Sợ Cưới

Chương 149: Chương 149: Oan gia gặp mặt




Cùng lúc đó, Lục Tử Minh đang mệt mỏi chạy đi chạy lại giữa Cốc Thư Tuyết và bà Lục, bên kia ông Lục đã lên xe tới thành phố T, Lục Tử Minh đau cả đầu, không biết ông Lục tới rồi, sẽ còn làm ra những sóng gió gì nữa.

Ông bà Lục cũng không phải vợ chồng ân ái gì, nhưng dù sao, chung sống nhiều năm như vậy, Lục Tử Minh vốn là lo lắng ông Lục biết được bà Lục bị bệnh sẽ bệnh theo, cũng may ông Lục đã qua được cửa ải đó, nhưng thấy được tình hình thực tế của bà Lục rồi, chắc chắn ông sẽ cuống quýt sốt ruột.

Ông Lục cả đời làm việc ở lâm trường, nhiều năm làm việc ở nơi rừng rậm ẩm ướt âm u không thấy mặt trời, khi vào mùa đông sẽ có bệnh thấp khớp, hơn nữa là lao động chân tay nặng nhọc, hoàn cảnh công tác làm cho ông tính tình nóng nảy, bà Lục mới chính là người lãnh đạo tinh thần đích thực của gia đình, ông Lục với bà chính là nói gì nghe nấy.

Sáng sớm, Tiểu Thiên liền tới phòng bệnh lấy máu của Cốc Thư Tuyết mang đi xét nghiệm, kết quả vừa có là đưa tới văn phòng bác sĩ Phương. Phương Chi Viễn vừa nhìn, liền gọi điện cho Phó chủ nhiệm khoa sản Châu Khả: “Châu chủ nhiệm, khoa chúng tôi có một bệnh nhân, là tới điều trị vào dịp tết, bây giờ có tình trạng dọa sảy thai, cần cùng hội chẩn với khoa sản các anh.”

Đầu bên kia Châu Khả cười nói: “Bác sĩ Phương thật có khả năng, giờ ngay cả bệnh nhân khoa sản của chúng tôi cũng chăm sóc, anh đúng thật là nam nữ gì cũng ăn mà!”

Phương Chi Viễn nghiêm mặt nói: “Anh nói cái gì thế? Bệnh nhân này là người nhà của một bệnh nhân khác, có biểu hiện sảy thai nên mới giữ lại cho người nhà tiện chăm sóc. Hơn nữa, mấy ngày trước bên các anh chẳng phải không còn giường trống à? Anh đừng có mà nói bừa!”

Châu Khả vội vàng xin lỗi: “Đùa với anh chút, anh đừng cho là thật. Bác sĩ Phương chính là bác sĩ đa khoa số 1 số 2 của bệnh viện chúng ta, có bệnh nhân nào mà anh không xử lý được? Được, lát nữa tôi cho bác sĩ qua bên đó hội chẩn.”

Phương Chi Viễn cúp điện thoại, Cốc Thư Tuyết là một bệnh nhân đặc biệt, bây giờ tình huống bệnh có biến hóa, với thân phận hiện nay của anh, nếu xử lý một mình sẽ không phù hợp, về công về tư, anh đều cần thảo luận và xử lý với khoa sản.

20 phút sau, bác sĩ khoa sản Lâm Như Sơ đi tới văn phòng bác sĩ Phương, đưa ngón tay gõ gõ cửa. Phương Chi Viễn vừa ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt của Lâm Như Sơ truyền tới: “Xin chào, cô là?”

“Tôi là bác sĩ khoa sản Lâm Như Sơ, anh là bác sĩ Phương đúng không?” Lâm Như Sơ mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp chiếc sáng cả văn phòng.

Lâm Như Sơ người cũng như tên, nhẹ nhàng linh động, tóc đen dài thẳng, mềm mại rơi hai bên tai, tóc phía bên trái vén qua loa bên tai, lộ ra chiếc dái tai nhỏ nhỏ trắng trẻo, bác sĩ Phương dường như bị điện giật, đứng dậy: “Bác sĩ Lâm, xin chào, sao tôi chưa gặp qua cô nhỉ?”

“Tôi vừa tới bệnh viện thực tập hồi cuối năm trước, anh đương nhiên không biết tôi rồi. Có điều, danh tiếng của anh tôi đã sớm nghe thấy!” Lâm Như Sơ nhẹ nhàng khen, nhưng lại khen đúng vào tử huyệt của Phương Chi Viễn.

Phương Chi Viễn đi lên vài bước, cầm tay Lâm Như Sơ: “Xin chào, rất vui được gặp cô.”

Phương Chi Viễn cầm tay Lâm Như Sơ hồi lâu cũng không buông ra, Lâm Như Sơ xấu hổ nhìn Phương Chi Viễn một cái, Phương Chi Viễn mới ý thức được bản thân mình luống cuống, vội vàng buông tay: “Đi, tôi dẫn cô đi tới thăm bệnh nhân.”

Phương Chi Viễn cầm lấy kết quả kiểm tra đưa cho Lâm Như Sơ xem, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng về phía khu phòng bệnh, Lâm Như Sơ đi sát theo sau, vừa đi vừa xem kết quả kiểm tra, vừa nhìn vừa nhíu mày.

Vào phòng bệnh số 3, Phương Chi Viễn giới thiệu cho Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết: “Đây là bác sĩ Lâm khoa phụ sản, cô ấy tới là để khám cho cô, cô cảm thấy thế nào cứ trao đổi thẳng với cô ấy.”

Cốc Thư Tuyết nhìn nhìn đánh giá Lâm Như Sơ, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi: “Bác sĩ Phương, anh là có ý gì? Đầu tiên là cho tôi nằm viện giữ thai, giờ lại muốn đem tôi vứt sang khoa phụ sản, anh có phải động tay động chân gì trên người tôi, sợ bị chúng tôi phát hiện chứ?”

Phương Chi Viễn bình tĩnh mỉm cười: “Bệnh án của cô đều có ghi chép lại, các báo cáo siêu âm và kiểm tra xét nghiệm đều có lưu, dùng thuốc gì cũng ghi rõ ràng, tôi cho rằng trong việc điều trị cho cô tôi đã làm không chê vào đâu được, nếu cô có nghi ngờ, có thể hỏi chuyên gia cố vấn ở khoa phụ sản.”

Lâm Như Sơ thấy hai người nói chuyện có chút lạ, liền mở miệng xoa dịu không khí: “Chị là Cốc Thư Tuyết à? Bản thân tôi cho là chị có thể tiếp tục giữ thai, tuy là chỉ số HCG hơi thấp, nhưng còn chưa tới mức không thể cố gắng, cần duy trì cảm xúc tốt, thai nhi vẫn còn có cơ hội giữ được.”

Lục Tử Minh luôn ở bên cạnh lắng nghe, nghe xong lời của Lâm Như Sơ quá mức vui mừng: “Bác sĩ Lâm, chị nói là, đứa bé vẫn có thể giữ được?”

“Tôi chỉ nói là còn có hy vọng, anh cũng đừng bỏ qua các điều kiện trong câu của tôi, phụ nữ có thai chỉ cần cảm xúc dao động, hoặc là dinh dưỡng không đủ, khả năng sẽ khó giữ được thai.” Bác sĩ Lâm cẩn thận lựa chọn từ ngữ.

“Điều này tôi biết, chỉ cần có thể giữ được, tôi sẽ cố gắng tạo ra hoàn cảnh phù hợp.” Lục Tử Minh lập tức vỗ ngực đảm bảo.

“Vậy cô xem cô ấy tiếp tục ở bên chúng tôi, hay là chuyển qua khoa sản?” Phương Chi Viễn hỏi ý kiến bác sĩ Lâm.

“Phụ nữ có thai cần có hoàn cảnh tương đối quen thuộc, hơn nữa, anh cũng biết bệnh của cô ấy, để cô ấy tiếp tục ở bên này đi, mỗi ngày hai lần sáng và chiều tôi sẽ qua thăm cô ấy.” Lâm Như Sơ có tư tâm.

Phương Chi Viễn muốn nhân cơ hội chuyển Cốc Thư Tuyết tới khoa Phụ sản, thấy Lâm Như Sơ nói như thế, cũng không thể quá mức miễn cường, đành gật đầu đồng ý.

Lâm Như Sơ gật đầu với Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh, rồi đi ra khỏi phòng bệnh, Phương Chi Viễn đưa cô tới hành lanh bên ngoài, rồi bắt tay tạm biệt. Trên mặt Lâm Như Sơ đột nhiên đỏ ửng, Phương Chi Viễn giả bộ không thấy, khách sáo chào tạm biệt.

Thực ra Lâm Như Sơ đã gặp Phương Chi Viễn từ lâu. Ở đại hội toàn thể bác sĩ bệnh viện lần đầu tiên sau khi cô tới thực tập, cô đã chú ý tới Phương Chi Viễn ôn hòa nho nhã, thậm chí tối hôm đó, hai người gặp nhau cô cố tình làm rơi khăn lụa, Phương Chi Viễn tùy ý nhặt lên cho cô, nhưng lại hoàn toàn không nhìn tới Lâm Như Sơ thẹn thùng động lòng người.

Lâm Như Sơ không biết, đêm đó chính là lần đầu tiên Trình Mai Tây vào khám cấp cứu, nếu cô sớm gặp Phương Chi Viễn 2 tiếng, có lẽ tất cả đã khác, nhưng mà, muộn 2 tiếng, đã quyết định vận mệnh về sau, cô chắc chắn không thể thành tình yêu của Phương Chi Viễn.

Lâm Như Sơ đi rồi, Lục Tử Minh cao hứng ôm chầm lấy Cốc Thư Tuyết: “ Tiểu Tuyết, may quá con của chúng ta được bảo vệ rồi, từ hôm qua tới giờ anh lúc nào cũng lo lắng, nếu đứa bé không giữ được, anh làm sao bây giờ, chẳng lẽ anh phải 40 tuổi mới có con ư?”

Cốc Thư Tuyết lạnh lùng đẩy Lục Tử Minh ra: “ Trong lòng anh cũng chỉ có đứa bé, trừ đứa bé anh còn biết cái gì? Có khi đó chính là điềm xấu, hại em chịu khổ như thế, biến đổi thình lình như thế, chắc chắn là không đảm bảo rồi!”

Lục Tử Minh che miệng Cốc Thư Tuyết: “Em nói cái gì đó, cẩn thận em bé nghe thấy!”

Cốc Thư Tuyết hừ một tiếng: “Đầu óc còn chưa phát triển hết, anh còn lo nó nghe được, anh đúng là hay lo lắng lung tung.”

Lục Tử Minh nhấc tay nhìn thời gian, đã tới giờ sang chỗ bà Lục, cẩn thận nhận lỗi với Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, anh phải qua bên mẹ, em cẩn thận chút nhé, nhất định đừng buồn nhé, lát nữa anh mua món cá hấp em thích, được không?”

“Không, em muốn ăn thịt kho.” Đôi mắt Cốc Thư Tuyết liếc liếc, món thịt này cần làm mất hơn 1 tiếng, ăn cái này rất thích hợp.

Lục Tử Minh vui mừng rạo rực đi ra cửa, bên này Cốc Thư Tuyết cũng bấm điện thoại: “Ừ, người ta nhớ anh mà. Anh mau qua đây, yên tâm, anh ta đi ra ngoài rồi, phải hơn tiếng nữa mới về được.”

Cúp điện thoại, Cốc Thư Tuyết im lặng ngồi trên giường, lộ ra nụ cười ngọt ngào, miệng ngâm nga một bài hát xưa “Em thấy anh liền cười” và đợi người bên kia điện thoại đúng hẹn tới.

Lúc Lục Tử Minh đẩy cửa đi vào thì sắc mặt Cốc Thư Tuyết hoảng hốt vô cùng: “Anh sao lại quay lại, không phải là đi mua thịt kho cho em à?”

“Làm sao thế? Làm gì mà dọa em đến thế? Bác sĩ không phải nói em phải bình tĩnh à?” Phản ứng của Cốc Thư Tuyết làm cho Lục Tử Minh có chút không hiểu.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một thanh niên kiểu đường phố thò đầu vào, thấy Lục Tử Minh trong phòng, liền lễ phép gật đầu: “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng!”

Chân tướng đã rõ, LTM ơi là LTM, mong con cho lắm vào ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.