Giờ phút này Phương Chi Viễn dường như nhìn thấu được tâm tư của Trình Mai Tây: “Mai Tây, em không cần lo lắng, bây giờ anh chính là bác sĩ của em, cũng là bạn của em, chỉ cần em yên tâm tận hưởng sự chăm sóc của anh dành cho em, không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần em làm gì, em có thể khôi phục hoàn toàn, đó chính là nguyện vọng to lớn nhất của anh. Chỉ cần em khỏe mạnh, về sau em ở cùng ai, anh đều chấp nhận lựa chọn của em!”
Lời nói của Phương Chi Viễn, làm trong lòng Trình Mai Tây càng thêm cảm động. Phương Chi Viễn, dường như là một hiệp sĩ được ông Trời phái xuống cứu vớt cô, ở bên cạnh làm bạn cô mà không hề có yêu cầu nào,Trình Mai Tây không khỏi tự hỏi bản thân, mình có tài đức gì, mà có thể làm cho Phương Chi Viễn khăng khăng một mực như vậy.
Trình Mai Tây tuy còn chưa mở to mắt, nhưng biểu hiện mất đi vẻ xa cách, dần dần trở nên bình tĩnh, Phương Chi Viễn biết cô đã nghe theo lời của mình, tiếp tục thổ lộ: “Em đừng nghĩ nhiều, yêu một người, không có lý do, trả giá vì ai đó, cũng không có đáng giá hay không đáng giá, chỉ đơn giản là, anh gặp được em, chỉ là em, gặp được anh.”
Trình Mai Tây cố gắng ngăn chặn cảm giác vui mừng, lại không chống lại được nỗi buồn từ sâu trong lòng, buồn là gặp nhau quá trễ, thực sự đau lòng khôn xiết. Sao không gặp nhau lúc còn trẻ, để được làm bạn bên nhau.
“Bác sĩ Phương, ăn cơm thôi.” Bà Trình gọi, đúng lúc xóa tan được sự khó xử giữa hai người. Bác sĩ Phương lên tiếng trả lời rồi đi ra cửa, Trình Mai Tây mở to mắt nhìn, một giọt nước mắt đã nhịn thật lâu cuối cùng rơi xuống nhanh như chớp mắt, sự mạnh mẽ cố gắng gượng ở trước mặt bác sĩ Phương lúc nãy, cuối cùng không có chút cố kỵ nào cứ thế vọt lên.
“Hôm nay không biết cháu ở lại ăn cơm, nên cô chỉ làm gà xào cung đình, cá xào thịt, quả đậu đũa xào, còn có trứng chưng thịt, lại có chút canh thôi (*). Ngày mai cháu lại qua đây, cô làm vài món ngon nhé.” Bà Trình có chút áy náy đón Phương Chi Viễn vào chỗ ngồi.
“ Ngon quá, mấy năm rồi cháu chưa được ăn đồ ăn nhà nấu ngon thế này!” Phương Chi Viễn nói có chút buồn bã.
“Cháu không ngại thì hàng ngày cứ tới đây ăn!” Bà Trình nhiệt tình mời Phương Chi Viễn.
Bà Trình cầm bát con, bới bát cơm, rồi múc hai thìa trứng chưng thịt, lại thêm bát canh, đứng lên đi vào phòng ngủ: “Bác sĩ Phương, cháu ăn tự nhiên nhé, ăn nhiều chút, cô đi cho Mai Tây ăn cơm trước đã.”
“Cô, cô đi đi, không cần lo cho cháu, cháu không làm khách đâu.” Phương Chi Viễn cười ngại ngùng.
Ông Trình cầm thìa, múc cho Phương Chi Viễn món gà xào cung đình: “Đừng nhìn món ăn gà xào cung đình này đơn giản, học vấn bên trong rất là sâu sắc, một trăm người làm ra lại có một trăm hương vị khác nhau, nhưng mà, chú vẫn thấy là cô nhà cháu làm ngon nhất, ăn đi, cháu thử đi.”
Phương Chi Viễn ăn một miếng gà cung đình lẫn cơm, luôn miệng khen ngon: “Cháu đã ăn khá nhiều quán món cay Tứ Xuyên làm món gà xào cung đình này, nhưng mà món gà xào cung đình này cô làm quả thực là số một!”
“ Đó là đương nhiên, cô cháu ấy mà, cái khác không nói, chứ nấu cơm quả thực rất ngon!” Ông Trình nhận được sự khẳng định của Phương Chi Viễn, vô cùng đắc ý.
“Giờ Mai Tây đã khá hơn nhiều, mọi người tính thế nào ạ?” Phương Chi Viễn ngừng cười, nghiêm túc nhìn ông Trình.
Ông Trình ngừng chiếc đũa đang cầm trong tay: “Mai Tây đỡ hơn chút, chú sẽ tìm luật sư ngay, sau đó giúp nó nộp đơn kiện lên tòa án.”
“Không ly hôn thỏa thuận sao ạ?” Phương Chi Viễn hỏi bằng giọng tìm hiểu.
“Mai Tây muốn lấy hết tài sản, nếu ly hôn thỏa thuận, Lục Tử Minh chắc chắn không đồng ý, chúng ta bây giờ chỉ có thể lựa chọn đi hình thức tố tụng.” ông Trình nói thật với Phương Chi Viễn.
Phương Chi Viễn trầm ngâm một lát rồi nói: “Thế, là định thế ạ? Mọi người đã tìm được luật sư thích hợp chưa?”
“Hiện nay còn chưa có, chú định vài ngày tới đi quanh quanh mấy văn phòng luật sư xem có thích hợp không.” Ông Trình nhìn Phương Chi Viễn.
“Nếu mọi người còn chưa có luật sư, cháu có người bạn tốt làm luật sư, cậu ấy cũng là một luật sư tốt, nếu như chú có ý định, cháu có thể liên hệ với cậu ấy xem sao.” Phương Chi Viễn đề nghị.
“Được, nếu Tiểu Phương cháu có người tin cậy, đương nhiên tốt nhất, nói chuyện cũng tiện lợi hơn nhiều, dù sao cũng là ra tòa ly hôn, chú cũng không muốn làm cho nhiều người biết.” ông Trình vô cùng hứng thú.
Phương Chi Viễn bỏ bát đũa, bấm điện thoại: “Dĩ An, cậu có bận không? Là thế này, tớ có người bạn gần đây có đơn kiện ly hôn muốn nhờ cậu, không biết dạo này cậu có thời gian không? Được, được, thế ngày mai không gặp không về!”
Tắt điện thoại, Phương Chi Viễn nói với ông Trình: “Chú, bạn cháu nói chiều mai cậu ấy có 1 giờ rảnh, chúng ta có thể đi gặp cậu ấy, chú chuẩn bị một chút các tài liệu có liên quan nhé.”
Ông Trình liên tục gật đầu: “Được, được, Tiểu Phương, làm phiền cháu rồi!”
Chú, chú đừng ngại, chỉ là việc nhỏ thôi mà.” Phương Chi Viễn lắc đầu.
“Thế văn phòng của cậu ấy ở đâu?” ông Trình vội vàng.
“Chú cứ chuẩn bị tốt tài liệu là được, chiều ngày mai cháu tới đón chú, cùng đi tới văn phòng của cậu ấy.” Phương Chi Viễn cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cơm.
“Được, được, Tiểu Phương, cháu giúp cô chú như thế này, phải báo đáp cháu thế nào mới phải?” Ông Trình gần đây bị cả nhà Lục Tử Minh ép tới mức hao tổn tinh thần quá độ, gặp được Phương Chi Viễn chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, ông Trình kích động tới mức gần như không cầm nổi đũa.
“Báo đáp gì đâu ạ? Chú quá lời rồi, cháu cũng không phải người ngoài.” Phương Chi Viễn thuận miệng đáp lời, đã hoàn toàn bộc lộ tâm tư của anh.
Ông Trình thâm ý liếc nhìn Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn trước mặt, vẫn luôn là loại con rể mà ông bà hằng mong ước, cho dù là thần xui quỷ khiến, muộn 6-7 năm mới xuất hiện, nhưng lúc này, ông vẫn là càng nhìn càng thích, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng không nói gì.
“Cháu ăn đi, chịu khó ăn nhiều đồ ăn chút!” Ông Trình có nhiều lời muốn nói cùng Phương Chi Viễn, đến lúc mở miệng thì chỉ có thể dựa vào cả bàn đồ ăn trước mặt để lấy cớ che lấp tình cảm. Người Trung Quốc có thói quen mang tất cả những việc trọng đại quyết định và tuyên bố trên bàn ăn, nghĩ đến cũng không phải không có lý, cho dù không khí có xấu hổ hơn nữa, ít nhất cũng còn có cả bàn đồ ăn, mọi người vùi đầu ăn cơm, cũng thiếu đi sự xấu hổ khó xử.
Phương Chi Viễn đồng ý lung tung, đã gần như không còn cảm giác ngon miệng, ăn xong hai bát cơm, vội vàng đứng lên chào: “ Chú, cháu đi trước nhé, sáng mai cháu còn có phẫu thuật!”
“Cháu không vào thăm Mai Tây à?” ông Trình thăm dò hỏi.
“Thôi, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, mai cháu lại tới thăm cô ấy.” Phương Chi Viễn không có can đảm đứng trước bà Trình gặp Trình Mai Tây, lúc trước khi bộc lộ tâm tư, còn có thể giả vờ như không có chuyện gì, lúc này anh đã bày tỏ tấm lòng, lại chỉ muốn trốn xa xa.
Bà Trình đút xong cơm cho Trình Mai Tây đi ra, Phương Chi Viễn đã đi rồi, bà hỏi ông Trình: “Bác sĩ Phương sao đã đi rồi? Cũng chưa vào chào tạm biệt Mai Tây?”
“Nó dường như có tâm sự, vội vàng đi rồi. Vừa rồi nó ở trong phòng Mai Tây, không có chuyện gì xảy ra chứ?” ông Trình có chút nghi ngờ.
“Mai Tây đã thế kia, còn có thể phát sinh cái gì?” Bà Trình mở miệng liền nhiếc móc ông Trình.
“Bà này, toàn nói cái kiểu đó. Tôi là nói, hai đứa chúng nó có phải nói chuyện gì đó rồi không?” ông Trình cau mày suy nghĩ.
“ Tôi cảm thấy bác sĩ Phương dường như có chút bất đồng với Mai Tây nhà chúng ta, nó chẳng phải là thích Mai Tây đấy chứ?” bà Trình vẫn nghi ngờ trong lòng.
“Ôi giời ơi, bà xem cả ngày bà nghĩ cái gì trong đầu cơ chứ? Chúng ta Mai Tây bây giờ thế này, làm sao bác sĩ Phương thích nó được cơ chứ? Bác sĩ Phương người tốt, lương thiện, nhất định là thấy đáng thương cho Mai Tây nhà chúng ta, nên muốn giúp nó!” ông Trình đánh vỡ mộng tưởng của bà Trình.
“Thực ra tôi nhìn bác sĩ Phương thực sự quá tốt, ôi, đáng tiếc Mai Tây nhà chúng ta không có số tốt, sớm chút gặp được nó!” bà Trình lắc đầu thở dài.
“Bà nghĩ cũng thoáng thật đấy, cả ngày còn có tâm tư nghĩ chuyện đó, thật là kỳ lạ. Tôi giờ chỉ mong Mai Tây nhanh chóng khỏe lại, rồi làm rõ ràng chuyện của nó và Lục Tử Minh, sống cho tốt, chuyện tình cảm, sau này lại nói!” Ông Trình trách cứ bà Trình.
Bà Trình bới cho mình bát cơm nữa, ăn đồ ăn còn lại, bắt đầu ăn cơm, ông Trình liếc nhìn phòng ngủ: “Mai Tây thế nào, cảm xúc có ổn không?”
“Ừ, chính là trong lòng có việc, không yên lòng!” Bà Trình bĩu miệng, ý bảo ông Trình tự mình đi xem.
Ông Trình đi vào cửa, thấy Trình Mai Tây đang trầm tư không phát hiện ra, ông Trình khụ một tiếng, Trình Mai Tây mới giật mình phát hiện.
“Sao thế, đang nghĩ gì thế?” ông Trình ngồi xuống.
Trong mắt Trình Mai Tây có lướt chút vui mừng không dễ dàng phát hiện, lại không tránh được ánh mắt của ông Trình, ông Trình hít sâu một hơi: “Bác sĩ Phương nói cậu ấy có một người bạn tốt làm luật sư dân sự, chiều ngày mai cậu ấy đi cùng ba tới văn phòng luật sư, ba sẽ liên hệ với Tiểu Lý ngay, để cậu ấy sáng mai đưa tài liệu tới cho ba.”
Trình Mai Tây nhắm khẽ mắt, nói ngắn gọn: “Được.”
“Ba cảm thấy bác sĩ Phương dường như có cảm giác đặc biệt với con, ba và mẹ con thấy cậu ấy cũng rất tốt, giờ con còn chưa khôi phục hoàn toàn, ba thấy việc này còn sớm, con thấy sao?” ông Trình biểu hiện nghiêm túc.
Trình Mai Tây không thay đổi biểu cảm, hơi mở miệng nói: “Đúng.”
“Vậy đi, nếu hai người chúng ta đã nhất trí ý kiến, ba cũng không nói nhiều, ba đi liên hệ với Tiểu Lý, để cậu ấy mai mang tài liệu cho chúng ta.” Ông Trình nói xong liền đứng dậy lấy di động.
“Tiểu Lý à? Chú là ba của Trình Mai Tây đây. Đúng rồi, lần trước chúng ta gặp nhau rồi. Chú muốn nhờ cháu ngày mai mang giúp chú tài liệu qua đây được không, mai chú định đi gặp luật sư.”
Tiểu Lý nhanh chóng đồng ý: “Chú, được ạ. Ngày mai 2 giờ cháu mang tới cho chú, còn có người bạn cũ đang tìm Tổng Giám sát Trình ngày mai cháu cũng mang tới luôn.”
“Bạn cũ của Mai Tây muốn tới thăm nó à? Thế ngày mai cháu đưa tới đây luôn đi, tới cửa gọi điện cho chú, chú mở cửa cho.” Ông Trình đồng ý nhanh chóng.