Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 2: Chương 2




Từ cửa sổ phòng ngủ, Ruby nhìn theo Con ra khỏi nhà để đi làm. Bước chân cậu ta hơi nhún nhảy theo kiểu thanh niên mới lớn trong đôi giày thể thao. Mái tóc màu sẫm của cậu vuốt keo bóng mượt và chiếc quần jeans cậu mặc tụt xuống dưới eo lưng nhưng không trễ đến tận mông. Cậu ta là một thanh niên mang vẻ điển trai dễ thương, làn da không tì vết, thân hình cân đối và đôi mắt màu lam sẫm đến ngỡ ngàng. Thế nhưng Ruby lại không thấy cậu hấp dẫn. Cô không khoái đàn ông trẻ. Cô thích những người đàn ông lớn tuổi hơn. Không phải mấy ông già, chỉ là những người đàn ông phong trần hơn, với vài nếp nhăn, như một cuốn sách cũ. Cũng cái lối mà người ta nhìn một đứa trẻ và cố gắng đoán gương mặt nó khi trưởng thành, cô thích nhìn một người đàn ông chín chắn và tưởng tượng ra thời trai trẻ của anh ta.

“Em đang nhìn cái gì ngoài ấy thế?”

Ruby quay lại và mỉm cười với người đàn ông nằm trên giường cô. Paul Fox. Người tình bốn mươi lăm tuổi với những nếp nhăn của cô.

“Không nhìn gì,” cô đùa.

Cô ngồi xuống mép giường.

Một bàn chân của Paul thò ra khỏi tấm chăn. Cô túm lấy ngón chân cái của anh ta bằng ngón cái và ngón trỏ của mình, đưa nó vào giữa hai hàm răng và cắn, thật mạnh.

“Ái.” Paul rụt chân vào trong chăn. “Sao thế?”

“Đó là vì tội anh đã lờ tịt em đi đêm qua.”

“Cái gì cơ?” Lông mày anh ta nhíu lại.

“Anh biết mà. Eliza vừa bước vào là ngay lập tức anh làm như không biết em là ai nữa.”

“Ồ. Chúa ơi. Ruby - cô ấy là bạn gái của anh mà.”

“Vâng. Em biết. Nhưng như thế cũng chẳng tử tế lắm, phải không?” Quan hệ của Ruby và Paul vẫn luôn luôn là một sự kết hợp không chính thức giữa thi thoảng công việc và vui thú không ràng buộc. Anh ta đã dành cho cô một vai phụ kì quặc trong một vở diễn của anh ta. Họ gặp nhau một, hai lần trong tuần để làm tình hoặc uống nước, hoặc cả hai. Hàng tháng anh ta trả cho cô một tấm séc nhỏ mà anh ta gọi đùa là “lương tháng”, đủ để cô sống qua ngày, đủ mua băng vệ sinh và rượu vodka, bởi anh ta thích thế và có tiền để làm thế. Đó là một mối quan hệ dễ dãi, vui vẻ cả đôi bên, tồn tại từ năm năm qua. Ruby không trông mong gì hơn ở Paul cả. Dẫu vậy, cô cũng không thể không khó chịu một chút vì Paul đã không phải lòng cô sau năm năm quan hệ. Và cô cũng không thể không cảm thấy như bị lừa dối khi sáu tháng trước Paul đã phải lòng một bà mẹ hai con, bốn mươi hai tuổi ở Ladbroke Grove, chủ doanh nghiệp tư nhân và một ruộng nho ở Tuscany.

“Nào,” Paul thở dài, ngồi dậy. “Anh không hề biết là đêm qua cô ấy sẽ đến. Cô ấy đã bảo là không tìm được người trông trẻ...”

“Cái gì cơ?”

“Lúc đầu cô ấy bảo cô ấy sẽ đến xem ban nhạc biểu diễn, và rồi người trông trẻ không đến được và...”

“Và thay vào đó anh đã mời em.”

“Ừ, thì đúng thế.”

“Tử tế quá.”

“Jesus, Ruby...”

“Jesus - Ruby - cái gì? Em chán thế này lắm rồi. Toàn bộ cái trò này chán chết.”

“Ruby. Thôi nào.”

“Không. Em sẽ không thôi. Anh và em. Chúng mình từng ngang hàng với nhau. Chúng mình giống nhau. Nhưng kể từ khi anh gặp Eliza em bỗng trở thành cái thứ rác rưởi lấp chỗ trống trong đời anh.”

“Như thế không đúng tí nào cả.”

“Và đừng có nói cái kiểu ấy. Kiểu nhãi ranh Mỹ mới lớn ấy. Anh bốn mươi lăm tuổi rồi đấy. Nghe nực cười quá.” Ruby thấy chột dạ khi những lời ấy buột ra. Cô biết mình đang làm quá, nhưng không dừng lại được.

Cô liếc nhìn bóng mình trong gương. Ruby có sẵn trong đầu một hình ảnh về bản thân mình. Đó là hình ảnh một cô gái tóc nâu khói với đôi mắt đen và làn da trắng kem, mang dáng vẻ của một người đàn bà vừa mới làm tình hay đang nghĩ đến chuyện làm tình. Thường thì hình bóng trong gương luôn phản chiếu chính xác điều cô đợi nhìn thấy. Nhưng cũng có lúc không được như vậy. Và bây giờ là một trong những lúc như thế. Màu trang điểm nhòe ra dưới mắt. Đôi khi màu trang điểm nhòe ra như vậy, trông cô gợi tình và nguy hiểm hơn. Nhưng lúc này đây, nó khiến cô trông mệt mỏi và hơi cẩu thả. Tóc cô thiếu sức sống và bẩn - đáng ra cô phải gội đầu hôm qua, nhưng cô ngại - và cô có một cái mụn lớn trên cằm. Cô tự hỏi không biết trông Eliza ra sao vào buổi sáng. Và rồi cô nhận ra rằng chẳng quan trọng gì chuyện đó, bởi vì Paul đang say đắm cô ta và dù thế nào đi chăng nữa trông cô ta sẽ luôn xinh đẹp đối với anh ta.

Có tiếng gõ cửa. Ruby thở dài nhẹ nhõm và kéo hai vạt áo choàng vào nhau.

“Ruby. Là anh đây, Toby.”

Cô thở dài và mở cửa.

“Xin chào. Xin lỗi nhé, anh chỉ ờ... ồ, chào anh, Paul.” Toby nhìn qua vai Ruby và cười gượng gạo với Paul.

Paul giơ một tay lên chào và đáp lại bằng một nụ cười cũng gượng gạo chẳng kém. Trông anh ta thật ngớ ngẩn, nằm giữa đống gối viền lông marabou và cái chăn phủ bằng lông báo giả của Ruby, với bộ ngực vạm vỡ lông lá và chòm tóc xám. Ngớ ngẩn và như thể anh ta không thuộc về chốn này. Anh ta trông như, Ruby bỗng dưng thảng thốt nhận ra, một anh chàng đẹp trai ngốc nghếch đang ngoại tình ngu dại. Cô nuốt khan lặng lẽ.

“Vâng, anh đang định hỏi em về tiền thuê nhà. Tự hỏi không biết em có thể viết một tấm séc cho anh hôm nay được không. Chỉ là vì, có mấy cái hóa đơn, và nếu anh không gửi séc thanh toán cuối tuần này, thì, ờ, thì sẽ không có nước nóng nữa. Hay sưởi nữa. Thế thôi.”

“Thôi được,” Ruby thở dài, “thôi được. Tối nay em sẽ đưa séc cho anh.”

“Phải, chả là, tuần trước em cũng nói vậy, rồi chẳng thấy em đưa. Từ cuối tháng Mười một đến giờ, em chưa thanh toán tiền nhà, và trước đấy thì em cũng không trả đủ và...”

“Toby. Em sẽ đưa séc cho anh. Tối nay. Được chưa?”

“Thôi thì. Cũng được. Em hứa chứ hả?”

“Hứa mà.”

“Tốt. Thôi được rồi. Gặp lại em sau. Gặp anh sau nhé, Paul.”

“Chào anh, Toby.”

Ruby đóng cửa, quay lại và mỉm cười với Paul. Anh ta lật chăn ra và cười cười vẻ mời mọc.

“Rất tiếc, bạn thân mến.” Cô lật cái chăn lại che thân hình trần truồng của anh ta và lấy một cái chun buộc tóc ở trên bàn trang điểm. Cô vuốt tóc ra sau và buộc túm lại. “Em không có hứng.”

Paul nhìn cô vẻ tổn thương. “Tàu nhanh cũng không được à?”

“Không. Tàu nhanh cũng không.”

Cô nháy mắt với anh ta, cố gắng giảm bớt sự thẳng thừng trong lời từ chối. Cô không có hứng làm gì cả. Cô biết là một cuộc Đối Thoại Nghiêm Túc sắp sửa xảy ra, nhưng cô không muốn làm thế lúc này. Lúc này cô chỉ muốn tắm một cái. Lúc này cô chỉ muốn cảm thấy sạch sẽ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.