Khả Dĩ An và Phương Chi Viễn chào hỏi với Liễu Nhạc Hạ. Người đàn ông trung niên đằng sau Liễu Nhạc Hạ đi lên, Liễu Nhạc Hạ giới thiệu với hai người: “Ba, đây chính là Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An mà con đã nói với ba.”
Ông Liễu bình tĩnh đánh giá hai cậu thiếu niên, sau đó đưa tay ra bắt tay hai người: “Chào các cháu, tuần trước cám ơn hai cháu đã đánh cầu cùng con gái chú, nó về nhà mới không gây sự với chú!”
Câu nói vui đùa của ông Liễu đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa mọi người. Khả Dĩ An lúc còn nhỏ tuổi, tài ăn nói đã phi phàm, nhanh chóng tiếp lời ông Liễu: “Kỹ thuật của con gái chú tốt lắm ạ, chắc chắn là được truyền từ chú!”
Ông Liễu vô cùng hứng thú nhìn Khả Dĩ An: “Sao cháu biết?”
“Chú, nhìn dáng vẻ đầy sức sống, cũng biết chú chắc chắn là người chơi thể thao rất cừ. Liễu Nhạc Hạ rất có thiên phú về vận động, chắc chắn là được di truyền từ chú rồi, hơn nữa còn là do chú tỉ mỉ đào tạo mới có.” Khả Dĩ An nịnh người khác đúng lúc đúng chỗ.
“ Ha ha, cháu nói có lý. Xem ra hôm nay chú phải đích thân đấu một phen với hai bạn nhỏ rồi!” ông Liễu cười sảng khoái.
Lời của ông Liễu cũng chính là mong muốn của hai cậu thiếu niên. Hai cha con ông Liễu và hai cậu thi đấu, cuối cùng, ông Liễu đại thắng hai cậu thiếu niên, lúc đánh cầu cùng Phương Chi Viễn, cũng tốn khá nhiều sức. Khi Liễu Nhạc Hạ so cầu cùng Phương Chi Viễn, đánh cầu dây dưa không dứt khoát, ông Liễu nhìn về phía Phương Chi Viễn, lại thấy dường như Phương Chi Viễn không nhìn ra điều gì. Trong lòng ông Liễu hơi khó chịu, có chút đau buồn âm thầm.
Lúc Liễu Nhạc Hạ thi cùng Phương Chi Viễn, dường như Liễu Nhạc Hạ muốn phục thù cũ của tuần trước, nhưng mà thực lực của hai người quả thực là chênh lệch, Liễu Nhạc Hạ cuối cùng vẫn cứ thua Phương Chi Viễn. Liễu Nhạc Hạ cả người buồn bực, ông Liễu đưa tay vuốt mái tóc dài mềm như tơ lụa của con gái: “Con gái ngốc, đánh thua không phục gì chứ? Xem lần sau con còn dám lười nhác không luyện cầu không?”
Liễu Nhạc Hạ bĩu môi: “Con nhất định tập chăm chỉ, con cũng không tin con không đánh lại được bạn ấy!”
Sau khi đánh cầu xong, ông Liễu mời hai cậu thiếu niên tới nhà chơi. Phương Chi Viễn không muốn tới nhà người khác, nhưng không cản nổi Khả Dĩ An, đành phải đi theo.
Nhà họ Liễu rất rộng, có cả một cái vườn rộng, trong vườn có rất nhiều loại hoa cỏ, họ đi thăm vườn một vòng, người giúp việc đã tới gọi họ đi ăn cơm, bốn người ngồi vào bàn xong liền ăn cơm.
Khả Dĩ An không thấy mẹ của Liễu Nhạc Hạ liền hỏi: “Cô sao không tới ăn cơm ạ? Cô không có nhà ạ?”
Nụ cười trên mặt Liễu Nhạc Hạ đông cứng lại, ông Liễu trả lời: “ Cô ấy ăn ở trong nhà, mọi người cứ ăn đi, đừng để ý tới cô ấy.”
Khả Dĩ An và Phương Chi Viễn nhìn nhau, đột nhiên không thể tiếp thu nổi tin tức động trời từ lời nói của ông Liễu, lại cũng không dám hỏi tiếp. Tay nghề của người giúp việc nhà họ Liễu rất tốt, món ăn tinh tế ngon miệng. Khả Dĩ An và Phương Chi Viễn dù sao cũng còn trẻ, thức ăn ngon trước mặt liền nhanh chóng quên mất nghi ngời trong lòng, chuyên tâm vào ăn cơm.
Ăn cơm xong, 3 người cùng đi dạo trong vườn, khóe mắt Phương Chi Viễn nhìn thấy có bóng người bên bụi hồng, mặc áo dài và quần trắng, liền mở miệng hỏi Liễu Nhạc Hạ: “Mình thấy vườn hoa có một người phụ nữ, là ai thế?”
Trong nháy mắt, Liễu Nhạc Hạ có vẻ bối rối: “Cậu nhìn nhầm đúng không? Làm gì có ai?”
Phương Chi Viễn rõ ràng nhìn thấy trong vườn có bóng dáng một người phụ nữ, nhưng Liễu Nhạc Hạ không nhận, cậu cũng không truy hỏi thêm, chuyên tâm thưởng thức cỏ cây hoa lá. Nhà Phương Chi Viễn cũng có một nhà thủy tinh trồng hoa, cậu không nghĩ rằng nhà Liễu Nhạc Hạ cũng có một vườn hoa lớn thế này, giữa vườn hoa còn có một đài phun nước, trong đó nuôi đủ các loại cá cảnh.
Khả Dĩ An sốt ruột muốn biết được hết mọi thứ về Liễu Nhạc Hạ, lại không tiện mở miệng hỏi thẳng, vì thế liền đề nghị ba người cùng chơi trò tiếp nối thành ngữ. Ai không tiếp được, phải trả lời người trước đó một câu hỏi. Liễu Nhạc Hạ vui vẻ đồng ý , Phương Chi Viễn cũng không có ý kiến phản đối.
Khả Dĩ An để Phương Chi Viễn là người nói đầu tiên, mình thứ hai và Liễu Nhạc Hạ cuối cùng. Như vậy, mỗi lần Liễu Nhạc Hạ không đáp được, sẽ phải trả lời một câu hỏi của mình. Liễu Nhạc Hạ dường như cũng muốn để hai người Phương Chi Viễn hiểu rõ về mình, dường như mỗi lần đều là các câu thành ngữ vô cùng đơn giản, mà cô cũng không trả lời được. Khả Dĩ An cứ như vậy toại nguyện mà biết được sự yêu thích và thói quen của Liễu Nhạc Hạ, đương nhiên, Phương Chi Viễn cũng biết không ít.
Liễu Nhạc Hạ mỗi lần nhận được câu thành ngữ phải nói tiếp, đều cố gắng làm sao đố cho khó nhất. Thế nhưng Phương Chi Viễn lại luôn vô cùng nhẹ nhàng mà đáp trả, cuối cùng cũng có một cơ hội cho Liễu Nhạc Hạ hỏi được một câu: “Cậu có thích ai chưa?”
Phương Chi Viễn còn chưa kịp trả lời, Khả Dĩ An đã mau mồm mau miệng: “Liền nhìn cái dáng vẻ không hiểu phong tình này của cậu ấy, người ta thích cậu ấy còn nhìn không ra, chứ đừng nói tới thích ai đó!”
Phương Chi Viễn hoàn toàn không thèm quan tâm tới sự trêu chọc của Khả Dĩ An, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Không có!”
Sau đó, trò chơi lại tiếp tục, Liễu Nhạc Hạ dường như không còn hứng thú chơi trò đáp thành ngữ nữa. Phương Chi Viễn nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền giục Khả Dĩ An đi về. Khả Dĩ An mặc dù còn chơi chưa thỏa mãn, những lại không cưỡng lại được Phương Chi Viễn, đành tới phòng khách chào ông Liễu, sau đó ra về.
Cha của Khả Dĩ An là luật sư, thu nhập tốt, trong nhà điều kiện cũng tốt, nhưng không nghĩ tới, đi tới nhà họ Liễu, mới được mở mang tầm mắt. Vừa ra khỏi nhà họ Liễu, Khả Dĩ An đã cảm thán với Phương Chi Viễn: “Chú Liễu chắc chắn là có công ty riêng, nếu không chính là mở xưởng gì đó, cậu xem nhà họ phô trương như vậy, còn mời được cả người giúp việc, hơn nữa có vẻ không chỉ có một người!”
Phương Chi Viễn có chút xem thường: “Nhà cậu chẳng phải cũng rất có tiền à? Làm sao phải hâm mộ người ta?”
“Nhà tớ so với nhà của Liễu Nhạc Hạ thì, đó chính là gặp được sư phụ, không cùng đẳng cấp!” Khả Dĩ An lắc đầu than thở.
Gia đình Phương Chi Viễn là gia đình thư hương, ba cậu chính là cao thủ đánh cờ. Nhưng mà lúc đó thi đấu thương mại vẫn chưa phát triển, tham gia thi đấu chẳng qua chỉ là kiếm chút tiền thưởng, dạy học trò cờ vây chẳng qua cũng chỉ là nghĩa vụ. Nhưng mà gia đình bà ngoại Phương Chi Viễn hiển hách, mặc dù đồ dùng đều là đồ cổ, cốt khí người quý tộc cũng mạnh mẽ, đối với tiền tài cũng không phải đặc biệt chú ý, không cảm thấy kinh ngạc như Khả Dĩ An.
Khả Dĩ An thấy Phương Chi Viễn không hứng thú với đề tài này, cũng không nói thêm nữa. Phương Chi Viễn đương nhiên cũng không biết Khả Dĩ An thích Liễu Nhạc Hạ, chỉ coi như bạn chơi cầu bình thường.
Ông Liễu ngày thường công việc bận rộn, sau khi gặp Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An, thấy bọn họ cũng là những thiếu niên đang tin tưởng, liền cũng mặc kệ hàng tuần Liễu Nhạc Hạ chơi cầu cùng họ, chuyên tâm lo việc công ty.
Ba người bình thường đi học, tới chủ nhật cùng nhau đánh cầu, đánh cầu xong thi thoảng cùng nhau ăn bữa cơm. Chớp mắt liền mùa hạ qua mùa đông, Giáng sinh năm đó, Khả Dĩ An quyết định bày tỏ với Liễu Nhạc Hạ, vì thế tổ chức buổi party, ngoài ba người họ ra, còn có vài người bạn thân khác.
Người lập kế hoạch cho buổi tiệc là Phương Chi Viễn. Tất cả những điều Khả Dĩ An đã hỏi trong lần chơi tiếp thành ngữ lần đầu tiên, đã được tái hiện hoàn mỹ trong bữa tiệc này. Ngày đó, cả đám thiếu niên mượn danh nghĩa của đêm Bình an, cả đám chơi vô cùng high, Liễu Nhạc Hạ vốn không uống rượu cũng uống không ít. Khả Dĩ An gọi Liễu Nhạc Hạ vào một góc KTV, thừa dịp say rượu, ôm lấy Liễu Nhạc Hạ, một tay càn rỡ mà nắm lấy một bên ngực mới nhú của Liễu Nhạc Hạ.
Liễu Nhạc Hạ trong nháy mắt cứng đơ người, cô liều mạng đẩy Khả Dĩ An ra, nhưng Khả Dĩ An bị cô cự tuyệt làm cho càng thêm điên cuồng, đưa miệng hướng về phía khuôn mặt trắng nõn của Liễu Nhạc Hạ, lung tung hôn lên mặt Liễu Nhạc Hạ. Liễu Nhạc Hạ không đẩy được Khả Dĩ An, đành hét ầm lên, Phương Chi Viễn nghe được tiếng hét vội vàng chạy tới, kéo Khả Dĩ An ra, cho cậu ta một cái bạt tai.
Khả Dĩ An bị cái bạt tai của Phương Chi Viễn làm cho bừng tỉnh, thấy Liễu Nhạc Hạ ngồi xổm trên đất khóc thút thít, vội quỳ xuống trước mặt Liễu Nhạc Hạ: “Nhạc Hạ, tớ uống say, nên mới ôm cậu, hôn cậu, tớ sai rồi, cậu đánh tớ đi!”
Liễu Nhạc Hạ ngồi trên đất khóc thút thít, cô gái thuần khiết cảm thấy mình bị nhục nhã to lớn. Cô không còn là một cô gái thuần khiết nữa, mà làm cho cô càng đau lòng hơn, đó là, tất cả đều bị Phương Chi Viễn nhìn thấy. Cô không biết Phương Chi Viễn sẽ nghĩ như thế nào, sẽ cảm thấy cô là một cô gái tùy tiện, bị một bạn trai sờ ngực, còn hôn lên mặt.
Khả Dĩ An nhìn Liễu Nhạc Hạ mà không biết phải làm sao, chân tay luống cuống: “Nhạc Hạ, mình thích cậu, nên mới không kìm chế được! Cậu đừng khóc, nghe mình nói có được không? Mình thực sự thích cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã thích rồi!”
Liễu Nhạc Hạ sợ hãi nhìn Khả Dĩ An, liên tục lui về phía sau, Phương Chi Viễn kéo Khả Dĩ An, ngăn cản cậu tiếp tục đi về phía Liễu Nhạc Hạ: “Dĩ An, đừng nói nữa, không nhìn thấy Nhạc Hạ đang sợ hãi à?”
Khả Dĩ An vừa tức vừa cuống, cũng khóc theo Liễu Nhạc Hạ, cậu quỳ gối trước mặt Liễu Nhạc Hạ, cúi đầu khóc nức lên, như một con thú nhỏ bị thương, phát ra tiếng khóc trầm trầm bức bối.
Phương Chi Viễn kéo Liễu Nhạc Hạ lên: “Nhạc Hạ, tớ đưa cậu về!”
Khả Dĩ An dừng khóc, đứng lên ngăn Phương Chi Viễn và Liễu Nhạc Hạ : “Chi Viễn, tớ và cậu cùng đưa Nhạc Hạ về.”
“Dĩ An, cậu đừng đùa nữa. Cậu không thấy cậu làm Nhạc Hạ sợ tới mức nào rồi à? Cậu mau tránh ra, để tớ đưa Nhạc Hạ về!” Phương Chi Viễn đẩy Khả Dĩ An, đưa Liễu Nhạc Hạ về.
Lên xe taxi rồi, Liễu Nhạc Hạ vẫn không ngừng khóc, Phương Chi Viễn không nói gì, lúc này, cậu cũng không biết nên an ủi Liễu Nhạc Hạ như thế nào, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh cô.
Ở trong lòng Liễu Nhạc Hạ, sự trầm mặc của Phương Chi Viễn càng làm người ta tổn thương hơn. Người thiếu niên đã ở trong lòng cô, lúc này, ngay cả một câu an ủi cũng không muốn nói, cô càng nghĩ càng tuyệt vọng , khóc lại càng thương tâm.
Đến nhà họ Liễu, Liễu Nhạc Hạ vẫn đau lòng khóc nức nở, Phương Chi Viễn xuống xe cùng cô, đứng trước cửa, Phương Chi Viễn ý bảo Liễu Nhạc Hạ gõ cửa. Liễu Nhạc Hạ đưa ra hai ngón tay, nhưng lại kéo lấy áo Phương Chi Viễn: “ Chi Viễn, sao cậu không nói gì với mình? Có phải cậu cảm thấy mình đã không còn thuần khiết nữa đúng không?”