EDit : Mẹ Đào Đào .
Watpat úp : Shine ú mê Du Châu :))))
Chương này mà xuất hiện trên tường nhà Webtruyenonline thì người úp lên online tệ hơn cả con chó ... nói nôm na là không = con chó nga :)))
Đào đăng chương PN từ hôm qua nhưng vẫn có đứa chai mặt lấy đi đăng kiếm tiền :)))
Hàng Hàng thỏa mãn ăn xong một bát mì thật lớn, đáng nhẽ anh có thể thoải mái trèo lên giường nằm dài ra ngủ, nhưng không được, bởi đồng chí Lương Trạch đã tối muộn mà còn chưa về đến nhà. Hàng Hàng xem điện thoại, 2h lẻ 3p. Anh gọi cho Lương Trạch, tuy nhiên chẳng có ai bắt máy.Khỏi cần phải suy nghĩ, anh cũng thừa biết cái tên kia đã say, đã xỉn, đã quắc cần câu rồi. Vừa quen biết, anh liền hiểu rõ cậu là con người như vậy. Sau này yêu nhau, Lương Trạch mới hơi kềm chế bản thân chút đỉnh. Nhưng qua mấy năm, từ tình nhân biến thành bạn già, cậu lại bắt đầu ngựa quen đường cũ, lại bắt đầu tụ tập đám bạn bè tác gia chè chén.Bây giờ Hàng Hàng ngẫm nghĩ, cảm thấy từ lúc Lương Trạch tham gia cái Hiệp hội tác gia thì mọi tội ác cũng mọc mầm. Thử nghĩ xem, một đám tác gia tụ tập lại với nhau, không thể lập thành đội bóng, không thể lập thành đội biểu diễn, càng không thể lập thành đoàn ca múa. Vậy tụ tập làm cái gì? Chẳng phải ồn ào, chẳng phải thổi phồng bản thân lên, chẳng phải ghen ăn tức ở đá xéo nhau, chẳng phải lăng mạ đối phương ư? Mà mấy cái thứ này, thiếu rượu vào là không được.Lương Trạch uống rượu, ban đầu Hàng Hàng không ghét bỏ cũng không cấm đoán. Dù sao đã lớn hết rồi, uống chút có gì đâu. Nhưng, số lần sau đó càng lúc càng tăng, khiến cho kinh tế trong nhà có phần nguy cơ. Cộng thêm uống nhiều vào, cậu lại nảy sinh ý định làm top, anh buộc phải có ý kiến.Được nước làm tới.Ba ngày uống một bữa nhỏ, năm ngày uống một bữa lớn.Nếu uống bữa nhỏ, cậu nằng nặc đòi người ta gỡ ngói trong phòng VIP ra cho cậu ký tên. Có biết nó có tới bao nhiêu miếng ngói không hả? Quá đáng hơn là anh ngủ mà cậu không cho ngủ, cứ kéo dậy bàn luận về triết học đương đại, một hơi mấy giờ liền. Nói đã, ói đã, cậu mới bé ngoan nằm xuống cạnh anh ngủ.Nếu uống bữa lớn, lại càng mất mặt hơn. Ví dụ như sáng sớm hôm nọ, Hàng Hàng nhận được cuộc điện thoại từ đồn công an, đồng chí dân cảnh nói: Lúc bốn giờ sáng, bạn của anh nhất quyết đòi vào Ung Hòa Cung để khấn vái thần phật. Lạt ma nơi ấy bảo chùa chưa mở cửa, nhưng cậu ta lại không nghe, còn có ý định trèo tường vào. Cuối cùng khuyên cũng khuyên không nổi, ngăn cũng ngăn không xong, lạt ma đành gọi đến số 110 tìm chúng tôi.Ví dụ như, cứ hễ Lương Trạch uống say là chạy tới quầy, giành trả tiền. Người ta nói thẻ có vấn đề nên tạm thời không quẹt thẻ được, cậu liền vỗ bàn lý luận với người ta. Lương Trạch uống nhiều, nên tất nhiên nói chuyện sẽ không rõ từ rõ nghĩa, lại thêm cả người toàn là mùi rượu, cho dù là trai đẹp cô Lễ Tân cũng chê thôi. Vậy nên nói lý không được, cậu nổi cáu, đòi đập phá quán người ta. Kỳ thực, Hàng Hàng cảm thấy Lương Trạch muốn đập phá vậy cứ đập phá đi, cùng lắm anh sẽ thường tiền cho người ta. Tuy nhiên cậu lại lôi cô Lễ Tân ra khiêu vũ. Ừ khiêu vũ cũng chẳng có gì, nhưng cậu cởi dây nịch ra làm chi hả?Ví dụ như khi cậu uống nhiều quá, không chịu đựng nổi thì cứ nằm tạm ven đường một lát đi. Lại không chịu, nhất quyết trèo vào nhà cũ của Đoàn Kỳ Thụy mới được. Mà vào đó, nhìn một chút cũng chẳng nói gì, ai biểu cậu hết chuyện đi ký tên lưu niệm lên xà nhà của người ta hả? Đã dám viết bậy thì có ngon đừng ngã, ngã xuống chi để bị người ta phát hiện, túm đến đồn công an. Mà mấy anh dân cảnh cũng quen mặt cậu hết rồi, chỉ có thể nói là phá hoại di sản văn hóa thôi.Nói trở lại vấn đề khủng hoảng kinh tế gia đình.Khi Lương Trạch uống rượu, tất cả bạn bè của cậu đều rất vui mừng. Vì sao á? Là có người thanh toán chứ sao! Ai mà giành lại cậu cho được. Điểm này, Hàng Hàng không thể nào chịu đựng nổi. Hai người sống chung với nhau, tiền bạc đâu còn rạch ròi của anh của tôi nữa. Giờ hay rồi, đến cuối tháng là Hàng Hàng vò đầu bức tai miết. Tôi không thiếu tiền, thế nhưng nhà tôi cũng chẳng phải ngân hàng‼!Vì thế, Hàng Hàng không chỉ cất tiền bạc của mình cẩn thận hơn, mà cả giấy báo chuyển tiền của Lương Trạch vừa gửi tới, chỉ cần kim ngạch hơn năm ngàn là anh sẽ giấu lên, đem gửi ngân hàng ngay. Và chẳng hề nói cho Lương Trạch biết mã số tài khoản. Nhiều, anh còn cắt xén được, chứ ít là anh chẳng ngăn nổi. Hôm nọ, Lương Trạch kể có tòa sạn tìm cậu, nhờ viết chuyên mục, viết tùy bút. Kế đó, có gửi thư tới, nói sắp xuất bản tùy bút của Lương Trạch. Lương Trạch báo chuyện này cho Hàng Hàng biết, Hàng Hàng hỏi tên của tùy bút kia là gì? Lương Trạch vui vẻ đáp: Bắc Kinh say lòng người!Hàng Hàng đập cậu cái bốp. Cậu còn khi nào tỉnh táo không hả!Cuối cùng, nói về say rượu đòi làm top.Bình thường chả sao, muốn làm tư thế nào cậu liền làm tư thế ấy. Uống vào lại dã man hẳn ra, một thân mùi rượu, đè lên người anh, mặt đầy lưu manh. Cậu có ngon thử xem, nói chuyện còn chẳng rõ ràng mà đòi làm top. Nói chung, Lương Trạch chọc Hàng Hàng tức gần chết. Nói không nghe, mắng lại cứ như gió thoảng bên tai. Điện thoại vừa vang, linh hồn nhỏ bé của cậu đã bay vút, nhanh nhanh ra ngoài tụ tập. Mặc cho Hàng Hàng khuyên nhủ như thế nào cũng vô dụng. Vì thế Hàng Hàng rút dây điện thoại bàn, tắt di động của Lương Trạch, khóa nhốt cậu trong phòng. Mà không xong, bạn rượu chạy xe tớ rước, chờ ngay dưới lầu.Có một lần, Hàng Hàng nghiêm túc hỏi: Cậu nói xem, mỗi ngày cậu không tụ tập với đám văn nhân thì cũng chung chạ với đám tác gia, có cái gì hay đâu chứ? Thứ cậu viết và thứ họ viết là cùng một thể loại ư?Lương Trạch cũng rất nghiêm túc trả lời: Tùy bút của tôi, là phải dùng tư liệu sống để viết nên. Không viết, lấy đâu ra tiền mua áo sơ mi Versace cho anh?Hàng Hàng tức giận trả lời: Đừng có mua! Tôi không mặc!Việc kiêng rượu này, giống như là cai nghiện vậy! Nếu không quyết tâm, người bên ngoài có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô dụng cả. Mà lý do khiến Lương Trạch hối lỗi muốn kiêng rượu, lại là bốn chuyện cực mất mặt.Một ngày nọ, đồng chí Lương Trạch được điện thoại của một tòa sạn, người ta nói: “Lương Trạch, cậu bị làm sao thế? Cậu viết linh tinh cái gì vậy?Lương Trạch ngẩn ra hỏi: “Hả?”Ngài Biên tập nói: “Ngày đó tôi gửi nhầm đề tài cho cậu, cái 'Nghệ thuật chung sống với đàn ông' là đưa cho Triệu Hiểu Mạn! Tôi gửi sai, cậu viết làm cái chi ah? Viết viết ... cái gì mà ... Tôi không thể nói, tôi chẳng hề muốn lặp lại nó!”Lương Trạch nghe Biên tập rít gào một lúc lâu, cả người run lên. Ngày đó, cậu uống say trở về liền viết tùy bút cho tòa soạn này... Thế nhưng, rốt cuộc mình đã viết cái gì vậy? 'Nghệ thuật chung sống với đàn ông' ... Mình có thể viết cái gì chứ?. Cư nhiên khiến vị Biên tập đây nổ lửa đến như vậy?Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ. Hơn nữa, khi có kết quả khám sức khỏe hàng tháng, nhìn thông tin về máu, Lương Trạch thật chẳng dám uống nữa.Cho nên, cậu nói, anh đẹp trai, tôi muốn cai rượu.Cai rượu? Cậu cai cái con khỉ! Cai rượu mà đi cả đêm không về! Mới ngoan ngoãn được có vài hôm thôi!Hàng Hàng nổi nóng.
Ba giờ khuya, chính là thời khắc chiến đấu đỉnh điểm nhất cùa sòng nhậu, người cũng chỉnh tề nhất. Mới bắt đầu, chỉ có Lương Trạch, Tẫn Thị Thư, Lão Quỷ, Vũ Hiểu Quyên mà thôi. Tẫn Thị Thư kinh doanh về sách, cho nên muốn xuất bản tùy bút cho ba người bọn họ, đã có sẵn hợp đồng và giờ chỉ chờ ký kết.
Việc chính xong xuôi, Vũ Hiểu Quyên đề nghị đến làm một chầu lớn hơn nữa. Lương Trạch từ chối, nhưng Vũ Hiểu Quyên không cho, bảo thiếu cậu thì còn gì là sòng nhậu nữa? Lương Trạch đen mặt, xưa nay không có cậu mọi người vẫn dựng sòng bình thường mà! Cuối cùng, Tẫn Thị Thư đi, Lương Trạch cũng đòi về theo.
Ai ngờ, đụng phải đám người Long Ngữ, Hoa Quyển, Tửu Dũng, Lạc Vũ Kinh Nhân. Hai bên hội hợp, càng thêm nhiều người. Cả bọn từ quán rượu đi tới KTV.
Suốt đọc đường, Lương Trạch luôn đòi về, Long Ngữ bảo cậu về cái gì mà về, ngày mai tôi phải đi vào núi, cậu hãy theo uống vài chén tạm biệt với tôi đi!
Đồng chí Long Ngữ là một biên kịch, giống y như tên của hắn, là một vị rất có thiên phú về ngôn ngữ. Do phía đầu tư có suy nghĩ là bối cảnh làm nên ý tưởng, nên hễ cái tên này biến mất tức là hắn bị đầu tư nhốt lạ để ép ra ý tưởng.
Lương Trạch hỏi: Thế bây giờ lại bị nhốt ở chỗ nào?
Long Ngữ đáp: Linh Sơn.
Lương Trạch nói: À, chỗ đó phong cảnh cũng không tệ.
Long Ngữ chộp lấy bình rượu mắng: Toàn một lũ khốn nạn! Ngại tôi viết kịch bản dong dài, vòng vèo mãi không tìm được lối ra. Bởi vậy ném tôi tới cái chỗ khỉ ho cò gáy đó, để tôi học được cách ... đi thẳng vào vẫn đề.
Mọi người nghe vậy liền cười ầm lên.
Cuối cùng Lương Trạch không chống đỡ nổi lời mời mọc của Long Ngữ, cậu cứ như lao tới pháp trường, cầm ly rượu lên uống.
Chả ai giành micro, từ đầu tới cuối chỉ có Vũ Hiểu Quyên và Hoa Quyển truyền qua truyền lại.
Chờ đến khi xỉn quắc cần câu hết, sòng nhậu này mới coi như tàn.
Đứng nổi, chỉ có mỗi Lương Trạch và Lão Quỷ.
Tiễn từng người từng người xong, Lương Trạch đón xe về tới phố Yên Đại Tà thì trời cũng sắp sáng.
Mặc dù là đầu hạ, nhưng trời vẫn rất lạnh. Cậu dựng thẳng cổ áo lên, rón rén đi vào sân.
Thầm mong Hàng Hàng ngủ thật say, để cậu tranh thủ cởi phăng hết quần áo, chui vào trong lòng anh cọ cọ, ra vẻ rằng cậu đã về từ sớm.
Dưới sắc trời đen đen, cậu nhìn thấy chiếc xe đạp của Doanh Doanh.
Hừm... Hôm qua bạn trai chở về? Không đi xe đạp?
Nói tới chiếc xe đạp của Doanh Doanh mới nhớ, nó là người bạn rất thân thiết của Lương Trạch, bởi cậu thường xuyên hỏi mượn.
Vì uống rượu, cho nên Hàng Hàng không để cậu lái xe, mà địa điểm cũng gần nhà, Lương Trạch liền đạp đi.
Bởi thế, Doanh Doanh đã đổi vài chiếc xe, và toàn là Hàng Hàng chi trả.
Lý do?
Là như vầy.
Một lần, Lương Trạch đạp xe đi, sau khi nhậu xong, Long Ngữ cứ quấy rối, một hai đòi đẩy phụ. Cho nên, cả xe và Lương Trạch đều được Long Ngữ đẩy. Mà, càng đẩy Lương Trạch lại càng cảm thấy không đúng. Mắt thấy phía trước là con sông bảo vệ thành, cậu phản ứng lanh lẹ, vội vàng ôm lấy một gốc liễu, bởi vậy cậu mới may mắn còn ở trên bờ. Mà chiếc xe, đương nhiên là bay tọt xuống sông rồi.
Cho nên cái xe thứ nhất, hy sinh anh dũng như thế.
Sau đó còn cái thứ hai, cái thứ ba. Chúng ta từ từ kể.
Cái thứ hai, vẫn còn mới tinh. Lương Trạch đạp đi đến quán ăn. Hoặc có thể nói, vào thẳng quán ăn. Lúc đó trời tối muộn, Lương Trạch đã uống một trận rồi, thế nhưng Vũ Hiểu Mạn cứ đòi thêm tăng hai, là một quán nhỏ nằm ở rìa đường. Khi đó trời giữa hè, cho nên quán để cửa mở, bởi thế Lương Trạch quên bẳng mất chuyện phải xuống xe, mà cứ thế chạy thẳng vào bên trong. Vậy bạn nghĩ quán ăn sẽ làm gì? Khiên cậu ta quăng ra chứ sao. Lương Trạch sợ bị chôm, cho nên còn cẩn thân khóa xe vào hàng rào. Nhưng khi uống xong, đừng nói là xe đạp, đến cả dây xích cũng mất luôn.
Cái thứ ba, Doanh Doanh mua một chiếc xe cũ. Nghĩ chắc lần này Lương Trạch sẽ không làm mất được nữa đâu, chỉ tiếc là cô nhầm to rồi. Ngày đó, cũng nốc rượu no cả bụng, Lương Trạch định về nhà, không ngờ Hoa Quyển cứ quấn lấy cậu nói hai người bọn họ tiện đường, muốn cậu đèo hắn một đoạn. Lương Trạch nói đèo cái gì mà đèo, cậu uống đến mắt mũi hoa lên hết cả rồi này, ngay cả biển báo giao thông cũng chẳng nhìn rõ. Hoa Quyển khoát tay bảo không sao, đi thôi, hai anh em ta đồng sinh cộng tử. Không ngờ câu nói kia lại thành sự thật. Tuy là xe không va đụng vào chỗ nào, thế nhưng nó lại tự động rã ra. Rã rã rã, làm mém tí Lương Trạch và Hoa Quyển đã thành hai cái bánh nhân thịt.
Cuối cùng, Hàng Hàng không cho Lương Trạch đi xe của Doanh Doanh nữa. Trước khi ra khỏi nhà, anh nhét vào túi Lương Trạch năm trăm đồng, dặn cậu có tiễn người ta về cũng nên biết kềm chế, bất đắc dĩ dữ lắm mới được phép trả tiền xe cho người ta. Nhưng quả thực Hàng Hàng không có lo bò trắng răng, lúc Lương Trạch hứng lên, có thể đưa người ta từ phố Tân tới huyện Thông.
Lúc này, Lương Trạch nhìn chiếc xe không mới không cũ của Doanh Doanh, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chỗ nào không đúng nhỉ?
Lương Trạch kề sát vào xem. Khụ... À à... thì ra là xe không có khóa!
Như vậy sao được, cửa rào đâu có đóng, lỡ mất xe rồi sao.
Cứ thế, Lương Trạch tiện tay khóa giùm. Cái khóa này gắn ở đằng trước, bởi phía sau còn có một cái hình chữ U. Lương Trạch chồm người ra để khóa xe, thế nhưng vẫn không tới, cho nên khom hẳn xuống. Kết quả khom hơi mạnh, cho nên đinh một cái, trán đập vào chuông xe. Cửa sổ ở lầu trên mở ra, Hàng Hàng thò đầu ra nhìn. Lương Trạch đâu dư thời gian quan tâm chuyện này nữa, cậu đang đau chết đi được. Lần này bị tai nạn thật đúng giờ. Cậu vò vò đầu thấy cái trán mình đã sưng lên một cục rồi.
Hàng Hàng mắng từ trên lầu xuống, Lương Trạch nghe chữ được chữ mất, cứ cảm thấy có tiếng chuông xe đạp văng vẳng trong tai. Hàng Hàng mắng Lương Trạch cho đến tận hừng đông, Lương Trạch cũng liên miệng giải thích là cậu không có uống nhiều đâu, Hàng Hàng cáu, không uống nhiều sao có cái cục to tướng ở đầu thế kia? Sao bị va đập hả? Lương Trạch á khẩu không thốt ra được một lời.
Cái cục sưng chỉ mất một tuần là xẹp rồi, thế nhưng tiếng Hàng Hàng càu nhàu kèm theo tiếng chuông xe đạp của Doanh Doanh cứ quanh quẩn trong óc Lương Trạch tới hơn một tháng.
Uống! Uống! Uống cho lắm vào!
Toàn là họa do rượu mà ra.
Cuối cùng, viết một hàng chữ thật to, dán ngay cạnh bàn làm việc của mình: “Nếu yêu Anh đẹp trai, hãy rời xa chất rượu!”
Lúc hàng chữ kia viết xong, Hàng Hàng còn làm thêm một cái đèn cồn, mỗi đêm đúng giờ là đặt lên trên bàn làm việc của Lương Trạch. Viết? Cậu rời ra cái gì hả? Uống chết là tốt, nếu không chết tôi sẽ lấy cồn thiêu cho cậu chết.
Anh đẹp trai... tôi sai rồi mà!
Nôi tâm Lương Trạch chỉ toàn là tiếng khóc lóc đau khổ.
Sau đó, Hàng Hàng có nghe Hải Hồng kể một chuyện cười. Anh bèn pm cho cậu trên Want:
Tim Yêu 123: Có ở đó không?
Tôi là trai đẹp: Có!
Tim Yêu 123: Hải Hồng mới kể cho tôi nghe một chuyện cười.
Tôi là trai đẹp: Thế á? Nói nói xem!
Tim Yêu 123: Cậu rảnh rỗi?
Tôi là trai đẹp: Ừ! Anh kể đi, tôi còn vài dòng nữa là xong rồi.
Tim Yêu 123: Có bốn người rất là thích uống rượu. Một ngày nọ, tan sòng nhậu, một người trong đó uống khá nhiều, ba tên còn lại mới nói: Này trời mùa đông lạnh lắm, mình phải kiếm cái gì đắp lên cho hắn. Thế là hôm sau, người kia tỉnh lại, thấy trên người mình có đè ba chiếc xe đạp.
Tôi là trai đẹp: ...
Tim Yêu 123: Không buồn cười à?
Tôi là trai đẹp: Có buồn cười. Sau đó nghĩ may mà ba tên kia còn hơi tỉnh táo, chứ họ mà đắp ba chiếc Dongfeng Citroen, là mai chôn người nọ luôn.
Tim Yêu 123: Cậu cũng hiểu là tôi đang mỉa mai cậu à?
Tôi là trai đẹp: Không những hiểu anh đang mỉa mai tôi, mà còn hiểu Hải Hồng đang dùng câu chuyện kia để mỉa mai tôi nữa.
Tim Yêu 123: Hahaha.
Tôi là trai đẹp: Thật, tôi không uống nữa mà!
Tim Yêu 123: Không tin.
Tôi là trai đẹp: Cả tháng trời rồi tôi đâu có ra khỏi cửa.
Tim Yêu 123: : ┐_┐ Đó là do cậu đang chạy bản thảo.
Tôi là trai đẹp: Tôi thật sự không uống nữa mà. Uống nhiều chết sớm, không được ở bên cạnh anh.
Tim Yêu 123: Chỉ biết ngọt ngào.
Tôi là trai đẹp: Nếu yêu Anh đẹp trai, hãy rời xa chất rượu.
Tim Yêu 123: Từ từ để tôi kiểm tra.
Hàng Hàng cười cười, uống một ngụm trà bưởi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, mùa hè xanh mượt đã tới rồi.