Sổ Bệnh Án

Chương 94: Chương 94: Anh ấy trải qua nỗi khổ biệt li




Tần Từ Nham đã rời đi như thế.

Nhưng chuyện còn tàn nhẫn hơn nữa vẫn ở phía sau, mãi chẳng kết thúc.

Sau khi lão Tần ra đi, cảnh sát điều tra tiến triển thêm một bước về vụ án, điều tra tới người đầu tiên tiếp xúc với mẹ của Dịch Bắc Hải là ai, họ bất chợt tìm ra Tạ Thanh Trình.

"Lần đầu tiên mẹ Dịch Bắc Hải tới bệnh viện Hỗ Nhất khám, đứng dưới lầu, không biết nên đăng kí thế nào, có phải anh đã bước lên hỏi han tình huống của bà ấy không?"

Đôi mắt Tạ Thanh Trình tĩnh như nước lặng, anh đáp: "Đúng. Là tôi."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi đó Tạ Thanh Trình lại khuyên Tần Từ Nham đừng vi phạm quy định để khám chữa cho mấy bệnh nhân kia.

Khi trước mẹ Dịch Bắc Hải lờ mờ bất lực đơn độc một thân một mình tới Hỗ Châu, vác một túi thổ sản mộc mạc lớn, cả người bốc mùi mồ hôi, đứng trong sảnh lớn của bệnh viện suốt cả một ngày.

Sau đó có vị bác sĩ để ý tới bà ấy lúc tan ca, hỏi han tình huống của bà, hơn nữa còn giao ca bệnh của bà cho đồng nghiệp.

Vị bác sĩ kia, không ai khác, chính là bản thân Tạ Thanh Trình.

Khi đó Tạ Thanh Trình cảm thấy bà ấy đáng thương, tiện tay giúp đỡ chút thôi, lúc anh giao ca bệnh qua còn chưa biết rõ về tình cảnh của bệnh nhân, càng không biết trong nhà người phụ nữ trước mắt có một đứa con trai ăn chơi lêu lổng, ngang ngược vô lí như thế.

Sau đó anh biết tới, đã mấy lần khuyên Tần Từ Nham không cần động tay vượt quá giới hạn với ca bệnh này làm gì.

"Tình cảnh của bà ấy không giống những người khác, chúng ta có thể xin miễn giảm, có thể cố hết sức, nhưng thầy đừng cảm thấy bản thân là viện sĩ đức cao vọng trọng, không ai có thể làm gì được thầy, nên cứ cố hết sức để tiếp nhận nữa, lão Tần à, thầy nghe con nói đi..."

"Bà ấy đã nghiêm trọng thế rồi." Tần Từ Nham đẩy mắt kính dày cộp nhìn ảnh chụp trước mắt, cũng chẳng quay đầu lại mà nói với Tạ Thanh Trình, "Đây là chuyện liên quan tới mạng sống, mạng người mới quan trọng."

Thật ra không chỉ mỗi Tạ Thanh Trình, những bác sĩ khác cũng từng khuyên nhủ ông.

Nhưng góc độ của bọn họ không giống như Tạ Thanh Trình. Tạ Thanh Trình là lo lắng lúc điều trị xảy ra sự cố, lại có người gây sự.

Mà những bác sĩ khác cảm thấy Tần Từ Nham lớn tuổi rồi, cả đời vất cả, có không ít thói xấu, cao huyết áp còn tắc nghẽn động mạch, dưới tình huống này cũng không nên cố gắng quá, đề nghị ông làm vài cuộc giải phẫu, chỉ đạo cho các học trò thôi là được rồi.

"Ảnh chụp đó tôi cũng đã xem qua rồi lão Tần." Đồng chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh thở dài, nói với Tần Từ Nham, "Độ khó của giải phẫu quá cao, chỉ cần hơi bất cẩn, có cứu cũng không cứu nổi nữa. Bệnh nhân này hưởng quỹ phúc lợi của bệnh viện, mức độ chú ý của mọi người rất cao, nếu ông thất bại, thế thì danh tiếng cũng chịu tổn thất nữa. Mất nhiều hơn được."

Giọng điệu Tần Từ Nham hòa nhã, nhưng thái độ lại kiên định lạ thường.

"Danh tiếng của tôi thì có là gì đâu." Ông cười, nói rất thản nhiên, "Danh tiếng của Tần Từ Nham, đứng trước một mạng người, thế có gì quan trọng nữa. Của tôi là danh vọng cá nhân, mà của bà ấy là cả một mạng sống, không phải ư?"

Ông vẫn kiên trì muốn tiếp tục làm thế.

Mọi người đều cho rằng ông quá lạc quan, hoàn toàn là chủ nghĩa lý tưởng.

Nhưng mãi tới khi cảnh sát điều tra, họ mới biết——

Tần Từ Nham không ngốc, trong lòng ông cũng bất an, cũng đề phòng.

Trước khi ông nhấc dao lên với mẹ của Dịch Bắc Hải, từng nhắc đi nhắc lại với những người ở tổ y tá, bác sĩ phẫu thuật, phòng y vụ:

"Nếu về sau người nhà bệnh nhân có việc cần tìm, cho dù là bất cứ chuyện gì, cứ dẫn cậu ấy tới văn phòng của tôi trên tầng là được, đừng tìm tới các bác sĩ của nhóm khác, nhất là đừng tìm tới bác sĩ Tạ đã giới thiệu bệnh nhân tới."

Cuối cùng ông còn cười ha ha nói một câu: "Bác sĩ Tạ cũng có phải khoa chúng ta đâu, tính cách lại lạnh nhạt, nếu tìm thẳng tới cậu ấy, thứ nhất là vô dụng, thứ hai là dễ tranh cãi, nhớ rõ nhé, cứ tìm tôi là được."

Tạ Thanh Trình thẫn thờ đứng trong văn phòng, nghe cảnh sát kể lại.

Sức lực cả người anh như bị rút sạch.

Rất rất lâu sau đó, anh chẳng còn nghe thấy những lời khác nữa, chẳng nghe thấy tiếng động nào cả, anh cảm thấy sức mạnh chống đỡ anh mười mấy năm kia, sụp đổ ngay trong giây phút này.

Anh tựa như người chết.

Anh là người đã chết.

Thật ra có khả năng Dịch Bắc Hải vốn sẽ tìm tới anh... Bởi vì người tiếp xúc với mẹ gã đầu tiên không phải là lão Tần, nhưng lão Tần lại...

Cả người Tạ Thanh Trình lạnh ngắt mà nghĩ——

Anh chỉ là một bệnh nhân tâm thần thôi, một bệnh nhân Ebola thần kinh vốn nên chết từ lâu rồi.

Mạng sống của một bệnh nhân tâm thần như anh, sao có thể quan trọng hơn một vị bác sĩ tài giỏi vị tha như Tần Từ Nham chứ.

Sao phải bảo vệ anh... Vì sao phải quan tâm tới anh.

Anh chỉ là một bệnh nhân! Một bệnh nhân thôi!

Anh nguyện chết cả ngàn lần, vẫn muốn quay trở về ngày hôm ấy.

Giá như anh có thể tới văn phòng Tần Từ Nham trước khi Dịch Bắc Hải đến.

Anh có thể đánh đổi tất cả.

Khi ấy Tạ Thanh Trình hút rất nhiều thuốc, cũng nghiện thuốc rất nặng.

Lý Nhã Thu không khuyên nhủ được, cô ta nhìn dáng vẻ nản lòng của anh đầy khó hiểu, không rõ vì sao cái chết của một vị bác sĩ lại khiến anh chịu đả kích mạnh tới thế.

Chẳng ai biết, chẳng ai hay cả...!

Người duy nhất biết toàn bộ chân tướng trên đời này, đã hóa thành tro trong lò hỏa thiêu rồi...

Tạ Thanh Trình chịu áp lực rất lâu, cuối cùng tựa như rối gỗ bị giật dây.

Anh lấy hết can đảm tới nhà Tần Từ Nham.

Mở cửa là bà Tần tóc đã ngả hoa râm.

Trước đó Tạ Thanh Trình để tránh nghi ngờ, lúc tới nhà Tần Từ Nham, đều là lúc vợ của thầy không có mặt.

Bởi thế anh không biết lúc anh nói ý định khi tới đây của mình, liệu người phụ nữ đã già này có đủ tin tưởng anh, thấu hiểu cho anh hay không.

Anh đến lấy báo cáo học thuật mà lão Tần vẫn chưa chỉnh sửa xong.

Anh không biết bản thân nên làm gì, mới có thể trả hết những ân tình quá sâu quá nặng mà cả đời Tần Từ Nham đã dành cho anh.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể cẩn thận hoàn thành công việc mà lúc sinh thời Tần Từ Nham chưa làm xong, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của ông.

Tạ Thanh Trình không ngờ anh mới nói một nửa, trong con ngươi dưới mí mắt sưng vù của người phụ nữ chợt có ánh sáng run rẩy.

"À, hóa ra là cháu à..."

Tạ Thanh Trình ngẩn người: "Cô biết cháu ạ?"

"Hai người chẳng ai kể, nhưng cô cũng đâu có ngốc, cô có thể cảm nhận được có người như thế tồn tại, mau vào đi nhóc à."

Bà Tần dẫn anh vào trong phòng.

Trái tim Tạ Thanh Trình lại bị đâm tới đau đớn.

Trước kia mỗi lần anh tới đây, đều sẽ ngồi trong căn nhà này bàn chuyện học thuật với Tần Từ Nham rất lâu, Tần Từ Nham luôn mang một ly long tỉnh nóng hôi hổi từ bếp ra, đưa tới tầm tay anh.

"Tiểu Tạ, uống trà đi."

Nhưng bây giờ, căn nhà vẫn là căn nhà ấy, mà ông đã trở thành một bức ảnh trắng đen mỉm cười treo trên tường.

Tạ Thanh Trình đứng trước bức ảnh kia, rất lâu không nói nổi một câu nào.

——

"Uống trà đi."

Chợt có người nói chuyện với anh, anh bỗng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hiền từ lại chan chứa đầy nỗi đau lòng của bà Tần.

"Cô vẫn biết có một cậu bé như cháu tồn tại."

"Bởi vì sau khi Châu Châu ra đi, suốt bao nhiêu năm, cứ tới ngày sinh nhật của con trai là lão Tần lại tự nhốt mình trong phòng, chẳng đi đâu hết, chẳng để ý tới ai."

"Sau đó lại có một năm, ông ấy bất chợt không làm thế nữa."

"Sinh nhật của Châu Châu năm ấy, cô cho rằng ông ấy vẫn sẽ như xưa, nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa. Nhưng sáng sớm, ấy thế mà cô lại thấy một mình ông ấy đứng trên ban công rất vui vẻ, ngắt một đóa bách hợp còn đọng sương. Cô ngạc nhiên bước tới, thậm chí chẳng dám nói lời nào, không dám lên tiếng. Thậm chí cô còn tưởng bản thân nhớ nhầm ngày... Nhưng cô biết không thể có chuyện ấy."

"Ông ấy thấy cô tỉnh giấc, quay đầu cười nói với cô, hoa nở rồi, đẹp thật đấy."

Tạ Thanh Trình trầm mặc lắng nghe, hốc mắt ươn ướt.

"Trong nháy mắt ấy cô đã biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng ông ấy không thể nói cho cô biết được. Có lẽ là... Có lẽ là người nào đó, khiến cho ông ấy buông bỏ được tảng đá lớn đã đè nặng ông ấy tới mức không thể nào thở nổi trong lòng ông ấy đi rồi."

Bà Tần nói tới đây, lấy khăn tay nhẹ lau nước mắt.

Bà là người phụ nữ gia đình trí thức lịch sự dịu dàng.

Cho dù bà vô cùng bi thương, cũng vẫn mang dáng vẻ hiền dịu ấy.

"Chẳng dám giấu gì cháu, tiểu Tạ... Từ lúc cháu bước vào cửa, bắt đầu nói mất câu, cô đã biết chắc chắn cháu là người đó. Cháu không gạt cô."

"Có lẽ cháu vẫn luôn rất cảm kính vì lão Tần đã cứu cháu. Nhưng cô muốn nói với cháu rằng..."

Người hiền dịu thật sự, là người cho dù bản thân có đau khổ vô nhường, cũng không nhịn được phải kéo những người đang chìm trong bóng tối quay trở về bờ.

Bà Tần hơi nghẹn ngào, rưng rưng cười bảo: "Thật ra cô với ông ấy cũng rất cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã xuất hiện bên cạnh bọn cô."

"Cháu không biết chứ... Ngày Châu Châu xảy ra chuyện, là muốn nói chuyện với lão Tần. Đứa trẻ còn nhỏ như thế, muốn được cha chú ý. Nhưng khi ấy lão Tần quá bận rộn, không thể chú ý gì nhiều. Ông ấy không để ý tới nó, tự nhốt mình trong phòng sách viết luận văn, sau đó bên hội chẩn cấp cứu của viện lại tìm ông ấy, ông ấy rời khỏi nhà ngay khi đó... Lúc đi ông mới phát hiện Châu Châu không có trong phòng, ông cũng không đủ sức mà quan tâm, chờ tới khi ông cứu được bệnh nhân rồi, phòng trực ban đã có hơn mười cuộc điện thoại tìm ông ấy."

Người mẹ đau lòng muốn chết, cho dù đã bao năm trôi qua, bà cũng đã dần già đi.

Nhưng đương nhiên bà đã không kể lại chuyện này với người ta rất lâu rồi, lúc nói những lời này với Tạ Thanh Trình, bà tựa như lại thành người phụ nữ mất đi đứa con yêu vài chục năm trước.

Bà ôm mặt khóc: "Ông ấy không biết, trên đường ông ấy rời nhà tới bệnh viện, con trai của ông ấy đã gặp tai nạn xe... Ông ấy đến nơi, cũng chỉ kịp nói câu tạm biệt với con trai lúc lâm chung, đứa nhỏ ấy vẫn gắng kéo dài một hơi tàn, thực sự tựa như kì tích vậy... Cô biết, Châu Châu muốn đợi cha nó xong việc tới gặp nó. Nó rất thích cha của nó, rất sùng bái cha nó, gần như ngày nào cũng ngồi ở cửa nhà đợi cha nó quay về, phút cuối cùng rời đi, cũng như đang cố chấp đợi cha nó quay về..."

"Nó gặp được lão Tần, chỉ kịp nói mỗi một câu, cha ơi, con không muốn chết, sau đó rời đi... Tựa như cũng mang luôn cả trái tim của lão Tần đi luôn vậy."

"Lão Tần vẫn luôn cho rằng đó là lỗi của ông ấy, nếu khi đó ông ấy kiên nhẫn hơn chút, dành nhiều thời gian cho con trai hơn, nếu thế đứa nhỏ ấy nhất định sẽ không chạy ra khỏi nhà... Nhưng khi đó... Nhưng khi đó câu cuối cùng mà ông ấy nói với con mình lại là..."

——

Thanh niên Tần Từ Nham nghiêm khắc nói với con trẻ: "Đừng làm phiền cha, cha bận lắm, có rất nhiều chuyện phải làm, con yên lặng chút đi."

"Cha ơi, con..."

"Ra ngoài."

Khi đó Tần Từ Nham không biết, con trai ông sẽ vĩnh viễn im lặng.

Hơn nữa, còn chẳng quay về được.

Lúc Tạ Thanh Trình tạm biệt bà Tần, cầm theo một chồng tư liệu rất dày mà thầy anh còn chưa chỉnh sửa xong, khoảng tầm hai hòm.

Đó là lần đầu tiên lại cũng là lần cuối cùng anh nói chuyện với vợ thầy.

Sau đó không bao lâu, vợ thầy vì tình nghĩa vợ chồng sâu đậm, quá mức bi thương, lại bị phóng viên, streamer hay mấy kẻ nổi tiếng trên mạng làm phiền, bọn họ vì tuổi của bà nhỏ hơn Tần Từ Nham gần mười tuổi, bịa đặt bà là tiểu tam, không biết ai để lộ số điện thoại của bà, người phụ nữ hiền lương dịu dàng đã đau đớn vì mất đi người mình yêu, còn phải gặp nỗi đau vô cớ như thế hết lần này tới lần khác, bà đổ bệnh. Rất nhanh, cũng ra đi trong màn mưa phùn rả rích, đuổi theo bước chân của chồng, đoàn tụ với đứa con chết trẻ.

Để lại Tạ Thanh Trình trên thế gian, tựa như lại mất cha mẹ lần nữa.

Cốt nhục chia lìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.