Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 32: Chương 32: Nối lại tình xưa !




Edit: Vườn Đào.

Lương Trạch : Em với Hàng Hàng đã làm hòa !

Chị dâu : Ờ , vậy tiệc trăm ngày chị phải viết thêm một tấm thiệp rồi.

Lương Trạch : Chị không mời anh ấy ư ?

Chị dâu : Chị không mời em.

Lương Trạch: ...

Chị dâu : Còn chuyện gì không ? Không thì chị cúp, Minh Minh mới khóc.

Lương Trạch : Chị dâu, sao giọng chị nghe uể oải vậy ?

Chị dâu : Dư hơi, cậu thử trông con nít mỗi ngày xem!

Lương Trạch : ...

Chị dâu : Hết chuyện để nói !

Lương Trạch cúp điện thoại, tiếp tục dựa vào đầu giường, châm thuốc. Nửa giường còn lại sớm đã lạnh, hàng Hàng rời đi từ lâu. Lúc này, Lương Trạch đưa tay sang bên kia, sờ soạn một chút liền lăn qua, dùng sức ngửi lấy chiếc gối đầu, là mùi của anh. Cậu cứ như một kẻ ngu si, nhếch môi cười khà khà.

Ngậm thuốc lá, bọc chăn lại, ôm gối Hàng Hàng ngủ, đời này Lương Trạch chưa từng cảm thấy bản thân thoải mái đến như thế. Rất thoải mái, rất dễ chịu !

Nằm ườn một hồi, cậu mới xuống giường, đứng trên mặt đất, chân có chút mềm nhũn, Lương Trạch không thể không vịn lấy tủ đầu giường. Chẳng biết là do hôm qua ngủ quá muộn, hay là do làm quá hăng, mà cả người cậu đều cảm thấy không khỏe. Trước khi lắc lư tiến vào phòng tắm, Lương Trạch trông thấy trên bàn ăn có một tô sữa đậu nành, cùng một dĩa bánh bao ú ụ. Dưới cái dĩa có một tờ giấy : Dậy hâm móng một chút rồi hẵng ăn.

Hạnh phúc tưới vào người ! Dù Lương Trạch đứng dưới vòi sen, nhưng nước mạnh cũng không rửa trôi nó đi được.

Khẽ hát điệu hát dân gian, xoa chút sữa tắm, Lương Trạch nhìn thằng nhỏ của mình nói :Không chịu thua kém !”

Cho tới hôm nay Lương Trạch mới phát hiện, trước kia mình quả thật không thể nói lý. Chẳng phải bây giờ rất vui vẻ sao, vậy còn chối đây đẩy để làm cái quái gì ? Chỉ cần nghĩ đến người mình ôm chính là Hàng Hàng, người mình hôn chính là Hàng Hàng, trong lòng liền vui vẻ vô cùng ! Tuy rằng rất đau, tuy rằng đến hiện tại vẫn cảm thấy khó ở. Nhưng trong quá trình làm tình, tâm lý lại được thỏa mãn cực kỳ, chẳng phải loại thỏa mãn dựa trên sinh lý bình thường mà nó rất phong phú.

“Mày sống lại rồi!” Chà chà thằng nhỏ, Lương Trạch vui mừng phấn khởi.

Chưa tới 10h Hàng Hàng đã có mặt ở cửa hàng, mở cửa, dân Ca Ca và Nhất Hưu xuống lầu, khởi động máy, treo Want.

Doanh Doanh đến hơi trễ một chút, vào cửa liền bảo trên đường bị kẹt xe, Hàng Hàng cười cười, khoát khoát tay nói không sao.

Lâu lắm rồi Doanh Doanh mới thấy Hàng Hàng nở nụ cười, cứ thắc mắc mãi cớ gì hôm nay anh lại vui vẻ như vậy.

Cầm một cốc trà sữa lớn, Hàng Hàng dạo trên Taobao. Khi con của Chung Nguyệt Văn đầy tháng, anh có mua một cái Khóa Trường Thọ tặng cho bé. Chung Nguyệt Văn vừa nhận được liền nói với Hàng Hàng, bọn họ không có làm đầy tháng. Đây là ý của cha mẹ, nói làm tiệc trăm ngày và gọi thêm chút thân thích là được. Chung Nguyệt Văn dặn Hàng Hàng lúc đó nhất định phải có mặt. Khi ấy, Hàng Hàng đáp ứng rất miễn cưỡng, cứ cảm thấy mình đến cũng chẳng có ý nghĩa, nhưng chị Nguyệt đã nồng nhiệt mời mọc, anh mở miệng từ chối cũng không được. Giờ tốt rồi, lại tiếp tục yêu đương với Lương Trạch.

Nhớ tới ngày hôm qua, Hàng Hàng cứ có cảm giác như đang nằm mơ. Tuy rằng lúc bắt đầu, hai người đều khá câu nệ ,hơn nữa còncó chút gì đó xa cách. Nhưng một lúc sau, mọi thứ tự nhiên hơn hẳn. Có thể nói chuyện một cách tùy ý và thân mật. Khó tin nhất là Lương Trạch lại chủ động yêu cầu anh kia kia kia. Mặc dù bản thân anh đã chuẩn bị tâm lý “đánh chết chôn trong vườn”, nhưng việc xảy ra... tuy rằng biến đổi bất ngờ, bất quá kết quả cuối cùng lại rất tốt. Làm tình với Lương Trạch nhiều lần như vậy, ngoại trừ cái hôm Lương Trạch kéo anh lên lầu liền làm, thì lần này thật nằm ngoài dự đoán. Anh sâu sắc cảm nhận được khát vọng của cậu, nhiệt tình của cậu. Khiến người ta vui sướng nhất chính là Lương Trạch đối với chuyện nằm dưới không hề bài xích. Trước đây cũng không bài xích nhưng cậu nhẫn nhịn, hiện tại không bài xích, mà còn có vẻ như chẳng sao cả. Thẳng tiến thôi !

Tiệc trăm ngày mua gì cho bé đây ? Nhắc mới nhớ anh còn chưa gặp qua bé, có chút mong đợi. Chẳng biết bé có giống Lương Trạch hay không, dù sao hai anh em nhà bọn họ cũng rất giống nhau.

Nghĩ tới đây, Hàng Hàng lại có chút lo lắng, Lương Trạch rất thích trẻ con, mà nếu giờ cậu xác định ở cạnh anh cả đời, vậy khỏi suy nghĩ tới nó nữa. Cậu có cam tâm tình nguyện không ?

Để loại bỏ sự bất an này, Hàng Hàng càng thêm nghiêm túc chọn quà. Nhưng đi dạo cho tới trưa, cũng chẳng tìm được cái gì mới mẻ. Không phải quần áp trẻ em, thì cũng là Khóa Trường Thọ, hay vòng tay các loại.

Ăn cơm trưa, định buổi chiều tiếp tục không ngừng cố gắng chợt điện thoại di động vang lên, nhìn lại, Lương Trạch.

“Alo, ?” Hàng Hàng nghe, trong giọng nói bất giác lộ ra ý cười.

“Anh đẹp trai ! Anh có thể lôi tôi ra khỏi danh sách đen trên Want của anh không !” Lúc này, Lương Trạch có chút sốt ruột.

“Ah, khụ, haha” Hàng Hàng quên béng chuyện này luôn, giờ mới lôi “Tôi là trai đẹp” ra. Không được, không cho phép, cần phải xóa và thêm lại một lần nữa, “Xác nhận lời mời kết bạn của tôi đi.”

“Ừm” Lương Trạch nhận được gợi ý, nhấn Accept, “Xong rồi, sáng rồi !”

“Cậu lại dạo lung tung trên taobao nữa à?” Lúc này Hàng Hàng mới nhớ tới, người này hay mua những thứ khác người trên taobao.

“Không có dạo lung tung!” Lương Trạch phản bác, ngồi chồm hổm trên ghế salon đùa với Chinchila, “Tiệc một trăm ngày của cháu tôi, tôi định mua chút gì đó !”

“Này còn phải nói “

“Còn nữa ! Chị dâu tôi chơi rất không đẹp!”

“Hởm ?”

“Buổi sáng tôi điện cho chị ấy, báo tin vui cho chị, nói hai chúng ta hòa rồi. Xong chỉ nói được tiệc trăm ngày lại nhiều hơn một tấm thiệp. Tôi liền hỏi có phải chỉ không mời anh. Kết quả chỉ nói,không phải là không mời tôi !Mợ nó !”

“Ha ha ha...” Hàng Hàng cầm điện thoại di động mà bật cười, muốn nói chị Nguyệt chơi rất đẹp !

“Còn cười được nữa !”

“Cậu chọn được món nào rồi ?”

“Được vài cái ở trên Taobao. Chẳng phải định hỏi anh xem xem thế nào à, kết quả anh lại chặn tôi”

“Gửi địa chỉ qua đi”

“Gửi rồi đấy, xem màn hình đi”

Hàng Hàng mở lên, cái này cho tới cái nọ, cái nào cũng không thực tế - transformers , đồ chơi câu cá trong nhà, pháo đài thông minh...

“Cậu cho rằng cháu cậu mấy tuổi?”

“Ạch..”

“Mấy thứ kia đều là đồ chơi cho trẻ em trên 5 tuổi”

“Cái đó...”

“Ah!” Hàng Hàng chợt trông thấy một cái bản in, “Cậu nhìn xuống dưới này” Nói xong, anh paste địa chỉ đó qua cho cậu.

Lương Trạch mở lên “Đây mà là đồ chơi à?”

“Xem kỹ mấy cái chữ kia đi”

“Đừng vội chờ tôi đọc đã”

“Ừm, xem đi, rồi lên Want nói”

“Được”

Hàng Hàng vừa muốn treo máy, Lương Trạch liền hô một câu, “Ôi chao, bánh bao thịt ăn ngon thật”

“Đứa ngốc” Hàng Hàng cắt đứt.

Chờ một lát, Lương Trạch xem xong cất tiếng.

Tôi là trai đẹp :Đây là bản in dấu tay dấu chân à?

Tim Yêu 123: Ừm, đúng thế, còn có cả dấu mông.

Tôi là trai đẹp: Nhìn rất được d0ấy ! Siêu phàm thoát tục!

Tim yêu 123: Khà khà, tôi cũng cảm thấy rất được. Tới hôm đó để bé in lên, trăm ngày, mang tính kỷ niệm biết bao nhiêu.

Tôi là trai đẹp : Ok, cũng chỉ có anh mới sáng tạo như vậy.

Tim yêu 123 : Lời khen này rất lọt tai.

Tôi là trai đẹp : Ôi chao, bọn họ có bản in loại lớn không nhỉ ?

Tim yêu 123 : Lớn ? cậu muốn làm gì ?

Tôi là trai đẹp : tôi cũng ấn hai cái dấu tay lên đưa cho anh !

Tim yêu 123 : =.=

Tôi là trai đẹp : chẳng lẽ anh muốn tôi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang in dấu thằng nhỏ rồi đưa cho anh ?

Tim yêu 123 : muốn làm gì thì làm, tôi order nó đây

Tôi là trai đẹp : Ôi chao anh tán gẫu với tôi chút đi mà

Tim yêu 123 : Chờ tôi order xong đã

Tôi là trai đẹp : Ok, ah, đừng, tôi order chung với.

Tim yêu 123 : Làm gì ?

Tôi là trai đẹp : Hai ta cùng tặng, anh đã tốn kém, haha.

Tim yêu 123 : Không tốn, cũng nên

Tôi là trai đẹp : Tôi order với !

Tim yêu 123 : Không được, tôi không an tâm, sợ cậu hỏi người ta có bản in loại lớn lắm.

Tôi là trai đẹp : Anh hiểu tôi quá, nhưng mà tôi order xong rồi, hahaha, tôi cũng trả tiền rồi, có loại lớn, anh chờ bản in thằng nhỏ cute của tôi đi nhen !

Tim yêu 123 : Sụp đô

Ngày 16 tháng 12, vợ chồng Lương Bân tổ chức tiệc trăm ngày, đặt hai mươi bàn. Thời điểm Lương Trạch và Hàng Hàng đến nơi, đều không khỏi kinh ngạc một phen. Toàn người là người.

“Nhà các cậu nhiều thân thích vậy sao ?”

“Chuyện này ... không thể nào ...”

“Vậy là họ hàng của chị Nguyệt ?”

“Không nhớ nữa, chẳng có khuôn mặt nào là quen thuộc cả ...”

“Hỏi cậu cũng như không .”

Hàng Hàng đến chỗ ký tên ,đưa thiệp mời, viết tên mình, để bao lì xì lại.

Lương Trạch ôm một chồng bản in đi vào trong.

“Cậu quay lại ! Không ký tên à ?”

“Ồ” Lương Trạch quay trở lại định ký bên cạnh tên của Hàng Hàng.

Hàng Hàng bộp đầu Lương Trạch một cái “Cậu viết bên này mà !” Phục cậu rồi, viết trên quyển “bạn bè” kia, Lương Bân nhìn thấy không điên mới là lạ !

“A?”

“Cảm phiền lấy cho cậu ấy quyển “người thân” đi”

“Mấy cô bé bên nhà cô dì chú bác gì đó của Chu Nguyệt Văn đứng ở chỗ ký tên nghe thế, liền cười haha.

“Vậy sao anh lại ký trong quyển bạn bè kia ?” Lương Trạch ngẩn đầu.

“Nói thừa !”

Lương Trạch xoàn xoạt ký tên, “Anh viết lại đi, viết bên cạnh tên tôi ấy”

Hàng Hàng rất bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn bộ dạng này của Lương Trạch, nếu anh không viết, xem chừng anh phải đứng đây nói lý với cậu hồi lâu. Hàng Hàng không muốn gây sự chú ý cho mọi người, đành bất đắc dĩ cầm bút lên viết lại một lần nữa.

“Có để quà lại đây không ?” Cô bé chớp mắt hỏi.

“À không, mang vào “ Hàng Hàng cười ôn hòa.

Lúc Chung Nguyệt Văn nhìn thấy chồng bản in kia, liền vui vẻ rất lâu.

Người đến hội trường càng lúc càng nhiều, hò hét ầm ĩ. Trên mỗi bàn đều có dựng bảng tên, Lương Trạch và Hàng Hàng cùng đi về phía trước, không biết ngồi chỗ nào.

“Chú!” là Tiểu Thúy nhìn thấy Lương Trạch trước, kêu lên chạy tới.

“Ai yo Tiểu Thúy của chúng ta à” Lương Trạch ôm lấy cháu gái.

“Chờ chú cả nửa ngày rồi !” Tiểu Thúy cười sáng lạn, còn không quên chào hỏi Hàng Hàng “Chào chú !”

“Tiểu Thúy ngoan !” Hàng Hàng sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Thúy.

“Đã tới đấy à?” Lương Bân nhìn thấy em trai, bèn lại gần hỏi.

“Tới rồi, ngồi chỗ nào đây anh !”

“Phía trước, bàn đầu tiên kia kìa” Lương Bân nói xong liền dẫn hai người bọn họ đi về phía trước.

Hàng Hàng vừa nhìn thế trận kia...được đấy, toàn là bậc cha chú. Này, này rõ ràng...

“Hàng Hàng ...” Chung Nguyệt Văn ôm con ngồi cạnh mẹ mình, trông thấy Hàng Hàng liền vẫy tay “Lại đây, ngồi kế tôi nè !”

Người nhà này...không bội phục không được.

Giới thiệu của Chung Nguyệt Văn cực đơn giản, nhưng cũng khá tinh tế, nói là em kết nghĩa. Mẹ Chung Nguyệt Văn rất xem trọng, nói ngày nào đó phải tới nhà bọn họ, chính thức công nhận. Lương Trạch vẫn chơi đùa cùng Tiểu Thúy, ngược lại cậu có chút khó giao tiếp với người nhà chị dâu.

In dấu tay chân, tất cả mọi người đều vui vẻ. Hàng Hàng ôm bé con một lát, nhỏ xíu xìu xiu, nghịch ngợm trong chiếc chăn. Đổi qua Lương Trạch ôm, nhóc con liền vung quả đấm be bé kia vào Lương Trạch, đánh xong còn toe miệng cười.

“Đúng là con trai của tôi” Chung Nguyệt Văn rất hài lòng.

Tiệc rượu náo nhiệt và kéo dài, nhưng dạo gần đây công việc của Lương Trạch lại nhiều hơn, không thể không tạm biệt sớm. Hàng Hàng định đi cùng, tuy nhiên Chung Nguyệt Văn sống chết bắt anh ở lại, nói buổi tối cả nhà muốn ăn cơm chung, anh theo tôi về. Lương Bân rất bất đắc dĩ, vợ à... Rốt cuộc người nào mới là em ruột, sắp hết nhận ra luôn rồi !

Cuối cùng, Hàng Hàng đành như chủ nhân mà tiễn Lương Trạch về.

“Anh vào đi” Lương Trạch lên xe “Cả buổi toàn bị lôi kéo nói chuyện trời trăng mây nước, anh còn chưa ăn được hai miếng. Bất quá không có chuyện gì đâu, bác sui làm cơm rất ngon, buổi tối anh nhớ ăn nhiều vào”

Hàng Hàng đen mặt, người này...

“Tôi về trước, đợi tối viết được kha khá tôi sẽ sang tìm anh “ Những ngày qua, ban ngày Lương Trạch đều dồn sức viết bản thảo cho tới khoảng 11h đêm là chạy tới chỗ Hàng Hàng. Rất chăm chỉ, chẳng bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

“Cậu thật sự để tôi theo chân bọn họ về nhà ăn cơm ?”

“Có gì đâu, đều là người trong nhà cả mà”

“..”

“Quay vào đi, trời đang lạnh, anh xem anh kìa, ra ngoài mà cũng không chịu mặc thêm áo khoác vào”

“Ôi chao” Hàng Hàng mở cửa lên xe, ngồi vào băng ghế phía sau.

“Sao anh lại lên đây ?”

“Nếu sau này không có con...cậu có hối hận không ?”

“Con?”

“Đúng vậy, tôi thấy cậu rất thích trẻ con”

“Của người khác thì tôi đều thích” Lương Trạch quay đầu lại, nằm nhoài lên lưng ghế.

“Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy “ Hàng Hàng cau mày.

Lương Trạch đốt thuốc “Thật, tôi cũng đang nói chuyện rất nghiêm túc mà ! Nếu là con của tôi, khéo tôi lại ngại phiền”

“Không đứng đắn, chẳng nói nữa” Hàng Hàng mở cửa xe.

“Tôi còn Nhất Hưu và Tiểu Diệp Tử, thêm cả baby của chúng nữa! Lại nói, sao Nhất Hưu vẫn chưa sinh nhỉ ?”

“Cũng chẳng biết” Hàng Hàng xuống xe.

“Này” Lương Trạch quay kính xe xuống, đưa tay ra ,kéo tay Hàng Hàng lại “Tôi cũng còn có anh mà “

Hàng Hàng nở nụ cười “Qua mấy ngày, cậu không bận như vậy nữa, chuyển tới đi”

“Hả ?”

“Khỏi chạy tới chạy lui. Tôi dọn dẹp phòng ngủ để làm phòng sách cho cậu. Hai chúng ta có thể ngủ ở phòng khách”

“Anh đẹp trai!” Lương Trạch trợn mắt “Ý anh là sống chung ư !” Hai con mắt kia, sáng bừng bừng lên !

“Ừm đúng thế !”

“A, tuyệt vời ! OK !”

“Buông tay ra, về viết bản thảo đi”

“Ok ! Hôn gió một cái, tôi về trước đây. Tối gặp !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.