Sợ Cưới

Chương 60: Chương 60: Câu cá mà không phải câu cá




Câu cá là công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, sau khi câu được một con cá, hồi lâu không thấy con nào khác mắc câu, Trình Mai Tây liền hơi sốt ruột, ông Trình ngồi yên tĩnh trên đập, một lát liền câu được vài con cá, ông Trình thấy vẻ sốt ruột của Trình Mai Tây, liền lắc đầu: “ Cái con bé này, sao không chịu kiên nhẫn một chút, câu cá cũng như làm người, không kiên nhẫn là không câu nổi cá đâu.”

Trình Mai Tây lè lưỡi, im lặng ngồi xuống chuyên chú câu cá, một lát sau cũng đã có thu hoạch, ông Trình cười đầy thâm ý: “ Gọi con tới câu cá cùng ba, thực ra là vì thấy con nhiều tâm sự, muốn cho con đi thay đổi tâm trạng một chút, có một số việc, con cứ nghĩ theo hướng xấu chính là không có lối thoát, nhưng nghĩ thoáng ra lại chính là đầy hy vọng, con bé này, từ nhỏ đã hay suy nghĩ, lần này con về nhà, dù ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng thực tế trong lòng lại là vô cùng rối loạn.”

Lời của ba làm cho hai tay Trình Mai Tây đang nắm chặt cần câu run run, lại cố gắng trấn tĩnh, cười nói: “ Gần đây áp lực công việc quá lớn, cũng không nghỉ ngơi tốt, qua một thời gian ngắn nữa sẽ không sao.”

Thấy Trình Mai Tây không chịu nói thêm, ông Trình cũng không nói gì, hai ba con yên lặng ngồi câu cá, đến khi trời dần tối, ông Trình thu cần câu đứng dậy, hai người dọn dẹp đồ câu về nhà.

Về tới nhà, mẹ nhìn cá trong thùng, có chút không cho là đúng: “ Tôi đã chuẩn bị xong nguyên liệu, tưởng rằng hai ba con ra trận, nhất định là trở về thắng lợi, ai biết lại có mỗi ban năm con cá thế này.”

Ông Trình đắc ý rung đùi: “ Không đúng, bà nói thế là sai rồi. Câu cá mà không phải câu cá, đi câu cùng con gái, mấu chốt là cảm nhận niềm vui trong đó, chứ đâu phải vì mấy con cá!”

Ông Trình mổ cá xong xuôi, bà Trình rửa sạch, cắt khúc rồi đem hấp, Trình Mai Tây ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, luôn miệng khen: “ Mẹ, canh cá tươi ngon quá, thật là hạnh phúc!”

Bà Trình nhanh chóng bỏ các món đã chuẩn bị xong vào nấu, sắp ra đĩa, bên này nồi canh cá dần dần thơm lừng, Trình Mai Tây ra ngoài gọi ba vào ăn cơm, ông Trình đang chôn mấy con giun chưa câu hết xuống đất trong vườn, bảo lần sau lại đào lên dùng tiếp.

Bà Trình vừa múc canh cá vào bát cho Trình Mai Tây vừa nhắc nhở: “ Canh cá này tươi, con uống nhiều một chút, tốt cho sức khỏe, sức khỏe tốt cũng sẽ nhanh chóng có thể có thai.”

Trình Mai Tây nhận bát canh, bởi vì mẹ vừa nói thế, làm cô có chút không vui, mẹ thấy vẻ mặt của Trình Mai Tây, liền liên tục tự trách mình: “ Xem cái miệng mẹ này, không mở bình ai biết bên trong có gì. Mặc kệ chuyện con cái của con, trước tiên để cho con của mẹ ăn ngon đã.”

Lời an ủi của mẹ không những không làm Trình Mai Tây cảm thấy nhẹ nhàng hơn, ngược lại, còn càng thêm trầm trọng. Bản thân mình không có thai, sắp sửa thành nỗi lo của cha mẹ, cha mẹ nuôi mình tới 30 tuổi, giờ còn phải quan tâm chuyện mang thai của mình, nghĩ lại thực sự rất xin lỗi cha mẹ, tâm trạng càng tồi tệ hơn.

Ăn cơm xong, ba định vào bếp dọn bát đũa, Trình Mai Tây kiên quyết nói mình ăn cá quá nhiều, cần vận động chút cho dễ tiêu hóa, liền xung phong vào dọn dẹp trong bếp. Đã rất lâu không vào bếp ở nhà, giờ mấy năm mới về nhà ăn Tết, thi thoảng nghỉ Quốc Khánh có về, cũng vội vàng vài ngày rồi lại đi.

Trình Mai Tây ở trong bếp, loáng thoáng có thấy ba hỏi mẹ chuyện hôm nay đi khám bệnh, mẹ nói tình trạng sức khỏe của cô, rồi thở dài thườn thượt, ba cũng thở dài, mẹ tiếc nuối nhắc tới đứa bé đã mất đi kia của Trình Mai Tây, không thấy ba phụ họa, chỉ yên lặng hút thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.