Sổ Bệnh Án

Chương 115: Chương 115: Bọn tôi tới tiệm mát-xa




Có chuyện như thế xảy ra, lúc hai người đi nghỉ ngơi, đêm đã khuya lắm rồi.

Bởi vì đêm nay bọn họ đã cùng phân tích rất nhiều chuyện, ánh mắt Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư, rốt cuộc không còn sự bài xích nặng nề như lúc trước nữa.

"Nghỉ sớm chút đi."

Nói rồi khẽ ho khan mấy tiếng.

Hạ Dư: "Vẫn lạnh hả?"

Tạ Thanh Trình: "Không sao. Tôi uống chút nước ấm, nghỉ ngơi một đêm là ổn rồi."

Anh nói, khép vạt áo lại đi tới trước bàn, nơi đó đặt nước còn chưa uống, vẫn hơi âm ấm.

Tạ Thanh Trình dựa vào bên bàn, lại lật xem tư liệu lần nữa, vừa chậm rãi uống nước.

Trải qua chuyện lằng nhằng này, Tạ Thanh Trình có vẻ còn mệt mỏi hơn cả lúc trước, cũng không biết có phải do hút nhiều thuốc lá, cơ thể không khỏe hay không, từ lúc Hạ Dư gặp lại anh tới nay, chỉ cảm thấy sức khỏe của anh dần suy giảm mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Cảm giác bệnh tật này, bao trùm khắp cơ thể cao lớn thẳng tắp của Tạ Thanh Trình, tựa như bao phủ một lớp lụa trắng tuyết dày nặng, cảm thấy như người đàn ông kiên cường, có một vẻ đẹp lạnh lẽo lại dễ dàng tan biến tựa sương sớm.

Hạ Dư đứng nhìn tại chỗ chốc lát, nhìn người tựa như lớp sương không thể giữ nổi, dần dần, có hơi thất thần.

Tạ Thanh Trình quay đầu lại: "Làm sao thế?"

Hạ Dư đáp: "Không có gì... Em ra ngoài rửa mặt. Anh ngủ trước đi."

Cậu đi ra ngoài ngay, còn cắt một ít vải, quấn quanh cổ tay, tránh sau khi ngủ rồi lại để Tạ Thanh Trình nhìn thấy mấy vết cậu tự hại mình, sau đó mới quay trở về trong phòng.

Tới lúc quay về, Tạ Thanh Trình đã nhắm mắt ngủ trên giường rồi, Hạ Dư an tĩnh nhìn anh suốt một thời gian, cảm xúc trong ánh mắt như dịu dàng lại như nguy hiểm.

Cậu biết những suy nghĩ mình dành cho Tạ Thanh Trình, thật ra còn cực đoan hơn cả mấy tên tội phạm như Vương Kiếm Khang.

Bọn Vương Kiếm Khang giết người, tổ chức mại dâm, cậu cảm thấy bọn chúng quá thấp kém, cái kiểu phạm tội đơn thuần chỉ vì tiền tài quyền lực danh lợi này, tựa như con chó xấu xí ngu xuẩn không thể chịu nổi lăn lộn trong vũng bùn, đập thẳng vào mắt.

Tuy thần kinh cậu khác thường, lại chẳng có hứng thú gì với chuyện chúng làm, loại tâm lí khắc trong xương cốt này của cậu thay đổi, thật ra là khiến cậu muốn điêu khắc Tạ Thanh Trình biến thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn toàn thuộc về cậu.

Mà cái gọi là điêu khắc, chính là che khuất hai mắt anh, khiến anh chỉ có thể đi theo bản thân bước phía trước.

Nếu anh không nghe, vậy thì xé từng miếng vảy rồng của anh xuống, cắt gân rồng của anh đi, sau đó ghim chặt cả cơ thể máu thịt mơ hồ của anh vào trong lòng mình, dán sát gắn bó bên mình, để cơ thể anh và cơ thể của bản thân dựa vào chút máu ấm áp cùng sinh thành da thịt, dính chặt lại bên nhau.

Như thế thì cậu có thể có được anh rồi.

Cậu sẽ cùng hô hấp, tim cùng hòa một nhịp, với đồng bạn duy nhất của bản thân trên đời.

Hạ Dư đứng bên tường tự thưởng thức mùi máu tanh trong lòng một lát, sau đó thở dài, đi tới bên mép giường.

—— Lúc này Tạ Thanh Trình để lại một bên giường cho cậu.

Nhưng cậu không dám ngủ.

Hạ Dư rủ mi chậm rãi cởi quần áo, lựa chọn nằm xuống đệm trải trên đất lần nữa, nhắm hai mắt lại.

"..."

Sau khi cậu nhắm mắt, Tạ Thanh Trình lại mở mắt ra, tròng mắt liếc qua, ánh mắt dừng trên gương mặt Hạ Dư trong bóng tối.

Người này đang làm gì thế?

Trước đó anh không muốn ngủ với cậu, Hạ Dư lại càng muốn leo lên dán sát vào.

Giờ anh chẳng quan tâm Hạ Dư ngủ nơi nào, thậm chí thấy cậu không làm bậy, bèn để lại giường cho cậu, tránh cho thằng nhóc chịu lạnh bị cảm.

Nhưng thằng nhóc này lại không ngủ, đúng là chẳng thể nào hiểu nổi.

Một lát sau, tựa như cảm nhận được ánh mắt anh, Hạ Dư bỗng dưng lại mở mắt ra.

Tạ Thanh Trình: "..."

Hạ Dư: "..."

Người gối đầu trên giường, chạm mắt với người dưới giường.

"..." Giọng Hạ Dư có vẻ hơi trầm đục, như tiếng chuông Phù Đồ trấn áp ác thú.

"Đang nhìn gì thế?"

Tạ Thanh Trình nói chuyện làm việc đều rất thẳng thắn, nếu cậu hỏi, cũng chẳng lòng vòng: "Sao cậu lại ngủ đất."

"Giường cứng quá, anh thì gầy, nằm hay ôm đều chẳng thoải mái. Hơn nữa trên người anh còn có mùi thuốc lá."

"..."

Hạ Dư: "Em chê anh đấy."

"Vậy tốt nhất là cậu cứ chê thế đi." Tạ Thanh Trình tắt đèn: "Ngủ đi."

Bốn phía tối đen, trong phòng lại rơi vào bóng tối.

Hạ Dư kéo chăn qua mặt, dùng giọng nói mà đối phương không thể nghe thấy, nhỏ giọng nói một câu: "Tạ Thanh Trình, anh ngốc quá đi. Em lừa anh thôi."

Tạ Thanh Trình ngủ ngay bên cạnh cậu, cậu lại lấy điện thoại ra, lặng lẽ mở giao diện WeChat của Tạ Thanh Trình, nhập vào mấy chữ mà cậu sẽ không thật sự gửi ra ngoài.

"Anh Tạ, ngủ ngon."

Sau đó cậu thoát khỏi giao diện, click mở tấm ảnh chụp sườn mặt Tạ Thanh Trình kia, hôn nhẹ lên.

Cậu chỉ có thể trút một chút cảm xúc mãnh liệt của bản thân ra như thế.

Nếu không cậu cảm thấy bệnh lý mà bản thân dùng cách tự làm tổn thương mình khó khăn lắm mới chặn lại được, sẽ lại kéo nhau quay về.

Hạ Dư không màng bản thân có làm ra chuyện gì súc sinh hay không, dù sao hình tượng của cậu trong mắt Tạ Thanh Trình vốn đã là súc sinh rồi.

Nhưng có điều cậu lại để ý Tạ Thanh Trình có còn chịu được hay không.

Mặc dù Tạ Thanh Trình là người đàn ông cứng rắn nhất, dũng cảm nhất, mạnh mẽ nhất mà cậu từng gặp, Hạ Dư vẫn luôn cảm thấy, khả năng chịu đựng của một người, cũng không phải là vô hạn.

Tạ Thanh Trình đã phải chịu đựng quá nhiều, cậu không muốn dục vọng của cậu trở thành cọng rơm cuối cùng đè ép anh suy sụp.

Một đêm này, cứ thế trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư hỏi thăm nhà nông cho tá túc về nơi ở của chồng cũ Lư Ngọc Châu.

"Nhà anh ta hẳn là ở trung tâm thị trấn đấy." Người phụ nữ nông dân không chắc chắn, quay đầu hỏi chồng mình, "Là ở bên kia nhỉ."

Người chồng: "Đúng rồi, hình như là ở đường phía Bắc thị trấn, tôi không thân quen, không chắc lắm, có điều chắc là không sai đâu."

Người đàn ông nói xong, nhiệt tình tiếp đón hai người họ: "Hai cậu muốn tới nơi đó à? Vừa khéo để tôi đưa các cậu đi một đoạn."

Phương tiện để ông tiện thể đưa họ đi một đoạn, đương nhiên lại là chiếc máy kéo phong cách cool ngầu kia.

Cuối cùng còn cười nói với Hạ Dư: "Nhóc đẹp trai, cậu cũng có duyên với chiếc máy kéo này của tôi nhỉ, tối qua vừa mới ngồi lên để đi mua mấy món xào cho anh trai cậu xong, ngủ một giấc dậy lại phải ngồi tiếp rồi, ha ha ha."

Người thôn quê nghĩ sao nói vậy, Hạ Dư muốn cản đã không còn kịp, chỉ đành giơ tay đỡ trán thở dài bất đắc dĩ.

Tạ Thanh Trình ở cạnh nghe thấy, hiểu ra.

Anh hơi nhíu mày lại, nhìn cậu trai bên cạnh.

Tuy rằng mấy món xào hôm qua vừa nhìn khẩu vị, anh đã biết hơn phân nửa là Hạ Dư đi mua cho anh, nhưng lúc thực sự được xác nhận, cảm giác này lại càng vi diệu hơn.

Tạ Thanh Trình thật ra cũng chăm sóc cho mấy người Tạ Tuyết, Lý Nhã Thu, Trần Mạn như thế. Nhưng anh chưa từng—— Cũng vô cùng không quen với việc được chăm sóc ngược lại.

Cảm giác này thậm chí khiến anh có chút không thoải mái, hơn nữa anh cũng không rõ là Hạ Dư đang muốn làm gì.

Dù sao, ngoại trừ sự ràng buộc hai người họ đều là bệnh nhân chứng bệnh đặc biệt* ra, chính là một mối quan hệ bạn giường đã kết thúc mà thôi.

(*Chứng bệnh đặc biệt: mấy chương đầu Chu có xài là bệnh cô lệ, nhưng mà bạn Chu có bảo bệnh cô lệ nghĩa là loại bệnh riêng đặc biệt nên giờ Chu sửa lại nha. Xin lỗi mọi người vì sự sai sót này ạ, Chu sẽ xem xét lại các chương cũ rồi sửa lại cho đồng đều nhé.)

Hạ Dư: "Em đi giải sầu, tiện tay mua thôi. Anh đừng có nhìn em chằm chằm thế được không? Dọa người quá đấy."

Tạ Thanh Trình: "... Lên xe đi."

Tuy giờ đã là những năm 20 của thế kỉ 21 rồi, nhưng con đường tới thị trấn của huyện Thanh Li, vẫn liếc mắt là thấy những vết tích sót lại của thời đại cũ.

Cửa hàng bán món ăn kèm vẫn viết mấy chữ bằng sơn đỏ trên cửa đầy cảm giác của những năm 80.

Trên tủ kính của tiệm làm tóc có viết hoặc là dán một tờ bảng giá lên.

Chủ tiệm tạp hóa tiệm bán xiên rán, bánh mật mặc đồng phục xanh đen của nhà xưởng đang lười biếng xỉa răng. Cửa tiệm tạp hóa treo mấy chuỗi đồ chơi nhựa, kẹo nổ, khoai lát, kẹo sặc sỡ rẻ tiền.

Hạ Dư ra đời sau năm 2000, tuy là cậu có hiểu biết về mấy thứ đậm sắc thái những năm 80 90 thậm chí là 70 này, nhưng rất ít khi tiếp xúc.

Tạ Thanh Trình thì không như thế, anh đi dạo đầu phố huyện Thanh Li, trong mắt tản ra chút cảm xúc hoài niệm.

Nhất là lúc anh trông thấy trước cổng tiểu học Thanh Li vẫn còn một cửa hàng món duy tân đã sớm biến mất nơi Hỗ Châu, bước chân anh thậm chí còn như vướng phải một sợi dây thừng vô hình, chợt trở nên có hơi chậm chạp.

Hạ Dư nhìn qua theo ánh mắt anh, lắp bắp kinh hãi: "Trà sữa trân châu 2 tệ* một ly?"

(*2 tệ khoảng 7 nghìn rưỡi.)

Tạ Thanh Trình: "Lúc trước có giá này."

Hạ Dư: "... Lúc trước là khi nào?"

"Để tôi ngẫm thử xem."

Tạ Thanh Trình suy nghĩ một hồi, đút tay vào túi, tới quán món duy tân: "Lúc cậu còn chưa ra đời ấy."

Hạ Dư: "..."

Hai người họ vào tiệm, trong tiệm ngập tràn mùi dầu chiên lẫn mùi sữa tự chế, mùi hương ấy khiến Hạ Dư cau mày, nhưng thế mà lại khiến mày Tạ Thanh Trình giãn ra.

"Ông chủ, cho hai ly trà sữa, với lại cháu muốn hỏi chú về một nơi."

Hạ Dư thấp giọng nói: "Hỏi địa chỉ thì hỏi địa chỉ thôi, anh mua trà sữa này làm gì. Hai tệ một ly có thể uống được à?"

Tạ Thanh Trình: "Hai tệ một ly có uống thì cậu cũng đâu chết được."

Chủ quán rất nhiệt tình, viết địa chỉ nhà cụ thể của chồng cũ Lư Ngọc Châu lên một tờ giấy tiện lợi dính đầy mỡ, đưa cho họ. Một lát sau, trà sữa cũng đã làm xong.

Tạ Thanh Trình nếm thử một ngụm, cảm thấy rất hài lòng, đó là hương vị trà sữa khi xưa.

Lúc anh mới có vài tuổi, cũng từng mặc đồng phục trường đi trên đường về nhà. Công việc của Tạ Bình và Chu Mộc Anh rất bận rộn, lúc anh học tiểu học, ngày nào họ cũng cho anh năm tệ tiêu vặt, để sau khi anh tan học thì tự mua cho mình mấy món ăn vặt lót dạ, nếu không chờ tới khi hai vị cảnh sát quay về, Tạ Thanh Trình khéo chết đói luôn rồi.

Món đồ uống như trà sữa trân châu này, xuất hiện trước cổng trường bọn họ, vào năm Tạ Thanh Trình sáu tuổi đang học tiểu học.

Khi đó chuộng mấy món Tây, giá trà sữa hai tệ một ly với học sinh tiểu học lúc ấy cũng chẳng phải là rẻ lắm, dù sao một tệ đã có thể mua bốn xiên thịt nướng rồi, nhưng mà ai cũng ham thức uống mới mẻ này, lúc mới khai trương xếp hàng dài chừng mười mấy mét.

Khi đó anh rất thích tiệm trà sữa này, vì tiệm trà sữa có dành một nơi cho các học sinh ngồi làm bài tập, chủ tiệm kiêm luôn bán mấy món xiên nướng, xúc xích nướng, canh mọc. Tạ Thanh Trình gọi một ly trà sữa, vài món vặt, yên lặng làm bài tập. Lui tới thường xuyên, cha mẹ anh tan ca cũng biết tới trước tiệm trà sữa cổng trường tìm, không khéo Tạ Thanh Trình còn chưa làm xong bài, vẫn đợi trong đó, nếu vậy thì họ có thể tiện đường đưa anh về nhà luôn.

Sau này Hỗ Châu thay đổi nghiêng trời lệch đất, mấy quán nhỏ này như giấy vụn đầu đường, dần biến mất không tìm thấy nữa.

Một ly trà sữa trân châu với Tạ Thanh Trình mà nói, thật ra cũng không đơn giản chỉ là trà sữa, mà còn mang ý nghĩa xuân hạ thu đông, chuông xe đạp Tạ Bình vang lên bên ngoài cửa tiệm——

Chủ tiệm hô: "Cảnh sát Tạ, tới đón con trai đấy à."

Người đàn ông đáp lời, cười bước vào, xoa đầu Tạ Thanh Trình: "Đi thôi nào, ngày nào cũng chỉ biết uống trà sữa, về nhà ăn cơm."

......

"Phụt khụ khụ khụ!!"

Hồi ức của Tạ Thanh Trình chợt bị tiếng ho khan kinh thiên động địa cắt ngang.

Anh quay đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy cho dù Hạ Dư đã nhịn lại, nhưng sắc mặt vẫn hơi chuyển xanh, thiếu gia đặt trà sữa xuống, dáng vẻ lập tức phải nổi giận đùng đùng.

Tạ Thanh Trình: "... Sao thế."

Hạ Dư ngại nói gì đó ngay trước mặt chủ tiệm, kéo Tạ Thanh Trình ra bên ngoài.

Vừa ra ngoài cậu đã không nhịn nổi: "Thứ này mà uống được à?"

"Tôi uống từ nhỏ tới lớn."

"..."

Hạ Dư: "Anh, anh..."

Tạ Thanh Trình: "Được rồi, tôi với cậu có khoảng cách thế hệ. Cậu không hiểu được tôi."

Giữa "hiểu Tạ Thanh Trình" và "không uống độc thạch tín", Hạ Dư vẫn kiên định lựa chọn vế sau. Cậu vứt trà sữa đi, hơn nữa còn rất khoa học mà cho rằng uống cái thứ này cũng không thể đả thông hai mạch nhâm – đốc* để hiểu Tạ Thanh Trình được. Cái thứ này nhất định là Lý Nhã Thu từng uống rồi, tuổi cô ta lớn như thế, cô ta có thể chưa từng uống chắc?

(*Mạch Nhâm là mạch của các kinh âm. Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người.)

Thế cô ta có hiểu Tạ Thanh Trình không?

Không hề.

Thế thì hiển nhiên, thứ thuốc độc này không cần thiết phải uống.

Nhưng thật ra Tạ Thanh Trình lại uống rất ưng vị, cả đường anh chỉ uống trà sữa trân châu, thế mà không hút thuốc lá, hai người đi theo địa chỉ chủ tiệm cho, tìm kiếm mãi, sau khi Tạ Thanh Trình ăn nốt viên trân châu gạo nếp cuối cùng, bước chân hai người dừng lại trước một mặt tiền một cửa hàng kinh doanh nhiều nghề.

Hai người nhìn tên cửa hàng này, đối chiếu địa chỉ số nhà, qua lại mấy lượt, mới xác định bản thân không tìm nhầm chỗ.

—— Cửa hàng kia kéo rèm đỏ rất dày, trên ô cửa kính bẩn thỉu tùy tiện viết mấy chữ "Mát-xa", "Làm tóc", "Rửa chân", nhưng đều không ghi rõ giá cả.

Nhất là phía trên còn đề tên tiệm: "Gội đầu A Văn".

Rất rõ ràng, đây là một tiệm làm tóc kinh doanh "thứ đó".

Dù thế nào họ cũng không ngờ chồng cũ của Lư Ngọc Châu thế mà lại làm cái việc này, Tạ Thanh Trình hơi chần chừ, mới tiến lên gõ vang cửa.

||||| Truyện đề cử: 100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện |||||

Qua mười mấy phút, lúc hai người nghi ngờ nơi này không có ai, rèm tiệm uốn tóc bị kéo ra một chút, cửa kính cũng hé ra một khe.

Phía sau rèm có một thiếu nữ, còn rất trẻ tuổi, nhìn qua dáng vẻ mới khoảng mười tám mười chín tuổi. Đầu tiên thiếu nữ cảnh giác đánh giá họ một lượt từ đầu xuống chân, sau đó tựa như đưa ra phán đoán nào đó, không nói một lời đã định đóng cửa lại.

Tạ Thanh Trình giữ cửa lại: "Xin hãy đợi một lát."

Thiếu nữ thẫn thờ nhìn anh.

Tạ Thanh Trình: "Xin hỏi đây là nhà của Dịch Cường ư?"

Dịch Cường là tên chồng cũ của Lư Ngọc Châu mà họ hỏi thăm biết được.

Thiếu nữ nghe thấy cái tên này, động tác đóng cửa hơi khựng lại: "Mấy anh không phải cảnh sát à?"

Hạ Dư thật sự cạn lời luôn rồi, cho dù là cảnh sát, cô nàng hỏi như thế, cảnh sát cũng chẳng thừa nhận đâu.

Nhưng cậu vẫn đáp lại cô nàng: "Không phải. Bọn tôi tới tìm Dịch Cường."

"Ba tôi ra ngoài mấy tháng rồi, không có nhà."

Hạ Dư ngẩn ra, ba?

Chẳng lẽ người trước mắt này chính là con gái của Lư Ngọc Châu với Dịch Cường ư?

Nhưng cô nàng lớn lên hoàn toàn không giống Lư Ngọc Châu, nhìn qua cũng yếu ớt mỏng manh, nếu cô gái tối qua là cô ấy, Hạ Dư hoàn toàn không thể để cô nàng trốn thoát thành công, càng không thể nhận nhầm cô nàng thành Lư Ngọc Châu được.

"Cô là Dịch A Văn à?"

Thiếu nữ chết lặng đáp: "Đấy là chị tôi. Tôi tên Lộ Lộ."

Hóa ra là con gái của Dịch Cường với vợ.

Thấy hai người đàn ông này không phải tìm tới điều tra, cảnh giác của Lộ Lộ cũng hơi buông lỏng, nhưng cô nàng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt bọn họ: "Các anh tìm ba tôi có chuyện gì à?"

"Không phải chuyện gì quan trọng lắm, ông ấy không ở thì thôi. Đúng rồi." Hạ Dư ra vẻ lơ đãng bảo, "Bọn tôi có thể gặp chị của cô không."

Lộ Lộ rụt về sau, cả gương mặt gần như lẩn sau lớp rèm, chỉ nhìn họ qua khe cửa.

"Ba tôi không ở, chị tôi cũng không có nhà, mấy anh đi đi."

Tạ Thanh Trình: "Bọn tôi không phải cảnh sát, cũng không có ác ý, liệu em có thể..."

Lộ Lộ đã đóng cửa lại.

Tạ Thanh Trình muốn gõ cửa, Hạ Dư đã giữ lấy anh, lắc đầu: "Đi trước đã."

Hai người rời khỏi cửa tiệm uốn tóc A Văn, Hạ Dư bảo: "Chúng ta cứ hỏi như thế cũng chẳng được gì. Đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, thì trong hoàn cảnh này người ta muốn sống sót, sức để phòng cũng cao vô cùng."

"Thế cậu nói xem giờ nên làm thế nào."

Hạ Dư: "Chờ tới tối thử xem."

Tạ Thanh Trình đợi qua bữa tối, cuối cùng cũng hiểu được rốt cuộc Hạ Dư muốn làm cái gì.

Thằng nhóc này hỏi mượn nhà nông đang trọ vài món quần áo cũ của dân bản xứ, phối hợp mặc linh tinh vào, sau đó cắt một ít tóc xuống, cẩn thận dính thành hình râu, dán lên mặt, cuối cùng đứng đối diện chiếc gương màu đồng rẻ tiền mua ở cửa hàng tạp hóa thường ngày của huyện Thanh Li để dặm phấn lên mặt.

Khóa học hóa trang là môn học chuyên ngành tự chọn của học viện truyền thông, không ngờ lại có tác dụng vào lúc này.

Lúc Hạ Dư ra khỏi toilet, dọa Tạ Thanh Trình nhảy dựng lên.

Trước mắt nào phải nam sinh phong độ nhẹ nhàng ôn hòa lễ phép lúc trước nữa? Rõ ràng là thôn dân gió thổi mưa xối dáng vẻ lôi thôi mà.

Hạ Dư cười nói: "Thế nào?"

"... Hoàn toàn không nhận ra."

"Không tệ ha, em cũng hóa trang giúp anh nhé."

Tạ Thanh Trình nheo mắt lại: "Cậu có chủ ý gì?"

Hạ Dư đáp: "Buổi tối đến tiệm uốn tóc còn có thể đi làm gì nữa?"

Tạ Thanh Trình: "Không phải cậu muốn..."

"Lúc nói chuyện với Lộ Lộ kia, em nhìn qua khe cửa, bên trong có vài cô gái đang ngồi, cụ thể bao nhiêu thì em không thấy rõ, nhưng khoảng bốn năm người lận. Cửa hàng này làm nghề phi pháp, chúng ta tùy tiện đi dò la tin tức, nhất định không thu hoạch được gì cả." Hạ Dư kéo tay Tạ Thanh Trình, dẫn anh tới toilet, "Tới giả vờ làm khách thôi. Nào, em hóa trang giúp anh. Cách nói chuyện em đã soạn sẵn cả rồi, bảo là người khác trong thôn bên cạnh giới thiệu tới, muốn tìm chút thú vui, nhưng lại sợ bị phát hiện, không muốn làm chuyện này trong thôn mình, nên mới cùng nhau tìm tới chỗ mấy cô ấy làm ăn."

Tạ Thanh Trình cảm thấy người này đúng là đôi khi toàn làm bậy lung tung.

Nhưng nghĩ kĩ lại, tuy rằng chủ ý này thật sự không ổn, nhưng giờ hình như cũng không còn cách nào khác hết cả.

Hạ Dư hóa trang cho Tạ Thanh Trình, lúc cậu làm mấy thứ tốn thời gian cần phải tập trung này, thích nghe ít nhạc, điện thoại phát playlist tự do.

Trong lúc nhạc còn phát, đã chạy một bài hát rất quen thuộc với Hạ Dư.

Cậu nghe một hồi, phản ứng lại, ồ, đây là nhạc nền của phim 《 Andhadhun 》* mà.

(Andhadhun là một bộ phim kinh dị tội phạm hài kịch đen nói tiếng Hindi năm 2018 của Ấn Độ do Sriram Raghavan đồng sáng tác và đạo diễn, Matchbox Pictures sản xuất và Viacom18 Motion Pictures phân phối.)

Hạ Dư đang phủ lớp trang điểm chợt hơi dừng lại, có một vài cách chợt hiện lên trong lòng.

"Tạ Thanh Trình."

Tạ Thanh Trình mở mắt ra: "Hửm?"

"Anh có phiền nếu phải mang kính áp trong không? Trong vali em vừa hay có một kiểu xài được đấy. Em có ý tưởng này, có lẽ có thể để lúc mấy cô gái đó tiếp đãi chúng ta, thả lỏng đề phòng hơn chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.