Chiều hôm qua, ông Lục đi vào phòng bệnh của bà Lục, vui vẻ phấn chấn nói với Lục Tử Minh: “Bệnh viện đáp ứng miễn chi phí cho mẹ con!”
Ánh mắt Lục Tử Minh sáng lên: “Thật ạ? Giảm bao nhiêu?”
“Ba muốn họ giảm hết, mà họ không chịu, chỉ giảm 2 vạn.” ông Lục có chút không hài lòng. Dưới sự lãnh đạo của bà Lục, có thể tiêu ít tiền thì cố gắng tiêu ít nhất chính là gia huấn của nhà họ, cho nên ông Lục chính là người thực hiện tốt nhất.
“Có thể giảm 2 vạn ạ? 2 vạn, cũng là tốt rồi.” Lục Tử Minh là một thành viên gia đình, đương nhiên là am hiểu sâu sắc nghệ thuật lãnh đạo của bà Lục, đối với hành vi làm náo loạn bệnh viên của ông Lục, hắn ta không tham dự, nhưng lại rất vui mừng nhận được thành quả từ nó.
“Bác sĩ Phương kia cũng phải tạm thời nghỉ việc điều tra, ha ha, dám đấu với chúng ta à?” ông Lục đắc ý cười.
Lục Tử Minh có chút kinh ngạc: “Thực sự làm cho hắn ta bị cách chức tạm thời điều tra?”
“Đó là đương nhiên. Con không thấy ba con đang làm gì à?” ông Lục đắc ý cười.
“Anh ta tạm thời ngừng việc với chúng ta có gì tốt đâu? Trong bệnh viện, ít nhất anh ta cũng quen thuộc với tình hình bệnh tật của mẹ và Tiểu Tuyết. Nhỡ đâu hai người có chuyện gì, có bác sĩ quen thuộc tình huống chẳng phải tốt hơn?” Lục Tử Minh thầm oán ông Lục.
“Thế giờ con đi nói với bệnh viện tạm thời đừng cách chức Lục Tử Minh, bệnh viện có bao nhiêu bác sĩ, vì sao cứ phải dựa vào cái bác sĩ Phương kia, còn biết rõ nó không có ý tốt!” ông Lục có vẻ không vui.
“Được, không nói nữa, con cũng chỉ là thuận miệng thì nói vậy.” ông Lục có bệnh cao huyết áp, Lục Tử Minh sợ ông giận có việc gì, nên chỉ có thể nghe theo ông.
Sáng sớm nay, Phương Chi Viễn tới bệnh viện liền nhận được thông báo tạm nghỉ điều tra của bệnh viện. Đây chẳng qua cũng chỉ là cách tạm thời của bệnh viện, cũng là bằng chứng chứng minh môi trường chữa bệnh ngày nay càng lúc càng đi xuống, chỉ cần người nhà bệnh nhân và bác sĩ có xung đột; điều mà bệnh viện làm đầu tiên không phải là điều tra chân tướng, mà là xử lý bác sĩ để có được sự thỏa hiệp tạm thời của người nhà bệnh nhân.
Tiểu Thiên cảm thấy không đáng cho Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, văn phòng bệnh viện thật là kém, mỗi lần người nhà bệnh nhân làm loạn, họ đều không biết tốt xấu là đã xử lý bác sĩ rồi, chẳng bảo vệ bác sĩ chút nào!”
“Tiểu Thiên, chỗ văn phòng bệnh viện tạm thời cho tôi nghỉ điều tra, tôi còn đang cầu không được đây. Ngay cả Tết tôi cũng không được nghỉ, giờ may quá, được nghỉ vài ngày!” Phương Chi Viễn không có gì ngoài ý muốn, tất cả đều ở trong suy nghĩ của anh rồi.
Tiểu Thiên nhìn Phương Chi Viễn đầy sùng bái, bác sĩ Phương Chi Viễn không bao giờ hoang mang, lúc nào cũng tao nhã khéo léo, cho dù bị người nhà bệnh nhân làm loạn thế nào, cũng không cuống quýt kêu oan như các bác sĩ khác, vẫn dường như không có việc gì vậy.
Bác sĩ Lâm vừa tới khoa cấp cứu thăm Cốc Thư Tuyết liền nghe được tin này. Cô tìm được Phương Chi Viễn, bất ngờ có chút kinh sợ: “Bác sĩ Phương, anh tạm thời nghỉ việc điều tra à? Bệnh viện sao lại thế này, rõ ràng là họ làm loạn, cuối cùng lại cho anh gánh vác trách nhiệm. Sao chỗ văn phòng bệnh viện lại không phân biệt phải trái như vậy cơ chứ?”
“Cô làm ở bệnh viện lâu sẽ biết thôi, đây là chuyện quá quen thuộc rồi, đừng để trong lòng. Đúng rồi, ngày mai tôi bắt đầu nghỉ việc để điều tra, hôm nay tôi mời bác sĩ và y tá khoa cấp cứu đi liên hoan, cô cùng đi đi?” Phương Chi Viễn mời Lâm Như Sơ.
“Đều là đồng nghiệp khoa cấp cứu, em đi không ổn lắm nhỉ?” Lâm Như Sơ tuy rằng muốn đi, nhưng mà còn có chút rụt rè.
Tiểu Thiên mau mồm mau miệng: “Bác sĩ Lâm, hôm qua bác sĩ Phương bảo em nhất định phải gọi chị đi cùng, mỗi ngày chị đều tới khoa cấp cứu, cũng coi như là đồng nghiệp tạm thời rồi!”
Lâm Như Sơ mỉm cười: “Vậy chị cung kính không bằng tuân lệnh rồi!”
Phương Chi Viễn bắt đầu tiến hành bàn giao tình hình các bệnh nhân cho bác sĩ khác, rồi sắp xếp các thứ trên bàn làm việc của mình cho tốt. Phải rời khỏi bệnh viện một thời gian, anh phải sắp xếp mọi thứ cho thỏa đáng.
Bác sĩ Lâm đứng lên đi tới phòng Cốc Thư Tuyết, Phương Chi Viễn gọi cô lại: “ Bác sĩ Lâm, cô chờ tôi chút, tôi đi cùng cô!”
Lâm Như Sơ có chút ngạc nhiên, cô có thể cảm nhận được rõ ràng Phương Chi Viễn không thích Cốc Thư Tuyết, ý tưởng ban đầu muốn nhân dịp tới khoa cấp cứu thăm Cốc Thư Tuyết để nhìn Phương Chi Viễn đã muốn không thực hiện được. Vốn đã hết hi vọng với ý tưởng này, không ngờ là hôm nay lại chủ động muốn đi.
Lâm Như Sơ dừng bước, chờ Phương Chi Viễn đi tới, hai người cùng nhau đi, Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người bước đi, chị Phương y tá trưởng đứng sau lưng tán thưởng rất khoa trương: “Thật là xứng đôi!”
Tiểu Thiên hung hắc liếc oán chị Phương: “Chị không nói câu nào, cũng có ai bảo chị câm đâu!”
Chị Phương lắc đầu: “Tiểu Thiên, em làm cùng bác sĩ Phương lâu như vậy rồi, bác sĩ Phương đối xử với em như với bác sĩ Lâm bao giờ chưa? Em đừng đặt tình cảm vào người không có khả năng, vẫn là kiên định sống đi.”
“Chân thành là sẽ được, kiên trì. Em cũng không tin không làm bác sĩ Phương rung động được. Chỉ cần em ở bên cạnh anh ấy, ngày nào đó anh ấy sẽ yêu em.” Vẻ mặt Tiểu Thiên vô cùng phấn chấn.
“Thế em từ từ mơ mộng hão huyền đi. Có điều, bây giờ em đi đo nhiệt độ cho bệnh nhân đi.” Chị Phương vỗ vỗ bả vai Tiểu Thiên.
Đến phòng bệnh số 3, Cốc Thư Tuyết thấy có người đi vào, vội vàng nhét điện thoại vào chăn, thấy là Phương Chi Viễn và Lâm Như Sơ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Phương, là hai người à?”
“Cô đang làm gì mà bị dọa thành ra thế này?” Phương Chi Viễn có chút nghi ngờ.
“Có gì đâu, là tôi đang chơi games, có chút say mê quá, cho nên nghe tiếng mở cửa liền giật mình.” Cốc Thư Tuyết thốt lên.
“Người nhà cô đâu? Anh ta đi đâu rồi? Chẳng phải nói với anh ta giờ bệnh tình của cô lúc nào cũng phải có người chăm sóc à?” Lâm Như Sơ có chút bất mãn.
“Anh ta ấy à? Anh ta đi tới chỗ Lão thái quân nhà anh ta rồi, tôi giờ làm gì có địa vị gì?” Cốc Thư Tuyết bĩu môi bất mãn.
“Ngày mai tôi tạm thời nghỉ việc điều tra, cô thương lượng với Lục Tử Minh xem, muốn ở lại khoa cấp cứu hay là tới khoa phụ sản?” Phương Chi Viễn nói tình hình cho Cốc Thư Tuyết.
“Anh làm sao phải nghỉ việc điều tra? Có phải hay không là do ba của Lục Tử Minh làm náo loạn?” Cốc Thư Tuyết cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Vì sao tôi phải nghỉ việc điều tra cũng không cần cô quan tâm, lúc trước tôi là bác sĩ khám cấp cứu cho cô, cho nên cô ở lại đây, giờ cô muốn ở lại đây hay là qua bên khoa phụ sản?” Phương Chi Viễn nói thẳng.
“Chờ Lục Tử Minh về, tôi bàn với anh ấy đã.”Cốc Thư Tuyết đồng ý.
“Hôm nay cô thấy thế nào? Bụng có đau không?” Lâm Như Sơ hỏi Cốc Thư Tuyết
“Tốt rồi, nhưng đôi lúc vẫn còn đau.” Cốc Thư Tuyết nhíu mày nói.
“Lúc giữ thai đã dùng thuốc rồi, làm sao còn đau được? Cô phải nghe lời bác sĩ, cảm xúc phải không được xúc động quá, nhất là không được làm chuyện vợ chồng!” Lâm Như Sơ tuy rằng là bác sĩ khoa phụ sản, nhưng trước mặt người mình thích, lại còn nói về chủ đề này, nên mặt đã đỏ lên.
Phương Chi Viễn đã quen các bác sĩ lời nói thẳng không vòng vèo, nhìn tới bộ dạng thẹn thùng của Lâm Như Sơ cũng không nhịn được trách Lâm Như Sơ quá ngây thơ, đối với Lâm Như Sơ, lại càng thêm một phần thương yêu.
Đi ra khỏi phòng bệnh số 3, Lâm Như Sơ ở cùng một chỗ với Phương Chi Viễn lại có chút ngại ngùng: “Bác sĩ Phương, đồng nghiệp khoa anh đi liên hoan, em đi cùng không ổn lắm nhỉ?”
“Chúng ta đều là đồng nghiệp cùng một bệnh viện, có gì không ổn? Hơn nữa hôm nay cô đến khoa cấp cứu chúng tôi, có khác gì đồng nghiệp khoa cấp cứu đâu?” Phương Chi Viễn cố gắng xoa tan băn khoăn của Lâm Như Sơ.
Lâm Như Sơ gật đầu đồng ý: “Vậy được, em về khoa phụ sản đây.”
Phương Chi Viễn gật đầu, nhìn theo bóng Lâm Như Sơ rời đi anh mới quay lại văn phòng. Dù ngày mai nghỉ việc để điều tra, nhưng hôm nay anh cũng không rảnh rỗi.
Trình Mai Tây trải qua cả buổi sáng ầm ĩ, cũng đã mệt hết sức, lúc này vào phòng liền ngủ. Bộc Tấn đứng trước cửa sổ chờ buồn chán. Vừa rồi anh hoàn toàn không có hiểu biết gì về bệnh tình của Trình Mai Tây, đang lúc cấp bách, liền nhớ ra lúc trước gọi điện cho Kha Vũ, vì thế lấy điện thoại gọi cho Kha Vũ.
Kha Vũ đang ngủ say, nghe thấy âm thanh của Bộc Tấn liền có chút bực mình: “Cậu vừa rời Mỹ mấy tháng, đã quên mất chênh lệch múi giờ giữa Mỹ và Trung Quốc rồi, bên này đang là 2 giờ sáng, cậu có cho ai ngủ không thế hả?”
“Đừng bực mình nữa, lòng tôi đang sốt ruột, làm sao quản được cậu là đang ngủ hay đang tán gái?” Là bạn bè, nên Bộc Tấn không khách sáo.
“Được rồi, nói đi. Có phải làm to bụng con gái nhà ai rồi? Muốn tôi chỉ cách?” cái tính hay vui đùa của Kha Vũ không hề thay đổi.
“Vẫn là người bạn lúc trước hỏi cậu, giờ cô ấy hình như có thể nói chuyện, nhưng vẫn không đi lại được, có thể sau này cũng không đi được không?” giọng Bộc Tấn trầm trầm.
“Cậu có thể đi hỏi bác sĩ của cô ấy mà, bác sĩ của cô ấy chắc chắn sẽ rõ ràng tình huống. Tôi ở tận Mỹ xa như vậy, làm sao nói cho cậu được?” Kha Vũ có chút không hiểu.
“Tôi không hỏi bác sĩ của cô ấy được, tình huống có chút phức tạp, nhất thời không nói rõ được. Cậu chỉ cần nói với tôi, cuối cùng là cô ấy có phục hồi được hay không? Có cần tôi mang cô ấy tới Mỹ điều trị không?” Bộc Tấn vội vàng hỏi.
“Đã có thể nói chuyện, nhưng chưa đi lại được. Có phải là do hôn mê lâu nên chức năng cơ của cô ấy bị ảnh hưởng, cô ấy có thể đi được với sự giúp đỡ của người khác không?” Kha Vũ cố gắng thu thập thông tin trong đầu.
“Người khác giúp thì có thể đi, nhưng không tự đi được.” Bộc Tấn trả lời.
“Như vậy là sẽ khôi phục được, ở trong nước cũng chữa được, nếu có thể tới Mỹ đương nhiên là tốt, điều kiện chữa bệnh ở Mỹ đương nhiên là tốt hơn so với Trung Quốc.” đề nghị của Kha Vũ có chút lập lờ nước đôi, có điều, đối với Bộc Tấn đang hoang mang lo sợ thì đúng là có giá trị an ủi.
Cúp điện thoại xong, Bộc Tấn quay lại trước cửa sổ, trong vườn và nhà ấm trồng hoa đều không có bóng người, chỉ có hoa tươi trong nhà ấm trồng hoa đang nở rộ, Bộc Tấn thở dài, lúc này đây, anh thực sự không biết mình có thể làm gì cho Trình Mai Tây.
Bộc Tấn chán chường nghịch điện thoại, khi nhìn thấy dãy số của Tiểu Lý thì mắt anh sáng lên, làm sao lại quên trợ thủ này cơ chứ? Tuy rằng anh không trực tiếp ra mặt được, nhưng có thể nhờ Tiểu Lý ra tay.
Khi Tiểu Lý nghe được Bộc Tấn dặn dò qua điện thoại liền có chút ngạc nhiên: “Anh nói là để tôi mua một bộ thiết bị hỗ trợ vận động đưa đi? Nói là danh nghĩa của công ty?”