Sợ Cưới

Chương 159: Chương 159: Dấu tích động lòng




Lâm Như Sơ vừa nghe lời của Cốc Thư Tuyết, gương mặt xinh đẹp lập tức cố nén giận, lông mày dựng lên: “Cô nói cái gì thế? Bác sĩ Phương mọi cách giúp cô giữ lại đứa bé này, cô nói linh tinh cái gì thế hả?”

Cốc Thư Tuyết bĩu môi: “Ai biết anh ta tìm mọi cách giúp tôi giữ lại đứa bé này? Hay là giúp tôi làm mất đứa bé này đây?”

“Cô đừng có mà nói lung tung, bác sĩ Phương không phải là người như vậy.” Lâm Như Sơ cố nén giận, đôi mắt xinh đẹp cơ hồ muốn phun ra lửa.

Cốc Thư Tuyết liếc nhìn Lâm Như Sơ một cái: “ Là người cô thích phải không? Cô bảo vệ anh ta như thế? Anh ta có đôi mắt hoa đào, đừng nhìn không hay nói chuyện, đúng là rất được phụ nữ thích đấy!”

“Cô làm bồ nhí của người ta, còn có tư cách nói người ta cái này cái kia? Cũng không nhìn xem chính mình đã làm gì?” Lâm Như Sơ bị Cốc Thư Tuyết nói trúng tâm sự, lúc này nổi giận.

“Tôi làm bồ nhí thì sao nào? Là tôi được đàn ông yêu thích, đàn ông chính là mất hồn mất vía vì tôi, không giống ai đó, cho dù thích bác sĩ Phương đi nữa, cũng chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thôi!”

“Tôi thích bác sĩ Phương thì sao nào? Bác sĩ Phương không thích tôi thì sao nào? Là tôi tự nguyện! Không mượn cô xen vào!” Lâm Như Sơ tâm tư đơn thuần, bị Cốc Thư Tuyết nói hai ba câu đã làm cô nói thẳng tâm sự.

“Đáng tiếc mà, cô có tự nguyện cũng vô dụng thôi. Bác sĩ Phương thích, là cái cô Trình Mai Tây bị Lục Tử Minh vứt bỏ cơ, cô chỉ có thể làm người dự bị!” Cốc Thư Tuyết nói kì quái.

Lâm Như Sơ nước mắt tràn mi, Phương Chi Viễn là người đàn ông đầu tiên cô yêu thương. Nữ sinh ở học viện y vốn ít, tài mạo song toàn như cô lại càng ít hơn, nam sinh theo đuổi cô nhiều không đếm được, nhưng những tiểu tử mới ra xã hội đó, cô đều không thích. Cho tới khi gặp được Phương Chi Viễn, cô trong nháy mắt rung động trước người đàn ông tao nhã mà mang chút u buồn này.

Bác sĩ cùng bệnh viện yêu nhau, ở bệnh viện có thể nói là kinh điển. Mỹ nữ bác sĩ yêu nam bác sĩ vĩ đại như Phương Chi Viễn, cho dù không tính là ông trời tác hợp, thì cũng là một đoạn giai thoại, không ngờ chỉ là một mình cô đâm đầu vào, hơn nữa, còn bị loại bồ nhí kiêu ngạo ương ngạnh này nhục nhã.

Phương Chi Viễn xuất hiện như thiên binh thiên tướng, nhìn thấy Lâm Như Sơ vẻ mặt đầy nước mắt, Phương Chi Viễn nhanh chóng bước vào, giận dữ mắng mỏ Cốc Thư Tuyết: “ Cô là làm sao vậy? Đứa con của cô giờ giữ được hay không còn chưa rõ, bác sĩ Lâm mỗi ngày có ý tốt tới đây thăm cô, cô còn làm ầm ĩ với cô ấy, tóm lại là cô muốn gì? Nếu bệnh viện chúng tôi cô không chịu nổi, cô có thể yêu cầu chuyển viện!”

Cốc Thư Tuyết bị Phương Chi Viễn trách mắng, khí thế ngay lập tức giảm phân nữa, im miệng không nói gì.

Lâm Như Sơ thấy Phương Chi Viễn đi vào, vừa rồi toàn bộ tâm sự của mình chắc chắn bị Phương Chi Viễn nghe thấy rồi, vừa tức giận vừa xấu hổ, liền gục đầu vào vai Phương Chi Viễn, khóc một trận cho thỏa.

Thân thể Phương Chi Viễn cứng nhắc mà ôm lấy Lâm Như Sơ, cô gái đơn thuần tốt đẹp này ở trong lòng anh khóc lên, thân thể trẻ trung của anh khít khao dựa sát vào thân thể trẻ trung khác, cổ bị mái tóc của Lâm Như Sơ cọ vào ngưa ngứa, trước ngực bị hơi thở của Lâm Như Sơ làm ấm áp, bộ phận nào đó của thân thể nhanh chóng có phản ứng.

Phương Chi Viễn đưa hai tay ôm lấy Lâm Như Sơ, muốn ôm cô vào lòng, lại có chút lo lắng, muốn đẩy cô ra, lại không nỡ, cuối cùng đành nhẹ nhàng đỡ lấy Lâm Như Sơ, chờ cô bình tĩnh lại.

Thật lâu sau đó, Lâm Như Sơ cũng thôi nức nở, thân thể Phương Chi Viễn cũng từ từ bình tĩnh lại, Phương Chi Viễn nhẹ nhàng đẩy Lâm Như Sơ ra, Lâm Như Sơ ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên mê mang nhìn Phương Chi Viễn, trong chốc lát, hai người đều không biết nói gì.

Lâm Như Sơ cúi đầu đi ra ngoài, vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe tiếng Phương Chi Viễn gọi: “Bác sĩ Lâm”, Lâm Như Sơ lúc đầu còn ngây dại cả người, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng nhìn Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn lại không biết nói gì, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Ngày mai cô có qua đây nữa không?”

Ánh sáng trong ánh mắt Lâm Như Sơ ảm đạm dần: “Đương nhiên là có.”

“Vậy, ngày mai gặp.” Phương Chi Viễn dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng vẫn chỉ nói ra câu này.

Nếu như lúc trước, Phương Chi Viễn còn có thể giả vờ không biết tâm ý của Lâm Như Sơ, thì giờ đây, anh đã không còn có thể giả vờ mình không biết được nữa. Tình cảm giữa nam và nữ, luôn luôn tồn tại đường ranh giới ở đó, trước khi bước qua đường ranh giới này, hai bên đều có thể ở chung hòa bình, nhưng mà, sau khi một bên đã thổ lộ, mà bên kia lại không có ý, điều này nghĩa là đa số đều không còn cả quan hệ tình bạn bình thường.

Phương Chi Viễn dù trong lòng thương nhớ Trình Mai Tây, nhưng dù sao, anh cũng biết tâm ý của Trình Mai Tây. Mà Lâm Như Sơ lại là người con gái đơn thuần tốt đẹp đến thế, vừa biết tâm ý của Lâm Như Sơ, cùng với sự bất ngờ, còn có chút ngọt ngào nho nhỏ. Lâm Như Sơ không thấy Phương Chi Viễn đáp lại, gần như sắp khóc, thực ra cô không hiểu, sau khi mình đã bày tỏ, mà không bị Phương Chi Viễn ghét bỏ, liền đã là bước đầu tiên cho những bước tiến tình cảm sau này.

Đương nhiên, Phương Chi Viễn lúc này, cũng chỉ luống cuống mà thôi. Nữ y tá đáng yêu như Tiểu Thiên, chỉ có thể làm fan của anh, dù nhiều hay ít, đông hay vắng, cũng không thể tiến vào nội tâm của anh. Việc biểu lộ tình cảm, chẳng qua cũng nhận được nụ cười của anh mà thôi. Mà Lâm Như Sơ lại không giống thế, bên ngoài bình tĩnh đơn thuần, làm việc cố chấp chuyên tâm, một chốc một lát không thể làm anh rung động, nhưng lại dẫn tới gợn sóng trong lòng anh.

Lâm Như Sơ buồn buồn rời đi, Phương Chi Viễn quay đầu nói với Cốc Thư Tuyết: “ Cô đừng có mỗi ngày đều gây chuyện. Không có việc gì thì nghỉ ngơi đi, cô còn ngại việc của Lục Tử Minh chưa đủ nhiều à?”

CỐc Thư Tuyết quay người sang chỗ khác, đưa lưng quay vào mặt Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn lắc đầu, đi ra khỏi phòng bệnh, quay về văn phòng bác sĩ.

Một lát sau, Tiểu Thiên tới văn phòng, tủi thân nhìn Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn nhìn cô y tá dường như cô em gái nhà hàng xóm này: “Tiểu Thiên, vừa nãy cám ơn cô đã ra mặt giúp tôi. Nhưng lần sau đừng đi, bọn họ làm cô bị thương thì làm thế nào?”

“Bác sĩ Phương, em chính là nhìn không quen những người đó nói chuyện không phân biệt phải trái trắng đen, ngậm máu phun người. Họ không làm gì anh chứ?” Lời nói của Tiểu Thiên không giấu được ý quan tâm.

“Cám ơn cô, họ làm gì được tôi chứ? Buổi chiều tôi mời cô ăn cơm!” Phương Chi Viễn vừa viết bệnh án vừa nói.

“Thật à? Anh muốn mời em ăn cơm?” Ánh mắt Tiểu Thiên có sự bất ngờ.

“Thật mà, cô gọi y tá và bác sĩ khoa mình cùng đi nhé, tôi mời mọi người ăn cơm.” Phương Chi Viễn cũng không ngẩng đầu lên.

Tiểu Thiên nháy mắt như bóng xì hơi : “Tất cả các y tá và bác sĩ ạ?”

“Có gì không ổn à? Tôi chắc là sẽ phải tạm nghỉ việc điều tra một thời gian, vừa hay nhân cơ hội này đi ra ngoài du lịch vài ngày, trước khi đi mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.” Phương Chi Viễn ngẩng đầu, nhìn thẳng Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên không dám nhìn thẳng ánh mắt Phương Chi Viễn, ở trước mặt nam thần cô yêu mến, cô chỉ có nước gật đầu đồng ý: “Được rồi, để em đi gọi mọi người.”

Tiểu Thiên đi được nửa đường, Phương Chi Viễn lại gọi cô lại: “Tiểu Thiên, tôi quên mất, hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm. Để mai đi mời mọi người đi ăn đi, ngại quá.”

“Chị Trình Mai Tây đó, thực sự là ở nhà anh ạ?” Hôm nay Tiểu Thiên có công hộ giá, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi câu này.

“Đúng thế, cả nhà cô ấy đều ở nhà tôi. Dù sao nhà tôi cũng để trống, nhiều ngưởi ở còn náo nhiệt hơn.” Phương Chi Viễn nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Tiểu Thiên le lưỡi, Phương Chi Viễn làm việc ở bệnh viện 5-6 năm, cô cùng làm việc với bác sĩ Phương ở khoa cấp cứu này 2 năm rồi, chỉ nghe người khác nói nhà bác sĩ Phương là một biệt thự hai tầng kiểu châu Âu, đồng nghiệp còn chưa ai tới qua nhà của bác sĩ Phương, cô Trình Mai Tây này có địa vị thực sự lớn trong lòng bác sĩ Phương, lại có thể đến ở trong nhà của anh ấy.

Phương Chi Viễn mỉm cười nhìn Tiểu Thiên: “Còn có việc gì sao?”

“Không có chuyện gì, vậy bác sĩ Phương, em đi ra ngoài nhé.” Tiểu Thiên trốn.

“Nói với mọi người ngày mai tôi mời cơm. Đúng rồi, gọi cả bác sĩ Lâm khoa Phụ sản, gần đây cô ấy hay tới thăm bệnh nhân phòng số 3, coi như là đồng nghiệp khoa cấp cứu chúng ta.” Phương Chi Viễn dặn dò.

Đây là cái tình huống gì vậy? Một cô Trình Mai Tây còn chưa đủ xử lý, lại còn lòi ra bác sĩ Lâm. Tiểu Thiên nhăn mặt, thật sự là yêu quái đánh không chết, xem ra thích Phương Chi Viễn, chính là một việc vừa phiền não lại vừa thương tâm.

Điện thoại vang lên, vừa thấy số gọi tới, Phương Chi Viễn liền mỉm cười: “Chú, là chú à? Cháu có lẽ phải 7 giờ mới về ăn cơm. Mọi người đói thì cứ ăn trước, hoa gì ạ? Hôm nay cháu bận tối mắt tối mũi, còn chưa kịp liên hệ với công ty làm vườn để người ta mang hoa tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.