nữa, đặc biệt là một tên trai thẳng.

Nhưng, lại không buông xuống được.

“Hàng Hàng, Lương Trạch muốn mua võng cỡ trung cho Chinchilla, chúng ta không còn hàng.” Hải Hòng dắt hai con chó được gửi nuôi ra, định dẫn chúng đi dạo.

“Ờm.” Hàng Hàng lấy lại tinh thần, gật đầu, “Thiếu cỡ trung đúng không?”

“Ừm, đúng.” Hải Hồng mở cửa tiệm, hai con chó nhảy cẫng lên, vui sướng xông ra ngoài, kéo theo cọng xích trên tay cô. Hải Hồng quay đầu lại nhìn Hàng Hàng một chút, biểu tình trên mặt anh quả là thâm sâu khó dò.

Sau khi Hải Hồng rời đi, tiếng chuông gió vang lên rất lâu. Hàng Hàng ngước mắt nhìn chăm chú cái chuông gió đang đu đưa kia, nó dừng lại, trong cửa hàng yên tĩnh đến đáng sợ.

Hàng Hàng muốn tìm cho mình một ít chuyện để làm, nhưng mới vừa đứng lên, liền trông thấy một chùm chìa khóa nằm trên kệ hàng bên trái. Không thể quen thuộc hơn nữa, bởi đó là của Lương Trạch.

Cậu quên cầm theo chìa khóa ư?

Đang nghĩ như thế, tiếng chuông gió ở cửa liền vang lên, bóng người kia đứng ngay đó, bộ dáng vô cùng lúng túng, quả bưởi trên tay lấp ló sau cái bọc nilong.

“Cái kia... Tôi để quên chìa khóa, vừa nãy ghé mua quả bưởi này mới sờ vào túi quần tìm tiền lẻ ...” Lương Trạch mở miệng.

Hàng Hàng nhìn cậu, sờ sờ mũi, không lên tiếng.

“Tôi đụng phải Hải Hồng đang dẫn chó đi dạo, hỏi cổ, cổ bảo tôi trở vào tìm xem.”

“Nó đây nè.” Hàng Hàng cầm lấy chùm chìa khóa, đi tới.

Anh đưa chùm chìa khóa cho cậu, không ngờ cậu lại chụp lấy tay anh, rất dùng sức, cực đột nhiên.

Hàng Hàng nghĩ Lương Trạch sẽ nói cái gì đó, và quả thật Lương Trạch cũng muốn nói cái gì đó, nhưng cậu há há miệng ra, rồi lại ngập ngừng khép lại. Tề Tễ dặn cậu, nếu Hàng Hàng không để ý tới cậu, cậu tuyệt đối đừng nói chuyện. Bất quá bây giờ, Hàng Hàng đã chịu nhìn cậu, còn bảo 'nó đây nè' nữa. Lương Trạch không rõ, rốt cuộc mình có nên nói chuyện hay không. Tuy nhiên trước khi kịp hiểu rõ, tay cậu đã nhanh hơn não, chụp lấy tay Hàng Hàng.

“Híc, xin lỗi ha.” Lương Trạch vô cùng kinh hoảng, cậu biết mình làm hỏng chuyện rồi, giờ cậu chỉ muốn mau mau rời khỏi, đừng để Hàng Hàng mắng người.

“Lương Trạch!”

Người kia vừa xoay đi, Hàng Hàng liền kéo cậu lại. Cách chiếc áo bằng bông, anh cảm nhận được nhiệt độ từ cậu.

Lương Trạch quay đầu lại, nhìn Hàng Hàng, không biết là đang chờ đợi cái gì.

Cậu đã dùng hết mọi biện pháp mà cậu có thể nghĩ ra, thậm chí ngay cả chị dâu cũng mời ra trận, nhưng tất cả đều không có kết quả. Nếu không nhờ cú điện thoại của Tề Tễ vào hơn một tháng trước, có lẽ cậu sẽ tự ép bản thân tới phát điên lên mất. Sống nhiều năm như vậy, cậu chưa từng cảm thấy bất an đến thế, chưa từng cảm thấy lạc lõng đến thế, chưa từng cảm thấy thương tâm đến thế.

“Cùng ăn cơm tối đi.” Hàng Hàng bình tĩnh nói, anh nhìn thấy trong đôi mắt của Lương Trạch, có lóe lên tia kích động.

“Thật sao?”

“Thật.” Hàng Hàng gật gật đầu. Lương Trạch mạnh siết tay anh, cậu cảm thấy như Thần Cupid bắn vào tim mình. Mà cũng chắc là cậu nhận ra quá muộn, có khi mũi tên kia đã cắm lên tim cậu từ lúc nảo lúc nào rồi, mà mãi đến giờ cậu mới kịp nhận ra.

“Thật sao?” Lương Trạch nghe được chính mình lại bật người hỏi lần hai.

“Hừm, cậu ngồi chờ một chút, chờ Hải Hồng trở về rồi chúng ta đi ăn.”

Thời điểm Hàng Hàng trông thấy quả bưởi tròn tròn lăn lông lóc trên đất, là Lương Trạch đã nhào tới anh, rất mạnh, thô lỗ ôm siết lấy anh. 'Cái ôm của gấu', Hàng Hàng bỗng nhiên nghĩ tới cảnh này.

Mùi vị trên người Lương Trạch xông thẳng vào khoang mũi của Hàng Hàng, Hàng Hàng không có đẩy Lương Trạch ra, cứ thế mà để mặc cho cậu ôm. Anh hô hấp, hít lấy từng chút từng chút không khí xung quanh. Là mùi vị mà anh đã từng rất quen thuộc.

“Quả bưởi rơi mất rồi.” Hàng Hàng lướt qua bờ vai của Lương Trạch, nhìn chăm chú vào quả bưởi đang nằm chỏng chơ trên đất.

“Trà bưởi tôi đưa, anh đã uống hết chưa?” Lương Trạch cọ cọ vào mặt Hàng Hàng, cậu phát hiện mình có chút lạc giọng, thật giống như cả đời này cậu chưa từng kích động đến thế, tâm tình chưa từng kịch liệt đến thế. Bao quát luôn cả mấy ngày trước, đoạt giải Bách Hoa Tưởng, ( Hoa Nở Bất Bại ) của cậu vinh hạnh được trao tặng danh hiệu tiểu thuyết dài tập ưu tú nhất toàn quốc, hay là khi đám phóng viên vây quanh cậu mà phỏng vấn, cũng không hề bằng... Nói như thế nào đây, sống lại, nó chính là cái cảm giác này.

“Uống hết rồi.” Đầu ngón tay Hàng Hàng leo lên trên lưng Lương Trạch.

“Thế mà anh bảo uống hai năm cũng chẳng hết...”

“Ha ha...”

“Tôi mua thêm cho anh, nhá?”

“99 đồng một hộp, không đau lòng à?”

“Fuck...”

“Buông ra đi, chốc nữa sẽ có khách vào đấy.”

“Không dám buông.”

“Hả?”

“Tôi sợ tôi buông tay ra, anh sẽ biến mất, sau đó tỉnh lại phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.”

“Cái tên ngớ ngẩn này.”

“A. Ha ha...”

Hải Hồng dắt chó đi dạo trở về, đẩy cửa liền trông thấy Hàng Hàng đang lụi cụi thu dọn quầy tính tiền, còn Lương Trạch thì ngồi trên băng ghế, ôm một quả bưởi to.

“Hải Hồng, cô trông tiệm một lát, tôi với Lương Trạch đi ăn bữa cơm.”

Hải Hồng nhìn hai người bọn họ một chút, phát hiện bầu không khí rất vi diệu, cô gật gật đầu, nhốt hai con chó vào lồng, chẳng nói gì.

“Ăn ở đâu?” Lương Trạch theo chân Hàng Hàng bước ra cửa, nhìn ánh tà dương sắp chìm xuống phía tây, hỏi.

“Cậu muốn ăn cái gì?”

“Nghe theo anh cả.”

“Vậy đi bộ sang quán Chang đi.”

“Chỗ An Môn hả?”

“Ừm.”

“Tôi chưa ăn ở đó bao giờ, có ngon không?” Lương Trạch sóng vai đi cạnh Hàng Hàng, trong lòng cứ có cảm giác như đi trên mây.

“Vậy ăn thử xem sao, tôi thấy cũng khá.”

“Được!”

Bởi ngay giờ cơm, cho nên thời điểm Hàng Hàng và Lương Trạch đến đó, tất nhiên là hết bàn. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lương Trạch định hỏi có nên sang chỗ khác hay không, nhưng lại sợ Hàng Hàng rất muốn ăn ở đây.

Còn Hàng Hàng muốn hỏi Lương Trạch có đói bụng hay không, đói bụng liền tùy tiện tìm đại một quán, nhưng Lương Trạch không lên tiếng, anh lại chẳng biết mở miệng làm sao.

Đồng thời bọn họ cũng ý thức được, quen nhau lâu đến vậy, đây là lần đầu tiên cả hai không thể nào thẳng thắn với nhau.

Cứ thế, chờ chờ đợi đợi cùng một đống nam nữ hỗn tạp. Một lúc lâu sau, vẫn là Lương Trạch mở miệng trước, “Bên Cung Vương Phủ có một quán, tôi đi ngang đó rất nhiều lần nhưng chưa ghé vào lần nào...”

“Đắt sao?” Hàng Hàng phát hiện, tựa hồ mình bị Lương Trạch ảnh hưởng quá sâu, ở chung với cậu riết anh cũng trở thành một người thiếu lãng mạn luôn.

“Có hơi đắt chút.”

“Không hẹn trước chắc chẳng có bàn đâu nhỉ?”

“Chứ giờ sao? Quán Thuyền kế bên cũng phải xếp hàng chờ.”

“Ha ha, thứ sáu .”

“Nếu không...”

“Hả?”

“Đến nhà tôi, tôi kêu Nhà Hàng Hồ Nam ở dưới lầu oder lên?”

Lúc nói ra lời mời này, Lương Trạch nhẹ ho khan một tiếng, không biết mình có quá đột ngột hay không.

Hàng Hàng nhìn hai gò má Lương Trạch, phát hiện tay cậu cứ không ngừng sờ sờ nhéo nhéo quả bưởi, “Đừng ngắt, vò sắp bong vỏ ra luôn rồi kìa.” Anh vừa nói vừa đứng lên.

Lương Trạch ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hàng Hàng, chẳng biết anh đứng lên làm gì.

“Đi thôi, chẳng phải rủ tôi sang nhà cậu à? Sẵn tiện xem đám mèo hoang luôn.”

Không khí rất lạnh, nhưng trên quốc lộ Bình An vẫn chen chúc xe cộ, chờ bọn họ về tới Quốc Tử Giám, trời cũng sập tối. Hai người oder thức ăn xong, vào trong sân, Hàng Hàng thật trông thấy một đám mèo hoang đang tụ tập dưới chiếc xe cùi kia. Lương Trạch đi qua, kêu vài tiếng mew mew mew~. Đám mèo hoang lập lòe mắt to, nhìn chằm chằm Hàng Hàng, không dám nhúc nhích. Lương Trạch đến gần, hốt một nắm lớn thức ăn cho mèo, đặt vào trong hộp. Đám mèo hoang mới thập thò mò tới. Hàng Hàng cũng đến gần, chúng nó vừa ăn vừa nhìn anh đầy cảnh giác.

“Cậu nghĩ sao mà lại nuôi mèo hoang?”

“Chúng rất đáng thương ah, cả chỗ trú ngụ qua trời giá rét cũng chẳng có, thỉnh thoảng còn phải đối phó với đám trẻ con nghịch ngợm khốn nạn.”

“Ha ha...”

“Lên lầu đi.” Lương Trạch rải thức ăn cho mèo xong, thẳng eo đứng dậy.

Lương Trạch vừa mở cánh cửa, Hàng Hàng liền như bước vào ngôi nhà ma. Nơi này so với trước kia còn đáng sợ hơn, bàn đầy rác rưởi, giấy lộn vứt khắp nơi, mười sáu cái bóng đèn treo chẳng cái nào sáng. Khiến người ta bái phục nhất chính là đám cửa sổ thủy tinh, phía trên đều dán kín giấy là giấy, giấy trắng chưa tính, bên trên còn rậm rạp dấu ấn màu đỏ, cứ như tế đàn ấy ==

“Ây. Cái kia... Có hơi lộn xộn... Anh ngồi đi, chờ tôi dọn dẹp.”

“Bọn Tiểu Diệp Tử vẫn tốt chứ?” Đây chính là vấn đề hàng đầu mà Hàng Hàng nghĩ đến lúc này, Lương Trạch lôi thôi như vậy, có nhớ tới phải chăm sóc chúng nó hay không đây?

“Tốt, rất tốt, trong phòng ngủ ấy, anh vào xem đi.”

Hàng Hàng gật đầu, vừa mới đẩy cửa, liền nghe Lương Trạch hô lên, “A! Tôi cái đệt!”

Tưởng bên ngoài phòng khách xảy ra chuyện, Hàng Hàng xoay người nhìn lại, trông thấy Lương Trạch vọt tới. Bản năng, Hàng Hàng đưa mắt liếc vào bên trong, được rồi, trên ô kính cửa sổ của phòng ngủ có dán ba chữ 'Yêu chủ quán' rất to. Đèn màu không cài chốt cửa sẽ không sáng, nhưng Hàng Hàng chẳng phải người mù, Hàng Hàng nhìn thấy.

Lương Trạch ôm đầu, liền trở về phòng khách.

Hàng Hàng ngồi xuống trước bàn gỗ, hai vợ chồng Tiểu Diệp Tử và bé con đều mạnh khỏe cả. Trông thấy anh, chúng nhao nhao dừng lại mọi hoạt động, nhào tới. Chúng vẫn còn nhớ anh. Bé con của Tiểu Diệp Tử đã lớn, toàn thân một màu xam xám rất đẹp. Nó vô cùng lanh lợi. Hàng Hàng hỏi: “Bé con có tên chưa?”

Tiếng Lương Trạch từ ngoài phòng khách truyền vào: “Ashikaga Yoshimitsu á!”

“...”

Chơi đùa với Chinchilla một hồi, trong tai Hàng Hàng toàn là tiếng leng keng loảng xoảng thôi.

Phòng ngủ cũng rất lộn xộn, ban đầu nhìn thấy đã loạn, bây giờ bình tĩnh lại, phát hiện càng loạn hơn. Chăn rối như tơ vò mà dồn một cục trên giường, quần áo ném tứ tung, gạt tàn đầy ứ ự, tro thuốc lá vương vãi khắp trên đất.

Vậy mà cậu cũng dám mở miệng rủ tôi sang đây?

Hàng Hàng không chịu nổi nữa, đứng dậy, gom đám quần áo chất thành đống, gấp chăn, đổ gạt tàn.

“Anh đẹp trai anh đừng có mó tay vào!” Lương Trạch ở ngoài phòng khách trông thấy.

“Máy hút bụi.” Hàng Hàng chỉ cho cậu ba chữ.

Dọn dẹp coi như khá tinh tươm, cơm cũng đưa tới. Lương Trạch trả tiền, bày thức ăn ra bàn, Hàng Hàng đang dồn quần áo dơ vào trong máy giặt.

“Anh đẹp trai ăn cơm đi...”

“Sao cậu có thể sống giống heo thế này!” Hàng Hàng cực kỳ bất đắc dĩ. Dứt lời, lại cảm thấy không nên nói vậy, anh đã sớm biết cậu giống heo rồi, đã sớm biết.

Anh biết Lương Trạch đánh nhau với người ta, anh biết Lương Trạch sầu não uất ức, anh biết Lương Trạch tìm đến Chung Nguyệt Văn khóc rối tinh rối mù, anh đều biết hết.

Anh nghe tiếng cậu gọi anh từ dưới lầu, anh đón lấy hoa hồng mỗi ngày, anh nhận được từng phong từng phong thư với chi chít chữ, anh bắt gặp cậu chán nản che dù ngồi trước cửa tiệm, anh nhìn cậu bị cảnh sát lôi lên xe cảnh sát... Cậu như con heo, anh rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.