Một ngày công việc bề bộn chân không chạm đất, đến lúc hết giờ làm việc, Trình Mai Tây gọi điện thoại cho Lục Tử Minh , nghe nói hôm nay Trình Mai Tây không phải làm thêm , Lục Tử Minh rất kinh ngạc: " Hôm nay em không phải làm thêm giờ à ? Cuối năm không phải là nhiều việc sao?"
" Em không phải làm thêm giờ anh rất thất vọng sao?" Trình Mai Tây có chút không vui.
" Nào có , anh cao hứng còn không kịp nữa là . Khi nào đến công ty anh gọi điện thoại thì em hãy xuống , đừng ra sớm kẻo lạnh ." Lục Tử Minh vội vàng lấy lòng.
Trình Mai Tây cúp điện thoại liền từ từ dọn dẹp, từ trường của Lục Tử Minh tới đây cũng mất khoảng mười lăm phút . Cô tính thời gian vừa tới liền đi ra ngoài.
Trình Mai Tây đứng ở cửa công ty đợi mười mấy phút đồng hồ mới thấy xe của Lục Tử Minh từ từ chạy tới, Lục Tử Minh gọi điện thoại tới, cô bấm tắt máy rồi xông vào xe, tức giận nói : " Em chờ mười mấy phút đồng hồ rồi !"
Lục Tử Minh rất ủy khuất: " Không phải anh bảo em đợi ở văn phòng . Khi nào anh đến sẽ gọi điện thoại cho em xuống sao!"
" Từ trường anh đến đây cũng chỉ cần mười lăm phút, em căn thời gian xuống, ai biết anh đi đâu giờ này mới đến! Hại em chờ nửa ngày, sắp chết rét rồi đây !"
"Đang định đi, có học sinh có chuyện tìm anh , cho nên trễ mấy phút, sau này đừng ra ngoài đợi nữa. Khi nào anh đến em hãy xuống "
Lục Tử Minh liên tiếp cười cười , mở máy sưởi trong xe , lại ân cần cài dây an toàn cho Trình Mai Tây . Lục Tử Minh biểu hiện ôn nhu để cho Trình Mai Tây cũng không nỡ tiếp tục phát tác.
Trình Mai Tây nhìn ghế sau , không thấy khăn quàng cổ liền hỏi : " Anh trả lại khăn quàng cổ cho Hồ Hạo Đình rồi hả ?"
"Ừ, trả rồi . Chắc là cô gái này coi trọng Hồ Hạo Đình , mới cố ý để lại khăn quàng cổ trên xe, tăng thêm cơ hội gặp mặt." Lục Tử Minh cười nói.
Trình Mai Tây khẽ nhếch miệng : " Chắc vậy , xem ra cô bé này rất có tâm cơ."
Hồ Hạo Đình và Lục Tử Minh đều là giảng viên ở Viện Vật Lý , hai người nghiên cứu đề tài gần giống nhau mà cá tính của hai người lại hoàn toàn trái ngược . Lục Tử Minh hướng nội, Hồ Hạo Đình hướng ngoại, hai người lại thành bạn tốt . Thuở Trình Mai Tây và Lục Tử Minh còn đang hẹn hò thì ba người thường cùng nhau ăn cơm và đi chơi, Trình Mai Tây không thích tính cách ầm ĩ , trêu hoa ghẹo nguyệt của Hồ Hạo Đình , sợ hắn sẽ dạy hư Lục Tử Minh .Sau khi kết hôn liền để cho Lục Tử Minh dần dần cách xa Hồ Hạo Đình.
Về đến nhà , Trình Mai Tây vào phòng bếp nấu cơm, Lục Tử Minh không có vào phòng khách xem phim như thường lệ , mà là vào phòng bếp, Trình Mai Tây đang muốn đeo tạp dề , Lục Tử Minh ý bảo cô xoay người lại rồi đeo hộ cô . Ngón tay Lục Tử Minh đụng phải eo Trình Mai Tây , thân thể cô như bị điện giật , đã lâu không có đụng chạm để cho cô cảm nhận được ôn tình.
" Em muốn làm món gì , để anh rửa cho !" Lục Tử Minh xắn tay áo lên , bắt đầu rửa rau .
Trình Mai Tây lấy mấy thứ rau dưa trong tủ lạnh ra , lại lấy ít sườn trong ngăn đông để lên bàn . Hai người đã lâu không ăn cơm tối ở nhà , cô quyết định làm món sườn xào chua ngọt sở trường .
Trong lúc Lục Tử Minh rửa rau , thì Trình Mai Tây vo gạo cắm cơm , lại trần sườn , rồi nhanh nhẹn cắt thức ăn , không tới một giờ, bốn món ăn một món canh liền lên bàn.
Hai người ngồi ở trước bàn ăn, trong nháy mắt Trình Mai Tây có chút hoảng hốt, giống như trở lại thời kỳ mới cưới. Hai người về nhà cùng nhau nấu cơm ăn, Lục Tử Minh rửa rau, Trình Mai Tây nấu thức ăn, cơm nước xong Lục Tử Minh liền chủ động rửa chén, săn sóc để cho cô chạy bộ trên máy . Dọn dẹp xong , hai người cùng nhau xem phim truyền hình mà cô thích , hoặc là rúc vào nhau xem những bộ phim điện ảnh mới ra .
Lục Tử Minh một hơi ăn hai chén cơm, liên tiếp khen Trình Mai Tây làm cơm thật ngon , cô mỉm cười nhìn bộ dạng tham ăn của hắn , gắp sườn bỏ vào trong chén của hắn . Giờ khắc này, năm tháng yên bình , cuộc sống an ổn . Bọn họ là vợ chồng tương thân tương ái , trải qua ngọt ngào , hiện tại ấm áp , chính là hướng về tương lại tốt đẹp .