Sổ Bệnh Án

Chương 69: Chương 69: Tôi hẹn anh ấy đi xem phim




Edit: Min

Beta: Chu

"Mày ngu hả! Mày nhìn nửa mặt dưới của vị sĩ quan kia đã nói hết cho mày rồi đấy, đường nét giống hệt Vệ Đông Hằng còn gì... Nhất định là người nhà họ Vệ rồi..."

"Nghe đâu trước đó Vệ Đông Hằng cãi nhau với người nhà ở kí túc xá, hình như còn chẳng tới trường suốt cuối học kì một năm tư, cha cậu ta bắt cậu ta tới Tây Bắc đấy."

"Tới Tây Bắc làm gì thế?"

"Ai biết... Nhưng mà bản thân cha cậu ta không phải trưởng chiến khu Tây Bắc à? Chắc cảm thấy con trai hư hỏng quá, bắt tới đó dạy dỗ lại cậu ta á."

"... Tính tình Vệ Đông Hằng lưu manh, sao cậu ta đồng ý được..."

Mấy người đó thì thầm đi Jeep Wrangler quân dụng.

"... Anh hai."

"Ồ, tới rồi hả." Sĩ quan quay đầu lại, mỉm cười nói.

Đứng trước mặt hắn là Vệ Đông Hằng biểu cảm lạnh lùng.

"Thời gian tập hợp anh gửi em là ba giờ đúng, em đúng giờ lắm, bốn giờ mười lăm đã ra rồi. Em mà ở trong quân đội bọn anh, anh phải quẳng em lên trên núi cho em chạy huấn luyện dã ngoại đấy, chạy bộ 15km, nể mặt em là em trai anh, miễn cưỡng giảm phạt cho, 10km là được."

Tâm trạng Vệ Đông Hằng hình như rất tệ, cậu ta nói: "Anh đừng có lấy mấy cái quy tắc đấy của anh để quản em."

"Ấy da tiểu tổ tông à, anh nào có dám quản em, anh sao mà đủ tư cách chứ." Anh hai cười tới mức run cả người, "Thế, quay về thì cha anh tự quản em ha, em có được phúc vậy phải biết hưởng nhé."

"Anh cũng đừng có nhắc tới ông già đó với em."

"Đi thôi, không nhắc nữa không nhắc nữa." Anh hai vẫn còn rất vui vẻ, chắc nhập ngũ lâu rồi, lúc được ra ngoài hóng gió phấn khởi tới lạ, hơn nữa còn được tới trường nghệ thuật gái đẹp như mây này, hắn cũng không nhịn được mà có chút nhiều lời, "Ê, anh hỏi em này."

"Cái gì nữa!" Vệ Đông Hằng rất khó chịu với hành động tự dưng bám lấy dính chặt này của anh cậu ta, giữ đầu anh cậu đẩy người ra.

Anh hai chớp chớp mắt: "Em gái xinh đẹp mà em hẹn hò đâu rồi?"

"..."

"Khi nãy em tới muộn như thế, là đi nói lời tạm biệt với người ta chứ gì? Sao không đưa luôn tới đây cho anh trai xem thử, xa cách dữ thế."

"Xem cái mẹ anh ấy! Anh mà xứng được xem à?"

Vệ Đông Hằng lớn tiếng thô lỗ, đập luôn cặp sách lên mặt anh hai cậu ta.

Anh hai cuối cùng không làm bộ nổi nữa, bật cười ha hả không ngừng: "Má nó chứ lão tam à, em cũng có hôm nay nữa hả, chắc em khóc luôn rồi? Anh nhìn ánh mắt kia của em là biết ngay em khóc nhá, ầy nói thật này, hay là em cứ gọi ẻm tới đây đi, anh mời em ấy ăn một bữa cơm rồi chúng ta hẵng đi, nếu không chuyến đi này của em mất tận nửa năm thì lại..."

"Em cũng có phải đi làm lính đâu! Em mẹ nó đi làm sai vặt cho Vệ tư lệnh nhé! Em còn không được quay về nữa chắc?"

Anh hai chậc một tiếng: "Mơ đi cưng."

"Anh cút đi!"

"Thật sự không đưa em gái xinh đẹp tới gặp hả?"

"Cút đi!"

Cùng lúc đó, trong phòng học truyền thông không người của Hỗ đại, Tạ Tuyết lau nước mắt, bình ổn lại cảm xúc, một mình đi từ trong ra, khóa cửa phòng học lại.

Tòa nhà này không sắp xếp phòng thi cử, trống trơn, chẳng có cái gì là vui cả.

Tâm trạng cô rối bời, ngẩn ngơ đứng hồi lâu nơi hành lang, trông thấy cậu trai tóc bước lên xe Jeep Wrangler quân dụng, xe nổ máy nghênh ngang bỏ đi, nhanh chóng biến mất cuối bóng rừng, không trông thấy nữa.

Nước mắt cô lại không nhịn được rơi xuống, nhưng cô nâng tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn mới đeo nơi ngón tay mình, lại cố bình ổn lại cảm xúc của bản thân.

Không sao hết... Chẳng qua chỉ là nửa năm thôi mà...

Cô ngẩn ra một hồi, sau đó lững thững xuống tầng một mình như mất hồn, lại chẳng ngờ rằng nơi bãi cỏ thoáng mát ngoài tòa nhà giảng đường, gặp được hai người hoàn toàn không thể ngờ tới.

Vì quá đau lòng, ban đầu Tạ Tuyết còn chưa bình tĩnh.

Nhưng sau vài giây cô chợt nhận ra gì đó không đúng——

Hai người kia là Hạ Dư và... Anh cô?

Sự kết hợp này quá kì quái, hoàn toàn kéo thẳng Tạ Tuyết ra khỏi nỗi buồn tình yêu, cô dụi dụi mắt, xác nhận mình không hề nhìn nhầm—— Nhưng trước đó không phải hai người họ còn cãi nhau à?

Sao giờ lại lẻ loi đi ra khỏi phòng học trống vậy? Còn lằng nha lằng nhằng cái gì nữa?

"Cậu tránh ra."

"Tôi đưa anh về."

"Biến."

"Tôi——"

"Rốt cuộc cậu có đi hay không."

Tạ Thanh Trình vẫn lạnh mặt nói chuyện, chẳng có biểu cảm gì, ở nơi ngã rẽ, Tạ Thanh Trình đẩy mạnh Hạ Dư ra. Vẻ mặt anh rất lạnh lẽo, ánh mắt rất sắc bén, giọng điệu lại chẳng cho chút phản đối, hoàn toàn không có cách nào để thương lượng cả.

Hạ Dư bị anh đẩy mạnh ra, trên mặt cuối cùng cũng hiện chút vẻ sắc lạnh.

Cậu cứ đứng tại chỗ nhìn theo, mà Tạ Thanh Trình cũng chẳng buồn quay đầu lại đã rời đi.

"..."

Hạ Dư nhìn bóng dáng Tạ Thanh Trình biến mất nơi cuối cầu thang xuống tầng, lúc quay đầu lại, vừa hay trông thấy Tạ Tuyết còn chưa kịp trốn.

Trong nháy mắt ấy, vẻ mặt Hạ Dư trở nên rất lạ, như làm chuyện gì trái với lương tâm lại bị bắt gặp.

"Sao chị lại ở đây?"

Đánh phủ đầu trước khó có thể nhường, đây là lần đầu tiên chạm mặt riêng lẻ từ lúc hai người cãi nhau. Những lúc khác tuy là có gặp, nhưng đều là gặp trên lớp thôi.

Tâm trạng Tạ Tuyết đang tệ, vừa hay gặp được súc sinh để trút giận đưa tới tận cửa thế này. Cô lạnh lùng nói: "Lời này tôi nên hỏi cậu mới đúng chứ, sao cậu không đi thi mà lại ở đây? Cậu vừa mới làm gì với anh tôi đấy?"

"... Bọn tôi chẳng làm gì cả."

"Cậu nói dối!" Tạ Tuyết nổi giận, "Anh ấy chẳng thể nào vô duyên vô cớ tới cái chỗ không người này với cậu được, có phải cậu lại ức hiếp anh ấy không?"

"Tôi ức hiếp anh ấy." Hạ Dư thở dài, "Chị gái à, tôi có thể ức hiếp anh ấy hả? Nếu khi nãy chị trông thấy, thì phải nhìn được thái độ anh ấy thế nào chứ, tôi mới này người bị gọi tới đuổi đi này."

Tạ Tuyết do dự.

Cảnh khi nãy tuy có lạ lạ, nhưng nghe đối thoại giữa hai người, đúng là anh cô thái độ tệ hơn thật. Mà so với lần cô nghe lén từ xa ở bãi đỗ xe trước đó, Hạ Dư đúng là mềm mỏng hơn không ít, lần ở bãi đỗ xe đó Hạ Dư làm người ta tổn thương, sỉ nhục Tạ Thanh Trình, lần này lại là Tạ Thanh Trình quát mắng Hạ Dư thì nghe, ngay cả một câu cãi cọ đáp trả cũng chẳng có.

Tinh thần căng thẳng của Tạ Tuyết dịu lại một chút: "Thế, thế cũng đúng."

Cô lại lườm Hạ Dư một cái: "Tôi đoán là cậu cũng chẳng dám—— Sao cậu không đi thi?"

"Đơn giản thôi, tôi nộp bài trước rồi."

"..."

"Cô giáo à, tới nộp bài thi trước thôi mà cô cũng cảm thấy có vấn đề à?"

"Cậu nộp bài thi trước để đi gặp anh tôi?" Tạ Tuyết như chú mèo con ngửi được chút mùi tanh, cảnh giác nhìn Hạ Dư chằm chằm.

"Tôi viết sắp xong thì trông thấy anh ấy đi qua bên ngoài."

"Nên là cậu không cãi nhau với anh ấy?"

"... Ừ."

"Vậy cũng khá hợp lí." Tạ Tuyết lầm bầm, "Lúc đó cậu đúng là chẳng ra gì, anh ấy xảy ra chuyện như vậy, cậu còn mắng anh ấy đám người ngoài nữa..."

Hạ Dư nhàn nhạt nói: "Về chuyện đó, tôi không cảm thấy tôi làm sai."

Tâm tình Tạ Tuyết vừa dịu đi lại chợt bùng lên: "Cậu nói gì?"

"Video ở tháp truyền thông chị cũng thấy đấy, anh ấy dứt khoát nói ra mấy lời đó, sự thật bày ra ngay trước mắt, anh ấy là một vị bác sĩ, bị chỉ trích cũng có gì đáng trách."

"Hạ Dư! Hóa ra cậu chẳng thay đổi gì cả!" Tạ Tuyết nổi giận đùng đùng, "Cậu chỉ ra vẻ lịch sự rồi nói mấy câu súc sinh thôi! Cậu ở chung với anh ấy nhiều năm vậy rồi, cậu còn không biết anh ấy là người thế nào nữa à? Cậu với anh ấy... Chút tin tưởng lẫn thấu hiểu vậy thôi mà cậu cũng không dành cho anh ấy được sao?"

"Sao mà tôi không tin tưởng anh ấy được." Hạ Dư đáp, "Tôi đã từng, vô cùng vô cùng tin tưởng anh ấy."

Còn câu sau nữa, Hạ Dư không nói với Tạ Tuyết——

Tôi không như mấy người, mấy người là người bình thường, rất nhiều chuyện mấy người chưa từng trải qua, không biết trong nơi đó có bao nhiêu thống khổ.

Nên mấy lời nói ấy của Tạ Thanh Trình, mấy người nghe thấy, chắc cũng chẳng là gì cả.

Nhưng với tôi thì lại chói tai cắt tim.

Huống chi còn có bản sao trò chuyện, hợp đồng lừa dối... Chuyện này mấy người cũng không biết, đương nhiên có thể lựa chọn tin tưởng anh ấy chẳng chút khúc mắc gì.

Tôi không làm được.

"Nhưng sự thật chính là sự thật."

"Vậy cậu nhìn thấy, cậu nghe thấy, thì nhất định sẽ là sự thật à?" Tạ Tuyết gào lên, "Sự thật thì chỉ có một mình anh tôi mới biết đã xảy ra chuyện gì thôi! Vậy đó! Khi xưa anh ấy tự từ chức, anh ấy rời khỏi bệnh viện sau khi Tần Từ Nham qua đời không lâu, nhưng cậu tưởng rời đi rồi thì tâm trạng anh ấy tốt lắm hả?"

"Khi đó anh ấy từ chức ở bệnh viện rồi quay về, chị dâu tôi hỏi sau này anh ấy định làm thế nào, cậu chỉ cần trông thấy ánh mắt anh ấy ngay lúc đó—— Hạ Dư, cậu chỉ cần nhìn thấy ánh mắt anh ấy ngay lúc đó, cậu sẽ không thể nói anh ấy được giải thoát nữa!"

"Lời anh ấy nói không phải là thật, không phải vì anh ấy sợ mới trốn về nhà." Giọng Tạ Tuyết lạc đi, trong đó ngập tràn ấm ức lẫn cố gắng.

"Ánh mắt anh ấy không nói dối, khi đó trong mắt anh ấy chỉ có thống khổ, không có sợ hãi..."

Cô nói xong cậu cuối, đã muốn bật khóc nức nở.

Có lẽ cô muốn nói với tất cả mọi người những câu này, nhưng cô chẳng biết có bao nhiêu người tin tưởng cô. Giờ gặp Hạ Dư, những cảm xúc bi thương lắng đọng lâu như thế chợt tràn bờ.

Cô cúi đầu, tay cố lau sạch nước mắt, lau nước mắt khi nãy cô vừa rơi vì Vệ Đông Hằng, giờ lại khóc vì Tạ Thanh Trình, cô nức nở òa khóc nói: "Tôi... Anh tôi anh ấy, anh ấy không phải kẻ chạy trốn mà...!!"

Anh tôi anh ấy không phải kẻ chạy trốn.

Lúc cô gái nhỏ nói những lời này, đã nghẹn không thành tiếng.

——

Không phải kẻ chạy trốn?

......

Thế vì sao anh ấy phải rời đi?

Thời gian nghỉ, Hạ Dư ở mãi trong nhà mình rất nhiều ngày, mỗi lúc rảnh rỗi, trong tai cậu lại quanh quẩn lời bộc bạch nức nở của Tạ Tuyết.

Cậu lại rơi vào dòng suy nghĩ về vấn đề đã dày vò cậu suốt bao lâu.

Lời của Tạ Tuyết, chắc chắn đã làm cậu hơi dao động.

Tuy mỗi lần nhớ tới tin nhắn mà cậu trông thấy trước đó, với Hạ Dư mà nói đều là một kiểu tra tấn khắc vào xương cốt.

Nhưng chỉ cần một tia sáng mỏng manh, cậu lại chạy tới như thiêu thân lao vào lửa.

Muốn chạm vào chân tướng, cho dù có biến thành tro tàn.

Hạ Dư dấn vào sự tra tấn bản thân, mỗi lần suy nghĩ, tin nhắn này, chứng cứ đó, tất cả đều hướng về sự yếu đuối và trốn chạy của Tạ Thanh Trình, còn có ẩn tình gì được nữa?

Tạ Tuyết nói: "Nếu cậu thấy ánh mắt anh ấy ngay lúc đó, cậu sẽ không thể nói anh ấy được giải thoát nữa!"

Chuyện ấy hoàn toàn trái ngược với tất cả chứng cứ trước mắt Hạ Dư. Cậu trông thấy, sau khi Tạ Thanh Trình rời khỏi bệnh viện, hẳn là anh rất vui mừng, hẳn là thấy sung sướng, hẳn là thấy may mắn vì mình sống sót sau tai nạn, từ nay về sau có thể an cư lạc nghiệp rồi.

Nhưng Tạ Tuyết nói, ánh mắt anh ngay lúc đó rất thống khổ.

... Chắc không phải do Tạ Tuyết nhìn nhầm đó chứ?

Có phải Tạ Tuyết với cậu khi xưa, do quá kính nể Tạ Thanh Trình, tin cậy quá mức, nên cậu mới bị dáng vẻ Tạ Thanh Trình lừa gạt?

Hạ Dư không biết.

Nhưng lời cô nói quả thực là tảng đá nặng trịch trong lòng cậu, khiến nội tâm vốn đã chết lặng của cậu lại nổi gợn sóng.

Hạ Dư bỗng rất khát khao muốn biết tình hình chân thật nhất của Tạ Thanh Trình khi đó—— Tình hình bày hết ra ngoài.

Nhưng hiện tại Tạ Thanh Trình tuyệt đối không thể nói về chuyện này với cậu được.

Cậu chỉ có thể tự trằn trọc nghĩ về cuộc đối thoại ấy, cậu nghĩ—— Tạ Thanh Trình... Có phải che giấu chuyện gì hay không.

Nếu có, chuyện Tạ Thanh Trình giấu diếm là tốt? Hay là không tốt?

Trong trái tim làm từ máu thịt của người đàn ông ấy, tới cùng còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật chưa gặp ánh mặt trời nữa...

"Hạ Dư."

Đang suy nghĩ miên man, giọng một người phụ nữ vang lên ngoài cửa phòng ngủ.

Hạ Dư hơi giật mình, mới nhận ra đó là mẹ của bản thân.

Lữ tổng bận tối mắt tối mũi, gần đây lại thường ở căn nhà cũ nơi Hỗ Châu. Ban đầu bà nói phải ở cạnh mình nhiều hơn, Hạ Dư cũng không từ chối, coi như bà thuận miệng nói ra thôi, nào ngờ lần này đúng là bà không rời đi thật, chẳng những không đi, Lữ tổng còn tự mình rửa tay nấu cơm, thường xuyên muốn tâm sự với con cả.

Hạ Dư vô cùng không thoải mái.

Nhưng cậu vẫn mở cửa ra, rủ mi xuống nhìn vị phu nhân thân hình mập mạp kia: "Mẹ, sao vậy ạ?"

"Mẹ à... Còn không phải thấy con cứ tự nhốt mình trong phòng suốt, nên mẹ có chút lo lắng ư." Lữ Chi Thư nghiêng mặt đi, muốn vượt qua Hạ Dư nhìn vào trong căn phòng đóng rèm kín mít ấy.

Hạ Dư mặt không đổi sắc đứng nghiêng người qua, chặn cửa lại.

"Con vẫn như vậy suốt mà, mẹ không cần lo đâu."

"Mẹ cũng chỉ quan tâm con thôi... Tối nay mẹ đặt lịch hẹn khách sạn gia đình đấy, thịt kho tàu ở khách sạn gia đình đó là ngon nhất, có đôi lúc ấy à, rau cỏ vô cùng bình thường thôi, lại càng khó để nấu ngon, mà đã nấu ngon rồi ấy, thì đó là sự tuyệt vời hiếm có. Con có muốn——"

"Tối nay con có chút chuyện, phải ra ngoài."

Nụ cười Lữ Chi Thư hơi cứng lại, nhưng chút dấu vết của nụ cười thiếu chút nữa thì biến mất này, nhanh chóng được tính tình giả dối của bà dính lên gương mặt to mập lần nữa. Má bà cũng run run lên, trong sự dối trá lộ ra chút đáng thương.

"Hạ Dư, mẹ đã về lâu như thế rồi, con cũng không tâm sự với mẹ được mấy lần..."

"... Lần sau đi ạ." Hạ Dư nói, "Nhất định là lần sau luôn."

Cậu không thích kiểu dịu dàng giả dối quá mức như này, tựa như người ăn chay tự dưng nuốt phải một miếng thịt béo ngấy, nghẹn lại trong cổ không đau không ngứa, nhưng ngấy tới phát kinh.

Cậu trong ánh nhìn phức tạp của Lữ Chi Thư, khoác thêm áo, rời nhà.

Hạ Dư tự khởi động xe, đi khắp nơi không mục đích, nhưng chắc vì cứ nghĩ mãi tới chuyện của Tạ Thanh Trình, nên lúc hoàn hồn lại, cậu nhận ra mình đã chạy tới gần hẻm Mạch Vũ.

Đến cũng đã đến đây rồi, Hạ Dư dứt khoát dừng xe lại bên lề, lúc này, cậu chợt thấy hai người một trước một sau đi ra từ quán cơm nhỏ gần đó, bước trên tuyết đọng đi sột sột soạt soạt.

Là Tạ Tuyết và Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư vốn định xuống xe tới nhà Tạ Thanh Trình, nghĩ tới Tạ Tuyết còn ở, vẫn còn nhiều thứ bất tiện, nên cầm lấy điện thoại từ trên giá đỡ của ô tô, ngẫm nghĩ, gửi cho Tạ Thanh Trình một tin nhắn.

Cậu không biết nên gửi gì, mắt thoáng liếc qua poster quảng cáo phim vào năm mới ở đầu phố, vì thế rủ mi gõ chữ, hỏi Tạ Thanh Trình có đi xem phim không.

Tạ Thanh Trình không trả lời cậu.

Hạ Dư lại gửi: "Xe tôi đỗ ngay bên phố đối diện nhà anh."

Tạ Thanh Trình trả lời: "Tôi không ở nhà."

"Thế người mới ăn lẩu xào cay với Tạ Tuyết là ai thế?"

"..."

Hạ Dư gõ dòng này xong, còn bổ sung thêm một câu: "Anh không muốn gặp tôi, tôi cứ tới đây tìm anh đấy. Giải thích với Tạ Tuyết thế nào thì anh tự tìm cách đi."

Cậu biết chiêu này dù cũ rồi, tuy là cố tình gây sự, nhưng rất hiệu quả lúc đối phó với Tạ Thanh Trình.

Suy nghĩ Tạ Thanh Trình rất sáng suốt, nên giữa việc "Xem phim" và "Khiến Tạ Tuyết nghi ngờ", anh nhất định sẽ chọn vế trước.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Tạ Thanh Trình đi ra, cho dù sắc mặt rất khó nhìn, anh vẫn ngồi lên xe Hạ Dư, đóng sầm cửa xe lại, khiến cửa chiếc siêu xe đang yên đang lành, tự dưng thành có chút giống taxi đón khách.

Hạ Dư cũng chẳng nổi giận, cười cười: "Khách quý này anh muốn đi đâu?"

Tạ Thanh Trình không hề muốn nói đùa với cậu, lạnh nhạt đáp: "Không phải cậu muốn đi xem phim với tôi à?"

"Muốn tới rạp chiếu phim nào?"

"Đều mẹ nó tùy cậu hết."

Cùng lúc đó, tại một hòn đảo nhỏ trong vùng biển quốc tế.

Nghi phạm Tưởng Lệ Bình đang lẩn trốn thảnh thơi phơi nắng biển, đi tới biệt thự trên đảo.

Lúc tới cổng vào, ả gặp một người phụ nữ mặt mày nhăn nheo, người phụ nữ ấy ngồi trên xe lăn, nhìn qua tình trạng tinh thần rất tệ, đang hấp hối, tựa như một đóa hoa sắp héo, chẳng chút sức sống.

Nghe tiếng ả tới, người phụ nữ khẽ hé mắt, gần như khao khát, nhìn dung nhan xinh đẹp trẻ trung của ả một lát.

Dì ta chuyển ánh mắt về đường biển xa xăm: "... Haiz, tôi không còn thời gian nữa rồi."

Tưởng Lệ Bình dừng bước chân, rất kính cẩn hành lễ với dì ta, lại dịu dàng khuyên nhủ: "Anthony còn ở ngoài kia, anh ta đi làm theo giao phó của Đoàn tổng, tìm kiếm bản sao số liệu "Sơ Hoàng*" cho dì rồi, nhất định có thể tìm thấy."

(*Sơ Hoàng: vị vua đầu tiên)

"Không kịp nữa." Người phụ nữ nói, giọng như dàn âm hưởng cũ kỹ buồn man mác vọng lại.

"Sơ Hoàng... Dù sao cũng chỉ là lời đồn mà thôi, nó là hệ thống mô phỏng toàn diện của người dùng RN-13, là một nhóm số liệu, giờ có mang về nghiên cứu lại, cũng chẳng kịp nữa, không thể nào khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của tôi được."

Tưởng Lệ Bình: "... Không phải vậy đâu, còn hi vọng mà... Đoàn tổng đang nghĩ cách, dì đừng đau lòng."

Người phụ nữ cười nhạo một tiếng: "Đau lòng? Không. Nào có cách để cản tôi chết, nhưng kỹ thuật để khiến tôi sống, cho dù không có số liệu sơ hoàng, chúng ta vẫn làm được thôi..."

"Nhưng mà." Dì ta dừng một chút, u ám nhìn ả một cái, vẻ mặt sầu muộn, "Tôi không muốn dùng cách ấy để sống. Cô hiểu chứ? Tôi ghét đàn ông."

Tưởng Lệ Bình: "..."

"Nói với cô chuyện này làm gì chứ." Người phụ nữ già yên lặng nhìn ả chằm chằm mấy giây, chuyển tầm mắt, "Chẳng qua cô chỉ là một con chó la liếm lão già Hoàng Chí Long thôi. Cũng chẳng biết lão ta tốt ở đâu, mê hoặc cô tới như thế."

Tưởng Lệ Bình miễn cưỡng nở nụ cười.

"Đúng rồi, bộ phim mới của Hoàng Chí Long nhà cô, sắp quay rồi nhỉ?"

"Dạ."

"Thế cô tính sao?"

"Tôi sẽ nghĩ cách về nước, quay về phòng an toàn của công ty trốn trước đã. Công ty có mấy chuyện chỉ mỗi tôi là đáng tin nhất để làm, Hoàng tổng cần tôi."

Người phụ nữ già hừ một tiếng: "Ra cô lại là người có tình nghĩa."

Tưởng Lệ Bình không đáp.

Người phụ nữ già tiếp tục ngắm biển: "Còn mấy tuần nữa... Không tìm thấy số liệu Sơ Hoàng, thì phải tiến hành phẫu thuật. Thi thể thằng nhóc kia vẫn còn mới, ngâm thêm nữa, e là dùng không tốt."

"..."

"Nếu cô quay về, tới Hỗ Châu tìm thợ thủ công già làm giày da giúp tôi, làm một đôi cao gót màu đỏ theo cỡ chân thằng nhóc kia hộ tôi nhé." Người phụ nữ già nói, "Phải giống như phim Hồng Kông cũ ấy, kiểu mà cô hay đi. Thời đại ấy của bọn tôi, thịnh hành phong cách như thế..."

Tưởng Lệ Bình rủ mắt: "Vâng. Phu nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.