Joanne đang ở trong bếp. Cô mặc một chiếc quần jeans cạp cao, một chiếc áo cao cổ vải jersey đỏ, đeo hoa tai bằng vàng nhỏ nhắn và đi đôi giày da đế bằng rất nhã nhặn. Tóc cô cắt kiểu đầu bob nhiều tầng, một bên cặp về một bên với chiếc cặp óng ánh trông nữ sinh và tương phản lạ lùng với bộ quần áo già trước tuổi mà cô đang mặc. Son môi của cô mang sắc san hô không đẹp lắm và hơi bị nhòe. Cô có vẻ bị sốc khi nhìn thấy Toby trong bếp và gần như định quay ra, chỉ dừng lại công nhận sự hiện diện của anh bởi vì anh lên tiếng chào.
“Cô khỏe chứ?” anh mào đầu, thận trọng.
“Ổn cả. Cám ơn anh,” cô lẩm bẩm, trong khi mở vòi để lấy nước vào ấm. Anh chờ cô hỏi thăm lại mình, hoặc ít nhất cũng mời anh một tách trà, nhưng cô chẳng làm thế. Thay vào đó, cô khẽ hát thầm và nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi chiếc ấm réo sôi. Toby liếc nhìn lưng cô. Cô khá là nhỏ nhắn. Và rất mảnh dẻ. Có cảm giác như người ta có thể ôm kín eo lưng cô chỉ với hai bàn tay và đôi vai cô gần như chỉ rộng bằng bề ngang cuốn niên giám điện thoại.
“Này, Joanne.” Anh ngừng lời, không chắc lắm mình cần tiếp tục thế nào, nhưng biết rằng mình cần phải làm thế. “Cô sống ở đây bao lâu rồi nhỉ?”
Cô quay phắt lại. “Cái gì cơ?” cô nói, tay chỉ xuống sàn, “Ở đây á?”
“Ờ, vâng. Cô biết đấy. Ở trong nhà này?”
“Ồ, phải rồi. Chúa ơi. Tôi cũng không chắc nữa.” Cô hơi trề môi và ngước nhìn lên trần nhà.
Toby chờ đợi, túi bột lơ lửng ở bàn tay trái, tự hỏi không biết cô đang tính toán xem đã ở đây bao lâu hay cô chỉ đơn thuần ngắm nhìn vết ẩm ở trần nhà.
“Hai năm và tám tháng,” cuối cùng thì cô cũng đáp.
“Phải.”
“Và hai mươi ngày.”
“Đúng thế,” Toby nhắc lại.
“Tôi chuyển đến đây ngày mùng 4 tháng 5 năm 2002. Một ngày nắng đẹp.”
“Thế à?” anh nói, tay xoa xoa cằm, như thể cố gắng tự mình nhớ lại ngày hôm ấy.
“Đúng thế, tôi chuyển từ đông nam London đến đây. Hôm đó có một buổi diễu hành. Về cần sa. Có một số người hóa trang thành những lá cần sa đi bộ dọc phố tôi. Tôi lấy làm mừng vì đã chuyển nhà đi.”
Toby cười vang, cảm thấy nhẹ nhõm vì Joanne đã mang đến sức sống cho cuộc đối thoại tẻ nhạt, nhưng cô chỉ nhìn anh vẻ trống rỗng. “Sao anh lại hỏi?”
“Tôi cũng không biết nữa,” anh đáp, đưa tay lấy chiếc rây bột. “Tôi chỉ đang tự hỏi thế thôi.” Nhà bếp trở nên yên lặng ngoại trừ tiếng lanh canh của chiếc thìa khuấy khuấy trong tách trà của Joanne.
“Và cô thấy thế nào?”
“Thế nào gì cơ?”
“Ngôi nhà. Cuộc sống ở đây. Cô có hạnh phúc không?”
“Ờ,” cô nhún vai, giờ thì tay cô quấy túi trà chậm rãi. “Ờ. Ổn cả. Tôi không phàn nàn gì. Tại sao thế?” Mắt cô nheo lại. “Có vấn đề gì anh muốn thảo luận chăng?”
“Chúa ơi, không, không có gì hết cả. Tôi chỉ nghĩ rằng đã vài tháng rồi tôi không trò chuyện gì với cô và tôi chỉ muốn biết chắc là cô ổn thôi mà. Chỉ có thế thôi.”
“Phải,” cô gật đầu ngắn gọn và ép túi trà vào thành cốc.
“Và công việc của cô thế nào?”
“Ổn.” Cô nói, thả túi trà vào trong thùng rác có bàn đạp.
“Vậy cô vẫn, cô biết đấy, vẫn đi diễn đấy chứ?” Toby bắt đầu toát mồ hôi.
“Không,” cô đáp, thả chiếc thìa vào trong giỏ đựng trong máy rửa bát.
“Và còn vai diễn? Vai diễn mà cô đang nghiên cứu, liệu có... ờ?”
“Không. Nó đã không thành.”
“Ồ. Hơi tiếc đấy nhỉ. Liệu có cơ hội nào khác trong sự nghiệp không?”
“Chẳng có sự nghiệp nào.”
“Ồ,” anh nói. “Ồ. OK. Vậy là cô chỉ...?”
“Chỉ gì?”
“Tôi không biết nữa. Tuy thế, cô vẫn đang làm việc, phải không nào?”
“Phải.” Cô cầm chiếc cốc lên. “Tôi vẫn đang làm việc.”
Toby gật đầu, hơi thái quá. “Tốt,” anh cố nói, trong khi cô đi lướt qua anh để ra hành lang, để lại sau lưng mùi hương hoa của cốc trà Earl Grey. “Tốt.”