Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 81: Chương 81




Toby đã bắt đầu quen với việc thức dậy một mình trong ngôi nhà trống vắng. Anh tán thưởng sự đơn độc bằng cách chuyển kênh sang Radio Ba và để nhạc cổ điển tràn ngập mọi căn phòng trong ngôi nhà. Bếp của anh vẫn sạch sẽ và ngăn nắp như đêm hôm qua khi anh đi ngủ. Và năm chiếc móc trong hành lang chỉ treo mỗi chiếc áo khoác, áo jacket và khăn quàng của anh.

Anh đã đặt báo mang đến nhà hàng ngày và giờ anh biết rằng không có ai sẽ lấy báo trước anh. Anh cũng chưa từng bật TV lên kể từ khi Melinda chuyển ra tuần trước. Anh biểu diễn một điệu nhảy kỳ quặc nhưng vui vẻ trong khi mặc quần áo ngủ chuẩn bị bữa sáng. Và rồi anh đánh rắm một cái thật to, mừng vì không có ai ở đó mà ấm ức.

Anh suy xét về kế hoạch sắp tới trong ngày. Anh sẽ đi xuống High Road và mua một chút hoa tươi cho ngôi nhà. Rồi anh sẽ đến cửa hàng Budgens để mua nguyên liệu làm bánh. Đâu đó trong trí nhớ phủ đầy bụi của mình về bố, anh mơ hồ về chuyện bố thích ăn bánh cuộn có nhân (hay đó là bánh kẹp nhân nhỉ?), vậy là anh mua một hai gói cho cả hai loại.

Sau đó anh mua một ấm trà mới ở cửa hàng bán đồ đồng giá một bảng, bởi anh vừa mới phát hiện ra rằng cái ấm trà mà anh vẫn tưởng là của anh, thực ra là của Ruby và đã biến mất cùng với cô cách đây hai tuần.

Khi anh trở về nhà, anh bỏ một ít cà phê thứ thiệt vào ấm để đun và nướng một ổ bánh mì, không phải vì anh muốn uống và phê hay ăn bánh mì mà vì sáng nay anh có hai cái hẹn xem nhà và anh muốn ngôi nhà tỏa hương thơm ngon lành.

Cuối tuần vừa rồi anh có sáu cái hẹn xem nhà, và ngôi nhà mới được chào bán cách đây ba ngày. Anh thích đưa mọi người đi xem nhà. Một nửa trong số họ, anh biết thừa là không có tiền để mua, họ chỉ đến để tò mò xem, để thấy ngôi nhà kì quặc trên đường Thợ Bạc trông như thế nào, nhưng anh không quan tâm.

Anh rất tự hào về ngôi nhà nên anh thấy vai trò của mình giống một người phụ trách bảo tàng hơn là chủ nhà. Anh muốn càng nhiều người xem ngôi nhà của mình càng tốt trước khi bán nó đi và ngôi nhà sẽ khép kín trước thế giới lần nữa.

Sau cuộc xem nhà, anh bắt đầu nướng bánh (anh không muốn làm trước vì không muốn làm bẩn nhà bếp) và trong khi bánh đang chín ở trong lò thì anh tắm rửa và cạo râu, rồi anh sẽ đóng bộ sạch sẽ và đi giày mới, xuống dưới nhà chờ bố.

Ngày của anh được lên kế hoạch chặt chẽ để không có lúc nào mà vô bổ, mà nghiền ngẫm, hoặc nghĩ suy. Anh tập trung vào sự chính xác trong khi làm phần phủ cho chiếc bánh sô cô la và chọn mua đúng tông màu hoa huệ tây. Sự trở về của bố anh là một điều gì đó hết sức mơ hồ và không thể nghĩ tới nên anh không thể buộc mình dự liệu trước, cho tới khi bố anh thực sự đứng trước mặt anh, trên bậu cửa nhà anh. Cho tới lúc anh thật sự, thật sự phải làm thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.