Sợ Cưới

Chương 80: Chương 80: Quả bom ngàn cân ( Phần 1)




Vừa lên xe, Lục Tử Minh liền càu nhàu Cốc Thư Tuyết: “Sao em không biết chừng mực thế hả, Trình Mai Tây đã thành như vậy, hơn nữa ba mẹ cô ta đều cùng ở đây, sao em có thể đòi quay về thành phố T. Trình Mai Tây tuy rằng không nói được, không cử động được, nhưng đi bệnh viện là cô ta lúc nào cũng có thể tỉnh lại, hơn nữa ba mẹ cô ta cũng có khả năng sẽ phát hiện ra quan hệ của chúng ta, tóm lại là em muốn thế nào?”

Cốc Thư Tuyết giả bộ tội nghiệp nhìn Lục Tử Minh: “Em đi theo anh tới Thẩm Dương ăn tết, anh quay về thành phố T, sao em còn ở nhà anh được. Em không muốn rời xa anh mà.”

Nói xong Cốc Thư Tuyết liền vươn tay ôm lấy cổ Lục Tử Minh, lại tới gần hôn một cái lên mặt Lục Tử Minh: “Anh yêu, em chỉ muốn ở cùng với anh thôi mà, một phút cũng không muốn rời xa anh.”

Lục Tử Minh quay đầu nhìn Cốc Thư Tuyết: “Lưu luyến anh như vậy, một phút cũng không muốn rời xa anh ư. Anh cũng không muốn rời xa em, chẳng phải đã bàn bạc chờ anh ly hôn với Trình Mai Tây sẽ cùng em kết hôn sao, đến lúc đó sẽ ngày ngày được ở bên nhau.”

Cốc Thư Tuyết bĩu môi: “Anh chẳng phải nói tính tình như Trình Mai Tây sẽ không chấp nhận à? Chỉ cần anh kiên quyết đòi ly hôn, cô ta nhất định sẽ ra đi thôi. Anh muốn em đợi đến khi nào? Anh nhìn xem, bụng em đã rõ thế này, đến lúc đó mặc áo cưới xấu lắm.”

Lục Tử Minh dùng tay trái cầm vô lăng, tay phải đưa tới nhẹ nhàng xoa xoa trên bụng Cốc Thư Tuyết: “Sẽ không bắt hai mẹ con em chờ lâu đâu. Đợi Trình Mai Tây tỉnh lại, anh sẽ cùng cô ta ly hôn ngay. Nhất định nhanh chóng cưới hai mẹ con em về nhà.”

Cốc Thư Tuyết mong chờ nhìn Lục Tử Minh: “Thật không? Em tin tưởng anh, anh đừng làm em thất vọng đấy nhé.”

Lục Tử Minh kiên định gật đầu: “Giờ anh không muốn ở cạnh Trình Mai Tây dù là một phút, thực sự muốn ở cùng em, giờ Trình Mai Tây bị bệnh, anh cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ cô ta tỉnh lại ký thỏa thuận ly hôn, ly hôn rồi mới có thể kết hôn cùng em chứ.”

Cốc Thư Tuyết gật đầu: “Em biết anh nhất định sẽ không làm em thất vọng. Em dù sao có thể chờ được, nhưng con trai anh thì không chờ được. Em nhất định sẽ không mang theo con gả cho anh đâu. Nếu anh không cưới em trước khi con sinh ra, em sẽ biến mất hoàn toàn, để anh không tìm được con trai anh nữa.”

“Không đâu, không đâu. Thời gian đi đường lâu, em mang bầu dễ mệt mỏi, mau ngủ một lát, một lúc nữa anh sẽ gọi em.” Lục Tử Minh nhìn Cốc Thư Tuyết với vẻ cưng chiều.

Cốc Thư Tuyết nghe lời nhắm mắt lại, Lục Tử Minh liền quay sang chuyên tâm lái xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.