Một chú hải âu nhìn Leah qua bậu cửa sổ với đôi mắt nhỏ xíu như đầu kim. Cô nhìn lại nó cho tới khi con chim nghe có tiếng kêu trên cao và lao đi, vào bầu trời trong xanh. Cô nhìn qua cửa sổ áp mái tới bãi biển phía bên kia đường. Những chiếc thuyền đã ra khơi, cùng với những xô đựng cua. Những người câu cá lẻ loi đứng thành hàng dọc bờ biển, chờ câu những chú cá thịt trắng đang trở về đây khi thu sang. Leah mới ở đây có ba tháng, nhưng cô đã biết về sự đa dạng thủy sinh học theo mùa quanh vùng đất mũi, về lịch thủy triều, về một mùa lưới bội thu hay kém. Cô cũng biết về mọi vấn đề với bà hiệu trưởng trường tiểu học, rằng người ta đã phải đưa bà Wendle vào vào nhà chăm sóc đặc biệt đêm hôm thứ Sáu và bia bán ở quán Plough phía trên đường bị pha nước. Chẳng khó để tìm hiểu những kiến thức ở địa phương. Tất cả những gì cần làm chỉ là dỏng tai lên mà nghe khi đi dạo quanh làng. Tất cả những gì cần làm là trò chuyện với mọi người.
Cô đi xuống cầu thang, cúi thấp đầu để tránh chỗ trần thấp ở giữa đường và cúi xuống lấy thư trên tấm thảm chùi chân trước cửa.
Toby mỉm cười với cô khi cô đi về phía anh.
“Trà nhé?”
“Tuyệt vời.”
Cô cúi xuống hôn lên môi anh rồi để chỗ thư từ lên mặt bàn trước mặt anh.
“Ồ, xem này.” Cô lôi tờ báo ở bên dưới chồng thư ra. “Báo đây rồi.”
“Ồ, tuyệt quá. Xem cái nào.”
Leah lật giở qua các trang, khẩn trương. “Xem này!” cô thông báo, “Đây rồi!”
Dịch vụ Đấu giá Sea - Bay
Hãy để đó cho chúng tôi - chúng tôi sẽ bán giúp các bạn!
12 Bayview Parade
Mặt Biển
Portscatho
(ngay bên cạnh tiệm tạp hóa Prowse)
Muốn tìm một nơi trú ngụ mới cho những đồ được thừa kế, các vật dụng nhỏ và đồ tạp nham? Không có thời gian hoặc ham thích được tự mình bán chúng? Chúng tôi sẽ nhận lấy mọi rắc rối của việc đó cho bạn. Chỉ cần mang tới chỗ chúng tôi những đồ vật mà bạn không muốn nữa và chúng tôi sẽ bán chúng cho bạn trên ebay. Nếu chúng tôi không bán được, bạn cũng không phải trả đồng nào.
BẠN CÓ GÌ ĐỂ MẤT ĐÂU?!
**HÔM NAY ĐẠI KHAI TRƯƠNG,
THỨ BẢY NGÀY 13 THÁNG TÁM**
“Mang quảng cáo này đến và bạn sẽ nhận được một tách trà và một miếng bánh miễn phí. Chúng tôi mong được gặp bạn!”
Toby Dobbs và Leah Pilgrim
“Trông được đấy nhỉ, phải không?”
Toby gật đầu và mỉm cười. Rồi anh dừng lại và nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì nằm trên cùng của chồng thư. Chữ viết tay trông quen thuộc quá. Nó đóng dấu bưu điện Mỹ và được gửi đến Đường Thợ Bạc rồi mới chuyển đến đây. Chậm rãi anh mở phong bì ra với một con dao và lấy ra một lá thư viết tay, dài ba trang.
Toby yêu quý,
Em biết nói gì đây? Xin lỗi xem chừng không đủ. Em không thể giải thích được vì sao em làm điều em đã làm. Em sợ hãi, em nghĩ vậy, và tức giận. Em nhận ra ngay lập tức là em đã phạm sai lầm khi chuyển vào ở với Tim và em hoảng sợ. Em trở về nhà. Em định hỏi anh xem em có thể ở lại được vài ngày nữa không, nhưng anh đi vắng. Và rồi em nhìn thấy chỗ tiền mặt trong phòng anh và một điều gì đó đã choán lấy em. Em cảm thấy anh đã làm em thất vọng, bỏ rơi em khi em cần anh nhất. Vậy là em lấy chỗ tiền và đi thẳng đến sân bay, mua một vé một chiều đi Mỹ.
Đó thực sự là một chuyến đi. Ban đầu em đã ở Chelsea. Thật là bùng nổ, được ở đúng cái nơi mà những con người phi thường kia đã từng lưu lại, nơi Sid đã giết Nancy. Rồi thì em tìm được một phòng trong một căn hộ ở khu Lower East Side. Vài tuần sau đó em hát ở một đám cưới, chủ yếu là hát lại các bài hát quen thuộc nhưng cũng có vài bài mới của em. Và anh biết thế nào không - một người đã thích và mua chúng với giá 5.000 đô la! Một ban nhạc nữ nào đó sẽ sử dụng chúng. Có vẻ là họ thực sự nổi tiếng, nhưng em chưa bao giờ nghe nói về họ.
Em cố gắng thuyết phục người đó cho em được ghi âm, nhưng hãy đoán xem anh ta nói gì? Anh ta bảo, “Người đẹp ơi, thế giới không cần thêm một cô ả cá tính với đàn guitar đâu.” À! Điều đó làm lu mờ niềm vui từ việc bán các bài hát của em. Em bắt đầu hơi thất vọng sau đó. Em biết, em biết - em không bao giờ quý trọng điều em có. Không bao giờ đủ, phải không?
Em bắt đầu uống rất nhiều. Tiêu rất nhiều tiền của anh vào việc đó. Chọc tức mấy người thuê nhà chung. Và khi họ dọa tống cổ em đi thì em nhận thấy em cần phải kiểm soát cuộc sống của em. Vậy là em gia nhập AA[39].
[39] Alcoholics Anonymous: Hội trợ giúp những người nghiện rượu từ bỏ rượu.
Vâng, vâng - em có thể nghe thấy tiếng anh cười phá lên ở đây! Em biết, khó mà tưởng tượng được. Nhưng mọi việc tốt lắm. Em theo Chương trình 12 bước (chữ C viết hoa!) và một phần trong đó yêu cầu em phải điều chỉnh lại sự mất cân bằng trong cuộc sống, sửa sai, hàn gắn và xin lỗi. Em thư cho Tim và vợ anh ta, để xin lỗi về chuyện đã gây rắc rối cho họ. Và đây là lời xin lỗi của em đối với anh:
Toby, anh là con người vĩ đại nhất mà em từng biết. Phải rời xa anh em mới có thể nhận ra điều đó. Anh đã đón nhận em, khi em chẳng có ai và anh đã chăm sóc cho em trong khi tất cả những gì em từng làm là lợi dụng anh và xem thường anh. Anh là một người tốt đẹp hơn rất nhiều so với em và em vô cùng xin lỗi vì đã phá vỡ niềm tin của anh và làm anh thất vọng. Anh không đáng bị thế. Em thực sự hy vọng anh có thể thu xếp bán được ngôi nhà và anh đã chuyển đi, đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Không ai đáng được hưởng một kết cục hạnh phúc bằng anh. Em hy vọng anh có thể tìm thấy trong tim anh sự tha thứ dành, cho em, nhưng nếu anh không làm được thế thì em cũng phải chịu.
Còn với em, vẫn chưa thấy đâu một kết cục hạnh phúc. Em đã viết thêm vài bài hát nữa, nhưng họ không mua. Để trả tiền nhà, em làm bồi bàn ở trong một nhà hàng Việt Nam thời thượng ở Greenwich Village. Em không uống tí nào từ năm tuần nay và như thế, cho tới giờ này, là đủ. Rồi thì em cũng sẽ đạt được điều ấy thôi, em biết em sẽ thế. Khi em làm được điều đó, em sẽ báo cho anh. Và có lẽ một ngày, em sẽ có thể mua được cho anh chiếc xe Lamborghini đó!
Với sự trìu mến và trân trọng,
Ruby xxx
Toby đưa lá thư cho Leah và thở dài. Anh cảm thấy trái tim mình như giãn ra, không vặn xoắn lại nữa. Ruby còn sống, Ruby an toàn. Đêm nay, lần đầu tiên kể từ khi cô chuyển ra khỏi nhà anh, anh có thể ngủ thiếp đi mà không tự hỏi, không lo lắng. Sau gần mười sáu năm trời, những dấu vết cuối cùng còn lại của Ruby cuối cùng sẽ bật ra khỏi những góc mềm nhất, dính nhất trong nhận thức của anh.
“Thật là tốt, phải không anh?” Leah nói, trả lại lá thư cho anh một lát sau. “Tin tốt chứ nhỉ?”
Toby gật đầu và mỉm cười. “Thực tế là rất tốt.”
“Vậy,” Leah hỏi, “anh đã sẵn sàng để làm việc chưa nào?”
Toby gật đầu, và cùng với nhau, họ đi về phía trước nhà, về phía cửa hàng của họ.