Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 9: Chương 9: GÁI ĐIÊN




Tôi vào nhà, vứt chùm chìa khóa có cái móc hình con cá to đùng - khóa nhà và khóa văn phòng - lên sàn cạnh cửa phòng khách, rồi đứng lại, quay lại, cầm chúng lên, nhét vào ổ và khóa cửa.

Rồi tôi làm cái việc tôi biết mình không nên làm: kim tra hộp thư thoại. Nó trả lời tôi bằng một ngọn đèn đỏ đứng yên, câm lặng. Tôi biết nó sẽ không nháy đâu mà. Tất cả những người có số điện thoại nhà của tôi ban ngày đều sẽ gọi đến chỗ làm, nghĩa là cái đèn sẽ không nháy, nhưng ngực tôi vẫn trĩu xuống. Cả cơ thể tôi buông thả vào một nỗi thất vọng khốn khổ. Hắn sẽ không gọi. Giờ không, mãi mãi cũng không.

Tôi bước vào phòng ngủ, thay quần áo để chuẩn bị cho nghi lễ tối thứ Sáu. Tối thứ Sáu là để trùm chăn nằm giường, ăn vặt và coi TV. Chỉ có điều tối thứ Sáu tuần trước không hề diễn ra như thế, phải không nào? Và vì thế, thứ Sáu tuần này sẽ thật dài. Đêm Dài của Amber Salp

Tôi cởi cái áo cổ thuyền màu tím qua đầu. Đây là lý do vì sao mình độc thân, tôi tự nhủ lúc cởi khóa áo lót đen và vứt nó vào đống đồ giặt.

Lý do thực sự. Không phải cái lý do tôi đưa ra khi những cô gái khác than vãn về việc tất cả đàn ông tốt trên đời đều đã có bạn gái, đã kết hôn, bị gay hoặc toàn là những thằng đểu. Lý do tôi còn độc thân và chay tịnh, cái lý do khiến tôi không chắc mình có muốn hẹn hò với Greg, hay bất kỳ ai không, đó là: mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ, tôi trở nên hoàn toàn mất trí.

Trong khi những phụ nữ khác hứng khởi, vui cười và tràn trề hy vọng vào tương lai thì tôi lại trở thành một đứa tâm thần đi qua đi lại lúc nào cũng chỉ chực chui vào đầu bạn trai của mình. Cứ mỗi khi một người đàn ông bước vào đời tôi là tôi mất hết cảm giác về hiện thực. Tôi thật sự bước trên bờ vực hun hút của sự mất trí, chỉ thiếu một sợi tóc nữa là lao đầu vào đó mà thôi.

Trong vài tuần đầu với một người mới, tôi bắt đầu bị ám ảnh về tất cả những thứ liên quan đến anh ta. Cứ hai phút một lại chực gọi điện, “em gọi để chào anh thôi”; nếu anh ta mà làm nghề môi giới chứng khoán thì tôi bắt đầu đọc các bản tin tài chính mặc dù đến bảng sao kê ngân hàng của chính mình còn hiếm khi đọc. Thậm chí tôi sẽ cố tìm hiểu tất cả mọi thứ có thể về anh ta trên mạng.

Chưa dừng ở đó. Ồ không, không, không. Nếu anh ta sống ở Lady Wood, tức là phía đầu kia thành phố với nơi tôi sống, tôi sẽ lôi bản đồ ra, tìm những đường ngắn nhất, xem thử quanh anh ta sống là những phố nào, tìm hiểu giá nhà; tôi sẽ nhìn thấy các dấu hiệu cho thấy số phận đã định đoạt cho tôi và anh ta ở bên nhau trong tất cả mọi thứ dù nhỏ nhất. “Oa, trên vé xe của mình ghi giờ là 18:00, mà mình gặp ảnh vào ngày 1 tháng Tám, vậy là mình sẽ sống với ảnh mãi mãi rồi!” Đấy là ngoài những lúc tôi tự hỏi anh ta đang ở đâu, anh ta đang làm gì, anh ta đang nghĩ gì... Tôi biết tôi lại đang như thế, tôi cố dặn mình đừng như thế, cố nhắc mình rằng phụ nữ đã phải chết để giành quyền đi bầu mà tôi lại cư xử thảm hại như này, nhưng không sao đừng được.

Nhiều lúc tôi muốn phát ốm vì hết sức phân vân không biết mình đang ở đâu. Tự hỏi liệu có phải mình đã bị đánh đổi bằng một người nào khác rồi không. Không phải vì chuyện bị đánh đổi, mà là không biết mình đã bị đánh đổi hay chưa. Không biết rằng trong khi mải mê làm những việc thường ngày, anh ta có đang nằm cạnh một người đàn bà khác và lên kế hoạch cho tương lai chung sống với cô ta hay không. Nghe thì hơi quái vậy, nhưng tôi thà được biết mình bị phản bội còn hơn là không biết gì. Có lẽ vì nỗi sợ lớn nhất của tôi là bị phản bội, khi có ai đó làm cho tôi tin rồi phản bội tôi.

Tôi đã sống sót sau những cuộc tình, và mặc dù đã già và khôn hơn, tôi vẫn không muốn gặp lại những cảm xúc đó.

Nói chung là tôi cảm thấy như thế.

Khi đã ba ngày trôi qua mà không có lấy một dòng tin nhắn từ Greg, tôi cứ ngấp nghé ba phút lại buồn nôn. Nhất là sau cuộc gọi của Mimi Điên. Mày thực sự trông chờ điều gì tốt đẹp ở hắn ư? Tôi tự hỏi lòng mình. Mày thực trông chờ hắn sẽ nhắn tin, e-mail tái khẳng định rằng hắn thực sự muốn ở cạnh mày ư?

Và điều làm tôi bực mình nhất là: có, tôi có trông chờ. Tôi nghi rằng tôi khác cơ. Hắn đã tỏ ra chân thành làm sao chứ, hôm thứ Ba ấy. Vô cùng thuyết phục... Tôi nói đúng giọng những người phụ nữ đứng nhìn một tên sở khanh quất vó về phía hoàng hôn, mang theo toàn bộ gia tài dành dụm, người bạn thân nhất và danh dự của cô ta.

Tôi lôi chăn ra phòng khách, thả phịch nó xuống sofa. Đồ ăn nhanh. Phải gọi đồ ăn nhanh. Thái? Ấn? Pizza? Tàu? Đồ ăn. Tôi phải ăn. Một cái gì đó. Gì cũng được. Bụng tôi quặn lại.

Hắn có đang ăn không? Greg ấy mà. Hắn đang ăn? Đang làm việc? Đang ngủ? Đang ngủ... với ai? Hắn đang làm gì? Tôi áp lòng bàn tay mình lên bụng, cố ép cho hết sôi.

Cố thoát khỏi sự điên rồ.

Sean, bạn trai gần nhất của tôi, trước khi tôi trở thành kẻ độc thân và chay tịnh, chịu đựng sự điên khùng của tôi giỏi một cách đáng ngạc nhiên. Anh chỉ nhìn thấy một phần - tôi rất giỏi giấu cái phần điên rồ của mình đi mà - nên thật ra anh chỉ rất giỏi chịu đựng những phần mà tôi không thể giấu dưới cái bộ dạng vô tư vô ưu rất bình thản, rất lịch lãm của mình. (Nào, được rồi, ừ thì, không vui đến thế).

Tôi gặp anh hôm cùng Renée đến nói chuyện với một công ty máy tính về việc tài trợ cho Liên hoan. Liên hoan chủ yếu được Ủy ban West Yorkshire tài trợ, cũng là lý do tại sao chúng tôi có văn phòng trong tòa nhà này, nhưng chúng tôi cũng phải tìm mối từ một số nguồn khác nữa. Renée trông vậy mà hết sức giỏi khoản quyến rũ người khác nhả tiền ra. Chị biết tất cả những điều cần nói: phải hứa những gì, phải giả vờ hứa những gì.

Tôi sắp xếp buổi h này và chị đi với tôi. Lúc bọn tôi ngồi xuống cái bàn họp dài hình bầu dục, tôi lén lút liếc quanh bàn và bắt gặp Sean. Và dừng lại ở đó. Anh không phải loại đẹp trai hút hồn hút vía, nhưng anh... tỏa hào quang. Khi nhìn về phía anh, tôi thấy hào quang. Có những lúc bạn nhìn thấy một người hay một vật nào đó, và bạn biết mình phải có được họ. Không phải sự thèm khát “sở hữu hay là chết”, chỉ đơn giản như thế thôi. Cái cảm giác này, nó chỉ xảy ra một vài lần trong đời mình, tôi chắc chắn như vậy, nhưng bạn và người đó, hoặc đôi giày đó, hay cái xe đó, cứ thế... bập vào nhau. Bạn và “nó”. Không cần giải thích, cũng không cần cố chạy vạy để kiếm tiền mua. Nó sinh ra là dành riêng cho bạn. Cũng vì thế mà tôi nhìn thấy hào quang từ Sean. Anh sinh ra là dành cho tôi.

Mái tóc màu vàng bơ cắt rất ngắn, đôi mắt hạt dẻ sẫm của anh nhìn thấy dưới đôi lông mi thật dày, môi anh nở thành một nụ cười làm gối tôi run rẩy. Hai đứa tôi công khai nhìn nhau chăm chăm, mỉm cười như thể đang chia sẻ một câu chuyện đùa riêng tư suốt cả cuộc họp. Tôi đã tự đá mình khi về mà không biết được tên họ đầy đủ của anh. Hay tìm cách nhét số điện thoại của mình vào đầu anh. Nhưng quả thật anh là của tôi. Hai ngày sau đó, lúc đầu, Jen và Matt đang chơi ở sàn nhảy thì tôi va phải một người. Và anh đứng đấy - Chàng trai Hào quang gặp trong cuộc họp. Lần đầu tiên trong đời tôi bỏ mặc bạn bè mà dành toàn bộ phần còn lại của buổi tối để tán chuyện và hôn hít Sean. Chúng tôi đã đồng ý là Số mệnh đã xui khiến hai đứa ở bên nhau, và sau khi taxi thả ai về nhà nấy, chúng tôi đã nói chuyện điện thoại đến tận lúc mặt trời lên.

Sean không làm trò. Anh gọi điện cho tôi đàng hoàng. Anh gọi lúc anh nói anh gọi, anh gọi lúc anh không nói sẽ gọi. Bọn tôi ra ngoài chơi, ở trong nhà chơi, làm tình - tuyệt cú mèo. Cho đến tận ba tháng sau, khi Sean tự nhiên nhận ra lý do vì sao không nên gặp tôi. Anh tỏ ra hơi lơ đãng, hơi tùy tiện với tôi trong điện thoại và thế là tôi “tắt máy”. Nghỉ nghe điện thoại, khỏi trả lời thư, lơ tin nhắn. Tôi là vậy đấy. Khi một ai đó nguội đi không vì một lý do cụ thể nào cả hoặc vì một lý do cụ thể nào cả, tôi sẽ phi ngay khỏi cửa với tốc độ cao. Tôi chạy trước khi họ kịp chạy. Sean, Chúa phù hộ anh, đã để lại cho tôi một tin nhắn thật dài nói rằng anh quan tâm đến tôi và không muốn kết thúc với tôi. Rằng anh xin lỗi vì đã lơ đãng, anh hoảng vì thấy chuyện hai đứa đã trở nên quá nghiêm túc, quá sớm. Và anh sẽ không chịu để tôi ra đi mà không đấu tranh để giành lấy tôi, thế nên tôi có thể cứ phớt lờ, nhưng nếu tôi còn chút cảm tình gì thì hãy cho anh cơ hội để mặt đối mặt mà xin lỗi tôi. Như tôi nói, Sean rất tốt. Gặp tôi thì đã bôi nhọ tên tuổi của tôi với bất cứ người nào chịu lắng nghe và lên kế hoạch trả thù từ lâu rồi.

*

Tôi ngồi ôm gối trên ghế, chiếc điện thoại màu bạc làm tổ giữa các nếp gấp gối. Tôi vặn xoắn cái góc gối màu xanh rồi nhìn trừng trừng cái điện thoại, thầm bắt nó phải reng. Một cách cư xử thường thấy ở tôi trong ba tháng đầu. Nhưng, điều khá bất thường ở đây là tôi cảm thấy cơn giận đang dâng từ dạ dày lên cuống họng. Greg đang làm cái quái gì vậy? Diễn trò hôm trước rồi phớt tôi một trăm phần trăm?

Đúng, hắn đã đưa tôi quyển sổ đen và các số điện thoại, nhưng thế không ngăn được phụ nữ gọi điện cho hắn. Rủ sang nhà, bắt đầu màn...

“DỪNG LẠI!” Tôi hét lên thành tiếng, “Dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại.” Tôi cầm điều khiển đầu đĩa lên và bấm một nút để quay lại đoạn tôi chưa xem, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Tôi liếc xuống, tôi đang cố tua băng bằng điện thoại di động. Điện thoại của tôi chẳng giống chút gì với cái điều khiển từ xa cả. Tôi quăng cái điện thoại ngu xuẩn ngang phòng. Nó bay sượt qua cái ghế và rơi lên con Scooby Doo. (Tôi thú nhận, tôi có sở hữu thú bông. Tên tôi là Amber Salpone và tôi sở hữu thú bông. Nhưng thú bông của tôi chỉ là những cái vỏ bọc bình nước nóng thôi, chỉ là Scooby Doo và Bagpuss thôi. Và tôi chỉ mua chúng vì tôi bị lạnh. Thường xuyên.) “Tao cấm mày nhúc nhích,” tôi gầm gừ. “Và cấm mày reng.” Tôi bắt đầu đập đầu quanh ghế để tìm cái điều khiển mà không rời mắt khỏi màn hình.

Chẳng có gì. Lại đi lang thang rồi. Tôi bỏ cái gối khỏi đùi và bắt đầu lần mò xung quanh để tìm cái điều khiển.

Sau Sean, tôi đã quyết định tránh sa vào các mối quan hệ, quyết định sẽ sống độc thân và kiêng tình dục vì tôi không cần phải làm việc đó nữa. Tôi không cần phải mất thì giờ ám ảnh về một người nào đó nữa. Tôi đã dầu hàng một lần khi có tay nhiếp ảnh gia trong kỳ Liên hoan tháng Chín trước tán tỉnh tôi trong phòng họp báo ở khách sạn. Tay ấy cũng được; bọn tôi hôn nhau hai lần trong phòng họp báo. Rồi anh ta rủ tôi đi ăn tối sau Liên hoan nhưng tôi từ chối. Tôi không thể đối mặt. Sự hồi hộp, bước tới bước lui, cảm giác phát bệnh, nỗi sợ hãi - rất là khổ cho mấy cái thảm nhà tôi.

Một khi đã quyết một bề, tôi thật sự cảm thấy một gánh nặng vừa được nhấc khỏi ngực mình, sương mù tan biến trong mắt, cả một đại dương rút cạn khỏi đầu. OK, tôi không còn cảm nhận được những thái cực của cảm xúc, sự va chạm thô ráp của quan hệ người với người khi ở cùng một người khác, nhưng điều đó chẳng có gì xấu. Tôi đã được giải thoát. Tự do, không phải làm nô lệ cho việc mong cầu một mối quan hệ. Không phải tự hỏi liệu bây giờ ra ngoài chơi mình có không. Những gông xiềng của việc phải tìm gặp được “người ấy” đã lỏng khỏi cổ tay, cổ chân, vai và tim, và tôi thấy vạn lần nhẹ nhõm. Mãi cho đến giây phút này đây.

Greg là người đã làm tất cả các trò đeo bám. Hắn đã dụ dỗ tôi. Đã thuyết phục tôi cho hắn một cơ hội. Và giờ thì hắn phớt lờ tôi. Trước khi rời nhau hôm thứ ba, cả hai đã hứa hẹn mơ hồ là sẽ gặp nhau đâu đó cuối tuần. “Anh sẽ gọi cho em bàn thêm nhé,” là những lời cuối cùng của hắn khi chúng tôi hôn tạm biệt. Và hắn đã không gọi. Tôi gọi cũng được thôi, nhưng tại sao hắn phải nói như vậy nếu hắn không chịu làm chứ?

Nằm trên sofa, tôi luồn tay ngay xuống dưới mấy cái gối, vào viền ghế, lùng sục cái điều khiển. Chẳng có gì. Tôi bắt đầu rút tay ra nhưng không được. Hoàn hảo. Cực kỳ hoàn hảo. Tôi kéo mạnh hơn, thấy lực kéo tập trung vào cổ tay nhưng tay thì vẫn kẹt cứng. Tôi ngồi dậy, cong người để tập trung lực kéo mạnh hơn rồi giật. Lại giật. Không ích gì. Tay tôi không nhúc nhích. Chắc nó đang sưng lên trong lúc tôi tìm cách giải thoát cho nó.

Vậy đó, mình sẽ kẹt ở đây đến hết đời. Điện thoại thì tít đằng kia, không gọi ai cứu được. Hàng xóm thì đi vắng, không la hét cầu cứu được. Mình sẽ chết vì khát. Á, còn phải đi vệ sinh. Đáng lẽ không nên nghĩ tới, giờ tự nhiên thấy buồn... Buồn quá. Cái khỉ gì...

RENG-RENG! Điện thoại bàn! Tôi kéo tay.

Điện thoại lại reng, tôi lại giật tay. Lần này mạnh hơn, mạnh đến nỗi tay tôi thoát được ra và tôi ngã lăn quay khỏi sofa, rớt xuống sàn lúc điện thoại đổ hồi chuông thứ ba. Tôi nằm ngửa, với tay nhấc điện thoại, đặt vào tai.

“Thôi được, anh đầu hàng trước,” Greg thầm thì.

Hơi thở sâu, ngắt quãng, tôi nói, “Ý anh là sao?”

“Anh chờ em gọi,” hắn thì thầm.

“Ô,” tôi đáp lời.

“Thế...” hắn nói, vẫn lí nhí.

“Thế... gì?”

“Thế sao em không gọi cho anh?

“Thì hôm thứ Ba anh chả bảo anh gọi

“Đúng, nhưng theo anh biết thì em lúc nào cũng vì áp lực mà làm tất cả mọi việc, nên anh cứ hy vọng em sẽ gọi để anh biết là em nghiêm túc về chuyện bọn mình,” hắn vẫn thầm thì.

“Anh đang ở đâu đấy?” tôi hỏi, không biết tại sao hắn lại thầm thì như thế.

“Ở nhà, giúp Matt dọn đồ.”

“Thế tại sao lại thì thầm?”

“Anh không muốn Matt biết. Nó cứ giục anh gọi cho ‘cô nàng bí ẩn’ bởi tâm trạng của anh từ hôm không gặp nàng đến giờ tởm lợm quá, anh thì không muốn nó biết đấy là em.”

“Miễn anh không thì thầm vì có một con khác đang ngủ trên giường của anh là được.”

Đường dây nín bặt trong sự im lặng của hắn. “Có phải vì thế mà em không gọi không? Em nghĩ anh lại giở trò cũ phải không?” cuối cùng hắn hỏi.

Cái kiểu hỏi của hắn làm tôi thật không hiểu tại sao mình lại có thể nghĩ như thế được, “Ba ngày nay anh đã tán tỉnh bao nhiêu đứa con gái rồi?” tôi hỏi, khôn khéo tránh câu hỏi của hắn. “Gồm cả những đứa tán anh trước và anh chỉ đáp lại thôi.”

Greg ngừng một giây. Rồi ngừng thêm chút nữa. Rồi ngừng thêm chút xíu nữa. “Định nghĩa tán tỉnh đi.”

“Được rồi, em biết anh là loại ba lăng nhăng không chữa được. Thế trong ba ngày qua anh đã làm cho bao nhiêu cô tưởng là chí ít anh sẽ hôn họ, nếu không ngủ với họ?”

Lại ngừng.

Tim tôi chìm xuống.

“Tật cũ khó chừa, Amber,” hắn nói, “nhưng giờ anh với em đã là một cặp rồi, anh sẽ không táy máy trên cái tật cũ đó nữa.”

“Ok,” tôi trả lời, hờ hững. Vụ này rồi sẽ thành một cơn ác mộng. Tôi hoang tưởng, ghen tuông, ám ảnh; tôi đã dính vào gã đàn ông đã một tay nuôi sống Durex 5 năm nay. Có lẽ tôi nên kết thúc cho rồi trước khi hắn ngủ với một đứa nào khác và tôi bị buộc phải ra tay giết hắn. nghiêm túc đấy,” hắn nói, “anh rất nghiêm túc chuyện bọn mình. Anh muốn làm điều này. Em có muốn không?”

Đương nhiên rồi, làm như mình là đứa có vấn đề trong khi chính hắn là kẻ không có khả năng tập trung được vào một người duy nhất. “Ừ hứ,” tôi đáp.

Tôi gần như nghe được hắn nhe răng cười qua điện thoại. “Được rồi. Được rồi!” hắn gần như rít lên, rồi nhỏ giọng. “Mai anh gặp em nhé? Anh sẽ đón em lúc mười một giờ bằng xe tải, rồi sau khi giúp Matt chuyển nhà xong, mình có thể đi làm chuyện của mình, được chứ?”

“Ok,” tôi trả lời.

“Tốt, gặp cưng sau nhé. Chào.”

Có hai việc xảy đến với tôi lúc tôi đặt điện thoại xuống.

1. Tôi thích cái cách Greg gọi tôi là cưng thật tự nhiên. “Cư... ưng.” Nó dịu dàng trôi từ lưỡi hắn vào tai tôi.

2. Tôi nói tôi giúp Matt chuyển nhà hồi quái nào?

“Ôi, để cái hộp ở đó...” Jen đứng giữa hành lang rộng, hết ừm rồi à.

“Ôi, không biết nữa,” Jen thừa nhận. “Matt? Matt?”

“Cái gì?” Matt đáp từ hốc tường phòng ngủ.

“Anh muốn để cái hộp này ở đâu?” Jen gào.

“Ừm...” Mat trả lời.

Tôi ôm cái hộp nhựa đỏ to đùng toàn báo lá cải Matt để dành sau nhiều năm. Anh ta giữ tất cả các báo xuất bản trong ngày sinh nhật mình từ hồi mười tuổi, cộng thêm các dịp quan trọng như mở đầu Thiên niên kỷ, giải Euro và World Cup. Và, tôi cá là anh ta nghĩ mình thông minh lắm nên mới giấu cả mấy tờ tạp chí khiêu dẫm giữa hầu hết các tờ báo. Mỉa mai ư? Có thể. Dơ dáy? Chắc chắn. Tôi đã phát hiện ra “kế hoạch” này lúc một trong mấy tờ báo rớt ra khỏi hộp. Tôi đã nhón tay nhét lại vào chỗ giấu, nghĩ đến nhà nghỉ chỗ nó từng lui tới mà phát ớn. Matt thích đọc tạp chí khiêu dâm ư, được thôi. Matt thích “dùng” tạp chí khiêu dâm ư, tùy thích. Nhưng mà giấu giấu diếm diếm như vậy à... thì tôi nói đó, dơ. Nhất là khi Jen rất thoáng về mấy cái chuyện này. Nếu nghĩ Jen sẽ nổi cơn lên thì chỉ cần vứt đám báo cũ đi và mua báo mới xong. Nhưng chắc là chuyện đó quá phức tạp đối với anh ta. Chậc, chả hay hớm gì, phải không Amber?

Tôi đẩy tâm trí mình đi chỗ khác, cố lơ đi cơn đau mà cái hộp nặng đến đáng ngờ này đang gây ra cho mình.

Thật là một đám bốn đứa kỳ cục, tôi nghĩ. Bọn tôi đáng lẽ phải rất thân thiết, nhưng Greg thì đang lẩn xung quanh, làm như cả thế giới đã tiêu tùng vì bạn thân nhất của mình đang chuyển nhà đi. Tôi có nói gì, hắn có tỏ ra hài lòng như thế nào, thì trông vẫn như thể sắp tự tử tới nơi.

Matt thì không hiểu bạn gái mình đủ rõ để biết là cô ấy không ngại việc hắn đọc tạp chí khiêu dâm, đến nỗi phải tuồn lậu cái thứ đấy vào nhà Jen.

Jen thì vẫn chưa nói với Matt rằng người đàn ông gần đây nhất mà nó sống cùng, Tommy, đã gọi điện xin được gặp lại nó, và mặc dù chưa thực sự nói đồng ý, Jen cũng chưa thực sự nói lời từ chối. Nó sẽ không bao giờ phản bội Matt, nó chỉ thích có thêm sự chú ý thôi.

Và tôi, dĩ nhiên, thì đang giữ điều bí mật lớn nhất của mình với Jen.

“Cho qua nào,” Greg nói, hơi hẩy tôi bằng mấy cái hộp đang ôm trên tay.

“Chưa quyết định được chỗ nào để cái gì, đồ của anh phải xếp hàng thôi,” tôi nói qua vai, cố bắt chước một giọng nam Nam London lè nhè.

“Khỉ gió,” Greg nói, giả giọng tôi bằng thổ âm Yorkshire nhưng không “tới” lắm. “Vậy để xuống sàn này có được không?”

“Xin lỗi bồ tèo, cô chủ bảo không mún sàn mới bị xước.”

“Dẹp đi,” Greg nói. “Ê, BÃ ĐẬU, RA GIẢI QUYẾT ĐÁM ĐỒ CỦA MÀY ĐI KHÔNG LÀ TAO VỚI NECTAR LƯỢN ĐẤY.”

Như có phép thuật, gã chuyển nhà xuất hiện ngay. Grege biết Matt quá rõ - cái ý nghĩ phải tự tay dỡ cả một cái xe tải một mình đã khiến Matt thôi xếp giày theo thứ tự ngày mua hay một thứ tự nào đó tởm lợm nhưng quan trọng với anh ta. Matt mặt đỏ tận mang tai lúc nhìn thấy tôi đang bưng cái thùng, suýt thì gãy chân khi xông tới đỡ hộ tôi.

“Chúa ơi,” tôi nói, “em đang đau hết cả tay đây. Với cái hộp đó thì anh biết quá rõ đau tay là thế nào rồi nhỉ.” Matt càng đỏ mặt. Tôi duỗi các ngón tay, cho máu lưu thông trở lại.

“Em nghĩ Amber đang ý nói gì anh đấy,” Jen nói, phủ lên má Matt một nụ hôn. “Đồ Trốn Việc ạ.”

“CÓ AI QUAN TÂM LÀ TAY TÔI ĐANG MUỐN RỚT RA ĐÂY KHÔNG?” Greg gầm lên, bất ngờ đến nỗi làm tôi nhảy dựng.

“Ôi, vì Chúa,” tôi nói và quay sang đỡ giúp hắn cái hộp ở trên - rồi suýt thì đánh rơi vì nó nặng bất ngờ. Không ngờ Greg khỏe thế. Bắp tay của hắn, lộ sau làn áo phông xám, cuồn cuộn dưới làn da nâu, lấm tấm tàn nhang, đám lông nâu sẫm trên cánh tay như lấp lánh dưới cái nắng hiếm hoi của ngày tháng Hai này. Tôi ngước nhìn từ cánh tay lên mặt hắn. Nhưng sợi tóc đen dính vào vầng trán ướt. Chúa ơi, tên này mới quyến rũ làm sao, tôi nghĩ.

Điều này thì tôi đã biết, nhưng lúc này lại khác. Cả cơ thể tôi, máu và các hóc-môn của tôi tự nhiên “khớp” với mọi thứ ở hắn. Tôi đã biết hắn ba năm nay rồi và nghĩ hắn thật là đẹp trai; tôi đã ngủ với hắn và điều đó thật là tuyệt vời. Nhưng chỉ ngay giây phút này đây tôi mới bắt đầu thích hắn. Không phải vì những gì đang diễn ra giữa hai chúng tôi. Chỉ là một sự quyến rũ thuần túy, đơn giản, rõ ràng. Tôi muốn người đàn ông này. Vô cùng.

Mắt hắn nhìn tôi, và hỏi, “Sao vậy?” cả bằng ánh mắt và vẻ mặt.

Môi tôi nở thành một nụ cười nhẹ. Chẳng sao cả. Mọi thứ chỉ khác đi, thế thôi.

Cái hộp nặng trĩu trên tay, tôi quay lại nhìn Matt và Jen - hai đứa đang hôn nhau thắm thiết, hộp tạp chí khiêu dâm của Matt nằm ngay giữa.

“Vào khách sạn đi - hay là vào sống chung với nhau đi, nhưng mà nhanh lên, vì tôi sắp chết vì đau tay rồi đây này,” tôi đùa.

Tôi lén liếc một cái nhìn “Hai đứa dễ thương há” về phía Greg.

Greg đã đi đâu mất. Hắn đã vứt bừa cái hộp video xuống gian sảnh mới lát gỗ và đã nửa đường ra tới xe tải, đang dùng tay xoa xoa gáy.

*

Thêm một lượt chuyển nữa, rồi bọn tôi tất cả ngồi đánh phịch xuống sofa, trừ Greg, người không có khả năng ngả ngớn. Nếu từ “căng thẳng” mà nhân cách hóa được, thì đấy chính là Greg. Mọi thứ trên người hắn đều cứng đanh lại - ngay cả mái tóc màu chảo cũng sít lại. Vậy là, khi tất cả chúng tôi gần như nằm trên sofa thì chỉ mình hắn ngồi chúi về phía trước trên ghế bành, dáng như sẵn sàng nhảy tót lên và chạy ra ngoài trong tích tắc.

Cuối cùng Jen nhấc người khỏi sofa, rời phòng, rồi trở lại với một chai sâm-panh, và bốn cái ly uống sâm-panh. Nó đưa cho chúng tôi mỗi đứa một cái, và đưa cái chai cho Matt mở.

“Nào,” Jen nói, ngồi phịch xuống giữa Matt và tôi lúc những cái ly của chúng tôi đều đã đầy, “ta chúc mừng nào.” Chúng tôi nâng cốc. “Chúc cho sự khởi đầu mới giữa em và Matt... và chúc cho hai người cũng tìm được những người đặc biệt cho mình.”

“Nâng cốc,” chúng tôi đồng thanh và nhấp một ngụm - trừ Greg thì cứ nâng cốc của mình lên vậy thôi.

“Ờ, hy vọng là hai người cũng gặp được người đặc biệt của mình,” Matt nói, kèm một cú liếc gian manh láu cá về phía Greg, kém tinh tế đến nỗi mấy người hàng xóm trên gác chắc cũng nhận thấy.

“Thôi đủ rồi đấy Matt!” Jen nói. “Tại sao cứ mỗi khi em nói một cái gì đó về chuyện một trong hai đứa này gặp được người đặc biệt là anh lại nhìn Greg? Hôm thứ Hai cũng vậy!”

“Gì cơ?” Matt trả lời.

Trái tim tôi rời lồng ngực và nhảy thót lên cổ họng.

“Em không ngu đâu, Matthew, em đã để ý cái kiểu anh nhìn Greg. Chuyện gì đó đang diễn ra, và em, à không,” Jen khoác tay tôi, “bọn em muốn biết nó là gì.”

Tao biết nó là gì, lưỡi tôi cố nói. Tôi nghiến chặt răng lại để ngăn mình thú nhận mọi thứ.

Trong khi đó Matt đã chuyển sang trạng thái ngơ ngáo như thỏ-bị-rọi-đèn-pha và ngó sang Greg. Greg, người duy nhất tỏ ra không phiền vì bị Jen hạch hỏi, nhún vai hết sức bình thường. “Anh đã gặp một người rồi.”

“Không!!” Jen rít lên. “Khi nào? Ở đâu? Làm sao?”

“Có!!” Greg rít lại, trêu Jen bằng cách giả giọng nó. “Khoảng một tuần trước! Ở Leeds! Qua công việc!”

“Và...” Jen gi

Greg nhún vai. “Mọi chuyện đang diễn tiến ổn thỏa.”

Jen tát nhẹ vào tai Matt. “Vậy mà anh dám không nói với em!”

“Nó bắt anh hứa,” Matt cãi.

Mặt Jen lộ vẻ không hài lòng vì bị cho ra rìa. Mong muốn quăng mình ra cho Jen định đoạt lại trỗi dậy trong tôi.

“Vậy, cô nàng thế nào?” Jen hỏi.

Greg lại nhún vai. “Như một người phụ nữ.”

“Thôi nào, Walterson! Thêm nữa. Chi tiết hơn đi. Cô nàng trông ra sao?”

“Được rồi. Chi tiết,” Greg nói cùng lúc nở một nụ cười chỉ có thể được chính ma quỷ nặn ra. Hắn sắp nói ra sự thật. Hắn sẽ nói ra cái sự thật sẽ đưa tôi vào rắc rối lớn nhất đời tôi từ khi tôi 12 tuổi và cố tình làm hỏng đồ chơi của anh Eric. Nếu chúng tôi đang ở trong một bộ phim thì NGAY lúc này tôi sẽ tông chạy khỏi phòng trong một động tác quay chậm, vừa chạy vừa hét: “KHÔÔÔÔÔÔNG!”

“Cô ấy cũng bình thường thôi...” XIN LỖI NHA?! Cho một trận bây giờ, tôi dùng phép ngoại cảm nói với hắn. “Thì tóc, hai mắt, mũi, miệng. Và cô ấy có một thân hình tuyệt diệu, đường cong mềm mại và da dẻ thì mịn màng...” Được rồi, nghe đã đủ ngon nghẻ để thu hồi cú đá kia. “Ừm... Cô ấy có tất cả những thứ thông thường đó, thông minh, vui vẻ, quan tâm, thân thiên, vân vân và vân vân. Cũng không biết nữa. Không thể miêu tả thành lời mà không hạ thấp chính cảm xúc của anh được. Cô ấy toàn vẹn. Mà không. Thôi miên.”

Đấy chính là tôi đấy, hắn đang nói về tôi đấy. Tôi. Amber Salpone. Thôi miên. Tôi nhấn nhá từ đó trong đầu. Thôi miên. Tôi thích, thích cái cảm giác, cái chạm, cái “tinh chất” của điều mà hắn đang nói.

Tôi nuốt cái nghẹn trong cổ họng. Không được. Tôi nuốt mạnh hơn để xua nó đi và cúi đầu để bí mật chớp cho khô đôi mắt đang đầy lệ. Mình bôi bác cỡ nào đây? Hắn chỉ nói là... Tôi chớp mạnh hơn.

“Điều gì làm cô ta khác biệt với cô gái mà anh đã làm hỏng đi rồi hỏng lại?” Jen hỏi, phá vỡ bầu không khí thiêng liêng.

Vẻ tổn thương nhá ngang mặt Greg. “Anh không biết. Cô ấy khác. Anh tôn thờ mọi thứ ở cô ấy,” hắn nói. “Cô ấy là tất cả mọi thứ anh cần ở một người bạn gái, và cũng là tất cả mọi thứ anh không biết là mình cần ở một người bạn gái.”

“Anh mới quen cô ta có một tuần,” Jen xì mũi.

“Anh mới hẹn hò với cô ấy được một tuần. Gặp nhau thì lâu rồi, nhưng mãi đến tuần trước mới thu hút được nàng.”

Jen quay sang tôi. “Mày có biết chuyện này không?”

“Không, ừm, cho mãi đến gần đây. Rất, rất gần đây.” Không nói dối, chỉ không hoàn toàn là sự thật.

“Vậy tôi đích thị là người cuối cùng được biết rồi,” Jen nói. Nó khoanh tay, ngồi xuống, trề môi dưới ra.

“Greg đâu có nói với tao là hắn cảm thấy như thế,” tôi chống đối.

“Với anh cũng vậy,” Matt nói.

“Rõ ràng mày biết cách làm Greg phun châu nhả nhọc,” tôi nói.

“Ừm, có thể. Nhưng không tin được là Greg đã cảm thấy như vậy chỉ sau có một tuần.”

“Vấn đề là...” Matt mở miệng.

“Mọi người có thể thôi nói về tôi như thể tôi không có mặt ở đây, và thôi cư xử như thể tôi không có khả năng cảm nhận bất cứ thứ gì ngoài tình dục không hả,” Greg nạt. “Tôi có rất nhiều tình cảm dành cho cô ấy nhưng thời gian mới chỉ có một tuần. Tôi không muốn làm rùm beng, nhưng yên tâm là tôi sẽ thông báo với mọi người nếu có diễn tiến mới.” Greg đặt ly sâm-panh của mình xuống sàn. Hắn chưa hớp một ngụm nào, thậm chí chưa đưa ly lên mồm - thậm chí không cố giả vờ như chúc tụng vui vẻ. “Được rồi.” Hắn nhảy khỏi chiếc ghế bành da. “Tôi có việc nên đi đây. Amber, có cần anh cho đi nhờ không?”

“Không, Amber ở lại ăn tối,” Jen nói.

Cái này mới à. “Hả?” Tôi quay về phía Jen. Nó đỏ mặt. Matt, tưởng mệt đột nhiên đứng lại đi quanh phòng, xếp gọn đồ đạc trên bệ sưởi, làm một cái gì đó. Bất cứ cái gì.

“Bọn này có một người bạn còn độc thân,” Jen nói, “và, ừm, cậu ấy thật sự rất rất là dễ thương, vậy nên bọn tao nghĩ sẽ mời cậu ấy tối nay sang ăn để gặp mày.”

Nó nói cứ như chuyện này “chẳng có gì to tát.” Như thể tôi chỉ việc tự đặt mình vào các kế hoạch gán ghét của nó. Cái này chỉ có thể là kế hoạch của Jen chứ Matt là đỉnh cao của dòng gien ích kỷ, anh ta không quan tâm một mẩu móng tay đến việc tôi độc thân hay có bạn trai. Nó không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta, thế nên anh ta không bận tâm nghĩ đến.

Trong khi Jen... Trong thời gian độc thân của tôi, nó đã làm đủ mọi cách để gán ghép tôi với những thằng cha xí trai nhất quả đất. Ai mở miệng nói vẻ ngoài không quan trọng là nói dối! Vẻ ngoài có quan trọng, nếu không chúng ta đã chẳng mất cả mớ thời gian để ăn diện và vung tiền cho mỹ phẩm và tóc tai. Vẻ đẹp thể xác có thể dẫn đến bất cứ thứ gì lãng mạn, và đối với tôi, nó không thể tách rời khỏi tính cách của một người, khả năng nắm bắt và kết nối với đầu óc, trí tưởng tượng và óc hài hước của tôi. Khả năng tạo nên một chớp sáng thấu hiểu. Tôi đọc được đâu đó rằng tình yêu là nhận ra mình ở một người khác và vui sướng vì điều đó. Và đấy chính là thứ hoàn toàn thiếu vắng ở những người mà Jen gán ghép với tôi - nó đã quen tôi 12 năm rồi mà vẫn nghĩ tôi có thể nghĩ đến chuyện hôn một thằng cha kể một chuyện đùa như thế này, “Có một gã người Anh, một gã người Ireland và một anh da đen...” Không một ngoại lệ, bọn họ đều thiếu tất cả mọi thứ mà tôi có thể hòa hợp được. Tôi đã cố, thật tình là tôi đã cố, nhưng rồi phải từ bỏ mọi nỗ lực dù chỉ là làm ra vẻ quan tâm đến bất cứ thứ gì bọn họ nói hay nghĩ. Mọi cuộc hẹn hò sắp đặt ngụy trang dưới dạng một bữa tiệc tối đều kết thúc bằng việc tôi say xỉn công khai và lê bước về nhà trước khi món tráng miệng được dọn lên. Sau lần cuối cùng tôi ra về trước khi các món chính kịp kết thúc, Jen nói chung đã thôi làm việc đó.

Hơn nữa, những lần Jen tìm cách ghép đôi cho tôi, ít nhất nó cũng cảnh báo tôi trước là bọn tôi sẽ ăn tối. Tôi không phải ngồi đó, mặc quần áo vừa ráo mồ hôi, tóc tai bù xù và cơ bắp đau dừ.

Một cuộn sương mù dần phủ lấy người tôi, Jen vào những bắp thịt đau nhức của tôi, làm căng phồng những mạch máu trong não tôi và đẩy nhanh nhịp tim tôi.

Nó nghĩ nó là ai mà dám định đoạt xem tôi nên hẹn hò với ai

Đủ rồi đấy. Lần này cô nàng sẽ được nghe đầy tai cơn giận của tôi. Tôi đã đi đến cùng sự chịu đựng dành cho Jen và những màn hẹn hò gán ghép của cô nàng. La hét không nằm trong các tiết mục đối phó với cơn giận của Amber Salpone: người duy nhất từng bị tôi hét vào mặt là Greg, và thường đấy là sau một cuộc giải cứu đã làm tôi nổi điên đến mức chỉ muốn quật vào mặt hắn. Nhưng tôi chưa bao giờ hét vào mặt Jen. Tôi đã suýt làm thế mấy lần, dĩ nhiên, nhưng chưa bao giờ làm. Tôi đã chứng kiến qua năm tháng quen Jen, là khi ai đó hét vào mặt Jen, thì kết quả sẽ là một tia quyết tâm sắt thép lóe lên trong mắt cô nàng, rồi kết thúc bằng việc cô nàng vần vò người nói trên hàng tuần liền, thậm chí hàng tháng liền, cho bẹp dí thì thôi. Mai mỉa và cắt lời mới thường đạt tác dụng tốt nhất. Tuy nhiên, lần này - vứt xừ nó mỉa mai nạt nộ đi - con nhỏ này sẽ biết thế nào là mức giận cực đại của phổi tôi.

Tôi mở mồm để hét rằng tôi là người đàn bà “thôi miên” của Greg, rằng, “Tao xứng đáng nhiều hơn những tên dở hơi mà mày cố gán ghép cho tao.”

“Chẳng phải em bảo có hẹn trong thành phố à?” Greg xen ngang.

“Ô?” Jen ngạc nhiên.

“Ừ, Jen ạ, tao cũng có cuộc sống mà,” tôi nói.

“Đúng rồi, nào, Nectar,” Greg lại cắt ngang. “Anh sẽ chở em về để em còn chuẩn bị. Và nếu em không chuẩn bị lâu vạn kiếp thì có thể anh sẽ chở ra luôn.”

Greg cầm tay tôi, lôi tôi khỏi ghế, dắt ra khỏi phòng và rồi ra khỏi căn hộ. Hai dặm sau đó tôi mới nhận ra là mình còn chưa nói một lời nào sau câu “Xin lỗi?” Greg không những đã cứu Jen thoát một trận đầy tai, hắn còn gần như nhấc tay tôi lên để vẫy chào hai người bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.