Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 15: Chương 15




Theo sự quan sát của Toby, hiện nay thời khóa biểu hàng ngày của Joanne là thế này:

7:45 sáng: Sấy tóc trong phòng ngủ. Xuất hiện với kiểu tóc khác thường.

8:00 sáng: Chuẩn bị đồ uống thay thế cho cà phê làm từ rễ rau diếp xoăn trong bếp. Mang đồ uống vào phòng ăn. Uống trong khi đọc tờ Mail và nghe kênh Virgin FM.

8:30 sáng: Ra khỏi nhà, mặc những bộ đồ vô cùng lạ thường, đôi lúc đeo kính, đôi lúc không.

6 - 11 tối: Trở về nhà, đôi khi tỉnh táo, đôi khi say, luôn luôn đi một mình. Đi thẳng về phòng, (có lúc dừng lại trong bếp để lấy dao dĩa, nếu mang theo đồ ăn sẵn, hoặc ly rượu, nếu xách theo túi từ cửa hàng bán đồ uống có cồn).

12 - 2 sáng: Tắt TV trong phòng. Đi ngủ (phỏng đoán).

Ngày hôm qua, cô đã mặc đi làm một chiếc váy ngắn kẻ carô đen trắng như bàn cờ, một chiếc áo cao cổ màu đỏ và đi một đôi bốt đế dầy có khóa. Tóc cô được vuốt keo ra đằng sau và cô đánh màu son kì lạ như màu cát lắng. Hôm nay cô đi lại trong bếp, pha món cà phê giả của mình, mặc một chiếc váy vải bò thô to tướng trông như váy cho sản phụ, một cái áo bằng vải bông trắng, quần tất dày màu xanh hải quân và giày cao gót đế to màu đỏ. Tóc cô rẽ ngôi giữa và dợn sóng rất lập dị. Cô không trang điểm tí nào và đeo một cặp kính gọng màu đỏ (cặp kính còn lại của cô không có gọng viền). Trông cô như một cô giáo người Pháp mang bầu đang sắp sửa lên cơn khủng hoảng thần kinh.

Toby đổ từ trong một hộp mới ra cho mình một bát ngũ cốc và cảm thấy ngạc nhiên đôi chút vì có những viên màu đỏ lẫn trong đó. Anh nhìn chúng chăm chú, đầy dấu hỏi, cố gắng tìm ra một lời giải thích hợp lẽ cho sự tồn tại của những viên màu đỏ trong món ngũ cốc. Anh nhặt một hạt lên và vê vê nó giữa ngón cái và ngón trỏ. Nó mềm và ẩm. Anh đưa nó lên miệng và liếm. Nó có vị ngọt. Anh quay ra nhìn Joanne.

“Đây này,” anh nói, “cô nghĩ cái này là cái gì, trong món ngũ cốc của tôi?”

Joanne hơi giật mình, nhưng không ngoảnh lại.

“Ừm... này?”

Toby nghe thấy cô thở dài. “Xin lỗi - cái gì thế?” cô từ từ quay lại để nhìn anh.

“Mấy cái viên màu đỏ trong món ngũ cốc của tôi. Cô nghĩ chúng là cái gì?” Anh chìa cái bát ra.

Joanne nhìn anh chằm chằm, rồi lại nhìn cái bát, qua phía trên kính. “Xin lỗi,” cuối cùng cô cũng nói, “tôi không chắc có hiểu anh định hỏi gì tôi?”

Giờ thì đến lượt Toby thở dài. “Không có gì đâu.” Anh nói. “Tôi thật ngớ ngẩn.”

Cô liếc xéo anh.

“Chỉ là,” anh tiếp tục một cách tuyệt vọng, “sáng nào tôi cũng ăn món ngũ cốc này. Vậy mà sáng nay, lần đầu tiên, tôi nhìn thấy mấy viên màu đỏ ở trong đó, và tôi chỉ tự hỏi không biết cô có thể giải thích giúp tôi được không. Thế thôi.”

Cô nhìn Toby, tò mò. “Không,” cô nói, “không. Tôi không nghĩ là tôi giúp được anh.”

Toby nhún vai và cố gắng nặn một nụ cười. “Ồ, này. Tôi đoán là mình cứ ăn thôi và hy vọng mọi sự sẽ tốt đẹp cả.”

Joanne nở một nụ cười không tươi lắm và tiếp tục chuẩn bị món cà phê.

Toby lại thử lần nữa. “Cô uống cái gì thế?” Anh chỉ vào cái lọ thủy tinh.

“Cà phê,” cô đáp.

“Nhưng nó không phải là cà phê bình thường, đúng không?”

“Cà phê bình thường chứ,” Joanne trả lời khinh khỉnh.

“Không, không phải đâu mà.” Anh mỉm cười và lại chỉ vào cái lọ thủy tinh.

Cô nhìn cái lọ. “Ý anh là gì?”

“Nhìn này,” anh cầm lọ thủy tinh lên và chỉ cho cô xem. “Nó được làm từ rễ cây diếp xoăn.”

“Diếp xoăn ư?” Cô cầm lấy nó từ tay anh và ngó nhìn cái nhãn. “Nhưng tôi không hiểu. Làm sao có thể có cà phê làm từ rễ rau diếp xoăn được chứ?”

“Này, chính thế đấy. Toàn bộ vấn đề là ở chỗ đó. Đó không phải là cà phê, đó là thức uống không có caffeine thay thế cho cà phê mà thôi.”

“Phải, vậy thì tại sao người ta lại bán nó cho tôi khi tôi muốn mua cà phê nhỉ?”

“Ờ - cô mua nó ở đâu?”

“Ở một cửa hàng bán thực phẩm lành mạnh.”

“Cô mua cà phê ở một cửa hàng bán thực phẩm lành mạnh ư?”

“Phải tôi cố gắng hết mức có thể để mua đồ ăn của mình ở cửa hàng bán thực phẩm lành mạnh.”

“Kể cả cà phê?”

“Phải.”

“Là thứ thực phẩm về bản chất không lành mạnh.”

“Ờ, có lẽ vậy, tôi cũng không nghĩ ngợi lắm. Tôi chỉ nhìn thấy chữ ‘cà phê’ và tôi thì cần mua một ít và tôi nghĩ chắc nó cũng lành mạnh hơn thứ cà phê bán ở siêu thị.”

“Ờ, chắc chắn là nó lành mạnh hơn rồi.” Toby mỉm cười, nhưng cô chỉ cau mày với anh rồi quay đi. “Cô không thấy nó có vị lạ à?”

“Một chút. Nhưng tôi lại tưởng như thế là lành mạnh. Vì Chúa.” Cô chặc lưỡi thật to và nhìn chằm chằm vào nhãn lọ. “Trông này,” cô nói vẻ tự ái, “nó ở ngay đây. Giấy trắng, mực đen. Rễ diếp xoăn. Tôi lại cứ nghĩ đó là nhãn hiệu. Cứt thật...” Cô đặt thật mạnh cái lọ trên mặt bếp và nhìn qua cửa sổ vẻ tức giận.

“Nếu cô muốn thì tôi có ít Nescafe đây?” một lát sau Toby nói.

“Không,” cô gắt gỏng. “Không. Tôi sẽ uống cái thứ đồ uống ngớ ngẩn từ rễ diếp xoăn này. Không sao cả.”

“Cô chắc không?”

“Có.” Cô đáp cáu bẳn, vẫn quay lưng về phía Toby.

“Ok.” Anh nói, mở cửa tủ lạnh và lấy ra ít sữa. “Cô uống cái thứ rễ rau của cô và tôi ăn mấy viên màu đỏ của tôi và chúng ta sẽ coi đó như là một thí nghiệm.”

Lát sau anh đi theo Joanne vào phòng ăn. “Chúng là quả việt quất,” anh nói, đặt cái bát xuống bàn. “Mấy viên màu đỏ đó. Tôi đã xem lại bao bì và thấy ở đó. Chữ in nhỏ xíu. Họ cố tình làm thế, mấy cái nhà sản xuất thực phẩm ấy. Họ cứu liên tục tạo ra những thay đổi nhỏ và hy vọng ta không để ý, thế rồi bỗng dưng ta ăn quả việt quất và uống rễ rau diếp xoăn. Và rau diếp xoăn như thế nào nhỉ?”

Joanne lật trang báo và lờ anh đi.

“Tôi có thể nếm thử được không?” anh nói. “Thứ cà phê giả của cô đó?”

Cô ngước nhìn anh và anh trông thấy cơ mặt cô chuyển động và nhăn nhó. “Tôi muốn anh không thử thì hơn.”

“Ồ.” Anh chờ đợi một lời giải thích lịch sự, nhưng Joanne chỉ tiếp tục đọc báo.

Joanne không hưởng ứng lắm với việc tán gẫu nên Toby quyết định tăng trọng lượng bằng một câu hỏi lớn.

“Vậy, hiện nay cô đang làm công việc gì?”

Toby nhìn thấy lồng ngực cô xẹp xuống rồi phồng lên khi cô hít một hơi thật sâu. “Này Toby. Tôi phải nói thật nhá. Tôi không phải là một người hoạt bát vào buổi sáng. Tôi thích uống cà phê và đọc báo và không nói chuyện với ai trừ phi tôi thực sự cần phải làm thế. Vậy nếu anh không phiền...?”

Toby gật đầu và thầm lặng thở ra. “Dĩ nhiên,” anh nói. “Tôi hiểu.”

Anh cầm tờ catalogue giới thiệu về các loại hạt giống mà ai đó đã để quên trên bàn lên và lật giở nó một cách không tập trung trong khi ăn sáng. Phần nào đó trong anh kính phục Joanne vì cô đã thẳng thắn. Phần khác lại không thể tin được là cô thô lỗ và kinh khủng đến thế. Anh kín đáo liếc nhìn đôi tay Joanne. Bàn tay cô nhợt nhạt và nổi đầy gân. Cô đeo một chiếc nhẫn ở ngón tay đeo nhẫn của bàn tay trái. Nhẫn vàng trơn và không gắn đá. Trên cổ tay trái cô đeo một chiếc đồng hồ bạc mỏng có mặt màu xanh lam. Trên cổ là một dây chuyền có đeo một chiếc nhẫn và một chiếc hộp nhỏ. Và ở đó, bên trong cổ tay, lấp ló dưới cổ tay áo sơ mi trắng hồ cứng của cô, Tobby nhìn thấy dấu hiệu đầu tiên của con người thật của Joanne. Một hình xăm. Với chút ít lộ ra như vậy thì không thể nói được đó là hình gì nhưng nó có màu đen và đã bạc màu, như thể cô đã xăm từ rất lâu rồi. Anh mở miệng định nhận xét về nó, nhưng rồi lại thôi.

Joanne có một hình xăm. Ở mặt trong của cổ tay. Như một phạm nhân. Hay một tù nhân chiến tranh. Hay như một học sinh cá biệt với một chiếc bút máy. Joanne có một quá khứ. Anh sẽ phải tìm cách để khám phá ra điều đó mà không thông qua những mẩu đối thoại thông thường, lịch sự hàng ngày.

Toby nín thở và cố gắng co mình lại thật nhỏ bé hết mức có thể. Joanne chỉ cách anh vài bước chân, nghịch nghịch với chiếc túi xách ở giữa vỉa hè. Cô mặc một chiếc áo vải tuýt màu hồng viền đen và một chiếc váy vải flannel màu xám, đi giày gót nhỏ màu hồng và túi da lộn màu hồng. Tóc cô tự nhuộm highlight màu vàng chói và cô đánh má hồng quá đậm. Sau vài giây cô lấy một vật gì đó trông như thẻ tín dụng ra khỏi túi và ngập ngừng không chắc chắn bước về phía toàn nhà có vẻ, theo như tấm biển kim loại trên tường, là trụ sở của khoảng mươi công ty. Cô quẹt thẻ vào ổ trên tường và đẩy cánh cửa kim loại nặng nề để bước vào. Người đàn ông to lớn ngồi sau bàn lễ tân cong cong mỉm cười với cô và yêu cầu cô ký cái gì đó. Cô ký, rồi biến mất về phía sau sảnh lễ tân. Toby thở dài và ngồi xuống một chiếc ghế băng.

Đợi vài phút để chắc chắn rằng Joanne đã ngồi vào bàn làm việc, anh lững thững đi về phía cửa để đọc tấm biển kim loại:

Văn Phòng Luật Sư Davies và Công ty

Thời Trang Rodney Field

Phương Thức Làm đẹp Siêu nhẹ

Dịch vụ Pháp lý Larkin Abdullah

Thời trang & May Mặc Tiarella

Anh bấm vào nút gọi lễ tân và người đàn ông to lớn đằng sau quầy ngước lên nhìn.

“Công ty nào thế?” anh ta nói vào loa.

“Tôi cũng không chắc lắm,” anh đáp, “tôi tìm cô Joanne Fish.”

Trán người đàn ông nhăn lại và ông ta loay hoay với cái kẹp giấy. “Fish à?” rút cuộc ông ta cũng nhắc lại.

“Phải. Joanne Fish. Cô ấy vừa mới vào, cách đây năm phút. Cô gái tóc vàng mặc quần áo màu hồng.”

“Ồ, cô đó. Phải rồi. Cô ấy làm việc trên chỗ công ty Tiarella.”

“Tiarella. Đúng vậy. OK.”

“Chuông dưới cùng ấy.”

“Rồi. Xin cám ơn.”

Toby mỉm cười gượng gạo với người đàn ông sau quầy và giơ một ngón tay cái lên vẻ yếu ớt. Và rồi, rất bối rối, anh bước đi. Toby đã đi theo Joanne đến chỗ làm ngày hôm nay với hy vọng khám phá được điều gì có thể gây sửng sốt hoặc làm sáng tỏ về cô, nhưng tất cả những gì anh phát hiện được là cô đi làm. Trong một tòa nhà công sở. Ở khu Tây. Như hàng triệu người khác.

Anh thở dài và đi về hướng Oxford Circus.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.