CHƯƠNG 12: NHỚ NHUNG
Cổ Thiên Thương nghiêm mặt, mưa gió sắp tới, sương giá lạnh lẽo, tờ giấy trong tay bị siết thành bột mịn tiêu tán trong không khí ngưng trệ.
Mộc Huyền căng thẳng đứng bên cạnh, cố gắng đè thấp hô hấp. Thật ra lúc này hắn hận chính mình không thể mất luôn hô hấp. Ảnh công tử thật sự hại chết hắn rồi, ngươi muốn đi thì đi, Bảo chủ nhất định sẽ phái người hộ tống ngươi, tại sao phải thừa dịp Bảo chủ vắng mặt mà chạy suốt đêm cơ chứ? Ngươi chạy thì thôi, tại sao lại chạy trong buổi tối ta làm nhiệm vụ? Còn khiến ta hôn mê! Mộc Huyền khóc không ra nước mắt.
Tuy Bảo chủ thường ngày lạnh lùng, lúc bọn họ hành sự bất lực cũng sẽ âm trầm khiến người ta phát run, nhưng chưa có lần nào kinh khủng như vậy, quả thật đông chết người.
“Bảo chủ, có cần thuộc hạ dẫn người tìm Ảnh công tử về không?”. Dương Lăng Tiêu phá vỡ bầu không khí giá lạnh.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cổ Thiên Thương lướt qua bốn người đang cúi đầu không dám thở mạnh phía dưới, lặng yên một hồi rồi nhìn mớ bột phấn trong tay. “Không cần”
Nếu hắn đã nói rõ thì mình cũng không nên cầu hắn ở lại. Hắn nói sẽ về thì nhất định trở về, mình phải tin tưởng hắn. Tuy hắn làm vậy khiến mình rất tức giận, nhưng mình cũng hiểu suy nghĩ của hắn, hắn không muốn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của mình. Huống hồ với tình hình hiện tại, vẫn không nên trắng trợn tìm hắn thì hơn. Nếu lão tặc Võ thừa tướng kia biết mình coi trọng hắn thì hắn sẽ trở thành đối tượng săn đuổi. Vì an toàn của hắn, mình nên tạm thời rời xa hắn mới tốt.
Có điều…
“Nhật, Nguyệt”
“Có thuộc hạ”. Hai ám vệ thất trách tối qua cùng đáp lời.
“Các ngươi đi tìm Ảnh, ở trong bóng tối bảo vệ hắn”
“Vâng”
Hai người âm thầm lau mồ hôi lạnh. May mắn Bảo chủ khoan dung, nếu không bọn họ cũng khó ở bên cạnh Bảo chủ nữa. Hai người lên tiếng đáp lời, sau đó trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Lại một trận yên lặng, sắc mặt Cổ Thiên Thương dễ nhìn hơn một chút, trầm giọng phân phó. “Các ngươi chuẩn bị lên đường đi, giữ nguyên kế hoạch quay về bảo”
Hai người nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên nhẹ nhõm vì được cứu. “Vâng, Bảo chủ”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Cổ Thiên Thương, bình minh còn chưa lộ rõ, yên tĩnh không có chút thanh âm. Cổ Thiên Thương siết chặt mảnh vụn trong tay, ánh mắt nhu hoà nhìn xa xăm.
Ảnh.
Người kia sáng như trăng, trong như suối, nhưng chỉ trong nháy mắt đã chiếm lấy trái tim lạnh băng của hắn, khiến hắn hiểu được ấm áp và nhu tình. Hắn cuối cùng cũng biết vì sao phụ thân lại cưng chiều mẫu thân như thế, bởi vì người kia là người ngươi muốn quý trọng, là ràng buộc vĩnh viễn trong lòng.
Ảnh.
Bây giờ ngươi đang ở đâu? Có phải ngươi cũng nhớ đến ta không? Nếu phát bệnh thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của hắn, trong lòng Cổ Thiên Thương lại đau đớn.
Cũng may Giang Ngọc Nhan đi theo, y thuật của Giang Ngọc Nhan có thể tin. Sự khôn khéo xảo quyệt của Giang Ngọc Nhan cũng là lá chắn rất tốt, bảo đảm Ảnh sẽ không bị người khác lừa dối.
Võ công của Ảnh chỉ kém hơn mình một chút, rất ít người có thể thắng được hắn. Đây cũng là nguyên nhân khiến mình thoáng yên tâm.
Ảnh, ngươi rốt cuộc là ai? Ngay cả thám tử của Cổ gia bảo cũng không tra được lai lịch của ngươi, cứ như là trên trời rớt xuống. Nhưng mặc kệ ngươi là ai, ta cũng không buông ngươi ra.
Chừng nào chúng ta mới có thể gặp lại?
Nhớ đến sự nhiệt tình và trúc trắc tối qua của Bạch Sơ Ảnh, còn có chút tò mò trẻ con, vẻ mặt Cổ Thiên Thương không tự chủ được nhu hoà, cánh môi hơi mỏng cũng cong lên.
…
“Nhìn gì vậy?”
“Không có gì”. Bạch Sơ Ảnh buông rèm cửa xuống, quay đầu nhìn Giang Ngọc Nhan.
“Nhớ hắn hả?”. Giang Ngọc Nhan ái muội nháy mắt mấy cái.
Hôm đó bọn họ nghỉ ngơi trong rừng một chút, sau đó đi dọc theo quan đạo, không bao lâu sau thì đến một trấn nhỏ. Ngay cả ngựa đều không có, thân thể Bạch Sơ Ảnh lại như vậy, nếu không tới đây thì bọn họ không mệt chết mới là lạ.
Hai người vào trong trấn thuê xe ngựa, mua quả khô, đồ ăn vặt, nước và bánh ngọt cho nam nhân mang thai ham ăn kia rồi lên đường. Hiện tại đã là ngày thứ năm, dọc đường lúc đi lúc nghỉ, gặp được thành trấn thôn xóm thì lấp đầy bụng, ngủ thật ngon, hôm sau lại tiếp tục đi gấp.
Mấy ngày nay Bạch Sơ Ảnh rất yên lặng, đa số thời gian ngồi trên xe đều lật tới lật lui thanh kiếm mà xem không biết chán, thời gian còn lại thì ăn bánh, hoa quả và uống nước. Hôm nay Bạch Sơ Ảnh kéo rèm xe lên nhìn bên ngoài một hồi lâu nên Giang Ngọc Nhan đoán hắn đang nghĩ tới Cổ Thiên Thương. Nhớ tới tình cảnh mập mờ lần đầu tiên hai người gặp nhau, Giang Ngọc Nhan không nhịn được rùng mình, buồn nôn. Trên đời này thật sự có người nhất kiến chung tình, Giang Ngọc Nhan cảm thán.
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu, ánh mắt vững vàng, không hề ngượng ngịu.
Giang Ngọc Nhan đã quen với tính tình của hắn, không tỏ ra gì thêm mà cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Còn bao lâu nữa mới đến?”. Mỗi ngày đều đi, ăn, ngủ, rồi lại đi, Giang Ngọc Nhan đã thấy chán.
“Một tháng”. Lúc trước mình dọc theo con đường này xuống núi, chắc là còn khoảng một tháng lộ trình.
“Một tháng!”. Giang Ngọc Nhan che trán than vãn, nhưng không thể làm gì.
…
“Bảo chủ”
Dương Lăng Tiêu khom lưng đưa thư cho Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương mở ra nhìn thoáng qua, trên mặt hơi thả lỏng. Dương Lăng Tiêu nhìn mặt Bảo chủ thì biết Nhật Nguyệt đã tìm được Ảnh công tử, tất cả đều mạnh khoẻ, vì vậy hắn cũng yên tâm.
“Bên kia có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời không có”
“Ừ”. Cổ Thiên Thương gấp lại thư, bỏ vào trong hộp nhỏ. “Hoàng thượng thì sao?”
“Hoàng thượng cũng mạnh khoẻ, hắn nhắn Bảo chủ hành động cẩn thận. Ba ngày trước Thái tử đã rời kinh, bảo rằng sẽ xem tình hình rồi gặp ngài”
“Vậy à. Thái tử cũng nên rèn luyện, có điều lần này hắn ra ngoài, lão tặc họ Võ nhất định không dễ dàng buông tha, đây là cơ hội tốt hiếm thấy”. Cổ Thiên Thương cười, tà mị lãnh khốc.
“Bảo chủ”. Dương Lăng Tiêu do dự không biết có nên nói tiếp hay không.
“Có chuyện gì cứ nói, không cần ấp a ấp úng”
“Vâng”. Dương Lăng Tiêu nuốt nước bọt. “Liễu tiểu thư đã đến Giang thành, nói nàng ở tửu lâu chờ ngài cùng về Cổ gia bảo”
Vừa nghe đến ba chữ Liễu tiểu thư, mặt Cổ Thiên Thương đã trầm xuống. Nữ nhân thật phiền, vẫn là Ảnh của hắn tốt nhất.
Vừa nghĩ tới Ảnh, vẻ mặt Cổ Thiên Thương liền dịu xuống, nhưng nghĩ đến nhiều ngày không thấy hắn, sau này có khi còn lâu hơn, trong lòng Cổ Thiên Thương bất giác thở dài.
Dương Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt Bảo chủ thì biết hắn nhất định đang nhớ Ảnh công tử, chỉ có Ảnh công tử mới khiến Bảo chủ lộ ra dáng vẻ vừa vui vừa phiền muộn như vậy.
Tuy Cổ gia bảo trên giang hồ không thuộc Hắc đạo hay Bạch đạo, nhưng dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất nên không ai dám coi thường. Thật ra người trong giang hồ không hẹn mà cùng phân loại Cổ gia bảo thành Bạch đạo, tuy Cổ gia bảo luôn làm việc một mình và chưa từng tham gia các cuộc tụ họp của Bạch đạo.
Cổ Thiên Thương là đương gia của Cổ gia bảo, tuy lãnh khốc nhưng anh tuấn cao lớn, là đối tượng tốt nhất của nữ nhân giang hồ. Thường xuyên có những cô nương xinh đẹp to gan tự tìm tới Cổ gia bảo, hi vọng có thể nhìn thấy Cổ Thiên Thương, khiến hắn nhất kiến chung tình với mình rồi hai bên cùng kết thân. Nhưng Cổ Thiên Thương là người không hiểu phong tình, khách đến sẽ được Cổ gia bảo chu đáo đón tiếp nhưng chưa ai có thể nhìn thấy tận mặt Cổ Thiên Thương. Điều này khiến các nàng ghi hận mà không thể phát tác, cuối cùng không thể làm gì ngoài tức giận ra về.
Liễu Y Y là biểu muội bà con xa với Cổ Thiên Thương, con gái của Binh bộ thượng thư Liễu Thanh, được nuông chiều tuỳ hứng, không biết lý lẽ. Từ nhỏ nàng đã thích Cổ Thiên Thương, ỷ vào thân phận đặc biệt mà tìm cơ hội dây dưa không buông, không để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân và ràng buộc lễ nghi.
Cổ Thiên Thương cực kì chán ghét nàng, nếu không phải mẫu thân che chở nàng, nếu không phải nàng là con gái của Binh bộ thượng thư thì hắn đã sớm chỉnh nàng một phen. Mặc dù hắn không thích kết oán với nữ nhân nhưng nữ nhân này quả thật đáng ghét.