Sổ Bệnh Án

Chương 189: Chương 189: Lá bùa bay xuống




Như Hạ Dư viết trong thư, năm ấy Lữ Chi Thư thật sự là Vivian đã chạy trốn rất nhiều lần, đều bị tìm thấy đưa về. Mà trong lần chạy trốn cuối cùng, bà gặp Chu Mộc Anh.

Cụ thể tình hình lúc đó không thể biết rõ, nhưng cũng không khó để đoán ra, Chu Mộc Anh là một người mẹ, còn là cảnh sát, vì thế tiến lên hỏi tình hình của bà.

Khi ấy cơ thể Vivian rất khó chịu, tiền mang theo cũng đã dùng gần hết, có lẽ Chu Mộc Anh đưa bà đi ăn một bữa cơm, có lẽ là thuê một phòng khách sạn cho bà ấy nghỉ ngơi đàng hoàng trước, nói ngắn gọn lại, sau một thời gian qua lại, Vivian xác định nữ cảnh sát trước mắt này không có ác ý gì với bà ấy. Những cảm xúc yếu ớt dồn nén lâu nay cuối cùng cũng tràn bờ đê, Vivian kể lại những chuyện mình gặp phải cho Chu Mộc Anh biết.

“Khi đó bà ấy kể ra những lời này, hẳn là cũng không ôm hi vọng gì lớn rằng cảnh sát Chu sẽ giúp đỡ bà, có lẽ bà ấy chỉ muốn bộc bạch chút cảm xúc của mình ra thôi.” Hạ Dư viết như thế trong thư, “Dù sao trong tay bà ấy cũng không có chứng cứ gì có thể chứng minh sự nghi ngờ của bà với Vệ Dung. Bất cứ ai bên cạnh bà cũng không tin tưởng vào suy đoán của bà, cũng vì thế bà mới trốn khỏi Hỗ Châu.”

“Nhưng sau đó lại xảy ra một loạt các chuyện, chúng ta có thể thấy rằng, Chu Mộc Anh đã lựa chọn tin tưởng mẹ của tôi.”

Không ai biết hai người phụ nữ kia đã qua lại với nhau thế nào, rồi lại tạo dựng niềm tin như thế nào.

Cơ mà Chu Mộc Anh là nữ cảnh sát vô cùng dịu dàng, Lê Diệu Tình là con hát ở quán bar nước ngoài như thế còn có thể bị sự chân thành của bà làm cảm động, Vivian buông bỏ sự đề phòng với bà, kể cũng hợp tình hợp lí.

Hiện tại hai người mẹ này đều không còn trên cõi đời nữa, chẳng ai có thể biết rõ hết cuộc trò chuyện lúc bấy giờ, nhưng từ chỗ di vật còn sót lại của Vivian, người còn sống vẫn có thể trông thấy vết tích sót lại.

Di vật ấy là Hạ Kế Uy tìm thấy trong lúc điều tra——

Một tấm bưu thiếp về sau Vivian gửi cho Chu Mộc Anh.

Đó là thứ Vivian gửi cho Chu Mộc Anh trước khi sắp sinh, nhưng khi ấy bà còn chưa biết Chu Mộc Anh vừa mới qua đời, người nhận bưu thiếp đã chết, bị cục cảnh sát xếp vào trong kho hồ sơ của phòng nhận đồ.

Thật ra tấm bưu thiếp chỉ đơn thuần là tình cảm cá nhân này hẳn sẽ bị xử lí tùy tiện, nhưng bình thường Chu Mộc Anh đối xử với người khác quá tốt, dì ở văn phòng thấy lá thư này cuối cùng không tới tay người nhận được, lòng không nén nổi nỗi khó chịu, mới động lòng tiện tay cất nó vào trong túi hồ sơ của Chu Mộc Anh, sau này những vật phẩm quá thời hạn đều được cất giữ trong phòng hồ sơ dài hạn. Vậy nên mới để Hạ Kế Uy có cơ hội nhìn thấy bức thư vợ ông biết cho cảnh sát Chu năm ấy sau suốt hai mươi năm.

Nội dung bức thư kia rất đơn giản, là Vivian mời cha mẹ Tạ Thanh Trình chờ sau khi bà đã sinh đứa trẻ ra đời, dẫn theo con cái mình cũng tới nhà bà chơi.

Bà viết trên tấm bưu thiếp, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em, em rất mong có thể gặp chị Chu, anh rể, còn cả Thanh Trình và tiểu Tuyết nữa.

Trên bức thư bà gọi Chu Mộc Anh là chị.

Thậm chí bà còn viết cả tên Tạ Thanh Trình, lúc mẹ ruột Hạ Dư còn sống, từng viết những nét bút của hai chữ Thanh Trình, loại cảm giác này đúng là vô cùng vi diệu.

Hạ Dư tiếp tục kể lại những chuyện sau đó: “Sau khi nhìn thấy tấm bưu thiếp đã hơn hai mươi năm ấy, cha tôi nhớ tới câu chuyện về hai người Tạ Bình và Chu Mộc Anh. Đúng thế, ông cũng đã từng gặp bọn họ, hơn nữa ông còn chắc chắn rằng sau khi hai vị cảnh sát Chu Tạ gặp Vivian, đã từng gặp Vệ Dung trong hội sở nào đó ở Yên Châu một lần rồi.”

“Để có được cuộc gặp mặt ấy kể cũng không dễ dàng gì, khi đó Vệ Dung luôn kiêu ngạo vì mình là thiên kim của nhà giàu chức lớn, không đặt Tạ Bình Chu Mộc Anh vào trong mắt, cho rằng bọn họ không cùng đẳng cấp với bà ta, mãi cho tới khi hai người họ bảo với bà ta, bà ấy đang giúp phòng thí nghiệm Hạ thị tìm kiếm cô gái ở bên cạnh bọn họ ấy, bà ta mới chịu đồng ý gặp mặt hai vị cảnh sát một lần.”

“Ngày gặp mặt, Chu Mộc Anh đã hỏi Vệ Dung một vài vấn đề rất khéo léo, còn ghi âm lại. Chuyện này khiến Vệ Dung bại lộ dấu vết, khiến bà ta khó mà giải thích nổi, bà ta thẹn quá hóa giận, xảy ra xung đột với Chu Mộc Anh. Khi ấy bà ta nghĩ rằng cứ đưa luôn mẹ tôi đi là xong, trong lúc xảy ra tranh chấp, làm rơi một chiếc hoa tai...”

Rất rõ ràng, Chu Mộc Anh đã xác nhận Vệ Dung không phải là người tốt, việc hãm hại không phải Vivian hoang tưởng thành, mà thật sự có chuyện này rồi.

Bởi vậy sau lần gặp mặt ấy, Chu Mộc Anh tự mình đưa Vivian quay về Hỗ Châu, kể lại những chuyện đã trải qua cho Hạ Kế Uy biết. Đây là nguyên nhân vì sao Hạ Kế Uy lại biết đến sự thật...

“Nhưng trước kia cha tôi chưa từng kể tới đoạn chuyện cũ này cho tôi biết.”

Hạ Dư viết: “Thậm chí ông ấy còn từng bảo với tôi, mẹ tôi vẫn luôn cho rằng bản thân không bảo vệ tôi được tốt mới dẫn tới bị nhiễm virus. Trong lời kể lại trước đây của ông ấy, ông ấy mãi không hề kể tới người tên Vệ Dung này. Có lẽ trong lòng ông ấy đã có nghi ngờ vô căn cứ nào đó, nhưng ông ấy vốn không dám đối mặt, khi đó mới thà rằng tự lừa mình dối người.”

Thật ra chẳng trách trong lòng Hạ Kế Uy có khúc mắc, dù sao Hạ Kế Uy cũng từng nghi ngờ Vệ Dung, suýt nữa đã hiểu rõ chân tướng. Lúc ấy, ông biết rằng Vệ Dung quả thật rất có thể đang hãm hãi vợ mình, nên vừa sợ vừa giận. Mà Chu Mộc Anh và Tạ Bình kể lại chuyện bọn họ đã điều tra, một khi có chứng cứ, sẽ báo cho Hạ Kế Uy biết, đòi lại công bằng cho bọn họ. Hạ Kế Uy cảm ơn, cũng cam đoan bản thân sẽ ngày đêm không rời, chăm sóc vợ mình cho thật tốt.

“Sau khi chuyện này xảy ra không bao lâu, Tạ Bình Chu Mộc Anh lại bỗng dưng bị tố cáo vu oan, đồng loạt bị giáng chức, rồi sau đó lại xảy ra sự cố xe vận tải tự điều khiển bốc cháy. Hai người họ qua đời.” Hạ Dư viết. “Trước tiên cha tôi đã nghĩ tới hung thủ có thể nào là Vệ Dung hay không, ông ấy lo rằng mẹ tôi sẽ bi thương quá độ, không hề kể chuyện này cho người vợ đã sắp lâm bồn, mà cứ ngẫm nghĩ tới chuyện này mãi, quyết định tới cục báo án.”

“Nhưng mà, buổi tối ngay trước một ngày ông ấy chuẩn bị đi báo án đã xảy ra một chuyện, chuyện ấy khiến ông hoàn toàn đánh mất suy nghĩ báo án trong đầu, thậm chí còn cảm thấy hẳn là mình hiểu lầm rồi, điều này chỉ là trùng hợp mà thôi. Chuyện ấy chính là—— Vệ Dung vậy mà lại qua đời ngoài ý muốn. Cũng là do tai nạn giao thông.”

“Người cũng đã chết rồi, cha tôi không còn lí do gì để đề phòng và nghi ngờ một người đã chết cả. Sau đó, Vivian lâm bồn ở Hỗ Châu, sinh tôi ra đời.” Hạ Dư viết kể lại, “Chuyện này xảy ra dồn dập, cha tôi gần như không có thời gian để thở, cũng không thể nghĩ sâu xa, sau đó ông lại hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui của người làm cha, lại quăng hết mấy chuyện đáng ngờ này ra sau đầu.”

Phía sau chính là đoạn lúc Hạ Dư ở chung với Tạ Thanh Trình đã từng kể cho anh nghe, rằng sau khi mẹ cậu cưới vì dung mạo dần thay đổi, tính tình cũng dần chuyển biến rất nhiều theo đó.

Trên thư kể rằng: “Mấy năm ấy, thái độ của cha đối với bà ấy từ yêu chiều không thôi, sau chỉ còn lại mỗi đồng cảm, thật ra cũng không phải vì vẻ ngoài của bà ấy đã thay đổi, mà là vì ông dần nhận thấy rằng vợ của mình đã hoàn toàn thay đổi rồi.”

“Trước đó bọn họ có rất nhiều chủ đề chung, sau dần đến nói chuyện cũng không xong, lúc trước ông ấy thích sự đơn thuần của bà, hiện tại trên người bà lại chỉ còn lại sự tinh ranh, xưa nay ông đều thuận theo bà ấy, để ý tâm tình của bà, bà yêu thích thứ gì, ông ấy cũng hoàn toàn nghe theo lựa chọn của bà, thậm chí bọn họ còn có cả đứa con thứ hai, Lữ Chi Thư chiều con thứ, ông là người rất yêu vợ, cũng có gắng giữ sự đồng tình ấy... Nhưng ngày qua ngày, ông phát hiện bà vốn không thể nào quay trở về như trước đây. Bà như đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ với ông từ đầu tới cuối vậy.”

“Tôi nghĩ, mầm mống nghi ngờ trong lòng ông ấy đã được gieo xuống từ rất lâu rồi. Nhưng ông chưa bao giờ dám đi vén màn sự thật ấy. Bởi vì trong tiềm thức ông biết, sự thật nhất định sẽ là điều mà ông không thể chịu đựng nổi.”

“Người tài thừa nhận sai lầm của mình không hề dễ, mà người tài thừa nhận chuyện mình đang làm là sai lầm, khó lại càng thêm khó. Ông ấy vẫn luôn trốn tránh không nhìn vào góc tối ấy, mãi cho tới gần đây, có một vụ án được tung ra... Hoàng Chí Long giết vợ, nghiên cứu chế tạo nước nghe lời phi pháp, nghiên cứu thuốc xuyên biên giới, phát minh khoa học đã vượt xa kỹ thuật khoa học hiện tại... Chuyện này đã ép ông đi tới đường cùng, những suy đoán sâu trong lòng ông không ngừng móc nối với nhau. Cuối cùng ông không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa, rốt cuộc ông đã quyết tâm đi tìm kiếm sự thật của năm đó. Mà là cấp trên của Vệ Dung, chồng của Vivian, thậm chí còn từng là người đã qua lại với hai vị cảnh sát Chu Mộc Anh Tạ Bình trước khi hi sinh, manh mối trong tay ông trọn vẹn hơn bất cứ một người nào khác. Ông cầm tất cả những thứ đã móc nối vào nhau trong tay, cuối cùng tìm thấy hết toàn bộ sự thật của một năm ấy——”

Giấy viết thư lại lật sang một tờ mới.

“Hóa ra, từ lúc Vệ Dung học tập tại trường năm đó, thành tích đã ưu tú hơn người, gia cảnh lại tốt, bị người của tổ chức nghiên cứu khoa học phi pháp nơi Australia theo dõi. Vệ Dung thấy rằng tổ chức kia có thể dành cho bà ta rất nhiều lợi ích, về mặt suy nghĩ lại tình cờ trùng hợp với bọn chúng, vì thế nhanh chóng bị tổ chức này thu hút, trở thành một thành viên trong ấy.”

“Mà cấp cao của tổ chức đó, thường là những kẻ tiến hành trao đổi những lợi ích to lớn với bọn chúng, ví dụ như Hoàng Chí Long, tổ chức giúp ông ta che giấu chứng cứ giết hại làm nhục vợ mình, đây là bằng chứng tỏ rõ năng lực, cũng là ràng buộc sâu sắc của kẻ đồng lõa. Vệ Dung cũng như thế. Bà ta và tổ chức cùng hoàn thành những chuyện dơ bẩn trói buộc, là giết người, giết cảnh sát, phẫu thuật thẩm mĩ... Nói tóm lại, chính là tổ chức đã lợi dụng công nghệ cao của mình giúp bà ta hoàn thành việc “Ly miêu tráo thái tử” không chút dấu vết.”

Đây là kế hoạch đã được thử nghiệm một thời gian, dàn xếp tinh vi.

Vệ Dung biết rằng Chu Mộc Anh Tạ Bình đang điều tra chuyện bà ta cố tình hãm hại Vivian, nên nhanh chóng báo lại cho tổ chức biết, tìm kiếm giúp đỡ.

Vì để bà ta thoát tội, cũng giúp bà ta hoàn thành tâm nguyện được gả cho người mình thật lòng yêu thương, đồng thời diệt trừ “Con nhóc nghèo hèn Vivian” mà bà ta căm thù tận xương tủy kia, Vệ Dung và người trong tổ chức đã thực hiện một loạt hành vi điên cuồng.

Bọn chúng trước tiên là lợi dụng quan hệ, khiến vợ chồng họ Tạ đồng loạt bị giáng chức để uy hiếp, phát hiện vợ chồng hai người vẫn không buông bỏ việc điều tra vụ án của Vivian, bọn họ dứt khoát lợi dụng xe vận tải tự bốc cháy, giết chết vợ chồng họ Tạ đang nắm giữ chứng cứ trực tiếp.

Sau đó, tổ chức này lại nhân lúc trước khi Hạ Kế Uy báo án cung cấp thêm nhiều chứng cứ hơn, lại tỉ mỉ bày ra cái chết giả của Vệ Dung.

Vệ Dung tuy thân phận cao quý, nhưng ông lão đứng đầu nhà họ Vệ lại là một cán bộ kỳ cựu vô cùng chính trực, một khi cho ông biết trong nhà có một kẻ bại hoại phạm vào tội giết người như thế, ông nhất định sẽ không bảo vệ cho Vệ Dung.

Huống chi, thân phận tổ chức sắp xếp cho Vệ Dung sau khi tái hôn cũng chẳng thấp gì, mà chúng cũng biết chỉ sau khi Vệ Dung thay đổi thân phận, mới có thể trở thành người phụ trách thí nghiệm và chế tạo thuốc ở tổ chức trong nước được.

Vậy nên so sánh hai khía cạnh, thân phận “Vệ Dung” này, đã chẳng còn sức hấp dẫn gì nữa—— Dựa theo kế hoạch, Vệ Dung “đã chết“.

Cái chết của bà ta được gây dựng rất bi thảm, xe đâm vào nhau phát nổ, nổ lớn tới mức gần như thi thể bà ta đều hóa thành tro, kỹ thuật lúc bấy giờ chưa phải tiên tiến cho lắm, pháp y chỉ có những máy móc đơn giản, làm sao có thể đọ với tổ chức nghiên cứu khoa học kia của Australia cho được? Kết quả xét nghiệm nói rằng người chết chính là Vệ Dung.

Mà trên thực tế, Vệ Dung thật sự đang được che giấu trong trang viên tư nhân của tổ chức ở Hỗ Châu, người trong tổ chức giúp đỡ bà ta thực hiện phẫu thuật thẩm mĩ rất đáng sợ, dùng toàn bộ những loại thuốc, thiết bị mà nhà khoa học của bọn chúng phát minh ra...Có thể thực hiện những thay đổi mà xã hội bình thường chắc chắn không làm được.

Mấy ngày sau, Vệ Dung hồi phục.

Bà ta ướt đẫm bước khỏi khoang dung dịch chữa trị ra ngoài, nhìn thấy cơ thể vô cùng duyên dáng của mình, mái tóc đen như lụa buông xuống, che khuất bộ ngực lõa lồ của bà ta, người phụ nữ trong gương có đôi mắt hạnh to tròn dịu dàng, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên lại vui mừng như điên——

Bà ta trở nên giống hệt với người vợ Vivian của Hạ Kế Uy.

Đây là cuộc phẫu thuật đáng sợ thay đổi gương mặt có thể so sánh với phim khoa học viễn tưởng.

Vệ Dung sau khi thay đổi vẻ ngoài đợi chờ thời cơ trong trang viên, tựa như một con rắn độc bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra khỏi hang.

Cuối cùng cơ hội cũng đã đến.

Trước mấy ngày dự tính sinh của Vivian, là sinh nhật cậu ba Vệ Đông Hằng của nhà họ Vệ. Thiệp mời đã gửi tới tay Hạ Kế Uy đang lộ rõ tài năng trong lĩnh vực y dược.

Tuy rằng Hạ Kế Uy khi đó đã có danh tiếng lẫy lừng, phòng thí nghiệm cũng nhanh chóng phát triển, nhưng ông vẫn chưa phải Hạ tổng của sau này. Thiệp mời của nhà họ Vệ là thứ mong mà chẳng được, tất cả những người làm ăn trong Hỗ Châu đều biết rằng từ chối lời mời của nhà bọn họ không phải bị điên thì chính là tên ngốc.

Vì thế Hạ Kế Uy đến dự tiệc.

Mà Vivian về sau vẫn luôn dùng RN-13 để giữ thai, thái độ của bà và Hạ Kế Uy khi ấy đều là đánh cược thử một lần chữa ngựa chết thành ngựa sống, bọn họ cũng không biết ngay cả loại thuốc như cứu tinh này cũng là do tổ chức cố tình sắp xếp đề cử. Bữa tiệc tới ngày càng gần, nhà nghiên cứu khoa học của tổ chức ngầm kia đổi thuốc RN-13 tiêm cho bà thành thuốc trợ sản, Vivian vỡ nước ối, bị nhà nghiên cứu khoa học khi đó đang ở ngay bên cạnh vội vã sắp xếp đưa vào viện bắt đầu sinh nở.

Chuyện chim ác cướp tổ cứ thể xảy ra.

Trong phòng sinh bệnh viện tư nhân, Vivian sinh ra một cậu con trai, bà chảy nước mắt bảo bác sĩ gọi điện báo cho chồng, khi đó Hạ Kế Uy còn đang nóng ruột trên đường tới nơi.

“Em mong nó sẽ tên là Hạ Dư... Đây là đứa bé tuyệt nhất mà ông trời đã ban cho chúng ta... Anh đã nhớ kĩ chưa? Chúng ta đã suy nghĩ xong từ lâu rồi, phải đặt tên nó là Hạ Dư...”

“Được được được! Em đừng nói nữa, anh tới ngay đây! Anh tới ngay đây!”

Hạ Kế Uy chưa từng nghĩ rằng, đó là cuộc nói chuyện cuối cùng của ông với Vivian thật sự.

Người mẹ trẻ tuổi, thai đúng vị trí, đứa trẻ chào đời nhanh chóng, sau khi sinh bà cũng được đẩy vào phòng theo dõi. Vivian mệt mỏi nhắm mắt lại, một đôi tay đặt lên thành chắn giường bệnh của bà, đẩy bà vào trong thanh máy chuyên dụng, nhưng Vivian không trông thấy, người kia ấn nút thang máy, cũng không phải là tới tầng trệt phòng theo dõi sản phụ bình thường.

Mà là——

Tầng âm thứ hai.

Nhà, xác!

Trong suốt quá trình, nhà nghiên cứu khoa học đã lợi dụng nước nghe lời đầu tiên nhất đã chuẩn bị từ lâu gây hôn mê y tá, hoàn thành việc mưu sát, làm xáo trộn theo dõi.

Cùng lúc ấy, Vệ Dung đã được đưa vào trạng thái sau sinh tương tự như Vivian đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước nằm lên giường bệnh đẩy.

Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, xe đẩy tiến vào.

Thang máy đi lên, mang theo cảm giác không sức nặng nho nhỏ, Vệ Dung đeo ống thở, mang mặt nạ thở, sắc mặt tái nhợt lạ thường, nhưng bà ta biết, đó không phải do nỗi đau sau sinh, mà là vì sự hưng phấn cực độ và sự chột dạ vô hạn của bà ta.

Bà ta mở to mắt, nhìn thấy ánh đèn trong buồng thang máy sáng lên.

Người tổ chức phái tới đang nhẹ giọng nói bên giường bệnh của bà ta: “Vệ tiểu thư, sau khi bước ra khỏi cửa thang máy, quá khứ sẽ bị xóa bỏ, cô phải nhớ rõ, cô chính là Lữ Chi Thư, là phu nhân của Hạ Kế Uy, mẹ của Hạ Dư, cô chính là Vivian.”

Bà ta gật đầu, siết chặt bàn tay lạnh như băng của mình.

Ting một tiếng, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.

Bà ta được đẩy ra ngoài, hết thảy vì có sự lừa gạt của tổ chức, không có bất cứ ai nhận ra điểm khác thường, bà ta được đẩy thẳng vào phòng theo dõi, y tá nhận lấy tay vịn xe đẩy, cũng như mỗi lần nói chuyện với sản phụ lúc trước, hỏi câu xác nhận theo quy định nghề nghiệp: “Tên sản phụ? Chị tên gì?”

Môi bà ta mở ra khép lại dưới mặt nạ thở, tim đập vang như trống trận võ đài khó nhận ra. Âm mưu kéo dài suốt hai mươi năm trời đã mở màn như thế.

“Lữ Chi Thư.” Bà ta đáp, “Tôi tên là Lữ Chi Thư.”

“Những thứ này Hạ Kế Uy đều lưu lại chứng cứ.” Anh ai Vệ thấy Tạ Thanh Trình đọc tới chỗ này, bèn bảo, “Bọn tôi đã tiến hành thẩm vấn Lữ Chi Thư rồi, bà ta khai ra một vài nội dung, cũng có thể ăn khớp với nội dung đã kể lại trên bức thư này.”

“...” Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, rõ ràng chỉ đọc một vài tờ giấy viết như thế thôi, anh lại cảm thấy sức lực cả người mình cũng bị rút ra.

Anh hai Vệ: “Lữ Chi Thư giả phẫu thuật thay đổi vẻ ngoài nhanh chóng, tuy rằng có thể giúp bà ta tạm thời có được vẻ ngoài của Vivian, nhưng kỹ thuật của chúng vẫn chưa phải hoàn toàn thành thạo, theo thời gian trôi qua, dung mạo bà ta bắt đầu nhanh chóng suy tàn, điều này khiến bà ta vô cùng lo lắng. Bà ta phát điên muốn có vẻ đẹp bình thường của Vivian, lại cực kì ghét bỏ hết thảy những thứ mà Vivian đã để lại. Hạ Kế Uy nói bà ta có một thời gian bị phát điên thiêu bỏ rất nhiều đồ cũ, khi đó ông ấy tưởng rằng chắc tinh thần bà ta bị kích thích, nhưng thực tế là bà ta thật sự muốn tiêu hủy hết những dấu vết này.”

Tạ Thanh Trình nghĩ tới chuyện Hạ Dư đã từng kể lại với anh, lúc ấy Hạ Dư nói—— “Mẹ em gần như thiêu hủy hết toàn bộ quần áo, ảnh chụp trước khi sinh em ra đời...”

Hạ Dư còn từng nhắc tới với anh, nói rằng mẹ mình lúc còn trẻ rất thích mặc kiểu váy đỏ phổ biến ở Hồng Kông vào bấy giờ, vô cùng thích màu đỏ, nhưng sau khi sinh mình ra xong lại chẳng còn thấy mặc nữa.

Ông lão trong villa tổ chức hôn lễ nhà họ Vệ năm đó cũng từng nhắc tới Vệ Dung cực kì ghét màu đỏ.

Thật ra người phụ nữ này ghét vốn không phải là màu đỏ, mà là người tên Vivian này... Hết thảy đều ăn khớp.

“Lòng dạ bà ta cũng khó hiểu thật.” Anh hai Vệ nói, “Bà ta một mặt vô cùng khao khát có được hết thảy của Vivian, trở thành mẹ ruột của Hạ Dư, một mặt lại coi thường người mẹ ruột xuất thân tầm thường này của Hạ Dư. Bà ta giết chết Vivian thật sự vẫn chưa đủ, còn muốn xóa bỏ hết toàn bộ dấu vết đã từng tồn tại của bà ấy... Thứ duy nhất bà ta không thể nào xóa bỏ được chính là Hạ Dư, bà ta vừa phải tự cho mình là mẹ ruột của Hạ Dư, hoàn toàn chiếm giữ đứa trẻ này, lại không ngờ rằng trên người đứa bé ấy lại có bóng dáng của Vivian, suốt hai mươi năm này Hạ Dư chính là lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế.”

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, điểm này, anh biết rõ hơn bất cứ ai hết.

Anh hai Vệ nói tới đây, dừng lại một lát: “Cuối cùng lúc Hạ Kế Uy nói thẳng hết ra với Hạ Dư, ông ấy bày tỏ sự áy náy và hối hận vô nhường với cậu ấy, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Ông ấy bị Lữ Chi Thư giả che mắt một thời gian dài như thế, còn có cốt nhục thật sự của bọn họ với bà ta... Cũng chính là em trai Hạ Lí của Hạ Dư đấy. Ông ấy vì để ý tới “cảm xúc” của vợ, yêu chiều Hạ Lí với bà ta biết bao năm như thế, lại hiếm khi từng thật sự ở bên đứa con của Vivian thật sự kia. Thậm chí... Lúc ông ấy tổ chức hôn lễ khi Hạ Dư hai tuổi ấy, người phụ nữ rước vào cửa đầy long trọng kia vốn không phải là cô gái mà ông ấy yêu, mà chính là Vệ Dung hung thủ đã giết chết Vivian.”

“Ông ấy yêu Vivian sâu đậm, vượt xa cả yêu Hạ Dư, yêu hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này. Vậy nên sau khi ông ấy biết sự thật, mới có thể đổ bệnh suy sụp chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi như thế.”

“Nỗi thống khổ này đã phá nát ông ấy, ông ấy cảm thấy vô cùng kinh tởm, sợ hãi, đau thương, nhưng lại chẳng còn cách nào khác. Thậm chí ông ấy không biết có nên công bố sự thật này ra hay không... Ông ấy bị ép tới phát điên, vì để trốn tránh hết thảy, lúc ông ấy vô cùng ghét bỏ bản thân mình đã chọn uống paraquat tự sát.”

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: “Ông ấy khó mà biết rõ sự thật... Bởi vì Lữ Chi Thư vẫn luôn lừa ông ấy. Ngay cả lúc ngủ bà ta cũng diễn kịch, sẽ nói mấy câu như “Là mẹ không bảo vệ tốt cho con”, chuyện này Hạ Kế Uy từng kể với tôi. Nhưng lúc kể ông ấy có hơi do dự, có lẽ trong lòng ông ấy đúng là đã nghi ngờ hết thảy chuyện này đang có vấn đề.”

“Đúng thế.” Anh hai Vệ thở dài, “Tiếc là Hạ Kế Uy cũng không phải kẻ quá dũng cảm, có đúng không.”

“...”

“Mãi cho tới giây phút cuối cùng ông ấy mới có dũng khí đối mặt với những sai lầm của hai mươi năm ấy. Thật ra suýt nữa ông ấy đã ôm theo bí mật xuống mộ luôn rồi, nhưng có lẽ người đang làm trời đang nhìn, tội ác như thế cuối cùng cũng không thể che giấu mãi. Sau khi Hạ Kế Uy uống paraquat tạm thời vớt lại mạng sống quay về được... Chẳng ai trong chúng ta biết ông ấy đã suy nghĩ như thế nào, nhưng trong mấy ngày ông ấy đợi chờ cái chết, cuối cùng đã giữ Hạ Dư lại bên cạnh, kể hết mọi chuyện ra với cậu.”

Anh hai Vệ nói tới đây, dừng lại một lát: “Mà Hạ Dư... Cậu ấy dũng cảm hơn cha cậu ấy nhiều lắm.”

Tim Tạ Thanh Trình như bị đâm mạnh một dao vào.

Anh nhớ tới đêm cuối cùng mình và Hạ Dư cùng trải qua nơi hẻm Mạch Vũ... Lúc ấy, biểu hiện của Hạ Dư khác thường đến vậy, vào lúc ấy, Hạ Dư ôm chặt lấy anh đến như thế, lại nói với anh, có lẽ, đây đã là một lần cuối cùng rồi.

Khi đó anh tưởng rằng Hạ Dư đã đưa ra quyết định, từ nay về sau sẽ gách vác trách nhiệm của nhà họ Hạ.

Lại không ngờ rằng, hóa ra...

Hóa ra Hạ Dư khi ấy, đã biết được hết thảy sự thật từ chỗ Hạ Kế Uy rồi. Khi ấy Hạ Dư sắp bị nỗi thống khổ dồn ép phát điên, sắp bị sự thật dồn tới con đường chết rồi.

Nhưng mà Hạ Dư... Cậu trai mắc căn bệnh tinh thần đặc biết ấy, lại một mình tự gánh vác, chẳng nói ra điều gì.

“Lần cuối cùng” của Hạ Dư, cũng không phải vì cậu lựa chọn dòng họ, mà là vì cậu đã biết rõ hết thảy, cậu đã biết rằng mình phải vượt lửa lội sông đi tìm một sự thật rõ ràng.

Cậu muốn yêu anh cả một đời, nhưng cậu lại chẳng còn lựa chọn nào khác...

Tạ Thanh Trình hít một hơi thật sâu, trước mắt hiện lên gương mặt bi thương lại bình tĩnh vào một đêm ấy của Hạ Dư, làm thế nào cũng không gạt đi được. Trong lòng anh thật ra đã biết sau đó hẳn sẽ xảy ra gì đó.

Anh đã đoán được hết...

Nhưng anh vẫn cầm tệp thư kia, chậm rãi, đọc hết từng câu cuối cùng Hạ Dư để lại trên cõi đời này, từng chữ từng chữ... Mỗi một chữ như khoét vào lòng anh, đọc hết từng chữ một.

Không ngoài dự đoán của anh.

Hạ Dư làm hết thảy chuyện này đều là vì báo thù cho mẹ cậu, cho Chu Mộc Anh và Tạ Bình, đều là vì điều tra hết tất cả những chuyện phạm pháp Lữ Chi Thư đã làm suốt bao năm nay, cũng để lại chứng cứ khiến bà ta không thể nào chối cãi được.

Thậm chí ngay cả lần rời cảng giao hàng này, đều đã được cậu sắp đặt hoàn hảo, trong chỗ hàng cậu giao cho thuyền Mandela, đã bị cài sẵn chương trình ghi âm định vị lần theo dấu vết cậu đặc biệt tạo ra, đối phương sẽ không kiểm tra kỹ càng trong tình huống cảnh sát biển có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, máy tìm dấu vết sẽ được bọn chúng mang tới hang ổ của Đoàn Văn, càng có thể thu thập được thêm nhiều thông tin phạm tội hơn hẳn.

“Hang ổ của Đoàn Văn rất khó tìm thấy, hòn đảo nhỏ ấy đã được chặn tín hiệu, chúng tôi vẫn luôn nghĩ cách tìm kiếm nó, nhưng tới giờ cũng chỉ tốn công vô ích. Suốt thời gian dài bấy lâu này, chưa từng có đột phá nào hết cả.” Anh hai Vệ nói, “Nhưng hiện giờ... Số liệu kinh độ và vĩ độ của nó đã được gửi tới thông qua tần số Hạ Dư để lại cho bọn tôi rồi.”

“Hạ Dư đã làm được chuyện mà trước đây chưa từng có một ai làm được.”

“...”

Tạ Thanh Trình vẫn không bật một tiếng ra khỏi họng, không bảo Hạ Dư làm tốt lắm, cũng không hỏi vì sao Hạ Dư lại không kể thông tin ra với bất cứ một ai trong bọn họ trước tiên.

Những mục đích đã được viết trên di thư, anh hiểu được cả.

Mà thứ chưa viết trên di thư, anh cũng có thể hiểu.

Tạ Thanh Trình biết tổ chức kia của Đoàn Văn đang tìm kiếm “Sơ Hoàng”, mà Hạ Dư cũng không muốn để anh mạo hiểm như thế, cậu chỉ âm thầm muốn nhanh chóng đào tổ chức này ra khỏi bùn đất của biển sâu, nhanh chóng phá hủy hoàn toàn, từ nay về sau sẽ chẳng còn bất cứ một ai tò mò về Sơ Hoàng rốt cuộc là thứ gì nữa... Cậu muốn bảo vệ anh.

Nhóc quỷ ấy mới hai mươi tuổi, đã biết toàn bộ sự thật, nhưng vẫn chấp nhất bảo vệ anh như thế...

Di thư chỉ còn lại một trang cuối cùng, Tạ Thanh Trình muốn lật xem tiếp, nhưng lật mấy lần cũng không được.

Anh vốn tưởng rằng do trang giấy đã dính vào nhau, nhưng anh hai Vệ thở dài đi tới, lật tờ cuối cùng giúp cho anh. Anh chết lặng nhìn đôi tay mình, mới phát hiện tay mình hóa ra đã run rẩy lắm rồi.

Nội dung tờ cuối cùng rất ngắn, chuyện nhắn nhủ lại rất đơn giản.

Nét chữ quen thuộc ấy viết:

“Nếu định vị lần giao hàng này thuận lợi, tôi có thể bình an trở về, phần di thư này hẳn không cần dùng tới nữa, chờ các vị bắt được Vệ Dung, chờ lúc mọi người thẩm vấn tôi, tôi sẽ nghĩ cách tố cáo hết thảy sự thật qua chính miệng mình với các vị. Nhưng tôi biết, chuyện này bước nào cũng đáng sợ, tầng tầng rối ren, có lẽ cuối cùng tôi cũng không thể rửa sạch được tội danh, hoặc có lẽ sẽ táng thân nơi biển cả mênh mông. Nếu như là vậy...”

Tạ Thanh Trình đọc tiếp, anh đã không còn cảm thấy chút hơi ấm nào trên cơ thể, anh không cảm thấy trong mạch máu mình còn chảy máu ấm của người sống nữa rồi.

Anh đọc tới một đoạn cuối cùng:

“Nếu như là vậy, tôi hi vọng các vị đừng giao lại phong thư này cho Tạ Thanh Trình. Nếu như tôi chết thật, tôi không cần có chính danh, không cần lật lại bản án, mong mọi người kết án chuyện của tôi vào chung tội danh của Đoàn Văn. Bởi vì nếu như chuyện tôi chết trở thành sự thật, tôi không muốn người duy nhất đối xử tốt với tôi trên cuộc đời sẽ cảm thấy thương tâm vì tôi. Tôi thà rằng anh ấy thất vọng vì tôi, mắng tôi vô đạo đức, tôi cũng không muốn trông thấy anh ấy đau đớn tự trách mình.”

“Đây là thỉnh cầu duy nhất của tôi.”

“Hạ Dư đêm khuya ngày 19 tháng 8 năm 2022 để lại bức thư.”

Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, chẳng ai lên tiếng.

Cuối cùng anh hai Vệ phá vỡ sự yên tĩnh này.

Anh ta nói: “Tôi rất muốn giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cậu ấy, nhưng chẳng ai có thể làm được. Vụ án này đã được đăng thẳng lên báo, không lâu sau sẽ có rất nhiều tin tức công khai với cả nước, chẳng có ai có thể che giấu phần sự thật này được cả. Hơn nữa tôi cảm thấy rằng... Hẳn là anh nên biết. Nếu người duy nhất đối xử tốt với cậu ấy trên đời này lại thất vọng về cậu ấy sau khi cậu ấy qua đời, coi cậu ấy như tội phạm, thế thì cả đời này của cậu ấy, thật sự như chưa từng được tồn tại vậy, sẽ chẳng ai nhớ tới hay để ý cậu ấy hết cả.”

“......”

Tạ Thanh Trình chậm rãi đặt tờ di thư kia xuống.

Anh không nghe tiếp lời nói của anh hai Vệ. Mấy lời ấy như chẳng hề quan trọng... Cũng không còn quan trọng nữa.

Anh ý thức được rất rõ ràng, thật ra Hạ Dư không cần phải chết.

Nếu như không phải cảnh sát truy bắt cậu không đúng lúc, thật ra Hạ Dư sẽ không chết... Mà cảnh sát vốn cũng không dễ truy bắt theo đến vậy... Là do mình chủ động đứng ra, đứng đối diện với Hạ Dư.

Người tự tay đâm một dao thẳng vào ngực Hạ Dư ấy, người không kịp ngăn cản sở trưởng Hồ ấy, người không cố gắng tranh thủ cơ hội cho Hạ Dư hết sức ấy—— Là bản thân.

Trong giây phút đó, anh bỗng dưng nhớ tới cuộc điện thoại kết nối cuối cùng của anh với Hạ Dư.

Khi đó anh nói với Hạ Dư:

Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Cậu đúng là hồ đồ luôn rồi...!

Hạ Dư...

Rốt cuộc cậu đang ở đâu?

Cậu đúng là hồ đồ luôn rồi...

Tạ Thanh Trình nhắm chặt mắt lại.

Hạ Dư nói, anh là người duy nhất đối xử tốt với cậu trên cuộc đời này.

Vậy mà những lời ấy lại là câu cuối cùng mà người duy nhất đối xử tốt với cậu trên đời này nói với cậu.

Tạ Thanh Trình vươn tay, thoáng run rẩy, vuốt ve những câu chữ ấy, như thể tay Hạ Dư chỉ vừa mới rời khỏi mặt giấy.

Tiếc là trên mặt giấy lại lạnh như băng.

Vì thế Tạ Thanh Trình biết rằng——

Lá bùa dịu dàng khổ sở chống đỡ cho chú gấu bông cũ nát sống ở nhân gian, cuối cùng... Trong gió biển tanh ngọt thê lương lạnh lẽo, vụt mấu sức mạnh cuối cùng...

Nó đã mệt mỏi lắm rồi... Bao lần như thế, suốt bao tháng ngày đến vậy, nó cố hết sức đánh đổi hết thảy của bản thân, ngừng dòng máu Tạ Thanh Trình lại, bù đắp vết thương của Tạ Thanh Trình. Kết quả bản thân bị nhuộm ướt màu máu đỏ tươi.

Hiện tại nó đã không còn sức lực để tiếp tục thêm được nữa.

Ánh lửa run rẩy, dầu đèn đã cạn, cậu yêu anh cho tới tận giây phút cuối cùng.

Lúc sinh mệnh kết thúc... Lá bùa dán chặt trên ngực chú gấu bông, cuối cùng cũng theo cùng cậu, bỗng dưng...

Bay xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Đúng rồi đó, ở chương 184 Hạ Dư đã kẹp di thư vào trong sách, nhưng mà phần di thư này không phải Hạ Dư chỉ viết một lần là xong ngay, khi ấy trong đó đã có một vài nội dung trước rồi, chẳng qua là chương 184 cậu ấy mới viết xong một tờ cuối cùng. Ở chương 184 cũng miêu tả trong sách đã kẹp sẵn vài trang giấy từ trước đó~

Ghi chú nho nhỏ của editor:

19/08/2022 là ngày Hạ Dư để lại di thư, cũng là nửa còn lại của pass chương 203. Vẫn câu cũ, ai muốn đọc thử thì note lại nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.