Qua cửa sổ phòng ngủ, Ruby nhìn thấy cậu ta trở về nhà. Tay cậu xách một chiếc túi mua hàng Selfridges[16] màu vàng. ([16] Chuỗi cửa hàng bách hóa tổng hợp ở Anh.) Tóc của cậu trông rất khác - mềm hơn, ít lởm chởm hơn, ít chải chuốt hơn. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu kể từ hôm sinh nhật Toby và phản ứng của cô làm cho chính cô ngạc nhiên. Cô run lên vì phấn khích, rùng mình vì vui. Cậu thanh niên ở chung nhà với cô từ hơn một năm nay, cậu thanh niên mà cô luôn luôn coi là một đứa học sinh đi làm, đã trở thành một người đàn ông.
Cô liếc nhìn bóng mình trong gương. Trông cô rất ổn. Cô đã nghĩ đến chuyện khóc lóc khi trở về nhà sau một chuyến đi lê thê, tê dại lạ lùng trong tàu điện ngầm từ Wolseley, nhưng rồi thay đổi ý kiến và quyết định tắm một cái. Giờ đây cô lấy làm mừng, bởi thông thường khuôn mặt Ruby rất khó phục hồi sau một cơn khóc lóc.
Cô lôi hộp mỹ phẩm xóa nhược điểm hiệu Rimmel ra và chấm một chút ở dưới hai bên mắt. Sau đó cô quệt một chút son bóng màu hồng trong suốt lên môi và đi xuống cầu thang.
Con đang ở trong bếp, đun nước sôi. Cậu giật bắn mình khi nghe thấy cô đi đến từ phía sau.
“Xin chào, người lạ,” cô nói, mở tủ lạnh ra.
“Xin chào,” cậu đáp quay trở lại phía bồn rửa.
Cô lấy ra một hộp nước xoài pha chanh leo và rót cho mình một cốc. “Cậu khỏe không?”
Cậu gật đầu. “Cám ơn. Tôi khỏe. Chị khỏe không?”
“Tuyệt vời,” cô mỉm cười. “Ngày hôm nay thật dài, nhưng giờ thì khá hơn rồi.” Cô mỉm cười với cậu.
“Một cốc trà nhé?” cậu hỏi.
“Không. Cám ơn cậu.” Cô kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống. “Không thể tin là tôi không gặp cậu. Lạ thật.”
“Lạ cái gì?”
“Cậu biết đấy - sau những gì đã xảy ra tuần trước. Tôi không có ý tránh cậu đâu, cậu biết không. Tôi chỉ bận thôi mà.”
“Vâng,” cậu nói, thả một túi bã trà vào trong thùng rác, “tôi cũng vậy.”
“Hôm qua có một buổi biểu diễn. Đến tận năm giờ sáng mới về đến nhà.”
“Chúa ơi, chị có nhiều năng lượng hơn tôi đấy. Tôi không thể nào thức khuya quá được nữa đâu.”
Ruby cười vang. “Cậu mới mười chín tuổi!”
“Phải, tôi biết. Tôi đang tuổi lớn mà. Tôi cần giấc ngủ.”
Ruby lại cười to. Cô liếc nhìn cậu. Có vẻ như cậu sắp ra khỏi phòng. Cô câu giờ. “Tôi thích tóc của cậu đấy,” cô nói. “Khi không có gì trông nó đẹp hơn.”
“Chị nghĩ thế à?”
“Ừ. Mềm mại hơn. Trông cậu... chín chắn hơn.”
Cậu khịt mũi và có vẻ ngượng ngùng.
Ruby cảm thấy một làn sóng khát khao đổ ập xuống cô. Cậu thật mới mẻ, sạch sẽ và chưa định hình. Cô muốn chạm vào cậu. “Tối nay cậu làm gì?”
Cậu nhún vai. “Đợi vài cuộc gọi. Có lẽ đi về nhà cũ để gặp mấy đứa bạn.”
“Nhà cũ? Ở Tottenham phải không?”
“Đúng đấy. Mấy đứa bạn học cũ. Chị biết đấy.”
“Và nếu không...?”
“Cái gì cơ?”
“Nếu không đi Tottenham? Thì có kế hoạch B không?”
“Không, không hẳn. Có lẽ đi kiếm một đĩa DVD và gọi đồ ăn.”
“Tối nay mẹ cậu có nhà không?”
“Không. Tối nay mẹ đi chơi với Zoë ở chỗ làm. Đi chơi ở mạn đằng Stansted.”
“Rồi,” cô nói, “vậy... có lẽ cậu nên hủy kế hoạch đi. Có lẽ cậu chỉ nên... ở lại nhà.” Cô mỉm cười trong khi nói và nghiêng đầu về một bên, nhưng cậu không có vẻ gì là hiểu ý cô.
“Chị nghĩ thế à? Tại sao thế?”
“Ồ, không biết nữa. Chỉ có điều là, tối nay tôi ở nhà. Mẹ cậu thì đi vắng. Có vẻ đáng tiếc đấy nếu không, cậu biết đấy, không tận dụng cơ hội đó.”
“Ồ,” cậu đáp, cuối cùng cũng hiểu ý cô. “Ồ, phải. Vâng. Tôi hiểu ý chị muốn nói gì.”
“Vậy là,” cô đứng lên và đối diện với cậu. “Cậu thấy sao? Tôi có một đầu đĩa DVD trong phòng mình đấy.”
“Christ. Ý tôi là” - cậu đưa bàn tay đỡ lấy gáy mình - “nghe hay đấy. Nhưng tôi gần như đã hứa với mấy thằng bạn là tối nay sẽ về gặp bọn nó rồi.”
“Ồ.” Cô nói, trong đầu thầm điểm lại ba phút vừa nói chuyện, cố gắng tìm ra chỗ mà cậu có vẻ như không chắc chắn lắm về chuyện đi chơi. “Xin lỗi nhé, tưởng như cậu chưa có kế hoạch chắc chắn lắm. Đó chỉ là một phương án mà thôi.”
“Phải, phải. Tôi biết.”
“Vẫn là phương án cho cậu đó, nếu bạn cậu bỏ rơi cậu.”
“Rồi. Cám ơn chị.”
Ruby chạm vào tay cậu. Cô không định làm thế, nhưng không thể kiềm chế được. “Tôi ở phòng mình nhé,” cô nói, “nếu cậu thay đổi ý kiến.” Và rồi cô đưa tay lên má cậu. Làn da cậu như sáp trong lòng bàn tay cô, mát lạnh, nhẵn nhụi và dẻo dai. “Hẹn gặp lại,” cô nói. Cô cầm cốc nước quả lên và đi ra khỏi nhà bếp, bỗng dưng cảm thấy tồi tệ như thể cô vừa bé cái nhầm.