Tiểu Thiên chạy vọt vào phòng bệnh số 3, đến bên giường Cốc Thư Tuyết: “ Vừa rồi tôi đi tiêm ở phòng bên cạnh, nghe người nhà chị nói chị bị đau bụng, còn chảy máu, chị chảy máu có nhiều không?”
“Đã nói với các chị bao lâu rồi, giờ các chị mới tới đây khám, các chị nói bệnh nhân chính là Thượng đế, các chị đối xử với Thượng đế như thế nào vậy?”
“Rất xin lỗi, vừa rồi tôi có chút việc, nên giờ mới tới đây. Chị ra máu đại khái là khoảng bao nhiêu?” Tiểu Thiên vội vàng nói xin lỗi, nhẹ nhàng hỏi.
“Có muốn tôi mang quần lót vừa thay cho chị xem không? Tôi không đo được, ai biết là khoảng bao nhiêu?”Cốc Thư Tuyết trả lời không có thiện ý.
“Tôi đi tìm bác sĩ siêu âm cho chị và làm kiểm tra HC, xem xem các chỉ tiêu của chị thế nào.” Tiểu Thiên mặt đỏ bừng, tranh chấp cùng bệnh nhân để bị nói tới văn phòng, người chịu thiệt vẫn là mình, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lại cố nhịn xuống.
Cốc Thư Tuyết chiếm thế thượng phong, nhìn Tiểu Thiên cười đắc ý, Lục Tử Minh trừng mắt liếc: “Cô ấy sao lại đau bụng chảy máu? Liệu sẽ thế nào?”
“Cần kiểm tra các chỉ tiêu một chút, nếu tình huống nghiêm trọng, có khả năng sẽ khó tránh được sảy thai.” Tiểu Thiên nói cho Lục Tử Minh.
“Cái gì cơ, sảy thai? Giờ chẳng phải đã đang nằm viện giữ thai à? Sao còn không đảm bảo? Lại còn có thể sảy thai?” Lục Tử Minh nghe được lời nói của Tiểu Thiên liền trở nên kích động.
“Giữ thai cũng không chắc chắn hoàn toàn có thể giữ được mà, cũng không phải là nói nhất định sẽ sảy thai, còn phải xem kết quả kiểm tra, anh đừng kích động.” Tiểu Thiên nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh số 3.
“Đã bảo em đừng có cảm xúc giao động, em sao cũng không có việc tìm việc, một lát ầm ĩ với anh, lát lại cãi nhau với Tử Khanh, em xem đi, giờ nhỡ sảy thai thì em tha hồ vui.” Lục Tử Minh bị đả kích quá lớn, liền có chút nói liều.
“Ý anh là em muốn bị sảy thai à? Em cả ngày nằm trên giường, chẳng được đi đâu, anh cho rằng em muốn thế à?” Cốc Thư Tuyết nghe xong lời chỉ trích của Lục Tử Minh, càng thêm tủi thân.
Lục Tử Minh đứng dậy: “Từ lúc mẹ ở phòng mổ ra tới giờ, anh còn chưa qua thăm mẹ. Em nằm đây đi, anh qua đó thăm bà một lát.”
“Chẳng phải đang có hộ lý rồi à? Đã hôn mê bất tỉnh rồi, có cái gì mà thăm. Anh chính là không muốn ở cùng em!” Cốc Thư Tuyết có chút thần kinh.
“Tự em bình tĩnh lại chút, hai chúng ta bây giờ ở cùng một chỗ cũng không có lời gì hay mà nói, lát nữa anh về đưa em đi kiểm tra.” Lục Tử Minh nói xong đi ra khỏi phòng bệnh số 3.
Cốc Thư Tuyết cả bụng tức giận không có chỗ phát tiết, cầm lấy gối đầu ném ra ngoài, nhưng mà Lục Tử Minh đã đi rồi, chiếc gối ném vào cửa rồi lại rơi xuống.
Cốc Thư Tuyết nằm vật xuống giường gào khóc, cô thấy tủi thân và bất lực, cảm giác dường như chỉ cần không còn đứa bé, Lục Tử Minh sẽ rời xa cô ta, tất cả những gì cô ta đã trả giá trước đây đều uổng phí.
Đứa bé là vũ khí để Cốc Thư Tuyết không chút sợ hãi trước mặt Lục Tử Minh, nhưng đồng thời cũng là thứ mà Lục Tử Minh quan tâm nhất trên người Cốc Thư Tuyết, chỉ cần đứa bé còn, Lục Tử Minh sẽ bảo hộ và dung túng cho Cốc Thư Tuyết vô điều kiện, một khi đứa bé xảy ra chuyện, Lục Tử Minh sẽ là người đầu tiên đứng ra chỉ trích Cốc Thư Tuyết.
Cốc Thư Tuyết bắt đầu cảm giác chính mình đối với Lục Tử Minh, chẳng qua chỉ là công cụ để có đứa con, một khi đứa bé đã không còn, anh ta sẽ từ bỏ mình, giống như trước đây anh ta vô tình vứt bỏ Trình Mai Tây vậy.
Một lát sau, trên mặt Cốc Thư Tuyết hiện ra nụ cười lạnh, ngừng khóc, cầm lấy điện thoại bấm một số: “Chẳng qua người ta tâm tình không tốt. Nhớ anh mà. Giờ chẳng phải đang đi thăm mẹ anh ta à? Em gọi xong sẽ xóa lịch sử cuộc gọi mà.”
Người bên kia điện thoại xem chừng là yên tâm, Cốc Thư Tuyết bắt đầu nũng nịu làm nũng với người kia, tới lúc toàn bộ tức giận trên mặt đã hết, Cốc Thư Tuyết mới cúp điện thoại, cẩn thận xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, thế rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Lục Tử Minh tới phòng bệnh của bà Lục, cô Lý đang lau người cho bà, thấy Lục Tử Minh đi vào, cô Lý dường như thấy cứu tinh: “Tiểu Lục à, may quá cháu tới rồi. Cô đang định lật người cho mẹ cháu, nhưng mình cô xoay không nổi.”
Lục Tử Minh vội vàng chạy tới, đang định đưa tay di chuyển cơ thể bà Lục, liền bị cô Lý quát to: “Đừng nhúc nhích, cháu đỡ cổ mẹ cháu, để cả người thẳng, đúng, chính là thế, cô di chuyển chân bà ấy, 1, 2, 3 lật, đúng, chính là như thế!”
Dưới sự chỉ đạo của cô Lý, Lục Tử Minh và cô Lý lật người cho bà Lục, cô Lý dặn dò Lục Tử Minh: “Tiểu Lục à, mẹ cháu mới mổ, lúc nâng lên đặt xuống phải vô cùng cẩn thận, nếu không lại tạo thành thương tổn lần hai đấy.”
“Cám ơn cô Lý, nếu không có cô, cháu chẳng biết làm thế nào nữa!” Lục Tử Minh vô cùng cảm kích nói với cô Lý.
“Không có gì, cháu thuê cô vốn chính là để chăm sóc cho mẹ cháu còn gì, các cháu trả tiền cho cô, còn nói khách sáo thế, cô cũng ngại.” Cô Lý trả lời rất có nghệ thuật.
Lục Tử Minh nghe thấy thế liền hiểu ý tại ngôn ngoại của cô Lý, liền lấy 400 tệ từ trong ví ra đưa cho cô Lý: “Cô, cô cầm lấy phí hộ lý của ngày hôm qua và hôm nay nhé, ngày mai cháu sẽ đưa cô tiền một tuần.”
“Không sao, không sao, có gì vội đâu, ngày mai cháu đưa luôn một thể cũng được.” cô Lý miệng từ chối, nhưng tay lại cầm lấy tiền Lục Tử Minh đưa.
“Vốn là phải trả cho cô mà, cô đừng khách sáo, cô giúp chúng cháu chăm sóc mẹ cháu cho tốt chính là giúp chúng cháu việc lớn rồi.” Lục Tử Minh vẻ mặt khách khí cám ơn.
“Mẹ cháu hôm nay có được ăn gì không?” Lục Tử Minh hỏi kinh nghiệm cô Lý.
“Hôm nay bà ấy mới mổ xong, cái gì cũng không được ăn. Phải đợi xem tình hình thế nào, đến tối nếu ổn định mới được ăn chút đồ ăn lỏng.” cô Lý chăm sóc bệnh nhân rất có kinh nghiệm.
Lục Tử Minh cảm kích vô cùng: “Vậy mong cô để ý giúp cháu, cháu chạy qua chạy lại cả hai bên cũng khó chăm sóc.”
“Không sao, mẹ cháu bên này có cô rồi, cháu cứ yên tâm chăm sóc vợ đi, có chuyện gì cô sẽ gọi điện cho.” Cô Lý chịu trách nhiệm.
Lại ngồi một lát, Lục Tử Minh lại lo lắng Cốc Thư Tuyết, liền quay về phòng bệnh số 3. Cốc Thư Tuyết đã ngủ, trên khuôn mặt mềm mại dường như còn chút tủi thân, lông mi thành hai đường cong đẹp đẽ trên mặt, đôi môi mềm mại khép hờ, mê người như một đóa hoa.
Lục Tử Minh đi tới bên giường, không nhịn được mà hôn lên trên môi của Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết ngủ say “ưm” một tiếng, mơ hồ kêu “Tu Kiệt”.
Lông mày Lục Tử Minh lập tức cau lại, “Tu Kiệt”, là tên một người đàn ông? Lục Tử Minh đang nghi ngờ, Cốc Thư Tuyết đã tỉnh dậy, Lục Tử Minh không để ý chút nào liền hỏi: “Em có quen ai tên là Tu Kiệt hay không?”
“Gọi là Tu Kiệt à? Em có quen một người gọi là Mạch Tu Kiệt đấy, sao thế?” Cốc Thư Tuyết trợn mắt nhìn Lục Tử Minh.
“Làm sao? Chẳng lẽ em vừa gọi tên anh ta à?” Cốc Thư Tuyết giả vờ hồn nhiên hỏi Lục Tử Minh.
Ngược lại chính là Lục Tử Minh không chịu nổi: “Đúng thế, em gọi tên anh ta. Anh ta là gì của em?”
“Là bạn học của em, lần sau ăn cơm, em giới thiệu hai người với nhau được không?” Cốc Thư Tuyết giả bộ lòng dạ thẳng thắn.
Lục Tử Minh chính hắn đã phải đầu hàng trước, cầm lấy giấy kiểm tra trên tủ đầu giường: “Vừa nãy em ngủ, y tá đã vào, đặt giấy kiểm tra ở đây, chúng ta đi kiểm tra thôi.”
Cốc Thư Tuyết đồng ý ngay: “Được, anh đi lấy xe đi, em mặc quần áo đã.”
Sau khi Lục Tử Minh đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Cốc Thư Tuyết dần dần biến mất, cô ta cầm lấy điện thoại, xem xét lịch sử cuộc gọi, chắc chắn rằng cuộc gọi đã bị xóa, sau đó ngồi dậy mặc áo khoác.
Lúc Lục Tử Minh đi vào thì Cốc Thư Tuyết đã biến thành tiểu mỹ nhân ngọt ngào động lòng người rồi, Lục Tử Minh nhớ tới lúc trước kích động nên có chút xin lỗi Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết lại bởi vì lúc trước Lục Tử Minh nghe được lời nói mơ của mình mà có chút kiêng dè, hai người ngược lại so với lúc trước còn hòa thuận cả trăm lần.
Chất xúc tác mạnh nhất trong tình yêu chính là sự áy náy, bởi vì có lỗi nên càng thêm yêu người kia. Lời này đúng là thể hiện tình hình hiện nay của Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh lúc này. Ở sau sự chỉ trích và hoài nghi ngắn ngủi, hai người lại hòa thuận trở lại, hai bên đều dùng sự nhẫn nại và dung túng gấp đôi với đối phương, cho dù một mối quan hệ đã tan vỡ, dưới tác dụng của chất xúc tác, lại có sự tốt đẹp khác.
Lục Tử Minh giúp Cốc Thư Tuyết đi tới phòng siêu âm, bác sĩ vẫn là bác sĩ lúc trước khám cho họ, nhìn thấy hai người liền chào hỏi như người quen: “ Làm sao thế? Mấy hôm trước thai nhi vẫn phát triển tốt cơ mà? Sao lại phải tới siêu âm thế?”
“Cô ấy hơi đau bụng, lại còn bị chảy máu.” Lục Tử Minh đặt Cốc Thư Tuyết lên giường, giúp Cốc Thư Tuyết vén váy lộ ra bụng, Cốc Thư Tuyết vẫn ngậm chặt miệng không nói gì, Lục Tử Minh đành phải trả lời.
“Chẳng phải nói với anh phải nghe cô ấy, đừng làm cô ấy tức giận à? Anh làm chồng kiểu gì thế?” Vị bác sĩ này theo chủ nghĩa nữ quyền, trước tiên là đem hết lỗi lầm đổ lên đầu Lục Tử Minh đã.
Lục Tử Minh đã làm cho Cốc Thư Tuyết mang thai, vì thế đương nhiên cũng phải gánh chịu các trách nhiệm liên quan. Đối với sự chỉ trích ngang ngược của bác sĩ, hắn cũng chỉ có cách gật đầu đồng ý.
Bác sĩ dạy bảo Lục Tử Minh xong, mới bắt đầu xem hình ảnh siêu âm, vừa thấy liền kêu lên sợ hãi: “ Các anh chị bỏ ngoài tai hết lời bác sĩ đúng không? Đã bảo đừng làm cho bà bầu kích động, giờ thì tốt rồi, tình hình đứa bé không ổn đâu.”
“Sao cơ? Tình hình đứa bé không ổn ạ? Có giữ được không?” Lục Tử Minh vừa nghe tình hình không tốt lại sốt ruột.
“Tôi in báo cáo siêu âm, các anh chị tự cầm tới bác sĩ khoa phụ sản nhé, tình hình cụ thể bác sĩ phụ sản lại nói cho anh chị sau.” Nói xong, bác sĩ bắt đầu nhập vào đơn siêu âm, chẳng quan tâm tới Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh nữa.
Lục Tử Minh tâm tình phức tạp lau đi chất hỗ trợ siêu âm trên bụng Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết ngăn lại Lục Tử Minh, chính mình lấy váy trùm lên bụng, tâm tình Cốc Thư Tuyết lúc này cũng chẳng thoái mái gì hơn Lục Tử Minh.