Sổ Bệnh Án

Chương 75: Chương 75: Tạ Thanh Trình, anh trả lời tôi đi




Dưới sự thôi miên và trị liệu của bác sĩ tư nhân mới, bệnh tình của Hạ Dư cũng thuyên giảm, vết thương dần khép miệng.

Trong cảnh mơ do thôi miên, bóng dáng Tạ Thanh Trình càng lúc càng mờ nhạt.

Mà số lần Hạ Dư quay về hàng lang lạnh lẽo dài đằng đẵng trong mơ ngày càng giảm dần.

Cậu uống rất nhiều thuốc, trải qua rất nhiều trị liệu.

Hơn mười ngày sau, Hạ Dư cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

Một ngày kia, Hạ Dư cùng người nhà tiễn bác sĩ tư nhân Anthony đi. Lữ Chi Thư cảm ơn hết lòng với bác sĩ, Hạ Dư cũng bắt tay với anh ta.

"Cảm ơn anh."

Anthony trẻ tuổi mỉm cười: "Cậu phải nhớ điều chỉnh tâm trạng nhé, quan trọng nhất chính là, cậu phải dần tự mình, thoát hẳn khỏi nỗi ám ảnh ẩn sâu trong nội tâm của cậu."

Nỗi ám ảnh ấy hiện là Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư cười nhạt, gật đầu.

Cậu nói, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ làm vậy.

Anthony ngồi trên chiếc xe chuyên đưa đón anh ta, xe khởi động, rời đi.

Bác sĩ tư nhân ngồi ở ghế sau thoải mái, mở điện thoại, bấm vào album, mặt không cảm xúc ngắm nghía, ánh sáng len qua bóng cây chiếu vào từ bên ngoài, xuyên qua cửa kính xe trong suốt, vắt ngang qua màn hình điện thoại của anh ta. Trên màn hình——

Ấy vậy mà lại là một tấm ảnh của Tạ Thanh Trình!

Anthony tắt điện thoại, màn hình chuyển đen phản chiếu gương mặt của anh ta.

Một cặp mắt đào hoa, tựa như có thể khớp vào đôi mắt của Tạ Thanh Trình trên bức ảnh khi nãy...

Điện thoại bỗng rung lên, anh ta bấm mở tin nhắn.

Đoàn: "Sao rồi?"

Anthony ngẫm nghĩ, trả lời: "Hẳn là cậu ấy có ấn tượng về tôi không tệ đâu. Sau này còn gặp lại."

Đoàn: "Tốt rồi."

Anthony thoát khỏi khung chat, lại gửi tin nhắn cho Hạ Dư: "Hạ thiếu, cậu phải điều chỉnh lại bản thân từ từ, nếu có bất cứ chuyện gì cần tới tôi, lúc nào cũng có thể gọi vào điện thoại tôi nhé. Sau này tôi là bác sĩ tư nhân của cậu rồi, tôi sẽ cố gắng bầu bạn với cậu, chăm sóc cậu hết sức có thể."

Lúc Hạ Dư đi ngang qua bãi cỏ trong biệt thự, nhận được tin nhắn này.

Cậu đứng trên thảm cỏ xanh trong lần đầu gặp gỡ Tạ Thanh Trình, nhìn tin nhắn Anthony gửi tới, cúi đầu, nửa ngày vẫn không nói gì.

Lữ Chi Thư: "Sao thế?"

"Không có gì ạ." Hạ Dư đáp, ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi hành lang cách đó không xa.

Rất nhiều năm trước, cậu gặp Tạ Thanh Trình lần đầu tiên ở ngay nơi này, Tạ Thanh Trình nói với cậu.

Lần đầu tiên gặp mặt. Sau này bệnh của em, chắc sẽ do anh tiến hành trị liệu rồi.

Hạ Dư nhìn nơi đã không còn bóng dáng Tạ Thanh Trình từ lâu, im lặng một lát: "Không có gì ạ, chỉ là, con chợt nhớ tới một người thôi."

Lữ Chi Thư muốn hỏi tiếp, Hạ Dư lại chẳng muốn nói nữa.

Lữ Chi Thư đành ngượng ngùng, thử dò hỏi: "Bác sĩ Anthony có tốt không?"

"Tốt chứ." Chẳng biết vì sao trong lòng Hạ Dư lại sinh ra cảm giác trả thù tàn nhẫn, cho dù sự trả thù này chẳng dành cho ai hết cả, "Anh ta là người tốt nhất. Tốt hơn bác sĩ Tạ nhiều. Sao cha mẹ không tìm thấy bác sĩ tốt như vậy sớm hơn chứ?"

Lữ Chi Thư thoáng thở phào, cười: "Con thích, vậy thì tốt quá rồi."

Hạ Dư rủ mi, lại nhìn điện thoại lần nữa, nhưng chẳng trả lời tin nhắn của bác sĩ Anthony tốt nhất.

Cậu thoát khỏi giao diện, bấm mở album, trong ấy hầu như toàn những bức ảnh của "Bác sĩ xấu xa" Tạ Thanh Trình.

Nhiều tới mức gần như si cuồng.

"..."

Hạ Dư cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương. Cậu rời mắt đi, nhắm hai mắt lại.

Đã sắp tới những ngày đông kéo dài.

Vô Tẫn Hạ, chỉ còn nở những đóa cuối cùng.

Lại qua mấy ngày, vào một chiều nào đó Lữ Chi Thư bê điểm tâm với trà nóng tới phòng sách tìm Hạ Dư, khi ấy Hạ Dư còn đang đọc 《 Cuốn sách về linh hồn 》 Ai Cập cổ do Kim Thọ Phúc biên dịch, bà gõ cửa, bước vào sau khi được cho phép.

"Hạ Dư, đã tới kỳ nghỉ đông rồi, con không có lịch trình gì khác chứ?"

"Không có, sao vậy ạ?"

"À, là thế này. Mẹ có liên hệ một đoàn phim để con vào thực tập, không phải con học biên đạo ư? Vừa hay mẹ có bạn bè làm ăn, là một nhà làm phim, công ty họ gần đây có một chương trình sắp khai máy, kịch bản với chương trình giới thiệu mẹ đều lấy cho con cả rồi, mẹ cũng tự thân xem thử, lớn hơn đội ngũ web drama lúc trước của con nữa, mẹ cảm thấy con có thể học được vài thứ từ đó, nên muốn để con tới trải nghiệm cùng đoàn ấy chút..."

Lữ Chi Thư nói chuyện này với Hạ Dư như đang lấy lòng.

Cuối cùng vì không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào trên gương mặt Hạ Dư, bà lại hơi nóng lòng: "Đương nhiên, nếu con không muốn, hoặc là còn lịch trình khác, vậy cứ coi như mẹ chưa nói..."

Hạ Dư chăm chú nhìn vẻ mặt rõ ràng rất căng thẳng của Lữ Chi Thư.

Đúng là... Khó mà quen nổi.

Cậu rất hiếm khi cảm nhận được cái gì là sự dịu dàng của cha mẹ, cho dù đã biết quá khứ của Lữ Chi Thư, nhưng biết là một chuyện, thấu hiểu lại là một chuyện khác.

Giờ đối mặt với sự quan tâm bất chợt quay về của Lữ Chi Thư, kì thật cậu rất không thoải mái.

Nhưng bức ảnh cũ ở vườn quốc gia Yellowstone, hiện lên trước mắt cậu như suối phun ngắt quãng trong bức ảnh, cậu vừa cảm thấy không thoải mái, vừa cố gắng tiếp nhận sự dịu dàng tới muộn này.

Cậu nói: "Cảm ơn mẹ, con sẽ xem xét lại."

Lữ Chi Thư mỉm cười, như vẫn muốn tán gẫu thêm vài câu với cậu cho thân thiết, nhưng giữa hai người còn khoảng cách mười mấy năm trời, vùng đất nhiễm mặn bỏ hoang lâu như thế muốn mọc lại hoa cỏ, cũng không phải là chuyện dễ dàng tới thế.

Bà không nghĩ ra chủ đề nào hay ho, nên đành vỗ vỗ vai Hạ Dư, trên mặt căng mọng một tầng mỡ béo.

"Vậy con đọc sách đi nhé, mẹ không làm phiền con nữa."

Nội dung liên quan tới bộ phim, Lữ Chi Thư quả thực đã gửi vào mail cho cậu.

Cậu click mở xem thử, là một bộ phim tư tưởng, nội dung phim vô cùng vĩ đại chính trực, kể về câu chuyện của những nhân viên bộ phận công – kiểm – pháp xông lên đầy nhiệt huyết tìm kiếm chính nghĩa vì nhân dân, nhân vật chính là cảnh sát, kiểm sát trưởng, luật sư.

Thẩm mĩ mỗi người mỗi khác, Hạ Dư thích phim nghệ thuật có hơi vặn vẹo, nhắc tới những nhóm người bên cạnh, những ranh giới làm tổn hại đạo đức, những câu hỏi phức tạp ràng buộc linh hồn, chứ chẳng hề có chút hứng thú gì với mấy phim truyền hình rực rỡ chính trực cả.

Nhưng ý của Lữ Chi Thư cậu cũng biết, tham gia mấy chương trình tư tưởng với người trong nghề mà nói thì có rất nhiều điểm tốt—— Nếu sau này cậu thật sự muốn đi theo con đường này trong nước, chứ không phải làm đạo diễn phim nghệ thuật ở Pháp Anh hay Italia.

Cậu ngồi trước màn hình máy tính suy nghĩ thật lâu.

Từ những lời Hạ Kế Uy nói với cậu, tới gương mặt nịnh nọt đến mức thậm chí hơi đáng thương của Lữ Chi Thư.

Sau đó cậu nghĩ tới tin nhắn mà vị "Bác sĩ mới" Anthony nhắn tới.

Rồi nương theo đó nhớ tới vị "Bác sĩ cũ" Tạ Thanh Trình của cậu——

Nhiều ngày thế rồi, Tạ Thanh Trình vẫn không hề chủ động liên lạc với cậu.

Thật ra mối liên hệ giữa bọn họ, toàn do một mình Hạ Dư đơn phương mong muốn, nếu Hạ Dư không chủ động tìm anh, e là đợi từ triều Tần tới 20000 năm nữa, Tạ Thanh Trình cũng chẳng nhắn cho Hạ Dư lấy một tin.

Sau khi bệnh tình Hạ Dư chuyển biến tốt đẹp, cậu bắt đầu ngẫm lại, nghĩ rằng có phải bản thân từng điên quá rồi hay không.

Rõ ràng cậu không thích đàn ông, thậm chí còn ghét bỏ thân thể đồng giới, chỉ vì lần đầu được ăn trái cấm, là trên người Tạ Thanh Trình, nên cứ như thằng nhóc tóc tơ mới khai trai đã nghiện, cứ dây dưa với anh hết ngày này tới ngày khác.

Bị Tạ Thanh Trình coi thường một lần, cậu còn chẳng thèm để ý, nhưng bị coi thường bao lần, tới mức trong lòng cậu cũng sinh ra cảm giác vô định——

Bản thân đang làm gì thế?

Không phải là anh thì nhất định không thể chắc?

Cậu mở điện thoại ra, xem lịch sử trò chuyện của hai người, cuối cùng vẫn là một câu trước khi cậu bất cẩn rơi xuống tầng, cậu gửi cho Tạ Thanh Trình, cậu nói: "Bác sĩ Tạ, tôi ốm rồi."

"Tạ Thanh Trình, tôi ốm rồi tôi ốm rồi."

Nhưng Tạ Thanh Trình cho rằng cậu đang nói dối. Tạ Thanh Trình mặc kệ cậu.

Giờ phút này Hạ Dư chợt tỉnh táo hơn hẳn.

Cậu lại sinh ra suy nghĩ phải dứt khỏi cơn nghiện Tạ Thanh Trình này mãnh liệt.

Nhớ lại lần trước cậu muốn giải sầu cho tâm trạng, đã nhận vai trong đoàn phim phố Hàng, mà chương trình lớn một ngày phải tiêu tốn số kinh phí lên cả trăm vạn này càng bận rộn hơn, có lẽ cậu cũng có thể chẳng còn chút ham muốn nào với người đàn ông kia—— Nỗi "Ám ảnh" của cậu nữa.

Vì thế hôm sau, Hạ Dư nói lại chuyện này với Lữ Chi Thư trong bữa cơm, tỏ vẻ chấp nhận công việc mà bà đã sắp xếp này.

Lữ Chi Thư lộ vẻ vui mừng ra ngoài, nhưng đối diện với nhiệt huyết của bà, Hạ Dư lại có cảm giác rất kỳ quái, như thể ngay sau đó bà sẽ vươn chiếc lưỡi dài như một con cóc ra, chảy nước dãi liếm khắp gương mặt mình.

Cậu lại nhanh chóng cảm thấy bản thân không nên nghĩ như thế.

Dù sao Lữ Chi Thư biến thành dáng vẻ như bây giờ cũng là vì cậu.

"Cục cưng." Bà ôm lấy cậu, nhón đôi chân thô to như thùng nước, vỗ vỗ lưng cậu, "Con xưa nay chưa từng làm mẹ thất vọng bao giờ cả."

Sau khi ôm lấy cậu, Lữ Chi Thư lập tức liên hệ cho bạn làm ăn của bà, sắp xếp cho Hạ Dư vào đoàn bắt đầu học tập.

Tháng 1.

Bộ phim 《 Thẩm Phán 》 chuẩn bị khởi máy.

Tài xế lái xe đưa Hạ Dư và Lữ Chi Thư tới nơi quay phim.

Đây cũng là lần đầu phá lệ, Lữ tổng bận trăm công nghìn việc ấy thế mà lại tự mình đưa con trai cả tới nơi thực hiện chương trình—— Tuy bà không ở lại lâu, vẫn không được tiện lắm, đêm đó bà sẽ quay về luôn.

"Hoàng tổng, ôi chao, phong độ của anh vẫn thế nhỉ, chúc mừng anh, 《 Thẩm Phán 》 khởi máy thuận lợi nhé." Xe của Lữ Chi Thư vừa chạy tới cổng khách sạn của đoàn phim, giám đốc sản xuất Hoàng Chí Long đã đợi ở sảnh lớn.

Hoàng Chí Long là người đàn ông trung niên cao lớn, vạm vỡ khỏe khoắn lạ thường, cũng đã gần 60, có hai người con. Tuy tóc ông ta đã ngả hoa râm, nhưng khí chất rất mạnh, ăn mặc chỉn chu lại thì vẫn là Golden bachelor* như xưa, trong mắt còn lộ ra ánh sao mà nhiều người trẻ tuổi không thể có được. Ông ta nhìn qua rất đứng đắn, trên tay còn cầm một chuỗi Phật châu.

(*Golden bachelor: chỉ đàn ông độc thân giàu có, bắt nguồn từ bộ phim "Vương Lão Ngũ" do Thái Sở Ninh làm đạo diễn năm 1937, thường gặp để tả đàn ông thành công trong sự nghiệp.)

Hạ Dư cũng có biết chút ít về người này, là nhà sản xuất phim rất nổi tiếng trong ngành, còn là ông chủ công ty giải trí xuyên quốc gia, mỗi năm nắm trong tay vô số thực tập sinh trúng tuyển, cũng có rất nhiều người bị sa thải, người đeo ngọc ngà, mỹ nữ như mây, nhưng nghe đâu ông ta vẫn yêu người vợ cả bất hạnh qua đời khi còn trẻ vô nhường, hiếm khi nghe tin về chuyện tình ái.

Hoàng Chí Long rất khách sáo với Lữ Chi Thư, mỉm cười bắt tay bà, tiếp đón nhiệt tình một lát, Lữ Chi Thư giới thiệu Hạ Dư với Hoàng Chí Long.

"Thằng nhóc này đành phiền Hoàng tổng dẫn dắt chỉ bảo rồi."

"Nào có, nào có, Lữ tổng cứ nói đùa, Lữ tổng tin tưởng tôi như thế, công tử lại là thiếu niên anh khí, đẹp trai lịch sự, có thể cùng làm chương trình với người trẻ tuổi thế này, là vinh hạnh của lão già tôi đây đó chứ."

Hoàn toàn khác biệt với đoàn phim web drama nhỏ xíu keo kiệt ở phố Hàng kia.

Sự phô trương của bộ phim 《 Thẩm Phán 》 đủ để nghiền nát mấy web drama nhỏ mười ngàn lần, đương nhiên, lòng người chỉ cách một lớp da, mọi người trong đoàn phim cũng qua lại liên hệ không dưới trăm ngàn lần.

Thật ra Hạ Dư chẳng để tâm, quen rồi, chỉ là cậu biết được dáng vẻ thiếu nữ của Lữ Chi Thư, lại thấy bà khôn khéo bạo vì tiền như bây giờ, nụ cười cứ như một cây nấm to béo trồi lên mặt đất mọc rễ nảy mầm sau từng cơn mưa, cảm xúc của cậu dù thế nào cũng có hơi phức tạp.

Ăn cơm với chủ đoàn xong xuôi, Lữ Chi Thư đã say khướt bước lên xe.

Hạ Dư còn rất tỉnh táo, cậu vô cùng lễ phép xin phép các tiền bối rồi rời đi trước, sau đó mới theo Hoàng Chí Long lên xe cùng quay về khách sạn.

Hoàng Chí Long: "Tiểu Hạ này, năm nay cháu nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp hai mươi rồi ạ."

Hoàng Chí Long cười nói: "Đúng là còn rất trẻ... Chú gặp em trai cháu rồi, là một cậu nhóc rất đáng yêu, những điểm mạnh của cháu với cậu nhóc ấy, chú đều thích cả. Lữ tổng Hạ tổng đúng là may mắn ghê."

Hạ Dư nghe ông ta nhắc tới Hạ Lí, trong lòng cũng hiểu rõ: "Hoàng tổng đã quen biết với mẹ cháu bao lâu rồi ạ?"

"À." Hoàng Chí Long cười nói, "Lâu quá rồi, chú cũng không nhớ là bao năm nữa, tóm lại là bạn bè cũ cả. Nên cháu ở đây, cháu không bị cái gì ràng buộc hết cả, muốn học gì, muốn thử gì, cứ nói với chú."

Ông ta nháy mắt với cậu: "Nhưng mà có chuyện phải nhắc trước, mấy cô nàng cấp dưới của chú, cháu cách xa xa ra chút nhé, ha ha ha."

"Hoàng tổng sợ cháu trêu ghẹo người của chú ạ?" Hạ Dư cười nhạt bảo.

"Nào có, cháu đẹp trai thế này, chú e là mấy cô nàng tới ghẹo cháu thì có, quay về mẹ cháu lại tìm chú tính sổ thì chết dở." Hoàng Chí Long cũng uống hơi nhiều, thái độ thoải mái hơn chút, "Toàn diễn viên tầm thường, đâu xứng với cháu."

"Hoàng tổng cứ đùa."

Hoàng Chí Long còn chưa nói đủ: "Chú không đùa với cháu đâu, đừng nói mấy cô nàng đó, mấy cậu chàng kia cháu cũng né xa ra chút nhé. Trai trẻ bây giờ ấy à, khó nói lắm."

"..."

Cuối cùng, Hoàng Chí Long vừa đỡ trán, vừa thở dài: "Ầy, hôm nay đúng là uống hơi nhiều rồi."

Hạ Dư khách sáo nói: "Vậy Hoàng tổng quay về nghỉ ngơi sớm đi ạ."

"Được, được rồi." Ông ta xua xua tay, "Tiểu Hạ này, chú bảo trợ lí Trương đặt phòng cho cháu rồi. Mấy nam diễn viên này, nữ diễn viên đó, chú không yên tâm được, lỡ đâu có chuyện gì xảy ra, chú cũng chẳng biết nói thế nào với mẹ cháu. Chú đã sắp xếp cho cháu ở bên nhóm chỉ đạo kỹ thuật rồi."

Hoàng Chí Long uống một ngụm nước khoáng, bảo: "Bộ phim này của bọn chú, cháu cũng biết đấy, có hợp tác với chuyên ngành công – kiểm – pháp nữa, bọn chú làm rất nghiêm ngặt, nhất định phải có người bên họ tới chỉ đạo."

"Dạ."

"Bên đó đều là một vài người với tổ cảnh sát mà đoàn phim bọn chú mời tới, rồi luật sư gì đó nữa... Ầy, bên đó nhất định không xinh xắn như diễn viên, cháu ở chung với bọn họ, chú cũng an tâm, không lo khó nói chuyện với Lữ tổng rồi."

Hạ Dư: "..."

Sắp xếp nửa ngày vẫn chỉ lo cậu sẽ ngủ bậy ngủ bạ với mấy cô nàng xinh đẹp.

Hạ Dư cũng lười lắm lời với Hoàng tổng, đến nơi, hai người cùng vào thang máy, khách sáo tiễn tới tầng Hoàng tổng ở, sau đó mới tìm phòng mình theo thẻ phòng mà trợ lí Trương đưa cho cậu.

Tầng bảy.

Cửa thang máy kêu "Đinh" mở ra.

Hạ Dư bước lên tấm thảm cứng ra ngoài.

Giờ đã khá muộn, hành lang rất yên tĩnh, đây vốn là một đêm bình yên, nếu không phải cậu gặp một người trên lối đi.

—— Tạ Thanh Trình.

Đầu Hạ Dư nổ uỳnh một tiếng, cậu chẳng nghĩ nổi, Tạ Thanh Trình không màng làm bác sĩ tư nhân, không buồn trả lời WeChat, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, giờ khắc này vậy mà đang đứng bên cửa sổ mở rộng ở lối đi, lặng lẽ hút một điếu thuốc!

Hai người chợt chẳng ngờ tới đã đối diện với nhau, cũng không đoán được sẽ gặp đối phương ở nơi này, đều vô cùng hoảng hốt.

Thuốc lá cháy tới ngón tay, Tạ Thanh Trình chợt bị bỏng nhẹ, anh sực tỉnh, vẻ mặt từ ngạc nhiên hóa lạnh băng, cứ thế eo lưng thẳng tắp đứng bên cửa sổ mở rộng nhìn Hạ Dư, môi mím chặt, chẳng nói lời nào.

Hai người căng thẳng hồi lâu, cuối cùng Hạ Dư mở miệng trước.

"Anh... Sao anh lại ở đây."

Tạ Thanh Trình nhả khói thuốc, ánh mắt lạnh băng, nhìn Hạ Dư chằm chằm chẳng nói tiếng nào một lát, xoay người muốn quay về.

Như trị liệu thôi miên không có tác dụng, Hạ Dư trong khoảnh khắc thấy anh lại sục sôi tâm huyết, nóng vô nhường, nóng tới mức vành mắt cậu thoáng cái đã đỏ lên, cậu vươn tay, giữ chặt lấy anh lại: "Tạ Thanh Trình, anh——"

Đúng lúc này, cửa phòng gần bọn họ nhất mở ra, Trần Mạn ra ngoài, cầm điện thoại Tạ Thanh Trình: "Anh ơi, Tạ Tuyết tìm anh này. Lát nữa anh gọi lại cho cô ấy nhé."

Hạ Dư cảm thấy dòng máu vừa sôi sục của mình, lập tức nguội lạnh.

Lạnh tới hóa băng.

Cậu nheo mắt lại. Hốc mắt vẫn còn đỏ, lại từ ngọn lửa nóng bỏng, hóa thành rỉ sắt lạnh lẽo.

Nhiều ngày tới thế, cha mẹ cậu muốn cậu nhận một vị bác sĩ mới.

Mà bác sĩ mới của cậu, muốn cậu quên người cũ đi.

Ngay cả Tạ Thanh Trình cũng dùng sự trầm mặc nói cho cậu biết, kết cục tốt đẹp nhất giữa bọn họ chính là một đao cắt đứt.

Như cả thế giới bất chợt nói với cậu, cậu thả Tạ Thanh Trình đi đi, để anh thoát khỏi thế giới của cậu, như thế với cậu hay với anh, đều tốt cả.

Tất cả mọi người đều thúc giục cậu từ bỏ, chỉ có mỗi cậu cứ đứng yên đau khổ cố gắng, cho dù thôi miên đã mờ nhạt vậy rồi, cũng không thể xóa sạch bóng dáng của Tạ Thanh Trình. Hạ Dư chẳng biết sao lại thế.

Cậu rõ ràng hận anh.

Rõ ràng cậu oán trách anh vứt bỏ bản thân mình lại lừa gạt bản thân mình.

Nhưng cậu vẫn cứ khăng khăng, không thể quên nổi.

Mãi cho tới giờ khắc này, cậu trông thấy Tạ Thanh Trình vậy mà lại ở chung phòng với Trần Mạn, cậu chợt cảm thấy sự cố gắng của mình nực cười như thế, sứt sẹo tới vậy.

Hạ Dư bị tổn thương tới mức tưởng như không thở nổi, trị liệu của Anthony mất hết tác dụng trong nháy mắt. Cậu hỏi Tạ Thanh Trình rất chậm rất chậm: "... Anh ta đưa anh tới à?"

"..."

"Mấy ngày nay anh đều ở với anh ta?"

Tạ Thanh Trình quay mặt đi, nhìn khung cảnh thành phố bên ngoài, phủi phủi khói bụi, chẳng nói lời nào.

Ngực Hạ Dư bỗng bùng một ngọn tà hỏa bị kìm nén kia, trong mắt lóe ánh lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình cao ráo đứng thẳng người bên cửa sổ:

"Tôi đang hỏi anh đấy trả lời đi! Mấy ngày nay anh đều ở chung với anh ta à?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường 《Rốt cuộc có nên ôm nhóc quỷ một cái không》

Giả thiết 1:

Hạ cục cưng: Tạ Thanh Trình, phải ôm một cái cơ.

Tạ Thanh Trình: Không ôm. Tự đứng dậy đi.

Hạ cục cưng: Hu hu hu hu hu...

Tạ Thanh Trình: Đứng dậy.

Hạ cục cưng: (Thất tha thất thểu đứng dậy.)

Giả thiết 2:

Hạ cục cưng: Muốn ôm một cái, ai tới ôm một cái nào?

Anthony: Tôi có thể bế cậu dậy. Cẩn thận coi chừng bị ngã bây giờ.

Hạ cục cưng: (Được bế dậy, vẫn chẳng học được cách đi.)

Kết luận:

Tạ Thanh Trình: Tôi muốn cậu ta tự lập. Tới một ngày không cần người khác bầu bạn bên cạnh nữa.

Anthony: Tôi muốn cậu ấy không thể rời khỏi tôi. Phải có tôi bầu bạn.

Nhưng kết quả——

Hạ Dư: Tôi không thể không có Tạ Thanh Trình được. Tạ Thanh Trình, ôm một cái đi.

Tạ Thanh Trình:? Đây đâu phải hiệu quả trị liệu của tôi.

Anthony:? Đây cũng không phải hiệu quả trị liệu của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.