CHƯƠNG 35: CUỐI THU SƯƠNG LẠNH
Giang Ngọc Nhan đứng bên cạnh nhìn Cổ Thiên Thương và Bạch Sơ Ảnh, từ đầu đến cuối không nói một lời, từ lúc gặp mặt tới giờ đều lẳng lặng, không giống với tính cách của hắn.
“Bảy mươi, bảy mươi mốt, bảy mươi hai…”
“Giang Ngọc Nhan”
“Một trăm”
Giang Ngọc Nhan nghe gọi, đảo mắt, bất đắc dĩ thầm thở dài. Cuối cùng Cổ Thiên Thương vẫn thốt lời, lần này nhẫn nhịn thật lâu, đến tới một trăm. Chắc hẳn Cổ Thiên Thương đã nghiêm túc kiểm tra từ trong ra ngoài, nếu không ba chữ “Giang Ngọc Nhan” lạnh băng này đã sớm ra khỏi miệng. Cũng chỉ có lúc cần mình Cổ Thiên Thương mới bằng lòng gọi tên mình, sau khi dùng xong rồi thì một câu cảm ơn cũng không có, thật sự khiến người ta ức chế.
“Ngọc Nhan”
Bạch Sơ Ảnh biết hắn quan tâm mình, vừa rồi không chào hỏi hắn, Bạch Sơ Ảnh cảm thấy đã khiến hắn tổn thương. Biết Thương gọi hắn đến xem bệnh cho mình, dù mình thấy không cần nhưng vẫn nên ngoan ngoãn để hắn xem, tránh cho bọn họ khó xử.
“Tiểu Ảnh”. Giang Ngọc Nhan thay đổi vẻ ức chế, nét mặt tươi như hoa đến bắt mạch cho Bạch Sơ Ảnh. “Có chỗ nào khó chịu không?”. Giang Ngọc Nhan vừa bắt mạch vừa hỏi hắn.
“Không”. Bạch Sơ Ảnh không chút suy nghĩ mà đáp. Bị trói lâu như vậy, hắn chỉ hơi đau nhức mà thôi. Tuy đoạn đường này đều được Thương ôm, hắn cơ bản không cần bước đi nhưng vẫn có chút mệt mỏi. Bạch Sơ Ảnh cực kì không thích cảm giác này, động một chút là thấy mệt, không giống một người tập võ, nhưng không có cách nào thay đổi. Ngọc Nhan nói chờ cục cưng sinh xong thì sẽ ổn nên hắn đành phải nhẫn nhịn.
“Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi”. Giang Ngọc Nhan rời tay, luồn vào ngực lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh nhạt, đổ một viên thuốc lên tay Bạch Sơ Ảnh ý bảo hắn uống vào.
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay trắng nõn kia. Không phải nói không sao ư, sao còn phải uống thuốc? Không phải trấn an bọn họ đấy chứ? Ánh mắt Cổ Thiên Thương đặc biệt băng lãnh.
Bạch Sơ Ảnh không để ý tới ánh mắt mọi người. Hắn biết thuốc này dùng để làm gì, tuy ghét mùi thuốc nhưng vẫn không do dự nuốt xuống.
Giang Ngọc Nhan nhìn qua mọi người đang khẩn trương, mỉm cười, lập tức chiếu sáng con đường mờ tối, thanh âm thấp trầm thanh nhã đánh vào không khí ban đêm yên tĩnh. “Xem các ngươi khẩn trương chưa kìa, đây chỉ là thuốc an thần bình thường mà thôi”
Mọi người nghe vậy đều thở phào.
“Lạnh không?”. Cổ Thiên Thương cầm tay Bạch Sơ Ảnh, cảm giác hơi lạnh. Cuối thu đêm lạnh, không thể coi thường.
“Hơi hơi”. Có lẽ vì lạnh thật nên Bạch Sơ Ảnh rúc vào lòng Cổ Thiên Thương.
Dương Lăng Tiêu không biết từ nơi nào lấy ra một bộ áo choàng đưa tới trước mặt Cổ Thiên Thương, Cổ Thiên Thương nhận lấy phủ thêm cho Bạch Sơ Ảnh, ôm sát hắn vào lòng, nói với Dương Lăng Tiêu. “Đêm nay ở đây một đêm, ngày mai lại về bảo”
“Vâng, Bảo chủ”
Dương Lăng Tiêu dẫn đầu đi trước. Trấn này không lớn, lúc Dương Lăng Tiêu ra ngoài làm việc thì hay dừng chân ở nơi này, rất quen thuộc với khung cảnh nơi đây. Hắn thành thạo đến khách *** lớn nhất trấn, an bài thức ăn chỗ ở.
Chủ quán thấy một nhóm người cẩm y hoa phục, tướng mạo anh tuấn tới ở trọ thì cười toe toét. Đây chính là khách quý nha, trấn nhỏ như thế này rất ít khi gặp được người chi tiền dứt khoát như vậy. Hắn ân cần an bài khách phòng tốt nhất, châm trà, nấu nước, đặt mua thức ăn cho bọn họ, bận đến mức đầu tắt mặt tối.
“Mệt”. Bạch Sơ Ảnh vừa vào phòng thì nhìn chằm chằm vào cái giường, cũng không quan tâm đến việc hai ngày một đêm chưa tắm, không quan tâm có đói bụng hay không.
“Chờ chút, dùng cơm xong rồi ngủ”. Cổ Thiên Thương xoa xoa thái dương của Bạch Sơ Ảnh, vốn còn muốn để hắn tắm rửa, nhưng nhìn dáng vẻ rã rời của hắn thì không đành lòng miễn cưỡng. Có điều nếu không ăn cơm thì hắn sẽ đói bụng.
“Tỉnh rồi ăn, còn tắm nữa”. Tuy Bạch Sơ Ảnh rất muốn tắm ngay lúc này, nhưng vẫn muốn ngủ hơn.
“Được rồi”. Cổ Thiên Thương thỏa hiệp, đặt hắn lên giường đắp kín chăn, hôn lên mí mắt đang nỗ lực căng ra nhìn mình, dịu giọng nói. “Ngủ đi”
“Ừ”. Lông mi thật dài run run, trong chốc lát đã thiếp đi.
“Bảo chủ”. Ngoài cửa truyền đến giọng Dương Lăng Tiêu.
Cổ Thiên Thương quyến luyến nhìn người trên giường một cái, đứng dậy mở cửa. “Các ngươi ăn trước đi, Ảnh ngủ, lát nữa rồi bưng vào phòng sau”
“Vâng”. Dương Lăng Tiêu khẽ đáp, nhẹ chân lui ra ngoài.
Cổ Thiên Thương trở lại bên giường ngồi xuống, ngẩn người nhìn Bạch Sơ Ảnh.
…
“Người đâu?”. Giang Ngọc Nhan thấy Dương Lăng Tiêu về một mình thì hỏi.
“Ảnh công tử ngủ, Bảo chủ nói lát nữa bưng thức ăn vào phòng”. Dương Lăng Tiêu nghiêm mặt ngồi xuống.
“A”
“Tiêu, dùng bữa”. Triệu Cảnh Trần mỉm cười, ân cần gắp thức ăn cho Dương Lăng Tiêu.
“Đa tạ Hoàng tử”
Dương Lăng Tiêu miệng nói cảm ơn như biểu cảm vẫn nghiêm túc như cũ, một chút biết ơn cũng không thấy. Hắn trực tiếp cầm bát ăn cơm, không nhìn Triệu Cảnh Trần một cái.
Triệu Cảnh Trần lộ ra biểu cảm bi thương.
Giang Ngọc Nhan nhìn hai người bọn họ, trong lòng vui vẻ, cơm cũng thơm ngon hơn nhiều.
Bạch Sơ Ảnh ngủ hai canh giờ thì tỉnh, Cổ Thiên Thương vẫn canh giữ bên cạnh, rất sợ vừa bước đi thì hắn sẽ biến mất tăm. Dương Lăng Tiêu chuẩn bị nước nóng trong thời gian ngắn nhất, chờ Bạch Sơ Ảnh tắm xong thì thức ăn cũng đã được mang đến. Thật là một hộ vệ làm tròn bổn phận, không cần chủ nhân lên tiếng cũng đã làm xong mọi việc.
“Ôi, thật có phúc, còn biết hưởng thụ hơn hoàng tử như ngươi”. Giang Ngọc Nhan ở ngoài cửa nhìn Dương Lăng Tiêu vội vàng ra vào không ngừng, cảm thán như vậy.
Triệu Cảnh Trần liếc hắn một cái, thu lại ánh mắt trên thân ảnh đã đi xa kia. “Ta trời sinh số khổ, làm hoàng tử cũng không được hưởng thụ mấy ngày, còn phải mỗi ngày lo lắng đề phòng, rất sợ không cẩn thận thì mất mạng. Ôi, mệnh a, ai kêu người ta có người yêu vừa lợi hại lại vừa hắn như thế chứ”. Nói đến câu cuối cùng, trong mắt Triệu Cảnh Trần bắn ra quang mang, khóe miệng nâng lên một nụ cười âm hiểm tham lam khi báo săn thấy con mồi.
Giang Ngọc Nhan nhìn thấy thì nổi hết da gà, theo ánh mắt của Triệu Cảnh Trần nhìn bóng dáng cao ngất đang khuất sau hành lang. Hắn không nhịn được thầm cầu phúc cho người kia đừng sớm bị con sói khoác da dê này ăn sạch.
Hôm sau, nhóm người liền lên đường, buổi trưa dừng lại nghỉ ngơi ăn uống rồi lại tiếp tục đi gấp, đúng vào bữa tối thì đã trở lại Cổ gia bảo.
“Tiểu Ảnh”
Triệu Nhan Nhan nhận được tin, từ sáng sớm đã đứng ở cổng chính nghểnh cổ nhìn xa xa. Cổ Lãnh Phàm cũng không khuyên, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng, đến giờ cơm thì dặn người hầu trực tiếp dời bàn ăn tới cửa, nếu lạnh thì khoác thêm y phục cho nàng.
Vừa nhìn thấy một chấm đen lắc lư ở phía xa thì Triệu Nhan Nhan đã xông ra ngoài, Cổ Lãnh Phàm bế nàng nhảy lên đáp xuống một cái thì đã tới bên cạnh chiếc xe ngựa đang chậm lại tốc độ kia.
Triệu Nhan Nhan còn chưa đứng vững thì đã vừa mừng vừa lo hổn hển gọi xe ngựa mở cửa. Xe ngựa đã dừng lại từ lúc bọn họ tới, Bạch Sơ Ảnh vén rèm ló ra, Triệu Nhan Nhan liền nhào tới ôm hắn vào lòng.
“Tiểu Ảnh, tiểu Ảnh của nương, để nương xem có bị thương không”
Triệu Nhan Nhan kéo hắn ra nhìn từ trên xuống dưới một lần, khi nhìn tới cái bụng hơi nhô ra của hắn thì càng lộ ra biểu cảm đau lòng. Nàng sờ soạng toàn thân hắn, lại nắm lấy mặt hắn đến gần nhìn một lúc rồi mới buông ra, nắm lấy tay hắn.
Cổ Thiên Thương ở bên cạnh trào ra ghen tuông, nhưng đây là nương mình, hơn nữa nàng thật sự sợ hãi, lo lắng cho Ảnh, nên vẫn nhịn xuống.
“Nương, ta không sao”. Bạch Sơ Ảnh mặc cho nàng kiểm tra xong thì mới mở miệng.
Nương?
Trên gương mặt băng lãnh của Cổ Thiên Thương có ý cười, Cổ Lãnh Phàm đứng yên bên cạnh, không tỏ vẻ gì. Những người còn lại đều há to mồm, dáng vẻ như thấy chó leo cây. Từ lúc nào Bạch Sơ Ảnh đã thành con của Triệu Nhan Nhan? Rõ ràng bọn họ còn chưa thành thân, nhiều nhất chỉ xem như phi pháp sống chung mà thôi. Chẳng qua tiếng “nương” kia của Bạch Sơ Ảnh thật tự nhiên, không chút ngượng ngịu, mặt không đỏ thở không gấp.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, ngươi biết không, ngươi thật sự dọa nương suýt chết”. Triệu Nhan Nhan vừa kéo tay hắn vừa vỗ ngực. “Không sợ, tiểu Ảnh đã về, không sao rồi”. Nàng nhìn Bạch Sơ Ảnh, hai mắt đẫm lệ.
“Nương, lên xe đi, chúng ta về trước”. Cổ Thiên Thương lên tiếng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến tối cũng không về tới nhà.