Sổ Bệnh Án

Chương 84: Chương 84: Anh không chịu nói ra chân tướng ư




"Anh cũng mắc bệnh thần kinh phải không?"

- -

Sắc bén xoay người lại.

"Anh nói chuyện cho tôi!"

"..."

Dướp sự ép hỏi hết lần này tới lần khác.

Gương mặt nghiêm nghị của Tạ Thanh Trình dưới thân Hạ Dư tái nhợt lại, từ từ nhắm mắt.

Là con người Tạ Thanh Trình, là trụ cột gia đình, anh chưa từng có chút sợ hãi nào với Hạ Dư, nhưng sức mạnh to lớn bá đạo của huyết cổ, đang giằng co cắn xé trong cơ thể anh.

Trước kia không giống như vậy, trước đây anh chưa từng dính nhiều máu tới thế, nhưng lần này anh nuốt rất nhiều máu của Hạ Dư rồi, thậm chí giữa răng môi vẫn còn vương mùi máu tươi lúc hai người hôn môi thô bạo mà Hạ Dư để lại trong khoang miệng anh.

Lần này anh nuốt một lượng máu lớn của Hạ Dư. Liều lượng tiếp xúc kiểu này hoàn toàn là một cấp bậc khác biệt so với việc chỉ ngửi thấy mùi huyết cổ bình thường.

Vậy nên cho dù nội tâm anh có mạnh mẽ tới đâu, thân thể anh vẫn không thể ngăn việc cảm thấy sợ hãi lại, trước mặt huyết cổ có tính xâm chiếm rất mạnh mẽ, bắt đầu run lên không thể khống chế nổi.

"Tạ Thanh Trình..."

Eo Tạ Thanh Trình phát run lên trong lòng bàn tay Hạ Dư, lúc bị ôm, thậm chí còn có chút cảm giác đáng thương, đấy là thứ trước đây Hạ Dư chưa từng cảm nhận thấy.

Hạ Dư cúi đầu nhìn gương mặt người đàn ông, từ hàng mi rủ xuống, tới bờ môi mỏng lành lạnh nhạt màu... Nhưng dù cơ thể người đàn ông này có vẻ đáng thương đi nữa, khí chất vẫn cứng rắn.

Tạ Thanh Trình vẫn có thể chịu đựng.

Trên trán anh nhanh chóng rịn thành một lớp mồ hôi mỏng, được đồng phục cảnh sát tím xanh nghiêm chỉnh tôn lên, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn hẳn.

"..."

Cuối cùng anh tựa như dựa vào nghị lực để miễn cưỡng vượt qua, xem ra huyết cổ cũng có giá trị đỉnh điểm. Vượt qua được giá trị đỉnh điểm ép buộc cao nhất, sức mạnh cưỡng ép nghe lời cũng dần dần biến mất theo.

Sự run rẩy của Tạ Thanh Trình dần dần phẳng lặng trở lại, mồ hôi cũng không chảy ra nữa.

Lông mi anh run nhẹ, nâng mi mắt lên, nhẹ giọng mở miệng: "Hạ Dư."

Giọng rất yếu ớt, khàn vô cùng, nhưng tỉnh táo.

"Cậu có biết, trong xã hội hiện đại dù sao cũng sẽ có một số người mắc bệnh về tâm lý không."

"..."

"Máu của cậu phát huy tác dụng trên người tôi, là bởi vì tôi không chỉ ngửi thấy mùi máu của cậu, tôi còn uống cả máu của cậu nữa-- Vậy nên cho dù tôi chỉ có một chút vấn đề tâm lý nhỏ bé thôi, sau khi uống máu của cậu rồi, huyết cổ của cậu cũng có thể sinh ra tác dụng đối với tôi." Anh nói rất chậm, tựa như kiệt sức.

"Chuyện này chẳng có gì là lạ cả."

Anh nói tới đây, nâng tay lên, chậm rãi muốn đẩy Hạ Dư ra.

Hạ Dư lại không động đậy: "Anh vẫn còn lừa tôi."

Tạ Thanh Trình: "..."

"Lời anh nói với tôi e là có một nửa là giả rồi. Bây giờ tôi biết anh vẫn đang lừa tôi-- Vì sao anh cứ khăng khăng phải làm một tên lừa đảo vậy hả! Tạ Thanh Trình?"

"..."

"Anh nói cho tôi biết, anh nói cho người khác biết, rốt cuộc chuyện nào mới là sự thật!?"

Tạ Thanh Trình không đáp lại, tuy anh đã thoát khỏi sức mạnh bá đạo của huyết cổ, nhưng cảm giác đáng sợ khi tinh thần bị cám dỗ và khống chế chưa tan vẫn tản ra trong dòng máu anh.

Chuyện này khiến đầu anh có hơi váng, người cũng rất yếu ớt.

Anh dựa vào cửa nghỉ một lát, đứng thẳng người dậy, gương mặt bình tĩnh không nói một lời nào đã gỡ tay Hạ Dư ra, kiên quyết phải đi ra bên ngoài.

Hành động này chắc chắn là thêm dầu vào lửa với nội tâm rất nóng lòng rất điên cuồng của Hạ Dư, Hạ Dư siết lấy eo Tạ Thanh Trình kéo anh trở lại.

"Rầm" một tiếng, đè mạnh lên cửa.

"Anh không nói thật cho tôi biết, vậy hôm nay anh đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này."

Tạ Thanh Trình tựa như người vừa trải qua một trận chiến quyết tử, ánh mắt cũng hơi tan rã, chưa tụ được tiêu điểm, rã rời nhìn cậu, giọng điệu vẫn cứng rắn--

"Buông tay ra."

Đáp lại anh chính là Hạ Dư giữ chặt hai tay anh đè lên trên đỉnh đầu, đè lên trên cửa.

Cậu nhìn anh.

Sau đó, cậu bỗng cúi đầu hôn anh.

Cơ thể rất nặng, vì Tạ Thanh Trình gần như chẳng còn dư lại bao nhiêu sức lực kháng cự lại, đầu lưỡi cậu rất nhanh đã vói vào bên trong, càn quét bên trong khoang miệng ướt mềm của Tạ Thanh Trình, muốn Tạ Thanh Trình nếm mùi vị máu của cậu nhiều hơn nữa.

Nụ hôn này rất tùy tiện, vì không có phản kháng, nên còn có cảm giác triền miên thấm nhuần vào xương cốt.

Tới khi Hạ Dư thoáng buông ra, bờ môi rời khỏi cánh môi bị cậu hôn tới ướt át, hô hấp hai người đều hơi dồn dập, nhưng sự dồn dập của Hạ Dư là mang theo ham muốn nóng bỏng, Tạ Thanh Trình chỉ đơn thuần là vì thiếu dưỡng khí về mặt sinh lý, nên hô hấp mới gấp gáp hơn.

"Anh nghe này, Tạ Thanh Trình, nếu anh không nói thật, tôi sẽ lại dùng huyết cổ thêm lần nữa."

Hạ Dư dùng cánh môi dính máu chạm nhẹ lên môi Tạ Thanh Trình, xuống cằm, rồi lại dán lên trên, cọ nhẹ sống mũi cao thẳng kia.

"Tôi dùng tới khi nào anh nói thật mới thôi."

"Cậu dùng bao nhiêu lần thì cũng chỉ là đáp án này." Tạ Thanh Trình đáp, "Tôi có thể thoát khỏi một lần, thì có thể thoát được lần hai. Không tin thì cậu cứ thử xem."

Hạ Dư nhìn anh, thật sự hận anh vô cùng.

Cậu thật sự muốn tìm được toàn bộ những bí mật ẩn giấu từ Tạ Thanh Trình, mổ xẻ ra từ trên cơ thể lạnh như băng của Tạ Thanh Trình.

Nhưng cậu lại không thể chịu nổi dáng vẻ yếu ớt hiếm gặp này của Tạ Thanh Trình.

Có lẽ trên người Tạ Thanh Trình cũng có một thứ mê hoặc nào đó mà cậu không thể nhìn thấy, một loại mê hoặc liên quan tới dục vọng, nếu không sao cậu chỉ vừa trông thấy Tạ Thanh Trình run rẩy, yếu ớt không chút sức lực, cậu đã không nhịn được muốn ôm anh hôn anh.

Hơn nữa cậu còn không thích đàn ông... Cho tới tận giờ cậu cũng chưa từng thích đàn ông...

Hạ Dư không thích đàn ông nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình không chịu nghe lời cậu, hầu kết thiếu niên trượt nhẹ, lại ngậm lấy bờ môi Tạ Thanh Trình đã bị cậu hôn tới đỏ bừng thêm lần nữa.

"Thân thể nói thật với miệng nói thật, anh phải chọn một. Xem ra anh thích chọn vế trước hơn rồi."

Cánh môi ướt át quấn lấy nhau, hôn hôn lại thay đổi ý nghĩa, hơi thở bị dục vọng đốt cháy càng nặng, Tạ Thanh Trình không muốn cắn rách lưỡi Hạ Dư nữa, vì thế Hạ Dư trái lại còn tự mình vói vào càng lúc càng sâu hơn, hôn tới mức lửa nóng bừng bừng, trong lúc đó đầu lưỡi quấn lấy múi vào tạo thành tiếng ướt át mềm mại.

Cậu thật sự muốn khiến Tạ Thanh Trình phát điên lên.

Đáp án cậu muốn.

Máu cậu muốn uống.

Thân thể cậu muốn đè.

Đều thuộc về cùng một người, người này giờ đang ở ngay trong lòng ở dưới thân cậu, nhưng vẫn cứng rắn như thế, mạnh mẽ tới vậy, vì cậu bị đủ loại cảm xúc hành hạ tới mức suy nghĩ phát điên lên, cả ý thức lẫn dục vọng đều bị từng hành động của Tạ Thanh Trình trêu đùa.

Rốt cuộc là ai điều khiển ai đây?

Nụ hôn nóng bỏng càng về sau càng đổi nghĩa, khát vọng của thiếu niên rõ ràng vô cùng, nếu Tạ Thanh Trình không chịu nói thật, vậy thì Hạ Dư cũng không muốn để người này rời đi uổng phí như thế, cậu cũng muốn lấy được thứ gì đó từ trên người Tạ Thanh Trình, để an ủi sự trống rỗng trong lòng cậu.

Vì thế sức để vuốt ve lại càng lớn hơn, một tay tùy ý di chuyển, tay kia giữ chặt lấy gáy Tạ Thanh Trình, nghiêng mặt đổi góc thơm anh hôn anh.

Cậu có thể khẳng định lúc trước Tạ Thanh Trình chưa từng hôn nồng nhiệt như này với Lý Nhã Thu, vì Tạ Thanh Trình có vẻ rất không quen, Tạ Thanh Trình hiển nhiên không phải kiểu người sẽ chủ động hôn người khác, mà Lý Nhã Thu là nữ, có lẽ cũng không thể cứng rắn trước mặt đàn ông được, không thể nào dây dưa với anh thế này.

Hạ Dư hôn hôn đã muốn cởi quần áo Tạ Thanh Trình ra-- Cậu chưa làm với Tạ Thanh Trình lâu lắm rồi.

Ít nhất với cậu mà nói, thì đã lâu lắm rồi.

Hơn nữa vì bị những bí mật và cảm xúc này kích thích, Hạ Dư khao khát được chạm vào sự thật của Tạ Thanh Trình vô cùng. Nụ hôn kéo dài rất lâu, cậu thở dốc, hơi tách ra, bờ môi ướt át bị sứt thậm chí còn phát ra tiếng lép nhép nho nhỏ trong lúc hôn, tiếng động ấy khiến hốc mắt Tạ Thanh Trình ửng hồng.

Đôi mắt Hạ Dư còn đỏ hơn cả anh nhiều, trong đó chứa đầy tình dục lẫn bất mãn quện lấy nhau, quấn thẳng lấy Tạ Thanh Trình.

"Anh không chịu nói thật với tôi, thì đừng trách việc tôi phạt anh."

Cậu nói, sức trên tay lại lớn hơn chút nữa, động tác có thể nói là thô bạo, tay cậu đặt lên khóa bạc thắt lưng màu đen trên đồng phục của Tạ Thanh Trình, lửa trong lòng cháy hừng hực, cậu rất muốn vào luôn chuyện chính.

Nhưng sao mà Tạ Thanh Trình chịu làm trong này, siết chặt lấy thắt lưng không cho cậu cởi, yên lặng giằng co với Hạ Dư, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Hai người trầm mặc dây dưa, Tạ Thanh Trình có thể cảm thấy sự nóng bỏng của thiếu niên đã bật ra khỏi hộp, cọ lên bụng anh qua lớp quần áo. Cảm giác này làm gân xanh bên thái dương anh nhảy lên đập thình thình, đập phát đau.

Anh phản kháng rất mạnh, tựa như bị làm nhục lúc mặc đồng phục cảnh sát là chuyện anh không thể cho phép xảy ra được.

Vì thế Hạ Dư cũng không chiếm được thế thượng phong trong sự dao động này, Tạ Thanh Trình lần này rất giận dữ, hai người không thể nói rõ là đang dây dưa hay đang đánh nhau, cả hai người đều bị mấy vết thương do mạnh tay gây ra.

Đúng lúc này--

Điện thoại Hạ Dư vang lên.

Hạ Dư không định nghe máy, tiếp tục kéo đồng phục Tạ Thanh Trình, nghiêng đầu hôn lên bên cổ trắng nõn của người đàn ông.

Nhưng tiếng chuông này reo hết hồi này tới hồi khác, không ngừng như đòi mạng, cuối cùng đúng là có khiến người ta hơi phiền lòng, Hạ Dư nổi giận lấy điện thoại ra muốn tắt máy.

Liếc qua, sáu cuộc gọi nhỡ của Hoàng tổng.

Cuộc thứ bảy còn đang vang lên bám riết lấy không tha.

Hạ Dư thật sự hết cách, ánh mắt bị hun đỏ hung dữ liếc Tạ Thanh Trình một cái, hít sâu mấy hơi, bấm nghe máy--

"Alo."

Lữ Chi Thư tới đây.

Tới trước không báo, muốn tạo bất ngờ cho con trai.

Lúc Hạ Dư nghe Hoàng Chí Long nói thế với cậu qua điện thoại, nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình bị mình đè trên cửa đồng phục xộc xệch đầu toàn mồ hôi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ nó đúng là bất ngờ rất lớn đấy.

"Cháu mau tới đi, mọi người bảo cháu đang ở phim trường, Lữ tổng tới luôn rồi, đang chờ cháu trong lều đạo diễn đấy."

"..."

Sau khi cúp máy, Hạ Dư mất một thời gian mới khiến bản thân bình tĩnh lại được.

Mấy phần trầm mặc.

Cuối cùng Hạ Dư giương mắt nói với Tạ Thanh Trình: "... Hôm nay cảnh sát Trần đóng máy rồi nhỉ?"

Môi cậu đỏ bừng ướt át, tay đè trên cửa, tay kia nâng lên, vỗ vỗ mặt Tạ Thanh Trình.

"Đợi đó. Tối nay tôi tới phòng anh, tìm anh làm tiếp."

Lữ Chi Thư không tới một mình.

Hạ Lí được nghỉ đông, cũng quay về từ trường, năm nay Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư không ăn Tết âm ở Yên Châu, chuẩn bị ở lại Hỗ Châu, nó không giống Hạ Dư, từ nhỏ chưa từng bị ghẻ lạnh như thế, gọi điện thoại khóc lóc làm loạn, cuối cùng thật sự không lay chuyển được, chỉ đành khóc rưng rức theo chân tới Hỗ Châu này.

Trong lòng Hạ Dư vẫn còn bốc ngọn lửa vì chưa kịp làm đủ chuyện với Tạ Thanh Trình, bất chợt đối diện với em trai đã rất lâu chưa gặp, ánh mắt không khống chế được, bỗng dưng lạnh lùng.

Hạ Lí còn học sơ trung, dáng vẻ thua xa Hạ Dư.

Nhưng giữa mặt mày dù sao vẫn có chút vẻ giống Hạ gia, nói về tổng thể, vẫn là đoan chính.

"Hạ Dư tới rồi." Lữ Chi Thư và Hạ Lí đang xem mấy thứ linh tinh qua máy theo dõi cạnh đạo diễn, quay đầu thấy Hạ Dư bước vào, bà vội vàng nở nụ cười tươi rói mới ra lò, lại đẩy Hạ Lí.

"Chào anh trai đi con."

Hạ Lí lầm bầm, như thằng ất ơ: "Con mới không thèm..."

May mà Hạ Dư uống được ít máu của Tạ Thanh Trình bên kia, lại xả cảm xúc ra rồi, không còn bạo lực nữa, nếu không theo trình trạng bệnh tật buổi sáng của cậu, cậu cũng không chắc bản thân liệu có ra tay đánh chết thằng em này trước mặt mọi người hay không.

Lúc này cậu đã có thể khống chế bản thân, cười nhạt, nhưng cậu cũng chẳng mất phép lịch sự: "Lâu rồi không gặp."

Hạ Lí nhìn cậu còn hơi đỏ mắt.

Người thật dù sao cũng không giống ảnh chụp hay video, Hạ Dư thật sự còn đẹp hơn cả trong video nữa, cao ráo đẹp trai, da trắng như tuyết, môi không biết vì sao còn ửng đỏ hơn hẳn bình thường, như một đóa mai trên nền tuyết vậy.

Nhưng cậu lại rất cao, ngoại trừ gương mặt quá mức đẹp đẽ, cả người cũng không có khí chất gì là nữ tính cả, trái lại còn tản ra cảm giác áp bách rất mạnh mẽ.

Chưa nói tới việc bản thân học hành còn thua kém cậu lúc còn đi học, ngay cả dáng vẻ cũng không chỉ thua kém có một chút.

Đều cùng cha mẹ sinh ra, lòng Hạ Lí có thể cho là công bằng ư? Nếu không phải suốt bao năm qua cha mẹ đều yêu thương nó hơn, không khéo nó sống còn vặn vẹo hơn cả Hạ Dư nữa.

Thứ duy nhất khiến nó vui mừng chính là nghe nói anh nó mắc bệnh.

Cụ thể là bệnh gì thì không biết, dù sao cũng là không bình thường.

Có đôi khi nó thậm chí còn u ám nghĩ, nếu Hạ Dư bệnh chết, sau này trưởng thành rồi cũng chẳng có ai tranh giành tài sản với nó cả-- Người xuất thân từ gia đình như bọn họ, có đôi khi còn không bằng người trong những gia đình tầm thường nhất, con cái đã quen cảnh anh lừa tôi gạt, giữa anh em còn có thể hãm hại đối phương ngồi tù cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

Hạ Lí ở Yên Châu, lắm bạn bè chẳng ra gì, mưa dần thấm đất lâu rồi, vì vậy khó tránh khỏi sẽ có những suy nghĩ độc ác bật ra trong đầu.

Hạ Lí càng lớn, càng không bằng Hạ Dư, sự thù hằn với Hạ Dư lại càng sâu, cũng càng thấu hiểu cho biết bao sự khó chịu của Vệ thiếu khi bị mọi người so sánh với Hạ Dư suốt từ nhỏ tới lớn.

Lại nói chứ nó thà nhận Vệ Đông Hằng là anh trai còn hơn, điểm nào Vệ Đông Hằng cũng là rác rưởi, có thể giúp nó trở nên ưu tú, rất hợp với mong muốn của nó.

Hạ Dư liếc thằng nhóc sơ trung bằng nửa con mắt, cũng chẳng tốn bao công sức đã có thể nhìn thấu tâm lí của Hạ Lí thế nào. Cậu cười lạnh một tiếng, nâng tay vỗ vỗ đầu Hạ Lí, nhìn như thân thiết, nhưng dùng sức không nhỏ.

"Cao hơn rồi đấy."

"Anh làm gì thế! Sao anh đánh tôi!" Hạ Lí lập tức nhảy dựng lên, lùi mạnh về sau, sau đó nũng nịu đi mách mẹ nó, "Mẹ ơi, anh ta đánh con kìa--"

Nhưng mà khiến Hạ Lí không thể ngờ tới chính là, lần này mẹ nó lại không nói đỡ cho nó, ngược lại còn ho nhẹ một tiếng.

"Anh con lâu rồi chưa gặp con, vui mừng thôi, đánh con gì chứ, nó đánh con làm gì? Thằng nhóc nhà con."

Đừng nói Hạ Lí trợn mắt há mồm, ngay cả Hạ Dư cũng thoáng nhướng mày, vẻ mặt có hơi phức tạp nhìn Lữ Chi Thư.

Lữ Chi Thư đi tới, ôm lấy Hạ Dư: "Mẹ đón Hạ Lí về, cố tình tới gặp con trước đấy, ngày mai mẹ sẽ cho người dọn dẹp lại nhà ở Hỗ Châu một chút."

Có lẽ thường xuyên được người nhà bầu bạn, cũng là tâm nguyện thiết tha mà Hạ Dư từng mơ ước.

Giờ thành sự thật, lại chẳng vui mừng được là bao.

Nói chung là đợi chờ lâu rồi, cũng sẽ chết lặng, trong suốt bao nhiêu chuyện xảy ra, trái tim con người cũng không phải thứ mãi mãi không thay đổi.

Lữ Chi Thư lại nói: "Tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé."

Hạ Dư vừa định bảo tối mình có việc, Lữ Chi Thư đã lại bảo: "Bác sĩ An làm việc gần đây, tối nay cậu ấy cũng tới đấy."

Nếu đã nói tới nước này rồi, có từ chối tiếp cũng không đúng.

Hạ Dư khó khăn lắm mới đợi Trần Mạn rời đi được, kết quả đêm nay lại phải bỏ thời gian để đi ăn, cậu thật sự không thể vui mừng nổi.

Vì thế vẻ mặt thơ ơ tới lạ, ngay cả dáng vẻ vui mừng cũng chẳng buồn giả vờ.

"Được ạ."

Tới tối, Anthony quả nhiên đã tới, nhưng hình như anh ta không phải tham gia đoàn phim, chỉ đợi bọn họ trong nhà hàng mà Hạ Dư đã đặt.

Mọi người vào chỗ ngồi, Anthony cẩn thận xem xét Hạ Dư một lượt, bảo: "Dạo này trạng thái của Hạ thiếu không tốt cho lắm, đúng chứ?"

"... Không có."

Anthony: "Tôi gửi tin nhắn cho cậu mà cũng không trả lời, nên có hơi lo lắng. Vừa hay lần này công tác gần đây, cố ý tới gặp cậu."

Hạ Dư hơi run lên, cậu nhớ tới chuyện này, đúng là có chút xấu hổ. Cậu thật sự không phải cố tình không trả lời tin nhắn của bác sĩ Anthony, nhưng mà cậu nhận được tin nhắn an ủi bệnh tình của Anthony, là lúc đang ngắm ảnh Tạ Thanh Trình làm một vài chuyện không tiện nói trên mặt bàn.

Khi đó cậu chẳng buồn suy nghĩ đã gạt tin nhắn của Anthony đi, sau đó cũng chẳng nhớ tới.

Bởi vì Anthony làm việc có trách nhiệm, tính tình cũng tốt, dù sao Hạ Dư cũng hơi ngại, nên rót rượu mời anh ta: "Ngại quá. Công việc bận rộn, đôi khi quên mất."

Anthony rất khoan dung: "Tôi là bác sĩ tư nhân của cậu, cậu không cần giải thích với tôi."

"Quan hệ thuê mướn cũng phải tôn trọng nhau mà."

"Thế à, nhưng cậu có cảm thấy, ngoài chuyện thuê mướn ra còn có tình người nữa chứ."

Anthony nói xong, mỉm cười: "Thời gian càng lâu, tình cảm càng nặng. Hy vọng sau này có thể thân thiết với Hạ thiếu hơn."

"..." Hạ Dư im lặng một hồi.

Cậu cảm thấy mấy lời Anthony nói này từng là những lời cậu khao khát được nghe tới lạ.

Nhưng người lúc trước cậu mong đợi có thể nói ra những lời này, là một người khác.

Hạ Dư rủ mắt, không nói gì nữa, cạn chén với Anthony.

Trước khi uống cạn một hơi, cậu nhìn thấy ánh mắt Anthony, lờ mờ cảm thấy dáng vẻ Anthony có mấy phần giống với người kia... Đó là chuyện lúc trước cậu không xem xét cẩn thận, chưa từng để ý đến.

Tiếc là Anthony cuối cùng cũng chỉ là Anthony thôi.

Anthony vĩnh viễn không phải Tạ Thanh Trình.

Không phải Tạ Thanh Trình, vậy anh ta có nói mấy lời mà cậu khao khát gì đó, cũng chẳng còn tác dụng nữa.

Một bữa cơm buồn chán trôi qua như thế.

Anthony còn có việc bận, trước khi đi, anh ta để thuốc lại cho Hạ Dư.

"Nhớ uống đúng giờ đấy."

Hạ Dư cảm ơn, một mình tiễn Anthony đi, sau đó Hạ Dư lấy cớ có việc, cũng rời khỏi nhà hàng trước.

Cậu vừa đi, Hạ Lí đã ấm ức: "Mẹ, sao tự dưng mẹ đối xử với bình thuốc di động này tốt thế, con không thích mẹ đối xử với anh ta tốt thế đâu."

"Nó cũng là anh trai con mà, trước kia cha mẹ quan tâm nó ít quá." Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Lí, Lữ Chi Thư lập tức nói thêm, "Nhưng mẹ thương yêu nhất luôn là con mà."

Hạ Lí vẫn còn lầm bầm, đương nhiên là dã tâm của nó lớn hơn Hạ Dư nhiều.

Từ nhỏ nó đã được chiều chuộng.

Nó thầm nghĩ chỉ muốn làm "Duy nhất".

Chứ không muốn làm "Nhất".

Thật ra Hạ Dư chẳng quan tâm mấy thứ đó, trái tim dành cho gia đình này của cậu vốn đã chết rồi, mà có kéo trái tim đã chết tới một căn phòng ấm áp ủ ấm đi nữa, cũng không thể làm bùng lên được ngọn lửa mãnh liệt nào cả.

Cậu về thẳng khách sạn, dùng quyền hạn của Hoàng tổng lấy thẻ phòng của Tạ Thanh Trình.

Cho dù hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện không thoải mái, xảy ra rất nhiều chuyện không ngờ tới, nhưng có một chuyện khiến cậu sung sướng, chính là Trần Mạn đã rời đi.

Trên người cậu còn vương chút mùi rượu lúc nãy nói chuyện xã giao với mẹ và em trai, người lại tỉnh táo, lúc cậu vào thang máy nhìn đồng hồ đeo tay xem giờ, đã sắp hơn mười giờ tối rồi.

Giờ này chắc Tạ Thanh Trình đã tắm rửa đi ngủ-- Hạ Dư nghĩ thế, không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên đêm ở phố Hàng, dáng vẻ Tạ Thanh Trình khoác áo tắm trắng dài bị cậu nhận lầm mà đè dưới người.

Trái tim mà Lữ Chi Thư không gặp được hơi ấm, bỗng nóng lên.

Hạ Dư đứng trước cửa phòng Tạ Thanh Trình trên hành lang tối om, vô liêm sỉ quẹt thẻ phòng, cửa lạch cạch mở ra, ánh sáng bên trong còn tối hơn cả bên ngoài nữa, chỉ có sâu trong phòng là bật một chiếc đèn ngủ.

Hạ Dư là khách không mời mà tới-- Hoặc có lẽ tự cậu cũng không nhận ra việc này.

Dù sao trong mắt cậu thì Tạ Thanh Trình cũng là người mà cậu từng đè, vậy cậu có vào phòng anh cũng chẳng có gì là không thể cả.

Nhưng vừa bước vào một bước, Hạ Dư chợt nghe thấy sâu trong căn phòng tối mờ, trên chiếc giường kia truyền tới tiếng thở dốc rất nhỏ, giờ cậu cũng chẳng phải xử nam, sao có thể không biết chuyện này có nghĩa là gì, cậu lập tức ngẩn cả người.

Lời của editor: Chúc mọi người có một năm mới vui vẻ nhé~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.