Sổ Bệnh Án

Chương 57: Chương 57: Chỉ là một dòng chữ xăm




[SBA] Chương 57: Chỉ là một dòng chữ xăm

"Nhìn gì." Tạ Thanh Trình rửa tay xong, lau hai cái lên giấy, nhàn nhạt liếc Hạ Dư một cái.

Thiếu niên Hạ Dư hỏi ngay: "Bác sĩ Tạ, trên cổ tay anh..."

Ánh mắt Tạ Thanh Trình tối sầm lại, cúi đầu để ý tới ống tay áo xắn lên quá cao của mình, lộ ra một phần cổ tay, nên lập tức muốn kéo tay áo xuống.

Nhưng nửa lời sau của Hạ Dư đã hỏi ra: "Xăm gì vậy?"

"..." Tạ Thanh Trình ngưng mấy giây, xụ mặt tháo nút cài tay áo ra, hai tay áo bằng nhau, vẻ mặt hờ hững, "Người an giấc nơi đây, tiếng tăm ghi lại trên dòng nước."

"Sao lại xăm câu này? Anh thích mộ hả?"

Tạ Thanh Trình liếc cậu một cái xem thường, nâng cổ tay lên cài cúc tay áo lại cẩn thận lần nữa: "Anh thích John Keats."

Khi đó Hạ Dư không nói nhiều với Tạ Thanh Trình, tuy trong lòng nghĩ là "Người này thích John Keats cũng không cần xăm dòng tưởng niệm khắc trên mộ lên cánh tay chứ", nhưng thấy vẻ mặt Tạ Thanh Trình có vẻ không vui, đương nhiên lười nói nhiều lời với cậu, nên cũng chẳng hỏi gì thêm.

Nói chung là Tạ Tuyết thích loại thẩm mĩ mang dòng tưởng niệm khắc lên mộ kì quái trên người của anh cô.

Thiếu niên nghĩ thế, tối ấy tới ngay một quán xăm gần trường học.

Chủ tiệm cười niềm nở chào đón, ôm mấy quyển sách xăm mẫu dày cho cậu xem, cậu cúi đầu tìm kiếm trong mấy trang đầy hình thần phật bay về trời, phù đồ quỷ quái chốc lát, cắt ngang miệng lưỡi dẻo quẹo đang đề cử nhiệt tình của chủ tiệm.

"Có dòng tưởng nhớ khắc mộ không ạ?"

"Được chuộng nhất chính là hình xăm rồng bay này, cậu nhìn móng vuốt này, với thứ—— Hở? Dòng tưởng nhớ khắc mộ?"

Thứ quái đản như thế, tiệm xăm đương nhiên không có hàng mẫu, nhưng chủ tiệm gặp nhiều kẻ đầu trâu mặt ngựa trên năm châu bốn biển rồi, các vị khách đưa ra yêu cầu xăm hình hết sức kì quặc, nên sau chốc lát giật mình ngắn ngủi, đã nhiệt tình để cử cho cậu: "Tưởng nhớ khắc mộ thì không có, nhưng nếu cậu bạn đẹp trai này thích mấy câu chữ cool ngầu, Om Mani Padme Hūm (1) cũng khá phổ biến đấy."

Hạ Dư cười rất lịch sự: "Cháu tự tìm thử xem."

Cuối cùng cậu đưa cho chủ tiệm ba dòng thơ——

Nothing of him that doth fade,

But doth suffer a sea-change,

Into something rich and strange.

"Dài vậy chắc sẽ đau khá lâu đấy, còn phải xăm thành mấy dòng nữa, hay là tìm câu nào ngắn chút đi?"

Hạ Dư đáp: "Không sao, câu này được rồi."

Thật ra trên mộ nhà thơ còn mấy dòng chữ Latin tưởng nhớ ngắn hơn, nhưng cậu muốn giống hệt như Tạ Thanh Trình, một dòng thơ dài như chiếc lắc quấn quanh cổ tay, nên cậu mới chọn một đoạn thơ được khắc trên mộ này.

Hết thảy của anh vốn chưa từng tan biến,

Chỉ chìm vào đại dương biến chuyển mênh mông,

Hóa thành sự mới lạ phồn thịnh rực rỡ.

Chủ tiệm xắn tay áo Hạ Dư lên, lắp bắp kinh hãi: "Ôi cha, chỗ này của nhóc nhiều sẹo thế! Sao lại thành thế này hả nhóc đẹp trai, trên trường có người bắt nạt nhóc hay sao? Hình như toàn là sẹo dao thôi?"

Hạ Dư nhíu mày: "Có sẹo dao thì không xăm được ạ?"

"Có thể, đương nhiên là được chứ, hay là chú xăm lên vết sẹo rõ nhất cho nhóc, còn che lại được..."

"Không cần che, cháu muốn xăm hơi hướng lên trên cổ tay một chút ấy." Hạ Dư khẽ chỉ, "Chỗ này này, làm phiền chú rồi."

Câu thơ xăm đẹp đẽ, nóng rát phát bỏng nằm trên cổ tay thiếu niên, da thịt bị cẩn thận chọc xuyên nhè nhẹ hơi phiếm hồng, nước thuốc đặc chế tạo nét chữ nghiêng nghiêng thấm vào da thịt.

Hạ Dư nhìn nhìn, cảm thấy rất hài lòng, thanh toán tiền xong rời khỏi quán nhỏ.

Nhưng cậu dù thế nào cũng không ngờ tới, bản thân sẽ bị dị ứng với nước thuốc xăm mình.

Ngủ một giấc dậy, mơ mơ màng màng, chẳng những chữ viết trên cổ tay hơi sưng đỏ lên mờ mờ nhìn không rõ lắm, ngay cả đầu cũng vì dị ứng làm cho đau nhức.

Mà vào ngay hôm đó lại đúng ngày mừng lễ nhập học của vị em trai xui xẻo kia của cậu, Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư đều ở Yên Châu với đứa con thứ, chuyện này còn chưa tính, Lữ Chi Thư còn gọi bảy tám cuộc điện thoại nhắc Hạ Dư nhớ phải mở máy tính call video với em trai——

"Con làm anh trai mà, lại còn là tấm gương của mọi người nữa, hẳn phải chúc em trai học hành thuận lợi chứ, đúng không?"

Tính tình Hạ Dư quái gở, rất có tôn nghiêm, lời mềm mỏng hay mấy lời yếu đuối đều không muốn nói, hơn nữa thái độ của bản thân cậu với cha mẹ rất xa cách, chắc chắn không thể bảo Lữ Chi Thư rằng cậu bị ốm được. Vì thế gượng mình dậy ôm notebook, co trên sô pha, căn thời gian mở camera, đeo lớp mặt nạ giả hoàn mĩ không chút tì vết lên, vô cùng khéo léo call video gửi lời chúc mừng đối phương, sau đó...

"Bốp" một tiếng.

Video call còn chưa kết thúc, một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng đã vươn ra từ phía sau cậu, không nói một lời đóng notebook cậu đặt trên đùi lại.

Hạ Dư giật mình, quay đầu ngửa mặt, nhìn thấy Tạ Thanh Trình đứng phía sau sô pha.

Tạ Thanh Trình vai rộng chân dài poker face, rủ đôi mắt đào hoa, nhìn cậu từ trên cao xuống: "Bị ốm thì nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi."

Hạ Dư: "Em mới nói được với họ một nửa thôi mà."

Tạ Thanh Trình đứng phía sau sô pha, vươn tay sờ trán Hạ Dư đang ngồi trên sô pha quay đầu nhìn anh.

Tay anh hơi lạnh, chạm vào làn da nóng bỏng của Hạ Dư thoải mái nói không nên lời, Hạ Dư vô thức hít ngược một hơi, híp mắt dán về phía trước trong vô thức, đầu cọ nhẹ vào tay Tạ Thanh Trình, thoải mái tới mức nhất thời không nói nổi lời tiếp theo đó.

"Nhóc quỷ à, em sốt rồi."

Tạ Thanh Trình sờ trán cậu xong, cúi người cầm lấy notebook hơi mỏng đặt trên đùi Hạ Dư ngồi khoanh chân ở sô pha lên.

Hạ Dư cọ chốc lát chợt bừng tỉnh: "Máy tính của em..."

Tạ Thanh Trình không định trả máy tính cho cậu, mà lại bảo: "Đây chỉ là lễ mừng nhập học thôi, nhưng mà em ấy, sao lại đột nhiên sốt cao như thế hả, cũng chẳng nói với người khác một câu."

"Chẳng sao cả, chút chuyện nhỏ thôi, anh không cần quan tâm nhiều thế làm gì." Hạ Dư lại muốn giành lại notebook trong tay Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình nâng đồ trong tay lên cao hơn: "Em là bệnh nhân của anh, anh mặc kệ em, thì còn trông cậy được vào ai để ý tới em nữa."

"..."

Hạ Dư cách lưng ghế sô pha, siết lấy cánh tay Tạ Thanh Trình, trừng mắt nhìn anh, mấy lần muốn mở miệng phản bác gì đó, lại không tìm được câu nào phù hợp để nói.

Hai người cứ thế hồi lâu, một người ngồi, một người đứng, cậu vươn tay giữ lấy anh, anh quay đầu lại nhìn cậu. Gió lúc hoàng hôn thổi tung tấm rèm mỏng trắng tuyết, ánh sáng rực rỡ trĩu nặng tựa bức tranh sơn dầu nương theo khung cửa sổ chiếu vào.

Có lẽ khi ấy, cậu nhóc phát ốm lại cô đơn quá đáng thương, ánh mắt Tạ Thanh Trình luôn lạnh lẽo vô tình, vậy mà lại có ít ảo giác mềm mỏng hơn chút.

"Hạ Dư." Anh nói, "Em sống cũng gắng gượng quá rồi, em không thể chu đáo mọi chuyện, làm mọi thứ hoàn mĩ được."

Hạ Dư: "Bác sĩ Tạ, anh chỉ là bác sĩ thôi, những chuyện này không cần anh nghĩ thay cho em, anh trả lại notebook cho em đi, em còn phải làm cho xong việc."

Hai người giằng co, cuối cùng Tạ Thanh Trình vẫn nâng laptop lên, gõ nhẹ vào thái dương Hạ Dư: "Nghe lời dặn dò của bác sĩ đi."

Sau đó Tạ Thanh Trình rủ mắt xuống, vô tình lướt qua một phần làn da lộ ra dưới góc tay áo của cậu.

Anh nhíu mày: "Tay em bị sao đấy?"

Hạ Dư như bị điện giật, lập tức thu bàn tay kéo áo Tạ Thanh Trình lại, muốn buông tay áo mình xuống.

Nhưng Tạ Thanh Trình đã nhanh hơn cậu một bước trở tay túm lấy cánh tay Hạ Dư, sau đó vén tay áo dài của Hạ Dư lên——

Tạ Thanh Trình: "..."

Hạ Dư: "..."

Tạ Thanh Trình: "Em đi xăm hả?"

Hạ Dư: "Không có."

"Trên cổ tay em không phải thuốc xăm à?"

"..."

"Em rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện hả? Em nhiêu tuổi? Trường cho phép em làm thế à?"

"..." Hạ Dư không hé răng, nhưng chiếc đuôi rồng vô hình phía sau người đang nóng lòng vẫy vẫy nhanh chóng.

Ánh mắt Tạ Thanh Trình liếc qua liếc lại cổ tay cậu lẫn mặt cậu một hồi, sau hồi lâu, anh như nhận ra: "... Hạ Dư, có phải em... Bắt chước anh không?"

Lần này đúng là đạp trúng nỗi đau của tên nhóc rồng nhỏ này rồi.

Mặt cậu bé nhất thời trắng bệch, nhưng chẳng nói nên lời một câu nào, chỉ đành hung dữ liếc xéo Tạ Thanh Trình, sắc mặt khó coi kia cứ như ăn trúng nấm kịch độc.

"Em bắt chước anh hả?"

"..............." Hạ Dư nhảy dựng lên khỏi sô pha, "Đây là thợ xăm thiết kế nhé, ai thèm bắt chước anh, anh chẳng đẹp trai chút nào hết, một chút cũng không có đẹp trai, em chẳng thích thẩm mĩ của anh xíu xiu nào cả..."

Nhưng chắc là cậu đã đánh giá cao tình trạng của cơ thể mình, bước chưa được hai bước, dưới chân đã loạng choạng, như dẫm lên bông, mà trời đất trước mắt quay cuồng, chờ khi cậu phản ứng lại, cậu đã bị Tạ Thanh Trình ôm ngang eo, xốc lên vai như khiêng bao tải tựa hồi còn bé.

Vấn đề là, khi đó Hạ Dư đúng là còn nhỏ thật, chỉ mới tới đầu gối Tạ Thanh Trình.

Mà giờ thì...

Cậu gần như quay phắt đầu lại tức tới hộc máu, cũng chẳng giả vờ ngoan ngoãn nữa, túm lấy sau cổ Tạ Thanh Trình: "Anh thả em xuống ngay! Mất mặt quá đi mất..."

"Không muốn anh ném em ngã từ vai xuống, thì bỏ cái móng vuốt mềm oặt của em ra khỏi cổ anh ngay."

Hạ Dư: "... Anh thả em ra trước! Em đã mười hai tuổi rồi đấy!"

"Dù sao cũng chưa lớn tuổi bằng anh, dù dáng người có cao thế nào đi nữa cũng là nhóc quỷ đang học sơ trung thôi."

"Tạ Thanh Trình!!"

Tạ Thanh Trình hơi ngừng lại, vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng trong giọng vậy mà lại như mang chút ý cười hơi quá phận: "Hạ Dư. Không ngờ em sùng bái anh tới thế đấy."

"Ai sùng bái anh hả!!"

"Em thích Shelley (2)?"

"Không phải nhá! Em đây thích mấy ngôi mộ nha!"

Một đường la hét ầm ĩ.

Cho tới tận giờ, Hạ Dư vẫn không biết, ý cười nhàn nhạt rõ ràng không thể có giữa bác sĩ và bệnh nhân lúc ấy, liệu có phải là vì lúc đó cậu sốt quá cao, nên sinh ra ảo giác hay không.

Huống chi thời gian cũng trôi qua lâu rồi, rất nhiều chi tiết Hạ Dư không còn nhớ rõ tới vậy nữa.

Nhưng cậu vẫn có thể nhớ rõ chính là, một đêm ấy, Tạ Thanh Trình ở cùng cậu trong phòng ngủ, tiêm thuốc kháng dị ứng cho cậu, sau đó ra ban công phòng ngủ nói chuyện điện thoại với Lữ Chi Thư rất lâu.

Hạ Dư nằm trên giường, cách lớp cửa kính sát đất, không nghe thấy Tạ Thanh Trình nói gì với Lữ Chi Thư, nhưng cậu có thể trông thấy, Tạ Thanh Trình không ngừng đưa tay xoa mi cốt, tựa như đè nén cảm xúc gì đó lúc nói chuyện, tới cuối, Tạ Thanh Trình rõ ràng nói mấy lời gay gắt, một đêm ấy, anh nổi giận.

Tạ Thanh Trình đứng trên ban công, cầm điện thoại, nói mấy lời nặng nề với Lữ Chi Thư, mặt mày toàn vẻ hung dữ——

Thật ra cũng chẳng cần làm thế.

Hạ Dư nằm trên gối nhìn dáng vẻ anh cố gắng nói chuyện với mẹ mình, nghĩ vậy.

Thật sự không cần thiết.

Mấy lời quan tâm xin được, thương hại xin được, thì có ý nghĩa gì?

Sau đó Tạ Thanh Trình đẩy cửa vào, Hạ Dư vì để mình không phiền lòng thêm, trước khi anh bước vào vội xoay người nhắm mắt, giả vờ đã ngủ.

Cậu ngửi thấy hương sát trùng nhàn nhạt mà lạnh băng trên người Tạ Thanh Trình, nhưng chẳng biết vì sao, có lẽ lẫn theo hơi lạnh lẽo của ánh trăng đêm, cũng không khó ngửi như trước nữa.

Tạ Thanh Trình ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn cậu chốc lát, khi đó Tạ Thanh Trình cũng cho rằng Hạ Dư đã ngủ say, nên giọng nói rất nhẹ, chỉ là anh vừa mở miệng, Hạ Dư vẫn nghe ra giọng anh có hơi khàn khàn, là kiểu khàn khàn mỏi mệt do cãi cọ với Lữ Chi Thư hồi lâu, rồi vẫn chẳng thay đổi được cái gì.

"Thôi bỏ đi." Người đàn ông nhàn nhạt nói.

Ánh trăng mát lạnh, chiếu vào trước giường, một tiếng bỏ đi, không biết vì sao lại lộ ra chút hơi ấm trước nay chưa từng có.

"Nhóc quỷ à... Em nghỉ ngơi cho khỏe, mấy hôm nay anh cũng chẳng có việc gì, anh có thể ở cạnh em."

"..."

Một khắc ấy——

Hình như chính một khắc ấy, lòng Hạ Dư bỗng sinh ra cảm giác đau đớn nói không nên lời.

Đó là cảm giác cậu chưa từng cảm nhận được, như một con dao cùn rỉ sét, vốn sinh ra cùng một nơi với máu thịt cậu, lại bị câu nói lẫn tiếng thở dài này chợt đánh thức, bắt đầu vặn vẹo trong ngực cậu muốn rút ra.

Cậu lập tức đau tới không thở nổi, lại vẫn phải yên lặng, không để Tạ Thanh Trình phát hiện cậu vẫn còn tỉnh.

Cậu biết Tạ Thanh Trình nói chuyện thất bại, kết quả này cũng chẳng nằm ngoài dự đoán của cậu, chỉ là cậu bỗng nhận ra, hóa ra trước Tạ Thanh Trình, thậm chí cho dù một người cũng chẳng có, vì để cậu không cô đơn, mà từng cố gắng.

Chưa từng có ngay dù chỉ là một người, giữa Hạ Lí và bản thân, chọn đứng về phía mình, hỏi một câu giúp mình, với cha mẹ tưởng như người lạ ấy——

Vì sao.

Bên sườn mặt phủ bóng tối của Hạ Dư, nơi hàng mi đen an tĩnh rủ xuống, nơi Tạ Thanh Trình không trông thấy, có một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra, theo gương mặt, rơi xuống ngừng lại giữa gối lông ngỗng không chút tiếng động.

Cậu trong cơn đau đớn xa lạ của trái tim ấy, luôn trầm mặc, luôn giả vờ, mãi cho tới cuối cùng giả cũng hóa thật, cậu thật sự dần ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, cơn sốt của Hạ Dư đã lui, tỉnh dậy rất sớm.

Nắng sớm chiếu vào theo lớp rèm mỏng lướt nhẹ cùng gió, chim hót vang ngoài cửa sổ, đầu óc cậu tỉnh táo như vừa được gột rửa sạch sẽ——

Cậu chớp chớp mắt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xoay người, vừa định dậy, đã trông thấy Tạ Thanh Trình bên giường gối lên cánh tay, tóc mái rủ xuống mấy sợi.

Đó là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ lúc ngủ của Tạ Thanh Trình.

Rất bình yên, thật lạnh nhạt, lặng lẽ sáng trong tưởng như một sợi linh hồn mỏng manh, như ánh bình minh rực rỡ đầu tiên ngừng bên khung cửa sổ sau khi bóng đêm qua đi.

Ánh mắt cậu không tự chủ mà dần dịch xuống, ngừng trên cổ tay Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình gối lên tay trái ngủ, vì lúc ngủ say cúc cài bị nới lỏng, cổ tay áo mở ra, để lộ đoạn nhỏ da trắng khớp thon ra ngoài, trắng tới hơi chói mắt.

Hạ Dư trước đó đã thấy dòng chữ trên tay anh kia, nhưng chưa được nhìn kĩ các chữ——

"Here lies one whose name was written in water"

Người an giấc nơi đây, tiếng tăm ghi lại trên dòng nước...

Hạ Dư rời khỏi hội sở, lòng loạn tung, lang thang đi không rõ mục tiêu.

Dọc đường đi, cậu toàn nghĩ tới mấy chuyện lung tung ấy, nhưng mà—— Sao cậu phải nhớ về mấy chuyện cũ này?

Cho dù quá khứ ra sao, cho dù Tạ Thanh Trình khi ấy là xuất phát từ tình cảm thế nào, nói với cậu, nhóc quỷ, chẳng sao cả, anh có thể ở cạnh em, cũng đều là giả.

Tạ Thanh Trình khi đó cho cậu xúc động bao lớn, sau này lúc dứt khoát kiên quyết rời đi, chẳng khác nào cho cậu một cái tát mạnh bấy nhiêu.

Kỳ thật mấy năm nay, Hạ Dư không phải chưa từng suy nghĩ trong đêm yên tĩnh, vì sao Tạ Thanh Trình phải rời đi.

Là do cậu làm không tốt ư?

Là do cậu không trở thành người bình thường như anh mong muốn hay sao?

Ngày năm ba sơ trung ấy, cậu mười bốn tuổi đứng trước mặt Tạ Thanh Trình, nghẹn ngào nhẫn nhịn, thậm chí còn không có dũng khí mở miệng hỏi người đàn ông ấy một câu—— Tạ Thanh Trình, anh nói em nghe, lời anh nói với em hôm ấy, hơi ấm anh dành cho em, là em hiểu lầm hay sao?

Là em hiểu lầm hay sao?

Hết thảy chuyện ấy, là thứ vô cùng đơn giản trong miệng anh, là mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân rất rõ ràng, có đúng không?

Bảy năm.

Tạ Thanh Trình, anh tiện tay khám cho một chú chó không nhà để về, hẳn cũng nên nhìn ra chút tình cảm chứ?

Vậy sao anh có thể phân chia rõ ràng như thế, sao có thể rời đi dứt khoát tới vậy... Vì sao anh miệng nói toàn đạo lí lớn lao, nói thuê mướn, giao ước, quy định—— Mà tựa như quên mất anh cũng từng vô tình để lộ sự thương hại lẫn dịu dàng, một chút ít thôi, có lẽ vốn không nên có giữa bác sĩ và bệnh nhân với em vậy.

Cậu sau khi bị bỏ rơi, cảm thấy quá nhục nhã.

Lòng tự trọng của cậu đã chịu tổn thương nặng nề, cảm thấy Tạ Thanh Trình vả một cái tát nóng rát lên má cậu.

Vậy nên Hạ Dư sau này chẳng bao giờ chịu nhớ lại những đoạn chuyện cũ này—— Dù sao có nhớ lại, cũng chỉ là cậu tự mình đa tình mà thôi.

Cậu có quá ít, nhận được chút tình cảm tưởng như rác rưởi người ta vứt bỏ, sẽ quý trọng cái chổi cùn của mình, trân quý đáng chê cười, còn tưởng rằng nhận được báu vật vô giá.

Mất mặt biết bao nhiêu.

Sự cao ngạo của Hạ Dư khiến cậu tự tay bóp chết chút xúc động trong quá khứ ấy, sau đó vô tình khóa chặt vào trong hòm.

Mãi cho tới giờ phút này——

Hạ Dư nhắm mắt, quan tài của hồi ức bị mở ra, trước mắt nhớ lại cảnh cãi cọ của Tạ Thanh Trình với mẹ mình trên sân thượng, nhớ tới lúc anh mệt mỏi đẩy cửa bước vào, một tiếng thở dài dừng bên gối của mình.

Bỏ đi.

Nhóc quỷ.

Mấy hôm nay anh cũng chẳng có việc gì, anh có thể ở cạnh em.

"..."

Tạ Thanh Trình ban cho cậu tín ngưỡng, bầu bạn với cậu, nhưng Tạ Thanh Trình sau khi rời đi dứt khoát như thế, lòng tàn nhẫn tới vậy, anh mãi mãi có thể bình tĩnh tỉnh táo, ngẫm nghĩ rõ ràng lợi và hại. Anh chấp nhận nghiên cứu bệnh tâm thần học, nhưng cũng sẽ vì không muốn thành Tần Từ Nham tiếp theo mà rời khỏi bệnh viện, anh sẽ vừa nói lời dễ nghe như đối xử công bằng với bệnh nhân tâm thần, vừa nói mạng người cũng có cái quý cái hèn, mạng bác sĩ quan trọng hơn mạng của bệnh nhân tâm thần nhiều.

Người như Tạ Thanh Trình quá phức tạp quá mâu thuẫn.

Hạ Dư ấy vậy mà cảm thấy ngoại trừ người đàn ông đêm qua bị tra tấn tới kiệt sức dưới thân cậu, mặt nào của Tạ Thanh Trình cũng là giả.

Đều là giả cả.

Đó là người giống nhau trong muôn hình muôn vẻ, mà cậu quá trẻ, cậu không thể nhìn thấu anh.

Thiếu niên bực bội rời đi đã lâu, chẳng có mục đích nào hết, chờ khi cậu sực tỉnh, cậu nhận ra bản thân vậy mà đã bất tri bất giác tới gần nhà Tạ Thanh Trình.

——

"Cậu tránh ra! Nhà tôi có việc, tôi phải về nhà!"

Khi nãy Tạ Thanh Trình cãi vã với cậu chỉ để lại mấy lời này, giờ đây luẩn quẩn bên tai cậu.

Hạ Dư đứng ở lề đường bên kia, tay đút túi quần, vẻ mặt thẫn thờ, nhìn cảnh hỗn loạn ở lối vào hẻm Mạch Vũ bên kia đường xa xa, nơi đó thậm chí có rất nhiều cảnh sát.

Cậu cũng hiểu được trong nhà Tạ Thanh Trình đã gặp chuyện gì rồi.

Ghi chú nho nhỏ của editor:

(1) Om Mani Padme Hūm (chữ Devanāgarī: ॐ मणि पद्मे हूँ, tiếng Tây Tạng: ཨོཾ་མ་ཎི་པདྨེ་ཧཱུྃ) là một câu Chân ngôn tiếng Phạn, được xem là chân ngôn cầu Quán Thế Âm Bồ Tát và là chân ngôn quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng. Nó còn được mệnh danh là "Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn" tức là "Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ".

Có thể dịch câu này là Om, ngọc quý trong hoa sen, Hūm. Theo âm Hán Việt, câu này được đọc là Úm ma ni bát ni hồng (zh. 唵嘛呢叭

(2) Shelley: Percy Bysshe Shelley – nhà thơ, nhà triết học Anh, một trong những nhà thơ lớn nhất của thế kỷ XIX.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.