Cùng lúc đó, Tạ Thanh Trình đang ở phòng VIP bệnh viện tư nhân Mỹ Dục thăm bệnh nhân.
Tạ Tuyết hôn mê.
Tuy rằng nói về trước mắt, tình trạng của cô vẫn chưa có gì nghiêm trọng, nhưng ban đầu khống chế RN-13 cần tiến hành một loại trị liệu cùng loại với thẩm tách. Quá trình trị liệu rất khó khăn, sức đề kháng của bệnh nhân cũng giảm xuống trên diện rộng, bởi thế trong lúc nằm viện Tạ Tuyết thường xuất hiện hiện tượng thèm ngủ.
Tạ Thanh Trình không đành lòng đánh thức cô dậy, chỉ đặt bó hoa hồng vàng cô thích nhất lên đầu giường, sau đó giúp cô chỉnh lại chăn.
Trong mơ, cô như cảm nhận được hơi thở của anh, cô gái co rụt vào trong chăn, thì thào nói: "Anh ơi..."
Tay Tạ Thanh Trình hơi cứng lại, một lát sau, vuốt ve tóc cô.
"Không sao đâu, anh sẽ mau chóng tìm ra thuốc cho em thôi."
Tạ Tuyết dán mặt vào tay anh, cọ như mèo nhỏ, cuối cùng ngủ yên.
Tạ Thanh Trình ở trong phòng bệnh bên cạnh cô một lát, sau đó lại phải rời đi ngay.
Anh cần nắm bắt thời gian điều tra vấn đề về công ty giải trí Hoàng Chí Long.
Năm đó Vương Kiếm Khang đưa nhiều cô gái nông thôn tới Hỗ Châu như thế, mà những cô gái ấy đều từng học ở trường của vợ Hoàng Chí Long, không lâu trước đó lại có nữ minh tinh chết một cách lạ thường, cũng thuộc công ty giải trí của chính Hoàng Chí Long...
Anh đứng bên cửa sổ hành lang, mở điện thoại ra xem thử ý kiến và thái độ của công chúng về cái chết của nữ minh tinh.
Thật ra với địa vị của Hoàng Chí Long, chuyện này vốn không ồn ào lớn tới thế, nhưng hình như bát tự của Hoàng Chí Long gần đây có hơi đen đủi, đầu tiên là đoàn phim 《 Thẩm Phán 》 xảy ra chuyện, Hồ Nghị chết rồi, giám đốc và phó biên tập đoàn phim cũng không rõ tung tích, cha mẹ Hồ Nghị lại làm ồn ào quá mức, hai người vô cùng xót thương con trai, làm thế nào cũng không chịu để yên cho Hoàng Chí Long.
Vụ án chưa thể phá, vợ chồng hai người mặc kệ hướng phát triển trên internet, hay là trong xã hội hiện thực, đều gây phiền phức cho Hoàng Chí Long khắp nơi, mà quan hệ trong trận chiến danh lợi này, phần lớn đều mò tới là vì lợi ích, giờ ít có sự thật lòng đơn thuần rồi. Người trước kia coi trọng gọi Hoàng Chí Long là "Hoàng tổng" liên tục, giờ thấy Hoàng tổng đã muốn đi đường vòng, Hoàng Chí Long bị hành tới mức sứt đầu mẻ trán, cổ phiếu công ty có mấy lần suýt nữa thì giảm mạnh tuột dốc.
Mà đúng lúc này, nữ nghệ sĩ nổi tiếng dưới tay ông ta lại chết bí ẩn.
Nếu không phải Tạ Thanh Trình đã gặp một vài việc ở huyện Thanh Li, anh còn nghi ngờ Hoàng Chí Long không phải kẻ làm chuyện ác, mà là người bị hại.
Hiện tại, trên mạng xã hội có rất nhiều người thóa mạ họ Hoàng lẫn công ty Hoàng, còn có một vài tin tức có mũi có mắt bắt đầu lan truyền ra bên ngoài.
Tạ Thanh Trình lướt một lát, tin hot nhất trong đó khiến anh chú ý.
Thứ kia thật ra cũng không thể gọi là tin hot, mà là fans của nữ minh tinh dưới cơn giận dữ bắt đầu kể lể dựng chuyện, nói rằng công ty giải trí Chí Long mấy năm nay từng làm hại nghệ sĩ.
Không xem không biết, vừa xem đã bị dọa hoảng hốt, công ty này quả thực là xã hội đen tối trong xã hội đen tối, theo như fans kể lại, họ Hoàng làm ăn có một đặc điểm, chính là vô cùng "chuyên quyền". Các nghệ sĩ làm việc cho ông ta nhất định phải hết sức nghe lời, không thể có ý thức mạnh mẽ tự chủ lên tiếng được, công ty muốn họ nói gì, họ phải nói đó, toàn bộ tài khoản xã giao của nghệ sĩ cũng không thuộc về sở hữu cá nhân, mà là đã được quản lí đại diện biên tập lại rồi.
Ngoại trừ việc này ra, giải trí Chí Long vốn không coi nghệ sĩ như con người, công ty yêu cầu nghệ sĩ phải "tuyệt đối phục tùng" nó, điều này có nghĩa là không cho phép nghệ sĩ đưa ra bất cứ điều khoản gì với bá vương cả, thậm chí trên hợp đồng còn có điểm sai sót rõ ràng, cũng không cho phép nghệ sĩ nghi ngờ, nếu không sẽ quy nghệ sĩ vào loại "không nghe lời", sau đó dựa vào lỗ hổng của pháp luật, làm suy yếu diện rộng tầm ảnh hưởng của nghệ sĩ, thậm chí còn có thể lấy lí do kì quái khiến tác phẩm âm nhạc và điện ảnh của nghệ sĩ bị tuyết vùi hạ giá.
Nghệ sĩ thậm chí không thể nói những ấm ức họ phải chịu đựng cho công chúng, bởi vì tài khoản không phải do mình quản lí, đăng kí clone lên tiếng lại chẳng ai tin tưởng, mà một khi bị công ty phát hiện, thế thì dựa theo hợp đồng bá vương mà nghệ sĩ đã kí kết với công ty, nghệ sĩ còn phải trả số tiền bồi thường với cái giá trên trời.
Mười năm trước, có một nghệ sĩ tính cách mạnh mẽ, vì không chịu đựng nổi chế độ kì quái này của công ty, đã nhảy lầu tự sát, trước khi tự sát anh ta quay video, nói về những bất hạnh bản thân gặp phải mấy năm qua, hành động u tối của giải trí Chí Long mới được đưa ra ánh sáng. Nhưng nghệ sĩ kia cũng không nổi tiếng lắm, hơn nữa đầu tiên là Hoàng Chí Long nghĩ cách khống chế ý kiến và thái độ của công chúng, tốn bao tiền tìm quan hệ xóa sạch đoạn video kia khỏi internet, vậy nên chuyện mới không ồn ào tới mức không cứu vãn nổi. Có điều, video này vẫn được lan truyền riêng tư trên diện nhỏ, các fans của nghệ sĩ dưới tay Hoàng Chí Long phần lớn đều biết chuyện này.
Nhưng biết thì có thể làm gì được?
Da mặt tư bản là thứ mạng người cũng không thể đục lỗ, huống chi chỉ là vài câu thóa mạ đầy lòng căm phẫn của fans.
Cho tới bây giờ, Hồ Nghị xảy ra chuyện, tư bản đụng tư bản, quyền lực đua quyền lực, thông tin trái chiều về công ty Chí Long mới bắt đầu tràn ra che trời lấp đất.
Quan hệ của cha Hồ mẹ Hồ cũng rất vững chắc, Hoàng Chí Long không thể làm gì để xóa bỏ hết hot search trên mạng như trước đây được nữa, công ty giải trí Chí Long giờ thành tiêu điểm của dư luận.
"Người bị Hoàng Chí Long hại chết đủ để dựng một đại đội đấy."
"Nhổ vào! Nào chỉ ngừng ở đó, tôi thấy phải tới một trung đoàn kìa. Trên danh sách chỉ ghi rõ ràng người đã tử vong, còn người chưa rõ tung tích thì sao?"
"Có rất nhiều nghệ sĩ từng xuất hiện lúc ban đầu, giờ mấy người tra thử mà xem, tin tức cuối cùng chính là tới công ty giải trí nước ngoài của họ Hoàng đấy, sau khi xuất ngoại thì chẳng còn chút thông tin nào nữa, cũng không biết còn sống hay chết rồi."
"Tôi thấy kỳ quái thật, vì sao những nghệ sĩ ấy chấp nhận rời xa quê hương, bảo đi là đi ngay chứ, ra nước ngoài cũng đâu có ai được nổi tiếng đâu."
"Như trúng tà vậy, tôi nghi ngờ công ty này có buôn bán ma túy..."
Tạ Thanh Trình càng xem càng nhíu mày càng chặt.
——
Phục tùng tuyệt đối.
Nói một không hai.
Như bị trúng tà...
Sau khi xuất ngoại không còn tin tức...
Anh lờ mờ nhận ra, tiếp tục tìm kiếm mấy vấn đề này, nhất định có thể tìm được một đáp án mà anh muốn biết.
"Ting——"
Lúc này cửa thang máy mở ra.
Tạ Thanh Trình vừa định vào, đã đối diện với tầm mắt người ra khỏi thang máy. Là viện trưởng của viện tư nhân này, tuổi cũng đã hơi lớn.
Bác sĩ ấy là bạn cũ của Tần Từ Nham, cũng quen biết Tạ Thanh Trình. Ông gặp Tạ Thanh Trình, gật đầu: "Ồ, giáo sư Tạ."
"Viện trưởng."
"Muộn thế rồi, giáo sư Tạ tới thăm em gái à?"
"Vâng."
"Ui cha, cô ấy ở chỗ tôi, cậu cứ yên tâm hết thảy đi." Viện trưởng ngừng giây lát, "Nhưng mà cậu thì..."
Viện trưởng nhìn anh qua lớp kính dày, thở dài.
"Tình trạng cơ thể cậu thì cậu cũng biết đấy, không cần tôi nhắc nhở cậu nữa, cậu phải nhớ rõ lúc về..."
Ông lão đang định nói cụ thể gì đó, tiếng chuông điện thoại Tạ Thanh Trình bỗng dưng vang lên.
Tạ Thanh Trình nhìn tên hiển thị, nói: "Viện trưởng, tôi có chút việc, đi nghe điện thoại trước, lần sau hẵng nói."
Dứt lời đi vào thang máy.
Thật ra Mỹ Dục chính là bệnh viện tư nhân mà năm đó anh bị tai nạn xe, Tần Từ Nham đã chọn để bắt đầu trị liệu bằng RN-13 cho anh.
Chuyện Tạ Thanh Trình, viện trưởng không thể nói là biết rõ hoàn toàn, nhưng cũng biết đại khái.
Có điều là bạn cũ của Tần Từ Nham, trong lòng viện trưởng cũng có chuẩn mực, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ông đều biết rõ.
Ông nhìn Tạ Thanh Trình rời đi, thở dài, lắc đầu, trong mắt lộ vẻ sầu lo rất sâu, tập tễnh bước chân rời đi.
"... Cái gì? Hạ Dư lại tới hội sở Không Dạ nữa?"
Điện thoại là Trịnh Kính Phong gọi tới, Tạ Thanh Trình vừa nghe tên khách sạn này đã đau đầu.
Trịnh Kính Phong: "Đúng rồi, lại còn bị cảnh sát giao thông lần trước bắt gặp nữa, chú thấy cháu quan tâm nó lắm, nên chú gọi điện cho cháu luôn, cháu cũng biết đấy, chỗ đó cũng đâu phải nơi tốt đẹp gì..."
Tạ Thanh Trình cảm thấy cuộc nói chuyện này quen quen, mẹ nó hình như một năm trước cũng từng gặp tình cảnh này.
Nhưng lúc ấy anh biết vì sao Hạ Dư muốn đắm mình trụy lạc tới nơi ấy ăn chơi.
Giờ anh lại hoàn toàn chẳng rõ.
Giờ lại có ai chọc cậu nữa vậy?
Suy nghĩ trong lòng Tạ Thanh Trình bị một ngọn lửa cháy bùng lên thiêu đốt, hơn nữa lão Trịnh còn bổ sung thêm một câu phía sau——
"Thằng nhóc lại lái một chiếc xe thể thao mới, tốc độ lần này phóng còn nhanh hơn cả tên lửa rồi, xuống xe lại bảo giao thông kéo đi nữa, cháu nói xem có phải nó coi cảnh sát nhân dân thành tài xế dài hạn không vậy? Phát điên cái gì không biết, không phải lúc tới chỗ chú còn ngoan lắm hả, ầy, cháu biết sao nó thành ra vậy không."
Tạ Thanh Trình giận tới mức mắng ầm lên: "Cháu mẹ nó thì biết cái gì? Cháu thấy thằng oắt đó là giận rồi!"
Sau khi cúp máy, Tạ Thanh Trình ôm một bụng bực bội, nghĩ trước nghĩ sau, vẫn vì tính tình quan tâm như cha gây chuyện, cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lần này anh cũng chẳng nợ Hạ Dư cái gì, anh không tin, cũng sẽ không nhẫn nhịn bất cứ chuyện súc sinh gì Hạ Dư gây ra với anh nữa.
Nghĩ tới đó, Tạ Thanh Trình lên xe, thắt đai an toàn, nói bốn chữ "hội sở Không Dạ" với thiết bị chỉ đường.
Xe lao vụt đi.
Lúc này sắc trời đã tối, cửa hội sở Không Dạ lại vẫn là cảnh tượng siêu xe như mây, mỹ nữ quyến rũ.
Hạ Dư ngồi trong phòng đặt riêng xa hoa hệt như một năm trước, dựa trên chiếc ghế sô pha da trâu dài màu đen, châm một điếu thuốc, hút chậm rãi.
Trước mặt cậu là tháp champagne chồng lên như núi, xung quanh là tiếng phục vụ cố gắng nịnh nọt lấy lòng.
"Hạ thiếu, em rót đầy ly cho anh nha."
"Lâu lắm rồi anh không có đến đây, nhớ anh lắm đó~"
Nhóm nữ phục vụ của hội sở cười duyên xinh đẹp, không ngừng nói ngọt, lại chẳng nịnh được chút vui vẻ nào trong lòng cậu, không khỏi có chút lo sợ không yên.
Lần này Hạ thiếu tới, lại hào phóng ném ra mười vạn tiền rượu, nếu không thể dỗ dành cậu mặt rồng dịu dàng, coi như ở nhà, không nói tới lúc về không nhận được tiền hoa hồng, còn phải nghe giám đốc trách mắng nữa. Bởi thế trưởng nhóm lo sợ, thầm vừa nhìn mặt đoán ý, ám chỉ các phục vụ làm chuyện gì đó lấy lòng kim chủ.
Nhưng cho dù mấy cô nàng có làm gì, sắc mặt Hạ Dư cũng đều thờ ơ.
Mấy cô nàng muốn mời rượu cậu, cậu kể cũng uống, cậu thậm chí còn chẳng ngại tán tỉnh mấy cô nàng. Chỉ là nói hai ba câu đã trầm mặt, từ ấm áp lịch sự mà cười nhạt, biến thành cái liếc nhìn hung ác nham hiểm không thôi.
Không ai biết tới cùng là cậu muốn cái gì.
Người tới hội sở Không Dạ, một loại là vì theo đuổi kích thích, một loại còn lại là muốn theo đuổi sự xa hoa.
Người trước trên mặt ngập tràn dục vọng, người sau trong mắt phủ đầy hư vinh.
Hạ Dư hình như đều không có.
Sau đó, trưởng nhóm ngẫm nghĩ, đánh bạo bước lên, đề cử thêm nhiều phục vụ hầu rượu hơn với cậu.
Một tay Hạ Dư cứ cầm mãi chiếc ly đế cao, một tay chống cằm, dù sao cũng đã ngà say.
Đôi mắt hạnh tan rã của cậu nhìn vẻ xa hoa trụy lạc trước mắt, hồ rượu rừng thịt, ánh mắt tựa như bình tĩnh dừng lại trên một người đàn ông không tồn tại.
Cậu ngẩn ra một lát, ngay sau đó lại cảm thấy bản thân thật nực cười. Lắc lắc đầu, chuyển tầm mắt đi.
Cậu nói với trưởng nhóm: "Được rồi, cô cho bọn họ vào đi."
Nhân viên phục vụ tới lần này, có nữ, lại cũng có cả nam.
Không phải trước mặt vị khách nào trưởng nhóm cũng dám gọi nam phục vụ tới, cô cũng đã quan sát, ngẫm nghĩ, hình như kiểu giống Hạ Dư cũng chẳng chịu tán gẫu với nữ phục vụ, không ai có thể ghẹo cậu cười một cái, cô mới có thể chữa ngựa chết như ngựa sống, để nam phục vụ bước vào căn phòng ấm áp.
Hạ Dư nâng mắt lên, vừa định mắng trưởng nhóm không có mắt nhìn, đã trông thấy một người.
Vóc dáng cao lớn, rất điển trai.
Có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
Vì thế Hạ Dư im lặng một lát, tùy tiện rót một ly rượu, hai tay cứng nhắc, đẩy tới trước mặt phục vụ kia.
"Uống không."
Phục vụ có đôi mắt đào hoa kia là người lanh lợi, uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó nói với Hạ Dư: "Em uống bao nhiêu cũng được, nhưng Hạ thiếu phải uống ít thôi, uống nhiều quá hại cơ thể."
Hạ Dư nghe thế thì cười: "Ở đây toàn khuyên tôi uống rượu, cậu thì lại chẳng như thế."
Cuối cùng cậu nói: "Cậu ở lại đi."
Cũng không phải ai cũng như Tạ Thanh Trình, khuyên cậu đừng uống, là thật sự suy nghĩ cho cậu.
Đây chẳng qua chỉ là một loại lạt mềm buộc chặt, đầu óc Hạ Dư nhanh nhạy, sao mà không nhìn rõ?
Nhưng cậu vẫn để anh chàng ở lại, sau đó cách ánh rượu đỏ tươi, nhìn cặp mắt phía đối diện.
Phục vụ có cặp mắt đào hoa kia được lọt vào mắt xanh của kim chủ, thật sự được sủng mà sợ.
Thật ra dáng vẻ của anh chàng, không phải là kiểu thu hút khách cho lắm ở hội sở Không Dạ. Khách nữ ở Không Dạ chẳng nhiều, khách nam nếu thích đi chung với nam phục vụ, phần lớn đều thích chọn mấy cậu trai dáng người mảnh khảnh mặt mày xinh xắn hơn. Anh chàng nghĩ, hôm nay cậu ta gặp được Hạ Dư, là vì ông trời mở mắt, cho cậu ta cơ hội!
Vì thế sau sự khách sáo ban đầu, nam phục vụ kia chậm rãi buông lỏng lá gan, tâm tư cũng phóng đãng, luôn muốn phục vụ Hạ Dư cho thật tốt, sau đó cậu ta có thể âm thầm nhận được nhiều thứ tốt hơn.
Hạ Dư chẳng đổi sắc nhìn anh chàng khoe khoang da thịt, kể cũng không bài xích cho lắm.
Mãi cho tới khi—— Phục vụ kia vì để quyến rũ Hạ Dư, cố tình làm đổ chút rượu lên vạt áo mình.
Đồ trắng màu tuyết, bị rượu làm bẩn.
"Ôi cha. Ngại quá đi." Phục vụ nói, sau đó nới lỏng mấy nút cổ áo, cố tình để lộ khuôn ngực đầy đặn phía dưới, cúi người muốn lấy chút giấy để lau rượu.
Hạ Dư nhìn rượu dính trên sơ mi trắng của anh chàng, như nhớ tới thứ gì, ánh mắt hơi tối lại.
Mà tên ngốc ấy chẳng biết cố tình hay là không có mắt nhìn, khăn giấy trong tầm tay thì không lấy, cứ phải lấy hộp trước mặt Hạ Dư kia.
Qua lại liên tục như thế, phục vụ cũng cố ý vô tình cọ vào đùi Hạ Dư...
Gương mặt chỉ chớp mắt đã trở nên hung dữ nguy hiểm.
Ý cười trên khóe môi Hạ Dư chưa tàn, đôi mắt đã chuyển sang u tối.
Giây tiếp theo, tiếng thủy tinh vỡ vụn, cả nam lẫn nữ đều kêu lên sợ hãi, trên mặt Hạ Dư lại chẳng có tí biểu cảm gì, đã tát cho anh chàng vừa khiến cậu thấy vui vẻ, giờ phút này đã khiến cậu ghét bỏ một phát.
"Cút xuống!"
Vui buồn khó ngờ của cậu khiến mọi người lo sợ ngẩn ngơ, anh chàng có đôi mắt đào hoa kia lại càng cúi đầu khom lưng nửa quỳ trên mặt đất, sợ tới mức hai chân run rẩy chẳng dám ngẩng đầu lên.
"Hạ thiếu, xin lỗi, em không cố ý..." Anh chàng hoảng sợ xin lỗi.
"Xin lỗi xin lỗi, cậu chủ Hạ, đây là nhân viên mới tới khách sạn, chưa được dạy kĩ, anh là người rộng lượng, đừng để trong lòng nhé." Trưởng nhóm cũng khom lưng cung kính, đưa ra đủ cách bồi thường lại.
Hạ Dư chẳng nghe lọt tai câu nào.
Hai mắt cậu đỏ đậm nhìn anh chàng kia, nhìn vạt áo hé mở của anh chàng, còn có cả màu rượu vang mỹ lệ trước vạt áo... Cậu cảm thấy ham muốn khát máu bản thân phải lạm dụng thuốc khó lắm mới ngăn cản được, giờ phút này lại bùng cháy lên hừng hực như lửa.
Cậu thật sự muốn giết người phóng hỏa...
Cậu thật sự muốn kết thúc hết mọi chuyện.
Bệnh tâm thần như tằm gặm nhấm linh hồn cậu, khiến cậu như thể chỉ còn mỗi một lớp vỏ rỗng. Trong mắt cậu không ngừng đong đưa đủ loại bóng dáng——
Cậu nhìn thấy Tạ Thanh Trình thở dốc, tới hội sở Không Dạ tìm cậu, lại bị cậu đá một chân vào ngực ngã lên đất, rượu vỡ nát tan tành, cũng nhuộm vạt áo anh thành màu đỏ thắm.
Khi đó bản thân Tạ Thanh Trình cũng đã nhếch nhác tới thế, lại vẫn cố chấp nói với cậu: "Trái tim con người có thể rất kiên cường, Hạ Dư, không phải cậu nên tin tưởng tôi, cậu nên tin tưởng, vĩnh viễn là nội tâm của chính cậu."
Cậu nhìn thấy bản thân đè Tạ Thanh Trình lên quầy trong quán bar, hôn lên bờ môi anh ngay trước mặt mọi người, người xung quanh ồn ào xem trò vui, mà cậu thở dài bên tai anh, nửa uy hiếp nửa cầu xin mong anh quay trở về bên cạnh mình. Khi ấy cậu cho rằng Tạ Thanh Trình đã đồng ý, vì thế vui vẻ bước lên sân khấu chơi một khúc guitar.
Lúc ấy Tạ Thanh Trình ngồi trong nhóm người, lại chưa từng liếc mắt nhìn cậu lấy một cái.
Cậu trông thấy Tạ Thanh Trình hai mươi mấy tuổi từ chức, người đàn ông kia xách theo vali, cũng chẳng quay đầu lại rời khỏi cửa lớn biệt thự nhà cậu, bóng dáng ấy càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất chẳng còn trông thấy.
Mà khi đó bản thân lảo đa lảo đảo bước vào căn phòng khách không một bóng người, trong căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, tựa như chưa từng có người thường xuyên ở lại, trông thấy một bức thư do chính Tạ Thanh Trình để lại cho cậu.
Trên thư viết những nét chữ lộ ra vẻ cứng cỏi lại mạnh mẽ.
Người kia viết:
Nhóc quỷ, cuối cùng sẽ có một ngày, em phải dựa vào chính bản thân mình để thoát khỏi ám ảnh tâm lí.
Anh hy vọng, anh có thể tin tưởng như thế.
Tạ Thanh Trình tặng
Tạ Thanh Trình tặng... Tạ Thanh Trình tặng...
Sau này Hạ Dư mới biết, Tạ Thanh Trình tặng cho cậu, không phải một cuốn sách 《 Bệnh hiếm gặp trên thế giới 》, mà là khôi giáp và thanh kiếm sắc bén để chiến thắng chứng Ebola thần kinh mà người kia dùng máu và nước mắt của bản thân đổi lấy. Anh để lại những báu vật cất giấu dính máu cho chú rồng non nho nhỏ ấy, bản thân lẻ loi bước về phía trước chẳng hề chùn bước.
Tạ Thanh Trình tặng...
Tạ Thanh Trình tặng.
Anh tặng cậu phần máu tươi cuối cùng, hóa thành một đóa hoa hồng vĩnh cửu. Anh đặt nó trong căn phòng cho khách, hy vọng cậu bé nhỏ nhoi ấy, có thể ngửi thấy chút hương thơm của sinh mệnh.
Tạ Thanh Trình tặng.
Hạ Dư nhắm mắt lại, cậu không muốn nhìn thấy ảo ảnh của những chuyện này nữa, cậu sắp bị ảo ảnh vô cùng vô tận ép phát điên ép tới chết rồi, cậu sắp không khống chế nổi bản thân, gần như muốn nổi điên đập đồ làm tổn thương mọi người khiến cho họ đổ máu khiến cho họ run rẩy khiến cho họ bất lực không thể làm gì—— Cậu chỉ muốn thoát khỏi hết thảy chuyện này...
Cũng chính vào lúc này, cửa phòng đặt riêng chợt mở ra.
Bên ngoài lùa tới một cơn gió rất mạnh.
Gió như gợi lên quỷ hỏa trong lòng cậu, ánh lửa lay động, run rẩy, kéo theo cả con mắt cậu cũng lập lòe, mê mang.
Trong vẻ hỗn loạn, Hạ Dư giương mắt nhìn về phía người đứng ở cửa——
Lòng cậu quặn đau vô bờ.
Bởi vì cậu nhìn thấy Tạ Thanh Trình đứng ở nơi ấy, tựa như Tạ Thanh Trình một năm trước vẫn chưa buông bỏ cậu, vẫn chưa hoàn toàn thất vọng về cậu vậy.
Người đàn ông duy nhất quản cậu, khi đó còn quan tâm tới cậu.
Cứ đứng như thế.
Tạ Thanh Trình mặc một chiếc sơ mi nhẹ nhàng sạch sẽ, quần Tây trang dài, ánh mắt lo âu lại giận dữ, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc phiếm chút vẻ tái nhợt, bởi vì lúc tới quá vội vàng, hô hấp anh còn dồn dập, môi hé mở, thái dương có vài sợi tóc rối rủ xuống.
"Hạ Dư!"
"..."
Hạ Dư ngơ ngẩn.
Là ảo giác ư?
Là ảo giác nhỉ...
"Em... Đúng là em bệnh nặng quá rồi..." Một lát sau, người trẻ tuổi phát bệnh trong lòng cười khe khẽ, "Sao lại nhìn thấy anh chứ..."
Cậu tưởng rằng mình suy nghĩ quá si tâm, sinh ra ảo giác, bởi thế dời ánh mắt khỏi người đàn ông ở cửa kia đi.
Sau đó cậu thở dài, giơ tay xoa xoa vầng trán nóng bỏng của mình.
"Tạ Thanh Trình... Sao em trốn tới nơi nào... Anh cũng không buông tha cho em vậy..."
"Bộp."
Giây tiếp theo, cổ tay Hạ Dư bỗng dưng bị người ta nắm lấy.
Hạ Dư khựng lại, chợt nâng mắt lên.
Trong con ngươi ngập đầy màu máu của cậu, phản chiếu bóng dáng Tạ Thanh Trình rõ ràng.
"Quay về cùng tôi." Tạ Thanh Trình cũng chẳng hỏi tình hình, nói với cậu như thế.
Không phải ảo ảnh——
Không phải ảo ảnh!!
Tròng mắt Hạ Dư co rụt lại, bên trong có cảm xúc không rõ, vầng sáng đè nén cảm xúc đang lay động.
Tạ Thanh Trình ổn định lại hơi thở dồn dập của mình—— Giống như một năm trước—— Giống như Hạ Dư vẫn luôn khao khát, như ngày ấy anh còn chưa buông bỏ cậu, nói với cậu——
"Hạ Dư, cậu xem cậu bây giờ đi, ra thể thống gì nữa!"
Là Tạ Thanh Trình... Thật sự là anh!
Trái tim Hạ Dư cũng phát run lên.
Tạ Thanh Trình tặng... Tạ Thanh Trình tặng. Tạ Thanh Trình tặng cho cậu quá nhiều, tới mức sau khi cậu yêu Tạ Thanh Trình, những món quà tặng và phần ỷ lại ấy đều hóa thành thiên la địa vọng quấn quanh trái tim cậu.
Giờ phút này, cuối cùng cậu hiểu rõ, vì sao cậu kết thúc tình yêu dành cho Tạ Tuyết cũng chẳng phải quá khó, mà cậu làm thế nào cũng chẳng thoát ra khỏi khí độc kì lạ của dục vọng dành cho Tạ Thanh Trình nổi.
Bởi vì Tạ Tuyết đã từng bầu bạn bên cậu.
Mà Tạ Thanh Trình, lại tặng cho cậu toàn bộ dũng khí cùng với hi vọng để sống.
Anh là ánh sáng và sự ấm áp cậu từng có, sau khi cậu yêu mặt trời rồi, sẽ yêu từng tấc ánh sáng, cậu nhất định phải chờ tới khi ngôi sao ấy lụi tàn rồi, lửa tình mới có thể hóa thành tro bụi.
Vì thế tại giây phút này, Hạ Dư rốt cuộc hiểu rõ hoàn toàn, hóa ra bắt đầu từ lúc cậu bảy tuổi, sinh mệnh cậu đã gắn kết chặt chẽ với Tạ Thanh Trình, tín ngưỡng của cậu chung một nhịp thở với Tạ Thanh Trình, mà lúc sự tín nhiệm và ỷ lại này cuối cùng đã không thể quay đầu biến thành tình yêu, vậy thì——
Cả đời này của cậu, cũng không thể yêu một ai khác mãnh liệt tới như thế.
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh process Hạ Dư tỏ tình, load tới 50% rồi~
Tiểu kịch trường:
Lữ Chi Thư: Để tôi điều tra xem Hạ Dư dây dưa cùng với ai nào... Ừm, để tôi gửi yêu cầu kiểm tra cho Hỗ Đại... Cái gì? Điều tra Không Dạ? Tra Không Dạ cũng vô dụng thôi, không có khả năng Không Dạ giữ lại ghi chép giám sát suốt một năm được, điều tra người? Khách vào ra mỗi ngày nhiều thế, làm sao mà nhớ được nó tới làm loạn với ai chứ.
Hạ Dư: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ông chủ, dẫn đường, tới phòng đặt riêng ở tầng cao nhất lúc trước nào!
(P/S: Đương nhiên là trong truyện ví tiền* cũng không biết là mẹ cậu đang điều tra về cậu đâu, đừng coi tiểu kịch trường là thiệt nha~)
*Ví tiền 荷包 /hébāo/ đọc gần giống với Hạ cục cưng (Hạ bảo) 贺宝 /Hè bǎo/