Trình Mai Tây cắn chặt hàm răng chịu đựng cho Lục Tử Minh chăm sóc, cảm giác thời gian trôi qua lâu như như một thế kỷ vậy, Lục Tử Minh rốt cuộc đứng dậy rời đi. Sau khi Lục Tử Minh đi, Trình Mai Tây mới mở mắt, ngọn đèn trên đầu giường chiếu vào ảnh cưới đối diện trên tường, khi đó Trình Mai Tây hạnh phúc rúc vào trong ngực Lục Tử Minh, trên mặt lộ ra vẻ bình yên sau khi đã trải qua các loại kiếp nạn.
Lúc này Trình Mai Tây nhìn vẻ mặt của mình trong hình, tim lại đau đớn đến không thở được, lúc trước có bao nhiêu chắc chắn bình yên, bây giờ xem ra có bấy nhiêu buồn cười, bản thân Bộc Tấn vứt bỏ đau lòng muốn tìm cái chết, vốn cho là có thể cùng Lục Tử Minh nơi này được an bình, nhưng không ngờ một thời gian sau, lại rơi vào bước đường cùng.
Trình Mai Tây như là đã thấy rõ diện mạo thật sự Lục Tử Minh, sau khi đau đớn tới cực điểm, ngược lại lại nhận hiểu ra điều sâu sắc hơn. Với cá tính của Trình Mai Tây, vốn cũng chưa từng trông cậy vào bất kỳ người đàn ông nào, mặc dù trong tình trạng đã kết hôn, nhưng vẫn là người phụ nữ độc lập tự chủ, đã từng gửi hy vọng vào tình yêu lại chứng minh tình yêu không đáng tin, sau lại gửi hy vọng vào hôn nhân lại gặp phải chồng phản bội. Sau khi hiểu ra một cách triệt để, từ đó đơn giản đoạn tuyệt với nam nhân cùng tất cả tưởng nhớ và mong đợi, không cần tình yêu cũng không cần hôn nhân.
Cho tới bây giờ, để cho Trình Mai Tây thống khổ và lo lắng, chính là cha mẹ, bọn họ dùng hết cả đời cố gắng bồi dưỡng và giáo dục Trình Mai Tây, nguyện vọng cả đời và mong đợi lớn nhất, đơn giản là Trình Mai Tây giống như những người phụ nữ có hôn nhân hạnh phúc tốt đẹp mỹ mãn, có một người chồng quan tâm và một đứa bé đáng yêu, có thể ở bình thản ung dung trong cuộc sống hôn nhân ngày qua ngày, đã là mơ ước lớn nhất của bọn họ.
Ngày hôm sau cha mẹ của Trình Mai Tây sẽ bay đến Thẩm Dương, thì sẽ sáng tỏ tất cả sự thật, nếu như bọn họ biết hôn nhân của Trình Mai Tây lại đi tới bước đường cùng như vậy, hơn nữa trong cuộc hôn nhân này Trình Mai Tây đa mất hết toàn bộ lợi thế, lại dùng phương thức thảm liệt không chịu được như thế để kết thúc, nhất định sẽ đau lòng đến không muốn sống.
Trình Mai Tây cố gắng cử động thân thể của mình, muốn một phục bình thường nhanh lên một chút, có thể ngày mai cho cha mẹ thấy một con người bình thường, lại không có cách nào, chỉ có thể nằm ở trên giường, tuyệt vọng nghe tiếng kim đồng hồ “tíc tắc tíc tắc”, mỗi một giây trôi qua làm cho lòng của cô càng thêm tuyệt vọng, không biết đã trải qua bao lâu, không chịu nổi gánh nặng Trình Mai Tây mơ hồ thiếp đi.
Chờ lúc Trình Mai Tây tỉnh hồn lại, trời đã sáng rồi, cô từ từ mở mắt, cố gắng hoạt động thân thể, phát hiện trải qua một đêm ngủ mê man, cơ bắp toàn thân và xương cốt đều đau đớn, hai chân sưng tấy tê liệt, căn bản không cách nào nhúc nhích. Trình Mai Tây cảm giác miệng rất khô, nhưng không cách nào mở miệng để gọi người cho cô nước, chỉ có thể nuốt nước miếng, làm ẩm cổ họng, cho đến nghe được tiếng mở cửa, Trình Mai Tây như người ở trong sa mạc bôn ba rất lâu rốt cuộc thấy được ốc đảo.
Người bước vào là Lục Tử Khanh, cô lấy khăn nóng lau mặt cho Trình Mai Tây, sau đó bưng tới một chén cháo đút cho Trình Mai Tây một muỗng, phát hiện đôi môi Trình Mai Tây cứng ngắc, căn bản không cách nào nuốt, liền dùng muỗng múc nước cơm từ từ nhỏ vào trong miệng Trình Mai Tây, rốt cuộc đến giảm bớt khô cạn của Trình Mai Tây.
Cho ăn xong cháo, Lục Tử Khanh xoa xoa mặt cho Trình Mai Tây mới cầm chén lên ra khỏi phòng ngủ, một lát sau, Lục Tử Khanh lại đi vào, ngồi xuống nhìn Trình Mai tây, Trình Mai Tây muốn nói lại như cũ không cách nào mở miệng được, Lục Tử Khanh thở dài, đưa tay gạt tóc vương trên mặt Trình Mai Tây, lại dịch dịch góc chăn cho Trình Mai Tây, tĩnh tọa sau một lúc lâu, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi Lục Tử Khanh đứng dậy ra ngoài, Trình Mai Tây lần nữa rơi vào yên lặng, âm thanh Lục Tử Minh, Cốc Thư Tuyết cùng ông bà Lục tựa như có lẽ đã lùi về nơi rất xa, cho dù thỉnh thoảng nghe được một vài câu, cũng giống như cách mấy thế kỷ, chỉ có khi bọn họ nhắc tới ông bà Trình thì Trình Mai Tây mới có cảm giác nội tâm đau đớn thấu xương.