Sợ Cưới

Chương 188: Chương 188: Giấy gọi tới




Phương Chi Viễn ngồi lên phà, tâm tình anh lúc này cùng lúc khi mới tới là hoàn toàn khác biệt. Lúc này, anh nhìn đảo Cổ Lãng dần dần nhỏ đi, Phương Chi Viễn từ từ nhắm mắt lại, anh cảm nhận gió biển thổi tới, tâm tình nhẹ nhàng mà vui vẻ. Buổi tối anh sẽ về tới thành phố T rồi. Sau khi quay về, anh có thể thoải mái mà nói chuyện một lần với Khả Dĩ An, nói hết những lời mà 15 năm trước vẫn chưa nói được, không hề giữ lại chút nào, chân thành với Khả Dĩ An.

Điện thoại của Phương Chi Viễn đột nhiên kêu, là số từ thành phố T. Anh nhận điện thoại, đầu bên kia truyền tới chính là âm thanh của chị Nhạc văn phòng bệnh viện: “Bác sĩ Phương, cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang không ở thành phố T, có chuyện gì không?” Phương Chi Viễn cảm thấy có chút kỳ lạ, bản thân mình đã bị văn phòng bệnh viện cho tạm nghỉ điều tra, giờ còn gọi cho mình làm gì?

“Người nhà Cốc Thư Tuyết tới làm náo loạn bệnh viện, nói cậu tự tiện đưa người bệnh mang về nhà, yêu cầu cậu đưa người bệnh ra. Giờ đang làm loạn ở bệnh viện đây, cậu mau về đi.” Âm thanh trong điện thoại cực kỳ ồn ào.

“Chị bảo họ đi báo cảnh sát đi. Có chuyện gì để cảnh sát xử lý! Làm gì có chuyện tự giữ người bệnh? Đây cũng là quá đáng lắm rồi!” Phương Chi Viễn không muốn tiếp xúc thêm với người nhà họ Lục, liền bảo bệnh viện cứ thế mà báo cảnh sát.

“Tình hình cụ thể cứ chờ cậu về rồi nói tiếp. Giờ chúng tôi cũng không rõ ràng tình hình cho lắm. Cứ thế này báo cảnh sát, thì chính là đạo đức cá nhân của cậu có vấn đề, làm cho bệnh viện chúng ta bị liên lụy.” Chị Nhạc có chút phê bình kín đáo với Phương Chi Viễn.

Xuống phà, Phương Chi Viễn nhảy lên một chiếc taxi. Sau khi ngồi vào, anh gọi cho Khả Dĩ An, Khả Dĩ An vừa nghe điện thoại liền nói: “Tôi bận quá quên không nói cho cậu, người bạn ở tòa án nói với tôi, hôm nay tòa án đã truyền giấy gọi cho Lục Tử Minh rồi!”

Phương Chi Viễn ngay lập tức hiểu được người nhà họ Lục vì sao mà tới, ấp úng nói: “Lục Tử Minh đã nhận được giấy gọi, giờ đang làm loạn ở bệnh viện chúng tôi!”

“Là Trình Mai Tây muốn ly hôn với Lục Tử Minh, họ tới bệnh viện các cậu làm loạn làm gì? Logic của người nhà họ cũng quá là kỳ lạ!” Khả Dĩ An có chút khó mà tưởng tượng nổi.

“Giờ cậu mới biết à? Trên đời đúng là có người kỳ lạ như vậy đấy! Đấy là cậu còn không biết những chuyện họ đã làm. Cả nhà họ đều quá kỳ quái!” Phương Chi Viễn trách móc Khả Dĩ An.

“Dù sao đại luật sư tôi đây chắc chắn sẽ khiến cho nhà họ được dạy dỗ, cậu cứ chờ xem!” Khả Dĩ An nói chắc chắn.

“Biết cậu lợi hại, nên mới bảo Trình Mai Tây tìm tới cậu làm luật sư ly hôn mà!” Phương Chi Viễn nịnh bợ Khả Dĩ An, thực ra cũng là sự thưởng thức từ tận đáy lòng anh!

“Ừ, tiếp theo là chuẩn bị phiên tòa, tôi còn muốn gặp Trình Mai Tây thêm một lần, xác nhận một việc.” Khả Dĩ An dặn dò Phương Chi Viễn.

“Được, tôi tới sân bay rồi. Về nhà lại nói.” Phương Chi Viễn thấy sân bay tới rồi, liền cúp máy.

Trước khi lên máy bay, Phương Chi Viễn gọi cho ông Trình: “Chú, cả nhà Lục Tử Minh đã nhận được giấy gọi của tòa án, giờ họ đang làm loạn ở bệnh viện. Chắc là giờ không biết cả nhà mình đang ở đâu, cho nên mới tới bệnh viện tìm cháu. Cả nhà mình ở nhà phải chú ý, cho dù là ai tới, cũng đừng tùy tiện mở cửa, tất cả cứ chờ cháu về lại nói.”

Ông Trình vội vàng đồng ý: “Được, Tiểu Phương, giờ cháu không ở thành phố T à? Cháu lúc nào về?”

“Cháu có việc ở tỉnh khác, khoảng 6 giờ tối cháu về tới nhà. Cháu sẽ qua nhà trước, mọi người phải cẩn thận nhé.” Phương Chi Viễn dặn dò ông Trình xong liền ngắt điện thoại.

Lên máy bay, trong lòng Phương Chi Viễn đã không còn sự thanh thản như lúc đi nữa Chuyện của Liễu Nhạc Hạ vừa mới giải quyết, lại tới vấn đề của Trình Mai Tây. Anh đã tính toán biết mấy ngày này giấy gọi của tòa án sẽ tới, nhưng không ngờ anh còn chưa từ Hạ Môn về, nhà họ Lục đã náo loạn rồi!

Phương Chi Viễn nhắm mắt lại khẩn trương suy nghĩ, nhưng chuyện nhà họ Lục và nhà họ Trình gặp nhau là khó tránh khỏi. Cho dù nhà họ Trình có chuyển tới nơi khác đi nữa, nhà họ Lục họ cũng chắc chắn túm lấy mình không tha, chẳng bằng, cứ cho họ gặp nhau luôn đi, hai bên đều lật con bài của mình, sự tình cũng có cái kết quả rõ ràng.

Vừa xuống máy bay, điện thoại của Phương Chi Viễn liền bị hàng đống tin nhắn oanh tạc. Anh xem qua một lần, đều là tin nhắn của đồng nghiệp báo cho anh tình hình chiến đấu, chẳng qua là cho anh chút dự phòng, để anh có sự chuẩn bị. Trong đó có sự nhắc nhở của Tiểu Thiên là thú vị nhất: “Bác sĩ Phương, người nhà họ Lục lại tới đây làm loạn. Tốt nhất là anh phải đeo mũ bảo vệ, tránh cho họ làm đầu anh bị thương, đầu óc của bác sĩ là vô cùng quan trong mà!”

Phương Chi Viễn không khỏi nhếch miệng cười, lại có tin nhắn của Lâm Như Sơ tới: “ Bác sĩ Phương, em đã xin phép nghỉ, tới nhà anh chăm sóc cho chị Mai Tây, có em rồi anh cứ yên tâm!”

Ý cười của Phương Chi Viễn vì tin nhắn của Tiểu Thiên chợt ngưng đọng. Lâm Như Sơ chính là người duy nhất ở bệnh viện biết địa chỉ nhà anh. Cô lại không hề để lộ ra với bất kỳ ai, lại yên lặng đi nhà mình bảo vệ Trình Mai Tây, người con gái này, thông minh biết bao!

Phương Chi Viễn đi tới cửa văn phòng bệnh viện, tách ra đám người đang vây quanh xem, đến trước mặt Lục Tử Minh hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”

“Tìm mày làm gì à? Cái đồ tiểu nhân ra vẻ quân tử! Mày giấu vợ tao đi đâu rồi? Cô ta im hơi lặng tiếng mà kiện tao ra tòa? Lại còn muốn lấy đi tất cả tài sản?” Lục Tử Minh túm lấy cổ áo Phương Chi Viễn.

“Tôi giấu vợ anh thì sao? Phải hỏi ngược lại anh, anh đối xử với cô ấy như thế nào? Nếu anh không tìm bồ nhí, vợ anh có thể bị tinh thần có trở ngại không? Nếu anh không làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, sao cô ấy lại ly hôn với anh?” Lời nói của Phương Chi Viễn cũng vô cùng sắc bén.

Ông Lục đứng bên cạnh Lục Tử Minh liền xông lên, chất vấn Phương Chi Viễn: “Ly hôn thì ly hôn, nhà họ Lục chúng tao sớm đã không thèm cái đồ gà mái không biết đẻ trứng như thế rồi. Nhưng nhà và xe là Lục Tử Minh nhà tao đã khổ sở kiếm được, tại sao phải cho cô ta?”

“Ông muốn rõ ràng vì sao Trình Mai Tây muốn lấy tất cả tài sản? Là con trai ông làm chuyện có lỗi với cô ấy, giờ cô ấy muốn ly hôn với Lục Tử Minh, ông có cách thì tới tòa nói chuyện với tòa án nhé, chạy tới bệnh viện làm gì?” Nói tới nước này, Phương Chi Viễn cũng không khách khí nữa.

“Cho dù ly hôn, cũng là việc nhà của chúng tao, nó ngay cả mặt cũng không gặp, cũng không nói năng gì, liền kiện lên tòa, muốn ly hôn cũng được, nhưng mà phải là bàn bạc ly hôn!” Lục Tử Minh dùng giọng vô lại nói.

“Cô ấy sao phải bàn bạc ly hôn với anh? Anh với người nhà anh khốn nạn như vậy, còn cái gì mà phải bàn bạc, cô ấy chẳng hề muốn nhìn anh và người nhà anh, vì sao còn phải gặp mặt?” Phương Chi Viễn cười lạnh.

“Đừng nói nhiều vô ích, mày dẫn tao đi gặp Trình Mai Tây, để cô ta nói xem cô ta dựa vào cái gì mà đối xử với tao như thế?” Lục Tử Minh túm lấy Phương Chi Viễn không buông.

“Để cô ấy nói xem vì sao cô ấy phải làm thế với anh? Anh đã làm cô ấy tức giận tới mức nói không ra lời rồi, còn nói kiểu gì? Được, anh muốn gặp cô ấy đúng không? Giờ cô ấy đang ở nhà tôi đấy, anh đi với tôi gặp cô ấy.” Phương Chi Viễn vì bảo đảm tình hình bệnh viện, chẳng có cách nào, đành phải dẫn họ tới nhà mình. Với số người của bọn họ như bây giờ, người nhà họ Lục không chiếm ưu thế, không sợ họ làm tổn thương Trình Mai Tây.

Trên đường, Phương Chi Viễn nhắn tin cho ông Trình: “Lát nữa Lục Tử Minh và bố anh ta tới, chú bảo Mai Tây đừng nói chuyện và đi lại, để họ cho rằng cô ấy còn chưa khôi phục!”

Phương Chi Viễn ngồi chỗ ghế lái phụ, đằng sau là ông Lục và Lục Tử Minh, trên đường đi, cả 3 người không ai nói chuyện, dường như đều tự chuẩn bị cho cuộc đại chiến sau đó.

Đến cổng nhà Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn gõ cửa, ông Trình ra mở cửa. Thông gia ngày xưa giờ trở thành oan gia, không khí tràn ngập mùi thuốc sung, ông Lục nhìn xung quanh một vòng: “Được đấy, ông thông gia, nhanh như thế đã tìm được con rể cưng rồi, tình cảm ngày xưa liền không quan tâm rồi?”

Ông Trình lạnh lùng nhìn ông Lục một cái: “Phương Chi Viễn là con nuôi nhà tôi, tôi ở nhà con nuôi tôi, có gì không được? Việc này có quan hệ gì với các người?”

Phương Chi Viễn vô cùng giật mình, liếc nhìn ông Trình một cái. Ông Trình vô cùng bình tĩnh, giống như đúng là có việc này vậy. Ông Lục cười lạnh: “Phương Chi Viễn nhanh như thế đã thành con nuôi của các người rồi?Xem ra Trình Mai Tây còn nằm viện hơi ít rồi, cô ta nằm viện có một lần, các người đã có con trai nuôi, xem ra, con nuôi khắp thiên hạ rồi?”

Ông Trình tức giận run lẩy bẩy: “Lão già này, ông chẳng những lòng dạ không ra gì, miệng cũng chẳng nên hồn, khó trách bà vợ già kia của ông phải thành người thực vật, đúng là báo ứng!”

“Ông nói ai báo ứng? Con gái bảo bối của ông trở thành người thực vật, ông mới là bị báo ứng!” ông Lục cũng không hề yếu thế.

Ông Trình tức giận tới mức nắm tay răng rắc, Phương Chi Viễn nhìn thấy người hai nhà vừa gặp nhau đã muốn đánh cãi nhau, vội vàng kéo lại ông Trình: “Ba nuôi, ba nhất định phải bình tĩnh, đừng hành động theo cảm tính!”

Dưới sự nhắc nhở của Phương Chi Viễn, ông Trình kìm lại cảm xúc của mình, Lục Tử Minh nhìn ông Trình hỏi: “Ba, Mai Tây đang ở đâu? Con muốn gặp cô ấy.”

“Mai Tây đã bị anh làm cho tức chết, thành người thực vật rồi, không nói chuyện được, không đi lại được, nằm trên giường ấy, cơm ăn nước uống chúng ta đều phải đút, vệ sinh cũng không tự làm được, có cái gì cần gặp nữa?” ông Trình biểu đạt ý đồ của Phương Chi Viễn vô cùng nhuần nhuyễn.

“Con xin lỗi, trước kia là con không tốt, dù có thế nào ba cũng tha lỗi cho con. Nhưng dù sao, ly hôn cũng là chuyện của hai người bọn con, cô ấy như thế làm sao có thể yêu cầu ly hôn với con được? Con muốn gặp mặt hỏi cô ấy xem có phải là cô ấy muốn ly hôn với con không?” Lục Tử Minh định bụng thuyết phục ông Trình.

“Anh còn muốn gặp nó à? Anh cảm thấy hại nó còn chưa đủ à? Được, anh đi gặp nó đi, nó đang ở trong phòng ngủ đấy. Dù sao giờ nó cũng là cái dạng này rồi, anh có nói gì nó cũng không trả lời được, cho dù anh có đánh nó, nó cũng không có cách nào đánh trả.” Ông Trình đưa tay lau nước mắt.

Lục Tử Minh đi vào phòng ngủ nhờ sự chỉ dẫn của ông Trình, bà Trình và Lâm Như Sơ hai người hai bên như là nha hoàn, mỗi người một bên bảo vệ Trình Mai Tây. Ánh mắt bà Trình hung dữ nhìn chằm chằm Lục Tử Minh, dường như hận không thể ăn thịt hắn ta. Mỗi lần Lục Tử Minh đi về phía trước một bước, thân thể bà Trình lại căng thẳng thêm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.