Sổ Bệnh Án

Chương 155: Chương 155: Chị nghĩ nhiều ít thôi




Lúc Tạ Tuyết quay về sảnh lớn khách sạn, vẫn còn đang ngẩn ra.

Dù thế nào cô cũng chẳng dám tin nổi cảnh mình vừa nhìn thấy.

Thậm chí cô cảm thấy hẳn là mình nhìn nhầm rồi, dù sao đó chỉ là hai bóng lưng thôi... Liệu có thể nào là hai người rất giống hay không nhỉ?

Cô cầm ốc quế quay về quầy lễ tân, Vệ Đông Hằng bên kia còn đang thanh toán một vài vật phẩm dùng trong phòng cho khách, vẫn chưa xong thủ tục. Tạ Tuyết ngơ ngẩn ngồi xuống sô pha cạnh chỗ chờ.

Bên cạnh còn có hai vị khách là người nhà của nhau nói chuyện phiếm.

"Giờ nhiều đồng tính luyến ái thiệt đó..."

"Hả?"

"Khi nãy có hai cậu đẹp trai, bà không trông thấy hả? Ây da, đẹp trai dữ lắm, thế mà lại có mối quan hệ thế này!"

"Sao ông biết được thế?"

"Tôi thấy đó! Trên hóa đơn của bọn họ, nào là bao cao su, nào là gel, điên muốn chết, mấy thứ trên giường phải bồi thường hết cả bộ đó!"

"Trời đất... Thật sự không nhìn ra, hai anh chàng kia có vẻ tuổi tác chênh lệch lớn lắm, tôi còn tưởng họ là đồng nghiệp..."

"Đồng nghiệp gì chứ, tới thuê phòng để làm loại chuyện này đấy, chậc chậc chậc, không nhìn ra nổi luôn, ghê gớm thật..."

Tạ Tuyết nghe thấy, lòng càng bất an, lại nhớ tới hai bóng dáng khi nãy, hoảng sợ hết mực.

Hẳn là nhìn nhầm rồi.

Anh hai cô là người từng kết hôn, mà Hạ Dư mới hai mươi tuổi, là học trò của cô, còn đang học năm nhất, hai người bọn họ sao có thể làm ra loại chuyện này...

"Chị sao thế?" Vệ Đông Hằng kí đơn xong đã quay về, thấy mặt cô trắng bệch, hoảng sợ, "Có chuyện gì à? Lại không thoải mái hả? Em đưa chị đến bệnh viện nhé."

"Không, không sao cả." Tạ Tuyết miễn cưỡng đáp.

"Sao mà lại không sao chứ." Vệ Đông Hằng nắm lấy tay cô, càng nóng vội, "Tay chị cũng lạnh quá."

"Chị khỏi hẳn rồi, sao có thể bị gì được nữa chứ." Tạ Tuyết bừng tỉnh lại an ủi cậu chàng, đưa cho cậu một cây kem đang cầm, "Này, cho em đó."

Ngoài miệng Vệ Đông Hằng bảo không ăn mấy thứ vớ vẩn này, nhưng Tạ Tuyết cho cho cậu, cậu vẫn nhận lấy kem ốc quế kia, nhìn Tạ Tuyết chăm chú một hồi, bỗng nghĩ tới gì đó, chợt biến sắc: "Chị, không phải chị mang thai rồi đó chứ?!"

Tạ Tuyết mắng: "Xí! Em mới về được bao lâu? Hơn nữa đều dùng biện pháp, em có thiếu kiến thức không thế hả?"

Vệ Đông Hằng rất sốt ruột: "Cũng có thể sự cố ngoài ý muốn mà!! Hay là chúng ta tới khoa sản khám thử..."

Tạ Tuyết chẳng hơi sức đâu mà nói việc này với cậu.

Sau khi cô qua lại với Vệ Đông Hằng, đã phát hiện người này có vẻ ngông cuồng, thật ra là người đơn thuần, tâm tư còn hiền lành đơn giản hơn Hạ Dư nhiều lắm, có đôi khi mở lời càng khiến người ta dở khóc dở cười hơn.

Hiện tại trong đầu cô ngập đầy cuộc đối thoại của hai vị khách kia, còn cả cảnh dọa người mình trông thấy. Chờ tới khi lên taxi với Vệ Đông Hằng rồi, chuẩn bị quay về trường học, sự thấp thỏm trong lòng cô cuối cùng chẳng giấu nổi nữa.

"Vệ Đông Hằng."

"Hửm?"

"Em nói xem trên đời này liệu có hai người nào có bóng lưng rất giống nhau không thế?"

Vệ Đông Hằng còn đang nghĩ chuyện liệu Tạ Tuyết có thể mang thai hay không, thoáng sửng sốt mới hỏi: "Sao tự dưng chị lại hỏi như thế?"

Tạ Tuyết ngẫm nghĩ, vẫn nói lại chuyện mình nhìn thấy và nghe được trước đó cho Vệ Đông Hằng.

Ai ngờ Vệ Đông Hằng vừa nghe xong đã cười ha ha: "Sao có thể chứ, Hạ Dư với anh của chị á? Em biết kiểu người như Hạ Dư, làm màu muốn chết đi được, cả người tản ra bệnh công chúa, mắt đặt cao quá trời, sao mà thích một người đã li hôn 30 tuổi còn già..."

Cậu chưa nói xong đã bị Tạ Tuyết đánh: "Mẹ nó em nói gì thế hả!"

"Ui da, em đâu có ý xấu với anh chị đâu." Tính tình Vệ Đông Hằng rất thẳng thắn về mặt nào đó, "Nhưng đấy là sự thật mà. Trong giới bọn em ai cũng biết Hạ Dư Hạ thiếu gia cậu ấy cả, khó phục vụ nhất, chẳng những cậu ấy khó phục vụ rồi, mẹ cậu ấy còn khó phục vụ hơn cơ, sau này cậu ấy có chọn vợ chắc cũng chọn trong số công chúa Đan Mạch nữ hoàng Anh gì gì đó á——"

Tạ Tuyết vốn lo lắng, lại chợt bị cậu chọc cười.

"Em đúng là toàn nói linh tinh thôi."

"Em còn tưởng chị sốt ruột chuyện gì cơ, chị sốt ruột việc này á hả? Thế chắc chắn chị nhìn nhầm rồi, chỉ là bóng lưng thôi, dễ nhận nhầm người lắm, đừng nghĩ nhiều thế nữa." Vệ Đông Hằng nói, "Chị tin em đi, anh của chị thì em không hiểu rõ cho lắm, chứ cái tên Hạ Dư kia—— Là thẳng nam nổi tiếng trong giới đó. Cậu ta không chơi đàn ông đâu."

Tạ Tuyết nghe thế thoải mái hơn chút.

Ngẫm nghĩ: "Vậy sau này em chọn vợ, em sẽ chọn kiểu như thế nào?"

Vệ Đông Hằng trợn mắt coi thường, này là vấn đề chí mạng luôn đấy.

Coi cậu là đồ ngốc hả?

Cậu cạn lời một hồi, mặt mày nghiêm túc nói: "Nhắc tới chuyện này. Có một việc, em tính bàn với chị..."

Hơn mười phút sau, Tạ Tuyết choáng váng xuống khỏi xe, còn cảm thấy mình có hơi hơi ù tai.

Cô không ngờ Vệ Đông Hằng lại muốn dẫn cô đi gặp phụ huynh, còn chưa tốt nghiệp đã đề cập tới lịch trình kết hôn luôn rồi. Vệ Đông Hằng nói chuyện này cậu ấy đã bàn với cả nhà từ lâu, ông già nhà cậu ấy vì xem cậu quyết tâm tới mức nào, mới điều cậu tới Tây Bắc làm việc.

Nhưng mà Tạ Tuyết vẫn luôn không dám nói với Tạ Thanh Trình, cãi một hồi thành Vệ Đông Hằng thế mà có hơi ấm ức trong lòng. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cậu với Tạ Tuyết đều đã đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi, sao yêu đương mà cứ như đi ăn trộm thế không biết...

Bọn họ sắp đến nơi, tạm thời Vệ Đông Hằng chưa quay lại trường, cũng không muốn để người khác trong trường học trông thấy cậu, vì thế đã xuống xe cách Hỗ Đại trước hai con phố. Trước khi xuống xe cậu còn nhắc Tạ Tuyết chuyện bao giờ mới nói thật cho Tạ Thanh Trình biết mãi.

Tạ Tuyết: "Chủ... Chủ yếu là tại hình tượng lúc em còn nhỏ đấy chứ... Trong lòng anh chị... Thật sự không tốt cho lắm..."

Vệ Đông Hằng cũng rất ảo não: "Nếu mà em biết trước như thế, khi ấy em cũng chẳng đánh lộn với anh ấy đâu!"

Tạ Tuyết ngẫm, nhịn không được lại cười: "Em dẫn một đám người đến đánh nhau với anh ấy, mấy kẻ khác đều bị anh ấy đánh bật khóc luôn, có mỗi em không chịu nhận thua."

"Thế hả." Vệ Đông Hằng tự thấy vui vẻ hơn, "Em cảm thấy về mặt này, anh ấy cũng coi trọng em đấy chứ."

Xe đến điểm tạm dừng, Vệ Đông Hằng bước xuống.

Nói với Tạ Tuyết: "Chị về trường trước đi, tối em đến tìm chị ăn cơm rồi nói chuyện sau."

Tạ Tuyết giờ lại nghĩ——

Nói cái gì?

Nói chuyện khai thật cho Tạ Thanh Trình biết?

... Cô thật sự nghĩ thôi đã hoảng sợ...

Lòng đầy tâm sự quay về kí túc xá nhân viên trường, tới bên sân thể dục, chợt có một chiếc xe mở cửa phía sau cô, bên trong có một người phụ nữ đi ra theo, gọi cô lại: "Này, cô là Tạ Tuyết nhỉ."

Tạ Tuyết sực tỉnh, quay đầu, nhìn người phụ nữ dáng người mập mạp trước mắt, thấy có hơi hơi quen mắt: "Cô là..."

Người phụ nữ béo tháo kính râm, môi đỏ kéo thành nụ cười ngạo mạn: "Cô không biết tôi, tôi thì lại biết cô đấy, hai chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi, cô không nhớ tôi cũng bình thường thôi—— Tôi là mẹ của Hạ Dư. Có một vài chuyện muốn tìm cô nói chuyện, thế nào, đi tìm quán cà phê ngồi một lát với bà cô này được chứ?"

"...?"

Cho dù mờ mịt, nhưng Tạ Tuyết vẫn đồng ý.

Xe lái vòng qua vòng lại, Lữ Chi Thư đưa Tạ Tuyết vào một quán cà phê giữa trung tâm thành phố rất xa hoa.

"Cô gái à." Mặt Lữ Chi Thư tựa như chiếc khinh khí cầu kém chất lượng, bị nụ cười mọng mỡ thổi phồng lên, "Nào, muốn uống gì thì cứ gọi đi."

Tạ Tuyết vừa nhìn bảng giá, đã thấy quá đắt đỏ, vì thế chỉ gọi trà hoa bình thường nhất.

"Cô ạ, cô tới tìm cháu, là có chuyện gì ạ?"

Lữ Chi Thư quan sát cô một lát, hắng giọng lên tone nói: "Tôi tưởng cô đã biết vì sao tôi lại muốn mời cô đi uống trà riêng rồi chứ, cô thật sự không rõ à?"

Tạ Tuyết mờ mịt đầy đầu: "Cháu không biết... Cô ơi, cô là muốn hỏi về tình hình học tập ở trường của Hạ Dư năm trước ạ?"

Lữ Chi Thư dựa về sau, mí mắt dày nặng hạ xuống.

"Không phải. Cô Tạ. Tôi muốn hỏi về việc khác. Cô yên tâm, chỉ cần cô phối hợp kể chuyện tiếp đó cho tôi, việc cô yêu đương với học sinh, tôi sẽ không nhắc cho cấp trên của trường các cô biết đâu."

Tạ Tuyết hoảng sợ: "Cô——!"

Tuy rằng cô và Vệ Đông Hằng không phải cô giáo và học trò, cô chưa từng dạy chương trình học của khoa Vệ Đông Hằng, hơn nữa cô mới chỉ thực tập, Vệ Đông Hằng đã năm tư đại học rồi, nhưng nghe thấy Lữ Chi Thư nói mấy lời này, cô vẫn thấy ngạc nhiên.

"Sao cô lại——"

"Tôi là chủ một công ty lớn, cách để hỏi về chút thông tin này, tôi vẫn có."

Tạ Tuyết dưới cơn giận, mặt đỏ lên: "Thưa cô, đây là chuyện riêng của cháu, cô dựa vào đâu để hỏi về vấn đề riêng tư của cháu chứ?"

"Riêng tư?"

Tạ Tuyết cho rằng Lữ Chi Thư đang nói tới Vệ Đông Hằng, mà Lữ Chi Thư này lại cho rằng phản ứng của Tạ Tuyết đã chứng tỏ cô lằng nhằng với Hạ Dư.

Bởi thế Lữ Chi Thư cười lạnh một tiếng, cũng không định giả vờ nữa: "Riêng tư gì chứ. Ở trước mặt tôi, cô còn không biết xấu hổ nói là riêng tư? Thế tôi nói cho cô biết, cô Tạ, cô đúng là cũng có chút nhan sắc không tệ đâu, nhưng hẳn cô phải biết rõ xuất thân của mình là gì. Cô với tôi, cô với nó, vốn không cùng một tầng lớp, câu chuyện cô bé Lọ Lem cũng chỉ viết được trong sách thôi, cô hẳn cũng nên tỉnh táo lại chút đi, đừng có chôn vùi thanh xuân quý giá của mình vào đó."

Tạ Tuyết không ngờ mẹ của Hạ Dư lại nói thẳng vào mặt cô mấy lời như thế, làm cô kinh ngạc tới mức nhất thời lời muốn nói ra khỏi miệng cũng quên mất.

Lữ Chi Thư không biết là xuất phát từ tâm lí thế nào, cũng như gia cảnh của Tạ Tuyết, bản thân cũng có sự ghét bỏ sâu sắc với mấy cô bé hết sức ưu tú này.

Nhất là mấy cô bé đầy vẻ hồn nhiên hiền lành, tựa ngọc trắng không tì vết, nhờ chút vẻ ngoài ấy thu hút sự yêu mến của các quý ông, Lữ Chi Thư đã thấy cô chướng mắt: "Nếu cô đến trường dạy, thế thì nên đơn thuần chút, làm việc của mình cho tốt, chứ không phải rắp tâm muốn tìm cậu chàng giàu có nào đó để leo lên trên, con gái như cô, không biết tự tôn tự ái, phát sinh quan hệ tùy tiện với người khác trước hôn nhân, cô không thấy xấu hổ đấy à? Cô không cảm thấy cô chẳng có tí tự trọng nào hết hả? Còn nữa, cô xem với điều kiện của cô, kết hôn với nó là hiện thực chắc?"

Ngừng mấy giây, Lữ Chi Thư tiếp tục kiêu ngạo nói: "Cô Tạ, lúc cô yêu đương đã làm loại chuyện này, cô có nghĩ tới sau này chồng cô sẽ nghĩ thế nào về cô hay chưa? Lần đầu của cô không phải dành cho chồng cô, cũng như món hàng đã qua tay đáng vứt đi vậy. Tôi nói thẳng cho cô biết cũng chẳng sao, gia đình ở tầng lớp như bọn tôi, rất coi trọng việc con dâu có còn trong trắng hay không, nơi này cũng chẳng có ai khác, tôi nói trắng ra thêm chút, ý chính là, liệu nó có quan trọng hay không. Cô cảm thấy hiện tại bản thân mình sạch sẽ chứ?"

Cho dù Tạ Tuyết có tốt tính hơn, nghe lời như thế cũng nổi giận.

Cô cảm thấy người phụ nữ này đúng là thần kinh, mẹ nó giờ đã là 2021 rồi, còn nói hành động nảy sinh quan hệ với người yêu là không sạch sẽ, chính là hàng qua tay đáng bỏ đi nữa hả? Bà ta còn nói với cô cái gì mà khoảng cách tầng lớp, sau đó chắc không phải Lữ tổng đây muốn ném cho cô một tấm chi phiếu ngàn vạn, đuổi cô cầm lấy rồi mau cút đi đấy chứ?

Cô giận tới mức run cả người, nhưng nghĩ lại, vẫn thấy hết sức đáng sợ.

"Sao cô biết cháu với cậu ấy—— Cô theo dõi cháu đấy à?"

Lữ Chi Thư lạnh lùng đáp: "Cô làm chuyện gì trên xe với nó, hẳn tự cô biết rõ trong lòng chứ."

Tạ Tuyết: "Cháu, cháu làm với em ấy trên xe?... Đợi đã..."

Cô chợt nhận ra.

"Cô đang nói ai?"

Lữ Chi Thư: "Cô Tạ hỏi vấn đề thú vị thật đấy, nếu tôi đã là mẹ Hạ Dư, tôi còn có thể nhắc đến ai nữa?"

"Hạ Dư?... Hạ Dư?" Tạ Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, vừa vô cùng giận dữ, vừa buồn cười, "Lữ tổng, cô khởi binh hỏi tội tìm nhầm người rồi đấy!"

"Sao thế, cô còn tính trở mặt không nhận lỗi à?"

"Cháu trở mặt cái gì? Cháu với con trai cô vốn không phải là như thế! Cháu còn tưởng cô đang nhắc tới bạn trai cháu—— Cháu còn đang nghĩ rốt cuộc cô có quan hệ thân thích gì với bạn trai của cháu cơ đấy." Tạ Tuyết nổi giận đùng đùng, "Không nhọc lòng cô chỉ dạy, cháu vốn chẳng thích kiểu như con trai của cô đâu, cũng không biết cô tin lời đồn nơi nào ra, thế mà lại cảm thấy cháu ở bên con trai của cô được. Còn nữa, tuy rằng cháu không biết cô gái kia là ai, nhưng cô ấy dính phải loại mẹ chồng như cô, đúng là vận xui đổ máu mười tám kiếp!"

Sắc mặt Lữ Chi Thư đen sì, thấy cô xách túi của mình muốn bỏ đi, quát cô lại: "Tạ Tuyết, cô thật sự không phải đang giả vờ à? Từ nhỏ Hạ Dư đã có quan hệ thân thiết với cô nhất, nếu không phải cô——"

"Cô bị điên à! Thân thiết thì phải kết hôn hả? Cô là văn vật khai quật được từ triều Tần chắc! Trong mắt cô không có bạn bè tồn tại đấy hả?" Tạ Tuyết đã kiên nhẫn hết mức rồi, mặc cho ai bị làm phiền khó hiểu như thế cũng đều sẽ chẳng chịu nổi.

Mắt Tạ Tuyết đã bùng lửa giận ra ngoài: "Cô thật sự cho rằng con trai cô là vương tử nước Anh đấy à? Con gái khắp thế giới này đều muốn yêu đương với cậu ấy chắc? Buông tay ra!"

Lữ Chi Thư vẫn cảm thấy không có khả năng——

Cô gái nhỏ này là thanh mai trúc mã của Hạ Dư, mấy lần Hạ Dư mua bao lại đều ở Hỗ Đại cả, mà bà ta cũng chưa từng nghe nói Hạ Dư qua lại thân mật với bạn học nữ nào ở Hỗ Đại hết...

Bà ta hỏi: "Thế bạn trai cô là ai?"

"Liên quan cái rắm——"

"Bạn trai chị ấy là tôi."

Trong lúc hỗn loạn, chợt có một giọng nói âm trầm vang lên phía sau hai người.

Tạ Tuyết hốt hoảng, vừa quay đầu qua, đã thấy mặt mày Vệ Đông Hằng đầy vẻ khó chịu nhìn chằm chằm vào Lữ Chi Thư: "Lữ tổng, cô có gì dạy bảo à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.