Sổ Bệnh Án

Chương 90: Chương 90: Bí mật của anh ấy




Lúc Tần Từ Nham nhậm chức chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh của đại học Yên Châu trực thuộc bệnh viện Hỗ Nhất.

Với một bác sĩ mà nói, khi đó ông còn rất trẻ, mới 45 tuổi, đúng vào giai đoạn tích lũy được nhiều kinh nghiệm, dám dũng cảm dám tiến lên. Ông có thể làm những cuộc phẫu thuật mà những bác sĩ khác không làm được, dám nhận những bệnh án mà các bác sĩ bình thường không dám đụng vào.

Lúc ấy ở Yên Châu, ông đã được các bệnh nhân và các bác sĩ, tôn lên thành cây dao giỏi nhất khoa ngoại thần kinh hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng chẳng khác Tần Từ Nham năm 60 tuổi, giáo sư Tần năm 45 tuổi cũng đã là người "Không theo khuôn phép".

Dù rằng tiếp nhận một cô nhi như Tạ Thanh Trình, hộ khẩu bảo hiểm y tế còn chẳng ở Yên Châu, lại bị thương nặng như thế, ông vẫn đối xử hệt như với mẹ của Dịch Bắc Hải, dứt khoát đứng ra bảo lãnh cho Tạ Thanh Trình, nhận bệnh án đang hấp hối này.

Cả người Tạ Thanh Trình toàn vết thương, lớn lớn bé bé chồng lên nhau, có hơn hai mươi vị trí, nghiêm trọng nhất là chân và cột sống, thần kinh cột sống của anh gần như đã bị phá hỏng hoàn toàn, các bác sĩ ban khác liên hợp hội chẩn đều tỏ ý, dù cho giáo sư Tần ông có bản lĩnh lên trời đi nữa, cũng không có khả năng chữa trị cho bệnh nhân này thành công.

Tạ Thanh Trình không động đậy, nằm trên giường bệnh ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cả người cắm đầy ống dẫn, khắp nơi toàn là những vết mổ phẫu thuật. Anh tỉnh lại trong cơn mơ màng, nghe thấy người đến thăm bệnh nhân bên cạnh nói chuyện——

"Đáng thương quá đi mất..."

"Khổ thế không biết, cả người có còn chỗ nào lành lặn nữa đâu."

"Nghe nói cha mẹ thằng bé qua đời cả rồi, người thân có thể liên lạc trong nhà cũng chưa trưởng thành nữa, tiền thuốc men đều do giáo sư Tần bỏ ra cả."

"Giáo sư Tần đúng là người tốt mà."

"Ầy nói gì thì nói, chứ tôi thấy, thằng bé này sống cũng chỉ chịu khổ thôi, cho dù có cứu được thì cũng chỉ là một người liệt, còn không bằng rút ống dưỡng khí kết thúc mọi chuyện cho rồi... Thật đấy, không phải tôi không có lương tâm, tôi chỉ nhớ tới một tháng trước khi ông già nhà tôi qua đời vì ung thư phổi, tới nằm cũng không nằm nổi, hít một hơi thôi cũng tốn sức lực toàn thân, sống như thế khổ sở quá..."

Trước mắt đong đưa bóng bình truyền dịch, bên tai là tiếng tít tít của máy theo dõi.

Vô số lần Tạ Thanh Trình tỉnh lại một thoáng, rồi lại ngủ rất sâu, mỗi lần tỉnh lại anh đều cố hết sức muốn duy trì thêm một chốc lát nữa, bởi vì anh sợ bản thân cuối cùng sẽ không thể mở mắt nổi nữa.

Mà mỗi lần rơi vào giấc ngủ sâu, tiềm thức anh lại cố sức vùng vẫy, muốn dựa vào sức mạnh ý chí để kéo linh hồn anh quay về từ lối tới suối vàng.

"Cháu không muốn chết..."

Bờ môi khô khốc của anh mấp máy, không ngừng rên rỉ.

Cuối cùng có lần tỉnh lại, anh trông thấy một vị bác sĩ trung niên đứng bên giường bệnh—— Bác sĩ mặc đồ bảo hộ cũng gần như nhau, nhưng ngày hôm ấy, anh nâng mắt lên, nhìn bóng dáng bỗng dưng đập thẳng vào mắt anh vẫn còn đang khám bệnh cho anh, anh bất chợt nhận ra, đau đớn gọi——

"Bác sĩ Tần..."

Bác sĩ hơi sửng sốt, gương mặt đeo khẩu trang quay qua, đôi mắt nhân từ đối diện với đôi mắt tuyệt vọng.

Tạ Thanh Trình chưa từng gặp Tần Từ Nham, chỉ có những lúc tỉnh lại ngắn ngủi, anh mới nghe thấy người khác nhắc tới bác sĩ chữa trị chính cho anh, nhưng giờ khắc này, lần đầu tiên anh trông thấy người này, anh đã biết đó nhất định là ông ấy.

Con người bình thường kiên nghị như đá cứng, nhân từ tựa đất đai, canh giữ trên bờ cái chết, tranh đấu với tử thần.

Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn ông, muốn vươn tay, muốn cử động, lại không thể nào làm nổi.

Anh ngước nhìn, nước mắt cũng chảy xuống theo khuôn mặt chồng chất vết thương.

"Bác sĩ Tần, chú cứu cháu với... Chú cứu cháu với có được không ạ... Cháu không muốn chết..."

"Cháu vẫn chưa thể chết được..."

Giọng thiếu niên như chú mèo con bị thương nặng chỉ còn hơi thở thoi thóp, đáng thương đau khổ như thế, nhưng trong sự đáng thương ấy, hình như lại lộ ra vài thứ mà người bệnh nặng bình thường không thể có.

Trái tim Tần Như Nham cũng bị thứ ấy đâm mạnh vào.

Ông cảm nhận được câu nói "Chưa thể" cuối cùng của thiếu niên, chứ không phải là "Chưa muốn".

Nhưng nhất thời ông không thể suy nghĩ nhiều, ông lo tình hình của bệnh nhân sẽ chuyển biến xấu, vội vàng an ủi anh: "Không sao đâu, nhóc à, không sao đâu. Cháu nhất định phải sống thật tốt, mọi việc còn lại cháu cứ giao cho chú đi. Còn có chú nữa mà, nhóc à, chú sẽ bảo vệ cháu. Chú sẽ cứu cháu."

Ông nắm lấy bàn tay lạnh băng của Tạ Thanh Trình——

Tạ Thanh Trình bỗng nhắm mắt lại, nước mắt giàn giụa chảy xuống gối.

"Chú sẽ bảo vệ cháu."

"Còn có chú nữa mà..."

Tay cậu bé được người đàn ông nắm lấy, như người cha quay về nhân gian trong cơn mưa tầm tã, nắm lấy tay người con trai của ông vẫn còn đau đớn vùng vẫy khốn khổ trên nhân gian chỉ vì một đáp án.

Đã bao lâu rồi nhỉ...

Tạ Thanh Trình trong cơn hoảng hốt nhớ tới ngày hôm ấy bản thân được nhóm Trịnh Kính Phong thông báo việc cha mẹ xảy ra chuyện, sau đó theo xe cảnh sát đi tới hiện trường.

Vụ án xảy ra ngay gần trường học, lúc anh tới, pháp y còn chưa lấy được bằng chứng nào về việc thi thể bị giết hại, Trịnh Kính Phong vốn muốn đắp một tấm vải trắng lên cho thi thể bọn họ, nhưng lúc họ tới, pháp y vẫn chưa kịp làm xong bước này.

Vì thế Tạ Thanh Trình tận mắt nhìn thấy thi thể của cha mẹ, thấy cơ thể họ bị nghiền nát, huân chương vỡ vụn.

Trong nháy mắt đó anh mới thật sự hiểu ra được, nhìn thấy cha mẹ anh—— Trông thấy mà lòng hoảng hốt, thật sự rời đi rồi.

Cuối cùng không quay về nữa.

Anh mất khống chế, anh phát cuồng lên, cho dù bị đồng nghiệp cả cha mẹ ngăn cản không thể lao tới, lại suy sụp rơi nước mắt với người phía trước.

Đó là di thể rời rạc của cha mẹ ngay trước mặt anh, không có được một cái ôm yếu ớt của con trẻ lần cuối cùng.

Sau đó, Tạ Thanh Trình không còn khóc như vậy nữa.

Cho dù là lúc hỏa táng, cho dù là lúc tạm biệt di thể của cha mẹ trong tang lễ bi thương, anh cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.

Vì anh biết, trong nhà họ đã không còn trưởng bối nữa rồi.

Từ đó đứng trước toàn bộ những cực khổ, dày vò, nguy hiểm trên thế gian này... Thậm chí là cả cái chết, người đầu tiên phải đứng lên để đối mặt sẽ đều là anh, anh là người lớn nhất trong nhà, anh phải bảo vệ người phía sau.

Mãi cho tới giờ phút này, cuối cùng Tạ Thanh Trình mới như thể nhận được một chớp mắt từ bi của trời cao lần nữa, anh như lại có thể là một cậu bé mười ba tuổi, nước mắt anh không ngừng chảy xuống theo khuôn mặt.

—— Suốt nửa năm, sau khi cha đã rời đi, cuối cùng cũng có người nắm lấy tay anh, nói một câu chính xác rõ ràng với anh, với cậu bé mới chỉ mới mười ba tuổi——

"Chú sẽ bảo vệ cháu."

Giữa nỗi đau đớn và bất lực, Tạ Thanh Trình nghẹn ngào, khẽ gọi một tiếng: "Cha ơi..."

"Cha đã về rồi ư..."

"Cha đừng rời đi nữa được không... Đừng ra ngoài... Trời đang mưa..."

"Mưa lớn lắm, cha ơi... Cha với mẹ đừng đi mà... Hai người đừng đi mà..."

"Cầu xin hai người..."

"Về nhà đi..."

Sau khi nghe thấy những lời này, thân hình Tần Từ Nham chẳng biết tại sao bỗng dưng cứng đờ lại, Tạ Thanh Trình đầu óc mơ hồ còn thầm thì, lại dần dần rơi vào hôn mê—— Anh không nhìn trong một nháy mắt ấy, hốc mắt Tần Từ Nham đã ươn ướt.

Trước đêm giao thừa năm ấy, Tạ Thanh Trình giãy dụa sau hơn mười ngày tựa kì tích, bệnh tình bỗng dưng chuyển biến xấu nhanh chóng.

Anh được đẩy tới trước phòng cấp cứu, ngẩn ngơ nhìn cảnh đêm chợt lóe lên ngoài hành lang.

Yên Châu rơi tuyết rồi.

Tuyết lớn bay phấp phới tựa như lông ngỗng, trước kia anh ở Giang Nam, chưa từng gặp tuyết trắng như thế bao giờ.

"Em gái cháu tên là Tạ Tuyết..." Anh thì thào nói một câu như thế, "Em ấy mới chỉ năm tuổi thôi, mới lớn có chút..."

Sau cuộc phẫu thuật lần ấy, tính mạng Tạ Thanh Trình tuy tạm thời giữ lại được, nhưng bệnh viện trường đại học Yên Châu cho rằng không nên để đứa nhỏ này tiếp tục điều trị ở nơi này nữa.

Đây là bệnh nhân có thể qua đời bất cứ lúc nào.

Hẳn là nên đưa cậu nhóc về nhà, chết ở nơi tha hương cũng không phải là một cái kết đẹp.

Đương nhiên—— Còn có nguyên nhân khác nữa, chỉ là nguyên nhân ấy không đàng hoàng bằng nguyên nhân này mà thôi.

Tuy rằng tiếng tăm Tần Từ Nham hiển hách, nhưng dù sao khi đó ông cũng không thể gạt bỏ ý kiến số đông được, cuối cùng lãnh đạo bệnh viện tìm tới ông nói chuyện, bảo là bàn bạc, nhưng thật đã đã định sẵn kết cục chết chóc.

Tạ Thanh Trình bị bắt chuyển khỏi bệnh viện đại học Yên Châu, Tần Từ Nham liên hệ với người quen ở Hỗ Châu, đưa anh tới một bệnh viện tư nhân.

Vào ngày nhập viện, vẫn là Tần Từ Nham bảo vệ cho anh suốt toàn bộ hành trình.

Không biết vì sao ông lại để ý tới đứa nhỏ này tới như thế. Có lẽ vì ý chí của đứa nhỏ này quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức khiến Tần Từ Nham cũng cảm thấy khâm phục, hoặc có lẽ là anh gặp tình cảnh quá đáng thương, khiến giáo sư Tần ôm lòng trắc ẩn sâu sắc hơn hẳn trước kia, hoặc có lẽ, do trước khi hôn mê Tạ Thanh Trình đã gọi một tiếng cha ơi vô cùng xót xa, làm ông nhớ tới ông cũng là một người cha.

Nếu có một ngày, ông rời đi rồi, con gái ông bơ vơ trên cõi đời này, gặp chuyện như thế, ông nhìn từ trên trời xuống, sẽ đau lòng biết bao?

Hoặc có lẽ...

Ông không nghĩ tiếp nữa, vì thiếu niên bỗng dưng gọi ông——

"Giáo sư Tần."

"Cháu còn có thể sống được không ạ..." Ở bệnh viện tư lập Hỗ Châu, Tạ Thanh Trình nằm trên giường bệnh, chăn đệm dày như thế, thân hình gầy yếu như vậy, tới mức gợn chăn nhô lên còn không thể trông thấy.

Thiếu niên gầy yếu tới mức tưởng như không thành hình, cả người tiều tụy xám ngắt.

Chỉ có mỗi cặp mắt đen kia, vẫn sáng tới thế, nhìn thẳng vào ông——

"Cháu không muốn em gái cháu biến thành cô nhi..."

"..."

"Cháu không muốn em ấy phải sống trong cô nhi viện..."

"..."

"Chú cứu cháu với... Cho dù phải trả giá thế nào đi nữa... Cũng được cả..."

"Cầu xin chú..."

Sau bao ngày Tần Từ Nham tự dằn vặt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ông mạo hiểm làm một chuyện.

Chuyện ấy ngoại trừ hai người là ông và Tạ Thanh Trình ra, gần như chẳng có ai biết, tới vợ con của Tần Từ Nham cũng không biết chuyện.

—— Lúc Tần Từ Nham ở Mỹ, đã quen biết rất nhiều người tài năng dị bẩm là nhân tài kiệt xuất trong giới khoa học y dược.

Trong đó có một vị bạn học cũ có quan hệ khá là thân thiết với ông, là nghiên cứu viên của viện khoa học sự sống, phụ trách dự án nghiên cứu khoa học về tái sinh tế bào.

Tái sinh tế bào khắc phục phương diện bệnh tật và cái chết của nhân loại, nhất định phải chinh phục được núi non trùng điệp. Mà vị bạn học cũ kia từng nói bóng nói gió với Tần Từ Nham khi hai người cùng đi dạo trên phố Brooklyn——

"Trên con đường ấy của bọn tôi, việc tìm kiếm xa xăm hơn hẳn bất cứ một cơ quan của quốc gia nào đó."

Lúc ấy bạn học cũ kia muốn giữ Tần Từ Nham lại Mỹ để cùng hợp tác làm việc, nhóm của họ vốn là có một nhân viên y tế rất tài giỏi, nhưng thực nghiệm vài năm trước xảy ra sự cố, nghiên cứu viên kia đã bỏ mạng.

Vị trí của ông ta tuy rằng vẫn có người thay thế, đáng tiếc là năng lực của mấy người ấy đều khá yếu. Vì thế bạn học cũ mới muốn vươn tay lôi kéo Tần Từ Nham, nhưng Tần Từ Nham không hứng thú lắm với nghiên cứu khoa học mạo hiểm cực đoan quá mức này, nhiều lần uyển chuyển từ chối lời mời của đối phương. Bạn học cũ rất tiếc nuối, có điều vẫn ngỏ lời mời với Tần Từ Nham trước khi đi, đưa Tần Từ Nham tới tham quan phòng thí nghiệm của công ty một vòng.

Trong phòng thí nghiệm kia, có một vài bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, tự nguyện tiến hành thí nghiệm thuốc, Tần Từ Nham quả thật đã chứng kiến khả năng chữa trị kinh người của loại thuốc đặc chế RN-13 này với người bệnh.

Lúc ông cúi người cẩn thận xem xét khả năng tái sinh da non của một bệnh nhân bị bỏng nặng sau khi đã sử dụng RN-13, bạn học cũ cười hỏi ông: "Thế nào, có đổi ý không? Có lẽ loại thuốc này có thể thay đổi lịch sử y học của nhân loại đấy, lão Tần, ông ưu tú như thế, chắc không muốn chỉ làm bác sĩ cả một đời chứ."

Tần Từ Nham đẩy mắt kính, ngồi dậy, ông nhìn người đang thí nghiệm rõ ràng là một người đàn ông lang thang, sau đó nói: "... Tôi không thích... Cái cách này của ông cho lắm. Cho dù có lẽ ở châu lục của mấy ông, loại thí nghiệm này là hợp pháp. Nhưng ông biết tôi đấy."

Ông cũng rất khách sáo khẽ mỉm cười với bạn học cũ: "Tôi là một kẻ nhát gan, một người bình thường mà thôi. Tôi thích nghiên cứu phát minh thuốc theo quy định có nề có nếp hơn, tôi khó mà làm được như mấy ông... Gọi là gì nhỉ, người sáng chế?"

"Xin lỗi, nhưng đây là lựa chọn cuối cùng của tôi."

——

Lúc Hạ Dư nghe thấy RN-13, sắc mặt đã thay đổi.

Đó là loại thuốc Lữ Chi Thư từng dùng lúc còn đang mang thai để có thể sống sót. Hạ Kế Uy từng kể với cậu, loại thuốc này quả thực là phát minh nghiên cứu với mục đích tái sinh tế bào, trên một mức độ nào đó mà nói, nó quả thực có thể coi là thần dược cho xương cho thịt của những kẻ hấp hối. Nhưng y học hiện đại còn chưa phát triển tới mức này, RN-13 có tính bất ổn và nguy hiểm rất nghiêm trọng, nó còn chưa được công nhận trên mặt đạo đức, chưa từng thực nghiệm trên động vật với lượng lớn, càng ít trường hợp dùng trên con người.

Sau khi Lữ Chi Thư uống RN-13, dung mạo bắt đầu biến dạng, tính tình thay đổi, bao gồm cả đứa con trong bụng bà cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Hạ Dư sinh ra đã có khuyết điểm về hệ thần kinh, lớn hơn chút nữa, được các bác sĩ xác nhận là mắc chứng Ebola thần kinh hiếm gặp. Tất cả những thứ ấy đều là hậu quả do RN-13 tạo thành.

Hạ Dư không khỏi hỏi Tạ Thanh Trình: "Anh... Chẳng lẽ anh cũng..."

"Chẳng có một người bình thường nào, có thể đứng dậy sau tai nạn xe lần nữa, vết thương khỏi hẳn, khôi phục dung mạo, tế bài tái sinh cả." Tạ Thanh Trình nói, "—— Không sai, Tần Từ Nham vì cứu tôi, tự phá bỏ quy tắc của ông ấy—— Ông ấy đề nghị những người Mỹ đó lấy một lượng RN-13 vừa đủ..."

Trong ánh đèn xanh lạnh lẽo, anh chậm rãi nhắm mắt lại.

"Mà tôi uống hết chỗ thuốc đó."

"Anh uống RN-13——?! Vậy anh... Vậy anh..." Giọng Hạ Dư run rẩy, "Chẳng lẽ anh..."

Lời Hạ Kế Uy từng nói lại vang lên bên tai Hạ Dư:

"Nhưng RN-13 vốn là một loại thuốc chưa hoàn thành, dã tâm của nó quá lớn, tái sinh tế bào là tiền đề, đưa ra khiêu chiến cuối cùng với bệnh tật của con người, với kỹ thuật y học hiện tại, vốn không thể thực hiện nổi. Công dụng chữa trị của loại thuốc này đúng là rất mạnh, thậm chí các cơ quan bị suy kiệt còn có thể trở mình, cứu được bệnh nhân sử dụng nó. Nhưng tác dụng phụ của nó dần lộ ra trên người con và mẹ của con."

"Cho dù lúc ấy người chế tạo thuốc chỉ sử dụng một liều rất nhỏ cho hai người, cách sử dụng cũng cẩn thận vô cùng, nhưng tất cả vẫn không thể tránh được việc sẽ xảy ra."

"Bệnh của con là do RN-13 gây ra."

Hạ Dư bỗng xoay người đứng thẳng trong nước, nắm tay cánh tay Tạ Thanh Trình, lúc này bọn họ cách trần nhà chỉ còn hơn nửa mét cuối cùng.

Chỉ còn cách tử vong một bước dài nữa thôi.

Mà ngay trước một bước dài này, cuối cùng Tạ Thanh Trình mới chịu nói thật với cậu.

Hạ Dư cảm thấy xương tủy lạnh băng, nhưng chẳng phải vì cái chết đang giáng xuống, đồng tử cậu co rụt lại——

"Anh..."

Tạ Thanh Trình vẫn nhắm mắt, anh không nhìn gương mặt Hạ Dư, tóc mái anh vương bọt nước trong veo, có một giọt nước rơi xuống từ đuôi mắt anh.

Rơi xuống làn tóc mai ướt đẫm.

Tạ Thanh Trình nói: "Tôi là người sử dụng liều RN-13 lớn nhất. Các bệnh án trong nước, số 1, số 2, số 3, còn có cả cậu... Là số 4, đều từng chịu ảnh hưởng của loại thuốc này ít nhiều, biến thành tâm lí vặn vẹo... Nhưng Hạ Dư, cậu có từng nghĩ tới, trong số đó vẫn còn thiếu một bệnh án. Tất cả các ca bệnh đều không bắt đầu từ số 1, sẽ có thêm một bệnh án số 0 nữa. Cho dù thời gian tôi sử dụng RN-13 không phải là sớm nhất, nhưng tôi là người đầu tiên có thể vượt qua toàn bộ những đợt trị liệu theo yêu cầu của bọn họ."

Tựa như ngọn núi hùng vĩ sụp đổ, cát đá lăn xuống, trời sụp đất rung.

Đồng tử Hạ Dư co rụt lại, giọng Tạ Thanh Trình như truyền tới từ một nơi rất xa xôi——

"Tôi cũng giống như cậu, là bệnh nhân của căn bệnh Ebola thần kinh. Là người duy nhất còn sống trong nước, hơn nữa còn hoàn toàn có thể khống chế trạng thái tâm lí của bản thân, đã chiến thắng được căn bệnh tinh thần. Số hiệu của tôi, là sơ."

Hạ Dư chợt biến sắc: "Anh là—— Sơ Hoàng?!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.