Daisy và Con ngồi ăn trưa trên một chiếc ghế băng trong Công viên Xanh. Tám độ, nhưng mặt trời chói chang. Daisy cắn một miếng sandwich nữa và mỉm cười. “Cái này,” cô nói, chỉ tay vào bánh sandwich, “thực sự ngon. Thật là anh tự làm đấy à?”
Cậu nuốt một miếng thật to và gật đầu. “Anh Toby cũng giúp, nhưng cơ bản là anh tự làm.”
“Nghiêm chỉnh mà nói, em rất ấn tượng đấy. Thế anh kiếm đâu ra bánh mỳ thế?”
“Anh Toby làm đấy.”
“Anh Toby nhà thơ á?”
“Ừ. Ngày nào anh ấy cũng nướng một ổ bánh.”
“Thật hả? Dễ thương quá! Vậy anh ấy là người thế nào, anh Toby ấy? Anh ấy có đẹp trai kín đáo và bí ẩn không?”
Con cười vang. “Ờ, không. Không hẳn. Anh ấy đại loại... là cao lớn. Cao. Bàn tay to. Bàn chân to. Mũi to. Và hơi lôi thôi. Tóc bù xù, râu má dài. Anh ấy thực sự rất bẽn lẽn, và rất thông minh. Đại loại là anh thích anh ấy.”
“Và anh ấy là một nhà thơ thành đạt chứ?”
Con lại cười. “Không. Theo như anh biết thì không. Anh nghĩ anh ấy chưa bao giờ xuất bản cái gì và anh ấy chẳng bao giờ có tiền.”
“Thế anh ấy viết những bài thơ như thế nào? Anh đã đọc bài nào chưa?”
“Có,” cậu gật đầu. “Thật ra là có. Tối qua anh ấy vừa cho anh xem một bài.”
“Nó như thế nào? Có hay không?”
“Có. Có hay. Nó đã làm anh...” cậu dừng lại, nhìn Daisy, thở dài. “Nó khiến anh phải khóc.”
Cô há hốc miệng. “Ôi chao!”
“Đó là một bài thơ về mẹ của anh ấy. Anh ấy viết bài thơ này hôm đám tang mẹ. Bài thơ nói về...” Cậu ngừng lời. Cậu không thể nói với cô thực sự bài thơ viết về điều gì. “Bài thơ miêu tả tình yêu của anh ấy đối với mẹ nhiều đến nhường nào, bà đã là một người mẹ vĩ đại ra sao. Nó làm anh nghĩ tới bà mình.” Cậu nhún vai và mỉm cười.
Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng. “Anh thực sự yêu quý bà lắm, phải không?”
Cậu lại nhún vai. “Bà nuôi anh lớn. Đó mới là người mình yêu quý thực sự, đúng không? Người đã nuôi nấng mình?”
“Ngược với mẹ anh, ý anh muốn nói vậy, phải không?”
“Ừ. Anh đoán thế.”
Một cặp chạy bộ qua trước mặt họ, một người đàn ông và một người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao đồng phục bằng Lycra. Con đã ăn xong cái sandwich của mình và nhét cái khăn ăn vặn xoắn vào túi ni lông. Cậu liếc nhìn đôi tay của Daisy. Những ngón tay dài, đeo duy nhất một chiếc nhẫn có hình hoa cúc đồng nội, những đường gân xanh, một vệt bơ. Cậu với tay cầm lấy tay cô, trước khi tìm thấy một lý do để không làm thế. Bàn tay cô ấm áp một cách ngạc nhiên. Cô cũng bóp nhẹ tay cậu và mỉm cười với cậu.
“Em cảm động lắm,” cô nói, phá tan sự im lặng, “bởi anh đã bỏ công sức ra vì mấy cái sandwich.”
“Có gì đâu,” cậu đáp, vuốt ve những móng tay của cô bằng ngón tay cái của mình. “Thực ra,” cậu mỉm cười, “anh có thể nói rằng làm thế cũng rất vui mà.”
“Anh muốn nói là anh thích nấu nướng thực sự chứ không phải chỉ những thứ cần sử dụng ấm đun và lò vi sóng hả?”
“Ờ, anh không coi thế này là nấu, nhưng, em biết không, cũng rất vui. Anh thích làm vậy.”
“Ồ, vậy thì,” Daisy nói, “trong trường hợp đó, em sẽ đặt ra một thử thách cho anh, Connor McNulty.”
“Ồ, gì vậy?”
“Phải rồi. Thế anh có dám mời em đến chỗ anh ăn tối không?”
“Ăn tối á?!”
“Vâng. Ăn tối. Với món khai vị, món chính và pudding tráng miệng. Và rượu vang nữa.”
“Em nghiêm chỉnh đấy chứ?”
“Cực kỳ.”
“Nhưng nhà anh. Lúc nào cũng đầy người.”
“Không sao. Em thích mọi người.”
“Phải, nhưng mà họ là những người... kỳ quặc.”
“Người kỳ quặc em lại càng thích,” cô mỉm cười.
“Và làm sandwich là một chuyện, nhưng nấu cả bữa tối. Anh có thể làm em bị ngộ độc đấy.”
Cô lắc đầu. “Anh sẽ không sao đâu. Em có lòng tin ở anh mà.”
“Em tin ư?”
“Vâng. Chắc chắn đấy. Anh là một trong số những người, em cho rằng, một trong số những người sẽ làm tốt bất cứ việc gì họ để tâm làm.”
Cậu lắc đầu và cười vang. “Ở đâu ra cái ý nghĩ ấy thế?”
“Em không biết.” cô nói. “Em chỉ nghĩ anh là người như vậy. Anh có khí chất ấy. Rất tuyệt. Rất có năng lực.”
“Thế thì tại sao lúc trước anh chỉ đạt hai môn trong kỳ thi GCSE thôi? Và anh giờ đang làm gì ở ban thư tín đây?”
“Anh mới có mười chín tuổi thôi. Vì Chúa, anh đã từng chịu cảnh vô gia cư. Rồi thì bà mất. Anh cứ đợi xem. Một ngày nào đó anh sẽ lái những chiếc máy bay tư nhân bay qua biển Caribbe cho mà xem. Nhưng, ồ, chờ đã, anh sẽ không chỉ là phi công đâu nhé. Anh sẽ là ông chủ. Sẽ có một người phụ nữ đẹp uống rượu champagne bên anh và anh sẽ bay qua bãi biển trải dài của riêng anh. Hoặc, không, thực ra là anh sẽ bay qua hòn đảo của riêng mình và anh sẽ tự nhủ với bản thân mình, hãy nghĩ, ta đã từng sống trong một ngôi nhà đầy những kẻ kỳ quặc ở Finchley và suốt ngày loanh quanh trong tòa nhà, vận chuyển thư từ của những người phụ nữ ghê gớm. Và anh sẽ mỉm cười và người phụ nữ xinh đẹp của anh sẽ mỉm cười. Và anh sẽ nhớ ra rằng em đã nói với anh điều này. Anh thực sự sẽ nhớ.” Cô nắm hai tay anh thật chặt. “Hãy cho bản thân một cơ hội. Anh là người đặc biệt, Con, thực sự đặc biệt. Và cuộc sống của anh mới chỉ bắt đầu.”
Con nuốt khan. Chỉ mới mười chín tuổi.
Daisy chỉ mới mười tám tuổi, nhưng đã đi qua hai phần ba cuộc đời mình; nửa đời, nếu cô may mắn.
“Em sẽ là người con gái ấy chứ? Người con gái trên máy bay ấy. Sẽ là em, phải không nào?”
Cô mỉm cười. Nhưng cô không trả lời.