“Mai Tây đều thành
thế này, nó nằm trên giường, tôi còn ăn tết cái gì nữa? Thế này đi, nhà
cậu cứ việc ăn tết, tôi và mẹ nó tự đưa nó đi bệnh viện.” Ông Trình
tiếng nói nhỏ, nhưng giọng điệu nặng nề.
“Mẹ nó, đi lấy
vali của Mai Tây tới, thay cho nó bộ quần áo sạch sẽ, vào nhà vệ sinh
lấy chậu nước cho nó rửa mặt, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.” Ông
Trình vừa nâng Trình Mai Tây dậy, vừa dặn dò bà Trình.
Bà
Trình theo lời dặn của ông Trình tìm quần áo của Trình Mai Tây tới, Lục
Tử Minh thấy thái độ cương quyết của ông bà Trình, vội vào nhà vệ sinh
bê một chậu nước ấm, giặt khăn định lau mặt cho Trình Mai Tây, lại bị
ông Trình cầm lấy khăn, tỉ mỉ lau mặt cho Trình Mai Tây.
Ở
trong lòng ba, Trình Mai Tây cuối cùng cảm thấy an toàn, cô chầm chậm
nhắm mắt lại, Lục Tử Minh định thay quần áo giúp Trình Mai Tây, lại bị
ông Trình đưa tay ngăn cản, Lục Tử Minh đành lùi lại đứng ở một bên nhìn ông bà Trình thay quần áo cho Trình Mai Tây.
Ông Trình dặn
dò bà Trình đỡ Trình Mai Tây, ông cõng Trình Mai Tây ra khỏi phòng ngủ,
bà Lục nghe được tiếng động vội chạy đến ngăn ông Trình: “Ông thông gia, giờ là giao thừa, ông định cõng Mai Tây đi đâu?”
Ông Trình không để ý tới sự ngăn cản của bà Lục: “Mai Tây bị bệnh, tôi phải đưa nó tới bệnh viện.”
Bà Lục tỏ vẻ không biết: “Mai Tây không phải hơi mệt à? Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, cơm tất niên sắp xong rồi, lát nữa Lục Tử Khanh chúng nó
tới, chúng ta ăn cơm tất niên, mai lại đi bệnh viện đi.”
“Bà thông gia, tôi đang cõng Mai Tây đây rồi. Mọi người cùng nhà Lục Tử
Khanh cùng nhau ăn cơm tất niên là tốt rồi, tôi phải đưa Mai Tây đi bệnh viện ngay.” Ông Trình đẩy bà Lục ra, đi thẳng tới cửa, bà Trình vội
đứng trước cửa đón taxi.
Lục Tử Minh đi qua bà Trình: “Để con lái xe đưa mọi người đi.”
“Xe của cậu chỗ ngồi cũng không đủ, chúng tôi gọi taxi là được rồi.” Bà
Trình không để ý tới Lục Tử Minh, chỉ lo đưa tay chặn taxi.
Lên xe xong, ông bà Trình ngồi cùng Trình Mai Tây ở ghế sau, Lục Tử Minh mở cửa xe ngồi vào ghế trước, bà Lục chạy theo ra gọi: “Ông bà thông gia,
hai người đưa Mai Tây đi viện kiểm tra xong về ăn cơm nhé. Chúng tôi chờ cơm. Tử Minh, chăm sóc bố mẹ vợ con cho tốt nhé.”
Ông bà
Trình lòng như lửa đốt, chỉ qua loa đồng ý rồi vội bảo lái xe đưa đi
bệnh viện. Chiều 30 tết, đa số mọi người đều đã về nhà, trên đường vắng
lặng, ngẫu nhiên có xe và người đi trên đường, cũng đều là vội vàng về
nhà ăn cơm tất niên, như bọn họ đi tới bệnh viện, chắc cũng chẳng có vài người.
Lái xe tò mò nhìn Trình Mai Tây, quay đầu hỏi bà
Trình: “Em gái đây là làm sao thế ạ? Nhìn vẫn khỏe mạnh thế kia, sao
phải đi bệnh viện?”
“Tự nhiên không nói nên lời, cũng không
động đậy được, chúng tôi đưa tới bệnh viện kiểm tra xem sao, cho yên
tâm.” Ông Trình không có tâm trạng nhiều lời cùng lái xe.
“Đúng thế, đi bệnh viện kiểm tra cho yên tâm, sắp giao thừa rồi, không có
chuyện chẳng ai muốn ra đường, tôi cũng đang muốn về nhà, thấy mấy người có vẻ vội, đưa mọi người đến bệnh viện xong cũng vội về nhà ăn cơm tất
niên thôi.” Lời nói của người lái xe lộ ra sự nhiệt tình.
“Cám ơn bác tài, bác thật tốt bụng quá.” Bà Trình liên tục nói cám ơn.
“Không sao, ai chẳng có lúc có chuyện gấp.” người lái xe quay đầu đi, chuyên chú lái xe.