Dường như Boris, nếu có thể, lại đang gầy đi thêm nữa. Lông của nó trông còn thưa thớt hơn và mắt càng lồi thêm ra. Toby lo ngại rằng đây không chỉ đơn thuần là chuyện con mèo có vẻ ngoài kỳ quặc, mà đây là một con mèo chuẩn bị đến giờ tận, nên anh đã đặt hẹn với một bác sĩ thú y ở gần nhà nhất cho con mèo đi khám.
Anh đang nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem sẽ thu xếp thế nào để đưa được con mèo từ đường Thợ Bạc tới phòng khám cách nhà chừng mười phút đi bộ, trong khi anh vừa nhớ ra là anh không có lồng đựng mèo.
Xe ô tô của Melinda.
Anh đang nhìn chăm chăm vào chính nó.
Chiếc xe màu đỏ và bóng loáng đỗ bên ngoài cửa. Có nghĩa là Melinda đang ở nhà, bởi chị không bao giờ đi bộ hay dùng phương tiện công cộng đi đâu. Trước khi kịp nghĩ ra cả tá lý do để không làm thế, Toby đã gõ cửa phòng ngủ của Con và Melinda.
Melinda ra mở cửa. Chị đang mặc một chiếc áo choàng tắm vải bông màu hồng. Không trang điểm, Toby để ý, trông chị trẻ hơn nhiều, dễ gần hơn nhiều. Chị mỉm cười khi nhìn thấy anh, không cố gắng kéo hai vạt áo choàng khép lại để che kín ngực. “Xin chào!”
“Chào chị!” Toby mỉm cười và thoáng tự hỏi, không phải là lần đầu tiên, làm sao mà rút cuộc người phụ nữ hồng hào, tóc vàng và quá hồn hậu này lại sống trong nhà anh chứ.
“Đây là một vinh dự hiếm hoi.”
“Thế ạ?”
“Một cuộc viếng thăm của lãnh chúa! Chị tự hào quá! Chị có thể giúp gì được em không, em thân mến?”
“Hôm nay chị có bận gì không?”
“Không, không có gì đặc biệt. Em có muốn chị là quần áo giúp em không? Hay là hút bụi đâu đó? Nếu em muốn thì chị không ngại đâu. Giúp chị bận rộn hơn mà!”
“Không, không, không. Không có gì như thế cả. Chỉ là, em hơi lo cho Boris. Tí nữa em có hẹn với bác sĩ thú y và em tự hỏi, nếu không quá phiền chị, liệu chị có thể đưa bọn em đi không? Bằng xe của chị ấy mà?”
“Mấy giờ nào?”
“Một giờ chiều được không?”
Chị mỉm cười. “Không vấn đề. Chị vui lòng giúp em thôi. Hẹn em một giờ ở dưới nhà nhé.”
Toby không thể nhớ được lần cuối cùng anh ngồi trong xe của phụ nữ là khi nào. Xe của phụ nữ là một nơi lạ lẫm, kỳ quặc. Chúng có hình dạng nực cười, tròn và phồng lên. Chúng chứa khăn giấy và, trong trường hợp của Melinda, chúng có cả thú nhồi bông. Và chúng có mùi hương lạ lẫm, chẳng giống mùi ô tô chút nào. Giống như những chiếc bánh ngọt hơn. Xe của Melinda thơm mùi trái đào. Không phải mùi đào tươi dễ chịu vừa hái từ cây xuống, mà là mùi hương ngọt gắt của trái đào ngâm đường. Nguồn gốc của mùi hương ấy là một quả đào bằng nhựa treo ở trên gương chiếu hậu của chị.
Chị đã trở lại với vẻ ngoài thông thường quyến rũ của mình trong chiếc quần jeans bạc, áo hồng liền mũ, giày thể thao hồng và mũ lưỡi trai hiệu Burberry. Chị nhấn các bàn đạp nhẹ nhàng và có phương pháp, như thể họ đang điều khiển một chiếc đàn ống của nhà thờ vậy. Và chị nói. Và chị nói. Và chị nói.
Toby ngồi ở ghế sau, trên đùi là chiếc hộp các tông đựng Boris, chờ đợi một cơ hội để mào đầu câu chuyện mà anh hy vọng có thể hướng tới kể từ khi anh để mắt đến chiếc xe của chị sáng nay. Anh đợi đến khi họ đi gần tới một bùng binh, và anh để ý thấy chị ngừng nói giây lát vì tập trung lái xe, và anh nói câu đầu tiên nảy ra trong óc anh.
“Vậy, hiện giờ... chị có hẹn hò với ai không, Melinda?”
Chị quay ra và nhoẻn cười với anh. “Tại sao? Em có ý định hả?”
“Không, trời ơi, không. Ý em là. Không, không có ý định nào hết. Không phải là em không... không phải là em... nhưng không. Em chỉ tự hỏi thôi mà.”
“Không,” chị đáp, rẽ vào con đường, “không. Chị còn trẻ, tự do và độc thân. Và chị thích như thế.”
“Thật á?”
“Thật. Cái lũ đàn ông. Chị đã ngán đến tận cổ rồi. Một lũ thất bại.”
“Ồ, chắc chắn không phải ai cũng thế cả chứ.”
Chị mỉm cười lần nữa với anh. “Này, em thì rõ ràng là không phải rồi, Toby. Em khác hẳn. Nhưng nói chung là, theo ý kiến của chị, đàn ông là lũ dối trá, thất bại và ngốc nghếch.”
Toby hít một hơi, sắp sửa làm một điều quá khác so với tính cách của anh tới mức anh cảm thấy như đầu mình sắp rụng xuống đất. “Vậy là,” anh nói, “chắc chị sẽ không muốn gặp Jack, một người bạn của em đâu nhỉ?”
Chị cười to. Anh không trách chị được. “Jack bạn em ấy à?”
“Vâng, à, chính xác thì không phải là bạn em. Bạn của bạn em. Một người bạn. Của một người bạn. Cô ấy cứ kể mãi về anh ta. Nói rằng anh ta rất tuyệt. Có vẻ như thế.” Anh thở ra, cảm thấy chóng cả mặt vì ngượng.
“Ồ, thế á?” Chị hết quay đầu sang trái lại sang phải bởi họ sắp sửa đi tới một ngã tư và rẽ phải. “Này, nếu như anh ta tuyệt đến thế, thì tại sao cô ấy không chiếm lấy anh ta cho bản thân mình đi?”
Anh nhún vai, rồi hơi nhăn mặt vì một chiếc vuốt của Boris đã chọc thủng hộp các tông, rồi xuyên qua chiếc quần jeans và bây giờ là xước da anh. “Em không biết,” anh đáp. “Có lẽ là cô ấy không thích anh ta.”
“Này, thế thì có lẽ anh ta xấu ma chê quỷ hờn rồi.”
“Không, không, không. Không hề. Dường như là anh ta rất đẹp trai. Và rất giàu.”
“Đó là những gì bạn em kể với em đấy phải không?” Chị lại cười to, hơi kẻ cả. Toby bắt đầu cảm thấy mình đã sai lầm khi bập vào chuyện này.
“Vâng,” anh đáp, đẩy cái hộp đang ngọ ngoạy, cào cấu ra khỏi đùi mình, và lên chỗ ngồi bên cạnh. Có một chút máu trên chiếc quần jeans và anh lấy tay thấm nó đi. “Em phải thú thật là, em chưa bao giờ gặp anh ta, nhưng nghe thì có vẻ như anh ta cũng rất là sáng giá.”
“Ồ, Chúa phù hộ em, Toby, và lối diễn đạt của em.
Rất là sáng giá, hả?”
“À, có vẻ như thế.”
Melinda rẽ vào chỗ đậu xe phía sau phòng khám thú y và tắt máy. “Em đang cố gắng nói gì đây, cậu em thân mến? Em đang muốn gán ghép chị với cái ông già giàu có mà bạn em không khoái đấy phải không?”
“À, em thì không nói là anh ta già..,”
“Thế thì anh ta bao nhiêu tuổi nào?”
“Em cũng không rõ. Tầm tuổi chị, em nghĩ vậy. Có thể là già hơn một chút. Và anh ta là người Ý.”
Anh có thể cảm thấy chị ngồi lặng đi trên ghế lái, giống như đứa trẻ nghe thấy từ xa tiếng nhạc của xe bán dạo kem. “Người Ý hả?” chị hỏi.
“Vâng. Jack. Là tên gọi ngắn của Giacomo.”
“Giacomo.” Chị để cho cái tên ấy chạy trên môi và trên đầu lưỡi mình. “Anh ta tóc sẫm chứ?”
“Em không rõ. Em đoán vậy. Ý em là, em có thể tìm hiểu giúp nếu chị muốn.”
“Và khi em nói là giàu, thì chính xác là giàu đến mức nào?”
“Em không biết chính xác, nhưng anh ta có một ngôi nhà bốn phòng ngủ ở Cranmore Garden. Với một bể bơi.”
“Và anh ta chưa vợ?”
“Chưa. Mới ly hôn gần đây. Hai đứa con gái ở tuổi thiếu niên. Cô đơn tuyệt vọng, theo như bạn em nói.”
“Không,” chị đáp, “quá hoàn hảo, không thể có thật. Nghe có vẻ mưu mô.” Chị rút chìa khóa khỏi ổ điện, khoác túi xách lên vai và đi về phía phòng khám.
Bác sĩ thú y không thể xác định được bất kỳ lý do y khoa nào để giải thích tình trạng suy sụp của Boris. “Boris rất già rồi,” ông nói, vẻ thông cảm. “Tôi hình dung là nó cũng thương nhớ người cũ và bởi vì nó còi cọc, có lẽ nó cầm cự với sự già yếu kém hơn với những đồng loại khỏe mạnh hơn. Để nó như vậy đi, xem tiến triển thế nào và, nếu như mọi việc trở nên tồi tệ hơn hiện tại, hãy đưa nó trở lại đây và chúng tôi sẽ đưa nó vào giấc ngủ vĩnh hằng.”
“Anh nghĩ nó còn được bao lâu nữa?” Melinda hỏi cứ như thể chị đang đóng vai trong một bộ phim truyền hình.
“Khó nói lắm.” Bác sĩ thú y vỗ vỗ đầu Boris. “Có thể là vài ngày, có thể là vài tuần.”
“Vậy cơ bản là, nó đang chết dần?” Toby nói.
“Cơ bản là như vậy.”
Lúc ấy Melinda bắt đầu khóc, những dòng chảy đậm mascara trôi xuống hai má chị.
Nhưng Toby nhận ra một cảm giác kỳ lạ như trút bỏ đi gánh nặng, như thể sợi dây trói buộc anh với lối mòn được nới lỏng ra.
Boris đang chết dần, nhưng chậm chạp, Toby đang được tái sinh.