Sợ Cưới

Chương 136: Chương 136: Khó mà gặp gỡ




Bà Trình sau khi ngủ dậy, đi tới phòng bếp hầm cháo trước, sau đó vội vàng đi chợ gần đó mua thức ăn, hôm qua bác sĩ Phương ở nhà ăn cơm mà không có đồ ăn gì, bà Trình vội vàng đi chợ chuẩn bị đồ ăn và rau quả, chuẩn bị sẵn bữa tối, chờ ông Trình và bác sĩ Phương từ chỗ luật sư về ăn cơm.

Tới chợ, bà Trình nhanh chóng mua được cả rổ đầy đồ ăn và rau, phụ nữ Trùng Khánh chính là có khả năng này, cho dù đến thành phố lạ nào đi nữa, cũng có thể tìm được chợ nhanh nhất, cũng sẽ mua được đồ ăn mình thích bằng giá thích hợp, bà Trình đương nhiên chính là người xuất sắc trong số những nhân tài đó.

Về tới nhà, ông Trình đã cho Trình Mai Tây rửa mặt chải đầu xong, đang đút cháo cho Trình Mai Tây, thấy bà Trình thắng lợi trở về liền trêu chọc bà: “Bà nó, có phải bà đã mua cả chợ về rồi không hả? Đây chắc là chuẩn bị cho tối nay bác sĩ Phương tới ăn cơm chứ gì?”

“Đó là đương nhiên, bác sĩ Phương muốn tới nhà ăn cơm, tôi phải chuẩn bị cẩn thận chứ!” Bà Trình không coi sự trêu chọc của ông Trình ra gì.

“Bà chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, có khi còn không có đất dụng võ ấy chứ. Chúng tôi đi tới chỗ Luật sư, nếu nói chuyện được, định mời luật sư ăn cơm tối, để nói chuyện thêm một bước.” Ông Trình ngừng cười, nói chuyện nghiêm túc.

“Tôi mặc kệ, dù sao ngày mai bác sĩ Phương cũng có thể tới ăn cơm được mà.”bà Trình không chút để ý tới sự công kích của ông Trình.

“Thế bà mau ăn chút gì đi, nấu cơm sớm chút, 2 giờ Tiểu Lý sẽ mang tài liệu tới đây, đừng có tới lúc đó chúng ta còn chưa cơm nước xong, lại mất lịch sự.”

Bà Trình đứng dậy đi vào bếp múc hai bát cháo, gọi ông Trình tới phòng ăn, rồi thuận tay đưa bánh rán vừa mua về cho ông Trình: “Ông cũng mau ăn chút, đồ điểm tâm còn phải đợi một lát.”

Bà Trình cũng cầm lấy bánh rán và cháo liền bắt đầu ăn, bà đột nhiên nhớ tới một việc: “Sáng nay bác sĩ Phương có phẫu thuật, mấy giờ thì tới đón ông?”

“Đã hẹn hai giờ tới đây rồi, ba giờ đi văn phòng luật sư, luật sư có một giờ rảnh từ 3 tới 4 giờ chiều, vừa văn có thể gặp chúng ta.” Bà Trình nghe xong liền yên tâm.

Ăn xong bữa sáng, ông Trình cùng bà Trình đỡ Trình Mai Tây đứng dậy luyện tập, sau khi vào nhà, Trình Mai Tây đang cố gắng tập ngồi dậy, nhưng lại chỉ có thể hơi hơi rời giường một chút, hoàn toàn không thể tự mình ngồi dậy, mặt cô đỏ bừng, mồ hôi từng giọt lớn rơi xuống chăn.

Bà Trình xông tới giúp Trình Mai Tây, ông Trình giữ chặt tay bà: “Có một số việc, phải dựa vào chính nó, cho dù chúng ta giúp nó thế nào đi nữa, nó cũng phải tự đứng lên bằng sức của chính nó.”

Bà Trình đau lòng nhìn Trình Mai Tây, khi Trình Mai Tây còn bé bà bận việc buôn bán, sau khi lớn lên lại không ở cùng bọn, sau khi kết hôn, lại phải qua lại suốt giữa nhà chồng và nhà mẹ đẻ, thật không ngờ, sau khi lớn lên, lúc bọn họ gần nhau nhất, chính là lúc Trình Mai Tây bị bệnh.

Vì thế, bà Trình rất coi trọng quãng thời gian này, vừa nguyền rủa ông Trời làm con gái bà bị bệnh, đồng thời cũng cảm ơn ông Trời tặng mình một khoảng thời gian quý báu, để bà có thể nâng niu đứa con gái từng nhỏ bé yếu đuối của mình trong lòng bàn tay.

Ông Trình nhìn động tác ngồi dậy của Trình Mai Tây càng lúc càng mềm yếu vô lực, liền bảo bà Trình đi tới, đặt Trình Mai Tây xuống giường: “Tây Tây, con nghỉ ngơi chút đi, để ba mẹ tới giúp con luyện tập.”

Trình Mai Tây nghe lời nằm trên giường, khoảng 10 phút sau, ông Trình bảo bà Trình cùng nâng Trình Mai Tây dậy, hôm nay tiến bộ của Trình Mai Tây rất lớn, đã có thể di chuyển 5 bước về phía trước nhờ sự giúp đỡ của ông Trình.

Sau khi luyện tập xong, bà Trình liền vào bếp. Cơm trưa hôm nay cần làm sớm, bà chỉ làm hai món rau xào đơn giản, hầm món canh sườn cho Trình Mai Tây.

Ăn cơm xong, bà Trình thu dọn xong phòng bếp đã là hơn 1 giờ rưỡi chiều, biết bạn của Trình Mai Tây tới, bà lại nhanh chóng đi rửa mặt chải đầu cho Trình Mai Tây, thay quần áo, lúc mọi việc xong xuôi thì đồng hồ đã chỉ 1 giờ 55 phút.

Ông Trình đã kiểm tra di động mấy lần, chỉ sợ điện thoại có vấn đề, không nhận được điện thoại của Tiểu Lý liền phiền toái. Đúng 2 giờ, điện thoại của ông Trình đúng giờ vang lên.

Bên kia di động đúng là âm thanh của Tiểu Lý, ông Trình vội vàng mở cửa, Tiểu Lý đang đứng trước cửa, giới thiệu với ông Trình: “Chú, anh Brian bạn của Tổng Giám sát Trình cũng tới ạ.”

Ông Trình nhiệt tình chào hỏi với Tiểu Lý, nghe được lời giới thiệu của Tiểu Lý, liền tự nhiên nhìn về người phía sau Tiểu Lý, nhìn qua hoa tươi trên tay người tới nhà, ở giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, nụ cười trên mặt ông Trình cứng lại: “ cái gì mà anh Brian? Tên khốn nạn Bộc Tấn này, đừng nói anh đổi tên, cho dù anh phẫu thuật thẩm mĩ, tôi cũng có thể nhận ra anh!”

Nói xong, ông Trình liền đẩy Tiểu Lý, nhào tới túm lấy Bộc Tấn: “Đồ khốn nạn, anh làm cho Mai Tây nhà tôi thành cái dạng này, là anh hại nó còn chưa đủ khổ ư? Giờ anh quay lại, là định hại nó thêm lần nữa sao?”

Tiểu Lý bị phản ứng của ông Trình làm cho sợ hãi, cố gắng muốn ngăn ông Trình lại: “Chú, chú có phải nhận nhầm người rồi không? Anh Brian vừa mới từ Mỹ về đấy chứ? Anh ấy và Tổng Giám sát Trình là ở Thượng Hải mới quen nhau, bây giờ anh ấy yêu cầu công ty mời Tổng Giám sát Trình về đi làm, anh ấy sao có thể hại chị ấy cơ chứ?”

“Tiểu Lý, cậu đừng quản. Đây là chuyện giữa tôi và chú ấy.” Bộc Tấn ngăn Tiểu Lý lại, để hoa nơi chiếc tủ thấp, rồi tùy ý ông Trình đánh mắng.

Bà Trình đang ở phòng ngủ cùng Trình Mai Tây, nghe thấy tiếng động bên ngoài liền đi ra, trong nháy mắt bà nhìn thấy Bộc Tấn, phản ứng của bà càng mãnh liệt hơn so với ông Trình. Bà Trình cầm lấy hoa tươi, ném vào trong lòng Bộc Tấn: “Anh đi cho tôi, Mai Tây không muốn nhìn thấy anh, chúng tôi cũng không muốn thấy anh!”

Bộc Tấn không nói lời nào, tùy ý ông bà Trình phát giận, cho tới khi hai người đã sức cùng lực kiệt, Bộc Tấn mới khách sáo nói: “Chú, cô, trước kia đều là lỗi của cháu. Nghe nói Mai Tây bị bệnh, cô chú có thể cho cháu gặp lại Mai Tây không?”

Ông Trình nghe lời này lại vô cùng kích động: “Cho cậu gặp nó? Cậu nói đơn giản nhỉ? Năm đó cậu chẳng nói năng gì mà ra đi, con gái tôi tìm cậu phát điên, cậu ở nơi nào? Giờ cậu tới nói là muốn gặp Mai Tây? Nói cho cậu biết, không dễ dàng thế đâu!”

“Chú, cháu biết bây giờ muốn chú tha thứ cho cháu rất khó, nhưng năm đó cháu quả thực là có nỗi khổ riêng, sau khi tình huống cho phép, cháu cũng đã từng trở về tìm cô ấy. Khi đó cô ấy đã kết hôn rồi, cháu lại phải quay về Mĩ.” Bộc Tấn nhìn xung quanh muốn nhìn thấy Trình Mai Tây, nhưng phải cái ông Trình không chịu buông tay, đành không dám đi vào.

“Nếu cậu biết nó kết hôn rồi, giờ sao cậu còn tới đây tìm nó?” ông Trình tiếp tục nghi ngờ.

“Năm ấy biết được cô ấy kết hôn, cháu vụng trộm hỏi bạn học cũ, biết được địa chỉ nhà cô ấy. Cháu đi thăm, thấy cô ấy sống thực sự hạnh phúc, cháu không muốn quấy rầy cô ấy, liền im lặng ra đi”. Bộc Tấn thấy không dễ dàng thuyết phục được ông Trình, liền đơn giản nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ông hiểu.

“Thế sao hôm nay cậu lại tới? Cuộc sống của nó vẫn tốt lắm, không cần cậu tới quan tâm!” thái độ ông Trình kiên quyết.

“Chú, chú cũng đừng lừa cháu. Hôm qua cháu nghe Tiểu Lý nói Mai Tây bị ốm, cháu sốt ruột quá mới nhờ cậu ấy đưa tới. Chú cho cháu gặp Mai Tây đi, cháu thực sự lo lắng cho cô ấy.” Bộc Tấn nói vô cùng khẩn thiết.

Nghe xong lời nói chuyện của Bộc Tấn, ông Trình vẫn trầm mặc như cũ, Bộc Tấn cuống lên: “ Chú, cháu biết bây giờ chú còn chưa tha thứ cho cháu, nhưng chú có thể buông bỏ ân oán trước kia hay không? Mai Tây là vì đơn hàng của Thế Đạt chúng cháu mà bị người ta hãm hại, cháu yêu cầu Nam Thiên phải mời cô ấy về làm việc, vì cô ấy đòi lại công bằng, chú hãy cho cháu có cơ hội giúp đỡ Mai Tây đi?”

“Bây giờ chuyện làm việc đối với nó đã không còn quan trọng, nó bây giờ còn nói gì chuyện làm việc, giờ tôi chỉ mong nó khỏe lên, cái khác cũng không mong chờ gì.” Ông Trình thờ ơ với lời nói của Bộc Tấn.

Có thể chú thấy không quan trọng, nhưng với cô ấy, tuyệt đối là vô cùng quan trọng. Cô ấy mạnh mẽ như vậy, bị người ta oan uổng và hãm hại, bị bắt rời khỏi công ty, nỗi uất ức này cô ấy làm sao chịu nổi!” Bộc Tấn cố gắng thuyết phục ông Trình.

Di động của ông Trình vang lên, Bộc Tấn dừng nói, chờ ông Trình nghe xong điện thoại, ông Trình đứng dậy mở cửa, bác sĩ Phương đang đứng chờ bên ngoài, thấy Bộc Tấn có chút bất ngờ, khách sáo hỏi ông Trình: “Đây là?”

Ông Trình trả lời đơn giản: “Một người bạn cũ của Mai Tây ấy mà.”

Bộc Tấn nghe xong trong lòng nóng lên, giờ đây, có thể ở bên cạnh làm bạn cũ của Mai Tây cũng làm anh cảm thấy vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.