Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 18: Chương 18: KẺ LỪA ĐẢO




“Đến Harvey Nics trước đi,” Jen quyết định.

Chúng tôi, cuối cùng, cuối cùng cũng hẹn hò được nhau để đi mua sắm. Jen gọi và năn nỉ tôi chiều thứ Sáu vào thành phố mua sắm một trận bởi vì nó có một buổi tập huấn vào buổi sáng, nên tôi có thể bùng làm sau bữa trưa để đi với nó được không? Renée ở Cannes rồi và Martha thì chắc chắn không bán tôi đâu, nên tôi cũng ờ thì nhận lời.

Sau cái đêm Greg bỏ đi hồi tuần trước, tôi buộc phải đối diệnvới sự thật giữa mình và Jen. Chúng tôi đã thay đổi. Chúng tôi đã trở thành sô-cô-la loại Flake. Tách biệt. Đã rõ là thế khi tôi không kể cho nó nghe về chuyện với Greg. Tôi, nhưng tôi đã không kể. Tôi vốn là người không muốn chia sẻ bí mật, không muốn thú nhận những điều trong tim mình, nhưng Jen luôn là ngoại lệ. Nó có lẽ là người duy nhất tôi tin tưởng, vậy mà tôi cũng không nói với nó. Cuối cùng thì tôi đã phải đối diện với sự thật rằng không còn JenvàAmber nữa. Một từ từng tượng trưng cho sự khăng khít trong mối quan hệ của chúng tôi, nay đã tách làm ba. Jen. Và. Amber. Chúng tôi tồn tại như những thực thể riêng biệt. Jen. Amber. Thỉnh thoảng cái Và tham gia cùng chúng tôi.

Đêm hôm nọ là một bất thường, một khoảnh khắc. Twix - hai màu vàng và đỏ của nó gói trọn một mảnh lạc lõng giữa những miếng Flakes cuộc đời chúng tôi hiện tại.

Giống như bạn luôn luôn chọn Twix, đã mua sô-cô-la là đều phải mua Twix. Và rồi, chẳng vì lý do nào cả, bạn quyết định thay bằng một loại khác. Ngày nọ, bạn thử mua Mars. Rồi bạn mua Snack. Rồi bạn mua Maltesers. Rồi bạn mua Twirl. Cuối cùng thì bạn hài lòng với Flake. Bạn không cần phải thích Flake, nhưng biết gì không, khi đã quen rồi thì mỗi khi ra cửa hàng bạn đều sẽ lấy đúng loại ấy. Cho đến một ngày nọ, bạn nói, “Thật ra, tôi sẽ lấy Twix,” khi có ai đó mời bạn một thanh Flake. Bạn thích Twix, nó gợi lại những ký ức đẹp đẽ giòn tan nơi đầu lưỡi, nhưng đến hôm sau vẫn sẽ lại quay trở lại với Flake vì đó đã trở thành thói quen mất rồi.

Chuyện của tôi với Jen cũng vậy. Chúng tôi đã có những khoảnh khắc Twix - lại thân thiết như xưa - như tối hôm nọ, nhưng sau đó đã quay trở lại thành Flake.

Cả khi nó gặp Matt chúng tôi vẫn là bạn thân, vẫn là một gói Twix. Bất kể Matt có nhạo việc tôi và Jen quá thân nhau, chúng tôi vẫn vượt qua được. Tôi ngờ rằng do tôi qua lại với Greg. Có nghĩa tôi đã trở thành một cô bạn gái toàn phần, thành thứ mà tôi đã có thể không bao giờ như thế. Tôi phải làm bất kể điều gì để có lại được nó trong đời mình.

“Harvey Nics,” tôi đồng ý. Ừ, bất kể điều gì để mang được nó về lại đời mình. Thậm chí thế có nghĩa là vào cửa hàng nơi không thể bói ra nổi một chiếc váy nào với giá 8,99 bảng đi nữa.

*

Jen đã giảm cân.

Jen, người lúc nào trong cũng như ngôi sao màn bạc, đã giảm số cân mà nó không cần phải giảm. Nó luôn thon thả mảnh mai, người cao cao, tóc lượn sóng chấm vai, đường cong ngực, eo, hông đâu ra đấy. Không phải tôi cố ý nhìn. Tôi và Jen đã sống cùng nhau bốn năm hồi đại học, v nhiều ngày sau đó nữa, bọn tôi thay phiên ở nhà nhau, không trông thấy ít nhất một lần mới lạ ấy. Tôi biết cơ thể nó - và cơ thể ấy đã sụt đi khá nhiều. Bụng nó gần như lõm cả vào, tay như cái que còn ngực thì cứ như đang bơi trong áo lót vậy.

“Mày giảm cân à?” tôi hỏi nó.

“Ừ,” Jen hãnh diện đáp và xoay một vòng. “Đẹp đấy chứ, hả?”

“Um, có vẻ như giảm hơi nhiều?” tôi nói, giọng đầy lo lắng. Tôi đã không nhận ra cho đến khi nó thành tái mét như thế này. Nó đã mất đi cái vẻ khỏe mạnh rạng ngời ngày mới dọn vào với matt, giờ trông thật tàn tạ, như thể một phiên bản tàn tạ của Jen ngày trước vậy, như thể ai đó đã làm nhòe đi hình ảnh của nó vậy. Không thể gầy thế này được. Và nếu như nó thường xuyên ăn - hay nói đúng hơn là không ăn - như bữa trưa nọ, thì nó đã tìm cách đạt được cái cân nặng bất thường này một cách thật xuẩn ngốc. “Chắc nên dừng lại đi mày ạ? Và tăng thêm một tí?”

“Hình như có đứa đang ghen vì nhận ra mình không thể giảm được cân nào đó ta?” nó nói.

Tôi sững người. Nó vừa...? Có phải nó vừa...? Nếu không thích những điều tôi nói, nó thường bảo tôi là thôi đi. Chứ không sỉ nhục tôi. Không gọi tôi là... Có một đường kẻ rất to, rất đậm ngăn cách giữa “Kệ tao, tao sẽ bỏ đói mình nếu tao muốn” với “Ê đồ béo”, và Jen đã lao mình qua cái ranh giới đó. Không phụ nữ nào lại gọi bạn mình là béo cả. Ngay cả có nghĩ thế thật đi nữa thì cũng không đập thẳng vào mặt bạn như vậy.

“Mày nói gì cơ?” tôi đáp, choáng váng đến độ không thể choáng váng hơn.

“Có gì đâu,” Jen tươi tỉnh đáp. “Đùa thôi ấy mà. Matt thích tao thế này. Tao cũng thế, tao không thể chịu được ý nghĩ bị thừa thêm cân nữa. Thế là trái đạo đức lắm, mày biết không, Amber. Trong khi còn biết bao người không có gì mà ăn thì thừa cân là trái đạo đức lắm lắm.”

Jen có một nỗi sợ thâm căn cố đế với thức ăn. Mẹ nó, người mẹ mất cân bằng của nó, cứ mỗi khi bị một kẻ nào đó bỏ rơi là lại lao vào ăn kiêng. Hay nói cách khác là không ăn gì, và bỏ đói luôn cả Jen. Họ không ăn tối, và nếu Jen may mắn, vụ ăn kiêng này sẽ rơi vào giữa tuần, nó còn mua được đồ ăn trưa ở trường. Nếu không, thỉnh thoảng nó lại phải nhịn ăn trưa, và sau giờ học thì lại phải đến nhà một đứa bạn nào đó dùng trà. Khi bắt đầu có tiền tiêu vặt, nó dành để mua những thứ như mỳ và đậu, nhưng cứ phải mang đi đi về về kè kè bên người chứ mẹ nó mà bắt được thì to chuyện. Thời niên thiếu của Jen trôi qua vậy đó: hoặc tìm cho mẹ một ông bồ hoặc mẹ nó cứ độc thân và không chịu ăn gì.

Jen biết cảm giác đói ngấu là thế nào, nhưng nó cũng bị nhồi cho đầy một đầu nỗi sợ quá cân, đến nỗi sợ luôn cả ăn. Cho đến khi nó gặp tôi. Nếu có một thứ gì đó mà tôi luôn kè kè bên người thì đó là thức ăn: mẹ tôi thích nấu ăn, tôi thích nấu ăn. Tôi thích ăn. Đó là lý do vì sao tôi chưa bao giờ thật sự lo lắng về cân nặng cả. Tôi không to đùng cũng không gầy nhom. Thỉnh thoảng tôi ở size 12, thỉnh thoảng 14, có lúc tôi còn mặc cả áo cỡ 16, tùy thuộc vào việc mua sắm ở đâu. Khi Jen gặp tôi, tôi liên tục ăn cạnh nó, làm nó phải ăn theo mình, về cơ bản biến việc ăn uống không còn là một vấn đề gì kinh khủng nữa. Nó vẫn có những lúc, thường là sau khi bị đá, muốn quay lại ăn kiêng, nhưng tôi đã huấn luyện nó phải ăn vào cho đến khi no ứ mới thôi. Tại sao lại phải tăng thêm nỗi đau của mình bằng cách tước bỏ của bản thân sự ủi an của những thứ như sô-cô-la nhỉ? Do vậy nên chúng tôi chưa bao giờ là những phụ nữ phiền muộn về cân nặng của mình.

Đó là lý do vì sao tôi lại lo lắng đến thế khi trông thấy cơ thể nó: nó đang làm đúng như những gì ngày xưa mẹ nó đã làm, với cả mẹ và con. Ấy là không kể còn định lôi cả tôi vào, nó đang bảo tôi béo. Tôi béo.

Đó là cách tấn công tồi tệ nhất, không trông thấy được và đánh rất thâm.

Nhưng, nhưng, tôi nhìn chăm chăm nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương, một khối lượng đáng kể đã tan đi kể từ khi tôi qua lại với Greg đấy chứ. Chế độ sex hàng ngày cùng những bữa sáng Greg làm cho có khác nào đi tập ở phòng tập kết hợp ăn kiêng đâu. Tôi chỉ biết mình đã giảm cân vì quần áo có cảm giác thùng thình. Vài bộ đồ không mặc từ lâu lại vừa in. Tôi không phải kiểu leo lên cân chờ giảm dần đến trọng lượng lý tưởng. Đến sự hoàn hảo.

Nhưng có lẽ mình nên thế. Jen là bạn thân của mình. Nếu nó nghĩ mình nên giảm béo, có lẽ từ trước tới giờ mình đã tự huyễn hoặc rằng mình thế là ngon rồi.

Tôi lại tiếp tục săm soi mình. Tóc tôi đã bắt đầu mọc với tốc độ báo động - từ khi mới bắt đầu với Greg, tóc tôi mới chỉ dài quá gò má mà giờ đã sắp chạm cằm đến nơi rồi. Khuôn mặt trái xoan của tôi giờ đã gầy đi một chút - điều đó lộ rõ trên những đường viền khuôn mặt, đặc biệt là ở má. Ngay đến cổ tôi cũng đã thon gọn hơn. Vai tôi vẫn khá rộng, vì người tôi vốn đã như thế, nhưng vẫn có thể thấy được sự khác biệt. Ngực, bụng, đùi... tôi ổn mà, phải không? Tròn trịa, chủ yếu là bởi tôi khá nảy nở ở phần ngực Tôi thế là được mà, phải không? Điện nước đầy đủ, đầy đặn, tròn trịa, mập mạp, béo, béo phì.

THÔI ĐI! một giọng nói hét lên trong đầu tôi. Thôi đi, thôi đi, thôi đi. Mày điên rồi!

“Mày biết không, tao nghĩ vấn đề là ở chỗ,” Jen tiếp tục nói, trong khi tôi vẫn nhìn mình khắp lượt với một nỗi kinh sợ mới.

Mình phải làm sao? Trông mình có kinh lắm không? Tôi vừa mua thêm vài bộ đồ mới. Tôi có thêm ba bộ váy không phải để mặc đi làm. Tôi có vài cái áo cắt khéo. Một cái quần đen gọn gàng.

Mặc những thứ đó trông tôi có gớm không? Greg có mong tôi giảm đi vài cân không? Martha và Renée có tự hỏi làm sao tôi dám vác mặt ra đường không?

“Tao nghĩ Greg yêu tao,” lời nói của Jen đập tan tất cả cái trò tự đánh giá của tôi.

Tôi quay phắt lại. “Gì cơ?”

“Greg ấy. Tao nghĩ Greg yêu tao, thế nên mới có thái độ kỳ cục đó khi tao với Matt chuyển đến với nhau, và cũng vì thế nên giờ mới lờ bọn tao đi.”

Tôi không thể ngăn tiếng cười thoát khỏi môi mình. “Ừ, có lẽ thế,” tôi đùa. “Greg yêu mày, bạn gái của bạn thân nhất của hắn. Dĩ rồi.”

Jen thôi trầm trồ mình trong gương mà quay sang nhìn tôi với nụ cười nửa kẻ cả nửa thương hại lồ lộ trên mặt. Rồi nó quay lại với hình ảnh mình, và hất tóc như một cô người mẫu thứ thiệt. Nó vuốt vuốt những nếp gấp trên váy, hơi vặn người xem xét mấy cục xương ở nơi vốn là hông của nó, giờ đang được phủ một lớp vải the hồng hồng tím tím. “Vậy chứ tại sao lại tán tao?”

Cha ơi! Đúng là động đất thật mà. Chắc phải đến 9,9 độ Richer ấy chứ đùa. Trục Trái đất chắc lệch luôn rồi đó. Hoặc cũng có thể cổng địa ngục đã mở ra và cỗ xe quỷ sứ đang phóng vọt tới để cười ha hả vào mặt tôi. “Ha ha!” chúng trỏ những ngón tay xương xẩu vào mặt tôi mà hô hố lên. “Thế mà nó cứ nghĩ nó là đứa mà Greg muốn cơ đấy.”

“Ô, tao chưa kể cho mày à?” Jen nói, ánh mắt ghìm trên mặt tôi - đang cau dúm lại vì choáng váng và ghê sợ - trong gương

Đầu gối tôi, cái đầu gối béo ú của tôi, bủn rủn. Tôi phải dựa vào cái gương gần nhất để không khuỵu xuống. Tôi vòng tay quanh người để giấu mình đang run rẩy. Xem nào, có phải bạn thân nhất của tôi đang nói với tôi rằng, người đàn ông có thể trở thành bạn trai tôi đã tán tỉnh nó sau lưng bạn trai nó, tức là bạn thân nhất của hắn ta. “Chuyện gì?” tôi hỏi, giọng cũng đang run run như chính cơ thể mình vậy.

“À, ngớ ngẩn lắm, thật đấy,” Jen vừa nói vừa cởi váy ra và với tay lấy một chiếc váy khác. “Tám, không, chín tháng trước, cái đợt Matt đi Paris cả tháng trời ấy, Greg ghé qua, bảo là sang trả mấy cái đĩa nhạc với phim của tao mà Matt cho mượn,” Jen nhếch mép. “Cứ như thể tao nhớ chúng lắm vậy đó. Dù sao thì, rồi Greg hỏi cho lon bia được không, và khoảng một tiếng liền, bọn tao ngồi bệt dưới sàn xem TV, và rồi cả hai đều say và Greg cố hôn tao. Tao cười chẳng quan tâm. Rồi Greg cũng đi về.”

Một đợt nhận thức lạnh ngăn ngắt dồn xuống người tôi. Greg cũng đã quyến rũ tôi như thế. Kiếm cớ sang nhà tôi... Ngồi bệt dưới sàn nói chuyện... Hôn... Trừ việc là Jen không ngu đến nỗi ngủ với hắn mà thôi. Và, cứ nghĩ xem, khi càm ràm phàn nàn với tôi cái ngày Matt chuyển tới với Jen, mắt hắn dán chặt vào con bạn tôi. Trời. Đất. Ơi. Hắn qua lại với tôi bởi vì hắn muốn Jen và tôi là một đứa thế chỗ dại dột.

“Ha ha!” quỷ sứ cười vào mặt tôi.

Sao Greg có thể làm vậy với tôi? Từ đồn cảnh sát, hắn đã gọi cho ai? Khi bị cầm dao tấn công, hắn đã tìm đến ai? Ai đã liều cả công việc của mình để đưa hắn khỏi khách sạn? Ai đã nắm tay hắn cùng chờ kết quả xét nghiệm?

Cứ cho tôi biết chuyện với Jen, tôi hiểu được mà. Ờ thì, thật sự không để hắn lại gần mình, tôi không qua lại với những người đàn ông mà bạn tôi đã gặp, sắp cặp hay tệ hơn, đã từ chối - nhưng tôi thà biết còn hơn. Tôi cứ nghĩ hắn đã kể mọi chuyện với tôi, tôi thích hắn là vì thế. Và đó chính là điều làm tôi khó chịu.

“Sẵn sàng chưa?” Jen hỏi.

Tôi liếc nhìn Jen, nó đã trở lại với sự kết hợp Whistles của mình.

“Ừ, rồi,” tôi nói. “Mày biết tao mà. Tao luôn sẵn sàng.

*

Greg đến khoảng một tiếng rồi và tôi vẫn chưa xì ra chuyện đã biết hắn cố à ơi Jen. Thay vào đó, tôi dằn những thứ trong bếp và luôn miệng lầm bầm “đồ khốn”. Rồi tôi đứng ngay trước kệ bếp, con dao lăm lăm trong tay, gườm gườm nhìn hắn đọc báo bên bàn bếp.

Đồ khốn mất tư cách.

Trong khi tôi đang gườm gườm như thế, bỗng dưng Greg ngước lên và trông thấy. Hắn nhìn con dao, rõ là đang nhớ lại con dao trong tay Nina. Tôi không hạ dao xuống, tôi đã bắt đầu hiểu được cô ta cảm thấy thế nào.

“Được rồi, đủ rồi!” Greg nói, gập tờ báo lại và đứng dậy. “Em cáu kỉnh với anh từ lúc anh mới đến tới giờ, đá cái này đụng cái kia và luôn miệng lầm bầm. Có chuyện gì vậy? Và em đừng nói là không có chuyện gì, bởi cả hai chúng ta đều biết là có.” Lúc nãy mới đến hắn cố hôn tôi nhưng đã bị tôi đẩy ra và bảo rằng phải đi làm bữa tối. Chúng tôi thường bị ăn muộn vào thứ Sáu cũng toàn vì cái trò hôn hít ấy của hắn, mười lần như một, đều kết thúc trong phòng ngủ. Rồi những người giao thức ăn trong vùng này luôn bắt gặp hoặc tôi hoặc Greg quấn áo choàng ngủ, trong cái vẻ đói ngấu nghiến sau làm tình. Nhưng không phải tối nay. Tối nay tôi nấu không cần sự giúp đỡ của hắn bởi vì tôi không muốn quan hệ với hắn. Không bao giờ nữa.

Tôi quan sát hắn. Hắn, người tôi sẽ không bao giờ làm tình với nữa. KHÔNG BAO GIỜ. Tên khốn cao ráo đẹp trai. TÊN KHỐN. Tôi chỉ muốn cho cái tên khốn tán tỉnh bạn bè đó một nhát thôi.

“Và bỏ con dao xuống,” hắn nói.

Tôi đột nhiên nhận thấy sự lố bịch của tình cảnh này. Hắn không biết rằng tôi đã biết về tội ác của hắn. Tôi thì không biết hắn kinh sợ thế nào cái thứ trong tay tôi. Tôi phá lên cười. Tôi phá lên cười, vì cái sự muốn phát bệnh nằm sâu trong ruột gan mình hàng giờ liền. Và vì làm từ xi-măng nên nó nặng nề, cứng đanh và rơi độp xuống ngay khi vừa thoát khỏi miệng tôi. Tôi vẫn tiếp tục tạo ra nó, tiếng cười như xi-măng, cho đến khi Greg, lo lắng, cũng bắt đầu cười theo trong khi ánh mắt dán chặt vào con dao. Chúng tôi cười như thế một lúc lâu, nhận ra những âm thanh đó sao mà nhạt thếch đến vậy.

“Anh nhớ lần tán tỉnh Jen chứ?” tôi hỏi.

Tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng Greg, trong khuôn mặt như tuột hết mọi sắc màu, và đôi tay thì run lẩy bẩy. Vậy đó không phải là lời nói dối. Không phải là Jen đã tưởng tượng ra, như tôi đã cố bấu víu vào từ khi rời khỏi Harvey Nics cách đây năm tiếng đồng hồ. Điều đó thật sự đã xảy ra: Greg đã tán tỉnh Jen. “Cô ta bảo với em như thế?” hắn hỏi, giọng nói vẫn run lên. Tôi mới chỉ một lần thấy hắn run lên như thế - cái đêm hắn suýt bị cắt mất đầu ấy thôi.

“Không, nó không kể với em, là em tự mơ ra như thế thôi. Em bị điên mà, anh không biết à?”

Ánh mắt Greg dừng lại trên con dao. “Tất cả đều là hiểu nhầm.”

“Cái gì, anh hiểu nhầm là anh không định tán tỉnh bạn gái của bạn thân nhất của mình?”

“Lúc đó Matt đi xa cả tháng và Jen đã gọi anh tới, bảo muốn anh trả mấy cái đĩa nhạc phim mà anh mượn. Lúc đó anh say quá rồi nên không tự lái xe được mà phải bắt xe buýt, tàu điện, và lại xe buýt để đến nơi.” Hắn nói nhanh, như một kẻ đang cố thanh minh bảo toàn mạng sống của mình. “Jen mời anh uống bia, là thứ anh cần sau một chuyến đi như thế. Nên anh ở lại, xem TV và uống bia. Rồi cô ta vuốt má anh, bảo đang lau mấy vết bẩn trên đó. Anh nghĩ nên đi thì hơn nên đã hôn tạm biệt khi Jen bảo anh làm thế, nhưng rồi cô ta lại hôn anh thật. Anh cười nhãng ra, cô ta cũng vậy, rồi chẳng mấy chốc anh đã rời đi.”

Tôi đứng ngay đơ, tua lại câu chuyện trong đầu. Những câu chuyện. Hai câu chuyện về cùng một sự việc. Hai phiên bản khác nhau của cùng một buổi tối. Cốt truyện cơ bản giống nhau, cùng là đi trả đĩa phim và nhạc. Cùng có uống bia. Và cố hôn. Có cười nhãng ra. Nhưng mỗi chi tiết tương tự nhau ấy đều có một khác biệt cốt yếu. Ai là người đã khởi đầu chuyện này? Ai là người bày ra chuyện uống bia? Ai là người cố hôn hít người còn lại? Ai là người đã nhãng ra và ai là kẻ hậm hực vì nỗ lực quyến rũ không thành?

Rõ ràng một trong hai người đó đã cố tán tỉnh người kia nhưng không thành công. Một trong hai người đã dối trá đáng khinh rằng người kia đã quên mất mọi ranh giới giữa tình bạn và tình dục? Ai, Jen hay Greg, là người đó?

“Jen không kể như vậy,” cái chuôi dao trượt khỏi bàn tay đẫm mồ hôi của tôi.

“Không thể như vậy được, phải không? Jen vừa dọn đến với Matt cơ mà.”

“Và anh thì vừa tằng tịu với bạn thân nhất của nó.”

“Cái gì? Không, anh vừa hẹn hò với bạn thân nhất của cô ta, cảm ơn em. Mà gì thì gì, em cũng biết anh đã dám làm thì dám nhận.”

“Anh có thích Jen không?” tôi hỏi thẳng. Tôi cần phải biết.

Hắn nhìn tôi.

“Nghe này,” tôi nhún vai. “Anh có thế thì em cũng không phiền gì đâu. Cũng dễ hiểu, nó nóng bỏng thế cơ mà. Em chưa từng gặp tên đàn ông nào không thích nó cả. Nhưng giờ thì em cần biết. Bây giờ. Chứ không phải lúc nào khác, khi, anh biết đấy, chúng ta đã ở bên nhau một thời gian, rồi em bước vào và bắt gặp anh cùng nó, và anh nói, ‘Đây là điều anh phải làm vì anh luôn mê mẩn cô ấy.’ Điều đó sẽ giết chết em. Vậy nên cứ nói đi. Em không sao. Em không giận.” Đó là một cảm giác không tên còn hơn cả giận dữ. Tôi đang ở trên một chuyến bay cảm xúc cao đến nỗi giận dữ chỉ còn như cái nhướng mày của ai đó. “Em nói thật.”

Ánh mắt Greg vẫn bình thản, im lìm đặt trên người tôi cho đến tận khi tôi dứt lời. “Anh không mê Jen cái con khỉ gì hết. Chưa bao giờ. Và sẽ không bao giờ.” Giọng hắn trầm và giận dữ. Nghe có vẻ thuyết phục, nhưng mục đích của hắn là thế còn gì. “Em hiểu không? Hay anh phải lặp lại lần nữa? Lớn hơn chăng? Vì anh có thể làm thế.”

“Thế sao anh lại tỏ ra kỳ cục vậy khi họ dọn đến với nhau?”

Hắn hít thở sâu, cố bình tĩnh lại. “Lại đây, ngồi xuống, anh sẽ kể em nghe.”

Có lẽ giờ nghe cũng chẳng chết ai. Nhưng không được để hắn nói quanh co lòng vòng. Khi tôi lại ngồi ở bàn bếp, Greg gỡ bỏ con dao khỏi tay tôi rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Vậy...?” tôi hỏi.

“Em có muốn kết hôn không, Amber?” hắn hỏi. Rồi tiếp nhanh, “Không phải anh. Không phải anh cầu hôn, anh đang hỏi thôi, lý thuyết mà nói ấy, em có muốn kết hôn không?”

“Không,” tôi đáp. “Em không tin vào hôn nhân. Nhưng chắc là có thể.”

“Tại sao?

“Bởi vì nếu em muốn chung sống với một ai đó, thì hôn nhân có thể sẽ là một cam kết. Hầu hết các mối quan hệ sẽ không tiếp tục tồn tại được sau khi từ chối lời cầu hôn. Em có muốn không ư? Không. Em có làm không ư? Có thể.”

“Và điều gì sẽ xảy ra nếu em gặp được người mà em muốn kết hôn, bởi luôn luôn sẽ có người mà em muốn kết hôn chứ.”

“Thậm chí nếu có, vậy không có nghĩa em tin rằng chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng vì rồi em sẽ kết hôn nên cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng chuyện này thì có liên can gì đến Matt và Jen, và vì sao anh lờ họ đi? Matt có ai khác hả?”

“Không,” Greg trả lời mà không biết gần như làm tôi lên cơn đau tim.

“Nhưng anh nghĩ Matt không muốn dọn đến với Jen, anh ta làm vậy chỉ để nó vui thôi?”

Greg ngập ngừng. Hắn luôn ngập ngừng. Và ghét Greg ngập ngừng. Greg ngập ngừng thì chẳng có gì hay ho cả. “Matt với Jen là Matt với Jen. Anh không muốn tham gia vào chuyện của họ.”

Cái gì? Tôi hỏi khẽ, giơ tay lên và xòe ra đầy thắc mắc. “Thế chẳng có nghĩa gì cả,” tôi nói. “Và chẳng giải thích được gì cả.”

“Anh...” Greg ngập ngừng, tìm trong không khí từ ngữ thích hợp trong những dòng thoại siêu nhiên mà chỉ hắn mới nhìn thấy được. “Matt không phải là người mà Jen nghĩ. Và anh chắc em cũng biết những điều về Jen mà Matt không biết. Anh nghĩ cả hai đều vội vàng. Không ai trong số họ biết nhau đang làm gì.”

“Và chúng ta thì biết?”

“Quan hệ của mình khác. Mình khởi đầu là bạn, nên mình khởi đầu thành thật với nhau, không phải sao?”

Sean. Người yêu cũ. Sean. Tóc vàng, cao ráo, vạm vỡ. Mạnh mẽ. Nụ cười quyến rũ. Không hiểu nổi tại sao Sean lại đột ngột xuất hiện trong tâm trí tôi. “Đúng. Hoàn toàn thành thật.”

“Là vậy đó. Có những điều Matt và Jen cần làm rõ trước không thì sẽ đến nước hét vào mặt nhau, và anh không muốn ở quanh đó lúc bùng nổ ấy đâu. Chẳng phải em là người luôn đi theo con đường ít xung đột nhất sao? Thì, giờ anh cũng có giấy phép đi trên con đường đó.”

Đúng. Nhưng thế không thay đổi được sự thật rằng lời nói của Greg chống lại Jen.

*

Jen, bạn thân nhất của từ năm đầu đại học, người biết hầu hết những bí mật của tôi; mới thành một con bò (tôi vẫn điên cái nhận xét béo ú kia lắm).



Greg. Tên khốn; trong năm qua đã tằng tịu cả trăm phụ nữ; Chúa mới biết đã hôn bao nhiêu cô; Chúa cũng không đếm nỗi đã thả mồi bao nhiêu cô; mới thành bạn trai.

*

Tôi phải tin ai đây?

Thật ra thì, có lẽ chẳng ai cả. Có lẽ, vì cả hai đều đã say, họ định hôn lên má nhau và vô tình chạm phải môi. Trước đây tôi cũng đã từng bị thế. Cả với bạn gái. Có cả mớ phụ nữ tôi đã chạm môi mà hoàn toàn có ý định quyến rũ gì họ đâu, ngay cả những người xinh đẹp nhất.

Vậy đấy, Jen và Greg không có gì để giấu cả. Cả hai đều vô tội. Phải vậy thôi. Tôi không muốn một lời giải thích nào khác. Nếu có lời giải thích nào khác cũng đồng nghĩa với một trong hai người đã cố quyến rũ người kia và tôi không thể... tôi không muốn nghĩ tiếp. Vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.