Theo thói quen của thầy thuốc, mỗi lần chỉ cho 3 thang thuốc Đông y, đợi uống xong, căn cứ theo tình huống của bệnh nhân rồi xem xét điều chỉnh vài vị thuốc để đạt tới hiệu quả điều trị tốt nhất. Bởi vì Trình Mai Tây không sống ở Trùng Khánh, nên liền yêu cầu thầy thuốc bán một lần 10 thang, hẹn sẽ trao đổi tình trạng bệnh qua điện thoại, rồi sẽ do bà Trình mang thuốc đã kê gửi cho Trình Mai Tây.
Mang theo cả túi thuốc to, Trình Mai Tây cười khổ: “Người khác ăn tết mua đồ ăn uống, con đây ngược lại, mua cả đống thuốc to ăn mừng năm mới.”
“Tết năm nay con chịu khó uống thuốc, sang năm đẻ cho mẹ thằng cháu mập mạp, cả nhà chúng ta đều ăn cái tết đoàn viên vui vẻ.” Bà Trình ở bên cạnh khuyên giải.
Trình Mai Tây gật đầu, đi bộ một lát bà Trình liền vội vàng về nấu cơm cho ông Trình, Trình Mai Tây đề nghị ăn luôn bên ngoài, bà Trình lại kêu quá đắt, chẳng bằng về nhà nấu, vừa thoái mái vừa rẻ, Trình Mai Tây biết ngày hôm qua mình tiêu 2 vạn đồng mua đồ cho cha mẹ, mẹ đau lòng không muốn cho mình lại tiêu tiền, liền nghe theo ý mẹ cũng không kiên trì nữa.
Vừa về tới nhà, ghế mát-xa đã đưa tới nhà, Trình Mai Tây bỏ túi thuốc Đông y trên tay, vội chạy tới xem xét, lại gọi bà Trình tới dùng thử, bà Trình ngồi xuống thử, liên tục gật đầu: “Cũng đừng nói, cái này mua mất hơn một vạn, rõ là không giống với cái mua vài ngàn đồng, rõ là thoải mái hơn hẳn!”
“Tiền nào của nấy mà, con đã bảo cái ghế này tốt mà lại!” Trình Mai Tây nháy mắt đã quên chuyện buồn khi vừa đi khám Đông y, hứng trí vô cùng cùng ông Trình nghiên cứu các chức năng của ghế mát-xa.
Bà Trình đứng dậy: “Vừa mát-xa, cái thắt lưng đau của mẹ đã đỡ hơn hẳn, hai cha con cứ nghiên cứu đi, mẹ đi nấu cơm trước, hôm nay thời tiết tốt, hai cha con có thể đi câu cá.”
Nghe thấy vậy, Trình Mai Tây cơ hồ muốn nhảy lên: “Được đi câu cá cùng ba, thật là quá tuyệt, thật là vui quá, buổi tối còn có thể nấu canh cá tươi, cuộc sống này thật như thần tiên.”
Nghiên cứu ghế mát-xa một lát, ông Trình liền đi ra ngoài viện đào giun làm mồi câu, loại mồi câu này bảo vệ môi trường lại rẻ, hơn nữa cá lại đặc biệt thích ăn, Trình Mai Tây có chứng sợ hãi các động vật nhuyễn thể, liền không đi cùng ông Trình, chỉ còn vào bếp cùng nấu cơm với bà Trình.
Bà Trình lấy cớ Trình Mai Tây mệt mỏi, muốn đẩy cô ra ngoài: “Đợi cả sáng con cũng mệt rồi, đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, mẹ chỉ làm 3 món ăn lại nấu một nồi canh, không cần con hỗ trợ, mình mẹ làm là được.”
Trình Mai Tây không chịu ra ngoài, đưa tay giằng lấy rau trong tay bà Trình: “Mẹ, cùng mẹ nấu cơm là vui nhất, chẳng phiền chút nào, rõ ràng là một loại hưởng thụ mà.”
Trình Mai Tây rửa rau, Mẹ Trình sắp thức ăn, chuẩn bị xong nguyên liệu, Mẹ Trình bắt đầu xào rau, Trình Mai Tây đứng ở cạnh cửa, Mẹ Trình muốn nói lại thôi: “Con đã sớm biết được có vấn đề, sao lại không nói với mẹ sớm một chút?”
“Nói với mẹ cũng chỉ có thể làm cho mẹ lo lắng suông, cho nên không nói cho mẹ, chờ khi nào trị hết bệnh, sẽ báo cho mẹ tin tốt.” Trình Mai Tây cúi đầu nhìn mũi chân.
“Mẹ là mẹ con mà, có chuyện gì không thể nói với mẹ? Giải phẫu thông ống dẫn trứng, có đau không?” trong giọng nói của Mẹ Trình có trách cứ nhưng nhiều hơn là thương tiếc.
“Cũng may, không đau lắm.” Trình Mai Tây giọng nói ra vẻ hời hợt.
“Khẳng định là rất đau, mẹ hiểu rõ con, nói không đau chẳng qua là không muốn mẹ đau lòng, con chịu khổ nhiều như vậy cũng không nói với mẹ, đứa bé này, chuyện gì cũng tự mình gánh, làm giải phẫu cũng phải nói với mẹ một tiếng, mẹ còn có thể đi chăm sóc cho con a!” Nói xong Mẹ Trình có chút kích động.
“Những chuyện này đều đã qua rồi, con không phải đang tốt sao! Đừng lo lắng, mẹ.” Trình Mai Tây vội an ủi mẹ.