Thu xếp xong cho Cốc Thư Tuyết, bà Trình bỏ lại túi tiền cho Lục Tử Minh, quay người đi ra khỏi phòng quan sát số 3, Lục Tử Minh ở phía sau bà Trình nhỏ giọng nói: “Mẹ, hôm nay may mà có mẹ!”
Bà Trình mắt điếc tai ngơ bỏ về phòng bệnh của Trình Mai Tây, nhìn thấy Trình Mai Tây nằm im lặng trên giường, bà Trình vô cùng đau lòng. Cũng không biết Trình Mai Tây là biết rõ tất cả những chuyện này hay là hoàn toàn không biết, bản thân mình hôm nay chạy trước chạy sau vì kẻ đã làm con mình thành ra như vậy, chồng của nó còn ở lại bên cạnh bồ nhí. Người làm mẹ như bà thực khó chấp nhận được sự thật hoang đường này.
Ông Trình đến bên bà Trình, hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là ông Trình mở miệng trước: “ Tóm lại là làm sao lại thế này?”
Bà Trình đi tới bên cửa sổ, ông Trình cũng đi theo bà ra cửa sổ, bà Trình thở dài thườn thượt: “ Cốc Thư Tuyết chính là người thứ 3 chen giữa Mai Tây và Lục Tử Minh. Khi tôi về nó đang ngủ trong phòng ngủ của chúng nó.”
“Nó thực sự là kẻ thứ ba, sao bà không thoải mái mà đánh cho nó một trận, để xả giận cho Mai Tây nhà chúng ta? Lục Tử Minh nó đâu? Để tôi đi tính sổ với nó!” Ông Trình vừa nghe đã kích động, đứng dậy định ra khỏi phòng bệnh.
Bà Trình túm lấy ông: “Ông bình tĩnh một chút, cẩn thận Mai Tây nghe thấy.”
Ánh mắt ông Trình như phun ra lửa: “Mai Tây bị uất ức như thế, đã thành ra như vậy, bà còn không cho tôi đi xử lý Lục Tử Minh, bà còn đau lòng nó?”
“Cốc Thư Tuyết suýt nữa sảy thai, là tôi đánh đấy, vừa mới nhập viện, đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh.” Bà Trình nhẹ giọng giải thích.
“Đánh, đánh cho Mai Tây xả giận. Tôi nhìn thấy nó cũng phải đánh. Bà nói nó suýt sảy thai? Nó có con với Lục Tử Minh?” Ông Trình bừng tỉnh.
“Chính là của Lục Tử Minh. Cốc Thư Tuyết chính mồm nói với tôi.” Bà Trình thở dài.
“Thảo nào, Lục Tử Minh hẹn với Mai Tây nhà mình ai về nhà nấy ăn tết, lại dẫn theo Cốc Thư Tuyết về Thẩm Dương. Mai Tây nhà mình về tới Thẩm Dương mới phát hiện Lục Tử Minh dẫn theo Cốc Thư Tuyết trở về nhà ăn tết, nên mới tức giận như vậy. Cả nhà nó thật quá đáng, Lục Tử Minh làm chuyện kỳ cục như vậy, ba nó cũng mặc kệ nó?” Ông Trình phân tích một chút đã rõ ràng nguyên nhân bị bệnh của Trình Mai Tây.
“Chắc chắn là như vậy. Khổ thân con gái chúng ta, bị chúng nó làm tức như vậy. Lục Tử Minh không ra cái gì, trước kia Mai Tây nhà mình muốn lấy nó, tôi còn nghĩ nó nhìn có vẻ thành thật chân chất, sẽ không vứt bỏ nó như là Bộc Tấn. Ai biết, thằng Lục Tử Minh này, thực không phải là người, cả nhà chúng nó đều không ra gì!” Bà Trình khóc không ra nước mắt.
“Không được, tôi phải đi tìm nó, nó phải nói rõ ràng cho tôi, chúng ta đi Thẩm Dương, đi bệnh viện, vẫn luôn nói tốt về nó, nói chuyện cũ sẽ bỏ qua hết, chỉ cần nó nói thật. Nó thì ngược lại, vẫn luôn không nói thật, tôi phải xem nó giờ nói thế nào.” Ông Trình bức bối khó nhịn.
“Ông già, ông cũng đừng tức giận, ông chẳng phải đã nói rồi à? Chỉ cần Mai Tây nhà ta nhanh chóng khỏe lại, cũng kệ chuyện của chúng nó thôi. Lục Tử Minh còn chưa biết là tôi đánh Cốc Thư Tuyết. Lát nữa Cốc Thư Tuyết tỉnh lại nói rõ cho nó, chúng ta cũng đừng tìm bọn nó, kệ chúng nó đi thôi.” Bà Trình trải qua chuyện vừa rồi, đã gần kiệt sức, cũng không muốn gặp mặt bọn họ nữa.
“Lục Tử Minh biết bà đánh nó thì làm sao? Ai bảo nó làm bồ nhí, làm bồ nhí thì xứng đáng bị đánh. Bà chột dạ làm gì, cho dù toàn thế giới này biết bà đánh bồ nhí, cũng sẽ khen ngợi bà có nghĩa khí, ra dáng người làm mẹ. Lục Tử Minh nó dám trách cứ bà chuyện đánh Cốc Thư Tuyết, tôi sẽ cho nó một trận.” Ông Trình an ủi bà Trình.
“Nó dù sao cũng đang có bầu. Mai Tây nhà mình chính là vì sảy thai mà không thể mang bầu nữa. Con gái có hàng ngàn hàng vạn lần sai, dù sao cũng là châu báu lớn lên trên bàn tay cha mẹ? Chuyện nó và Lục Tử Minh, cũng không thể trách một mình nó, một bàn tay vỗ không kêu mà.” Bà Trình có chút tự trách.
“Đi thôi, bà không muốn thì đừng gặp, bà ở đây chăm sóc Mai Tây. Tôi đi nói chuyện với Lục Tử Minh.” Ông Trình nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh số 2.
Ra khỏi phòng bệnh nhìn một vòng, liền thấy phòng quan sát số 3 nằm ngay phía chếch đối diện, cửa đóng hờ, Lục Tử Minh đang ngồi ở bên cạnh giường Cốc Thư Tuyết. Ông Trình đạp văng cửa phòng, Lục Tử Minh nghe tiếng quay đầu, bàn tay đang xoa bụng cho Cốc Thư Tuyết cứng đờ, xoa tiếp không được, rút về không xong, Cốc Thư Tuyết mở to mắt nhìn ông Trình, rồi lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lục Tử Minh nơm nớp lo sợ mở miệng: “Ba, ba có việc gì ạ?”
Ông Trình lao tới bên giường, hai tay nắm chặt hai vai Lục Tử Minh, lôi hắn dậy, liền ra tay đánh vào trên mặt Lục Tử Minh. Kính của Lục Tử Minh rơi xuống, đòn thứ 2 giáng xuống, để lại phía trên mắt Lục Tử Minh một vết thương . Cốc Thư Tuyết bị tiếng hai người đánh nhau làm bừng tỉnh, đứng dậy muốn bảo vệ Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh kêu to: “Tiểu Tuyết, đừng lo cho anh. Em chăm sóc bản thân đi, đừng làm con chúng ta bị thương!”
“Hai người chúng mày còn rất quan tâm nhau nhỉ? Ai quan tâm con gái của tao? Con gái tao nằm ở phòng bệnh đối diện, hai người chúng mày giấu diếm nó làm chuyện tốt này, còn có con, làm con gái tao tức giận đến bệnh không dậy nổi giường. Xem tao xử lý hai kẻ không biết xấu hổ này thế nào.” Sự phẫn nộ của ông Trình biến thành từng cú đánh mạnh mẽ. Hai tay Lục Tử Minh ôm lấy đầu, bảo vệ mắt, ghé sát vào sau lưng Cốc Thư Tuyết, bảo vệ Cốc Thư Tuyết trong lòng.
Ông Trình càng đánh càng vô lực, đánh vào người Lục Tử Minh như đánh vào bị bông. Lục Tử Minh mặc kệ ông Trình đánh, cũng không động đậy. Cuối cùng, ông Trình dừng đánh, lấy tay tát vào mặt mình, lệ rơi đầy mặt: “Mai Tây ơi, ba có lỗi với con. Ba không giúp con nhìn rõ bộ mặt thật của Lục Tử Minh, con vì yêu mà mù quáng nhìn người không rõ ràng, ánh mắt mờ của ba không nhìn rõ người, đều là lỗi của ba.”
Lục Tử Minh quay người nhìn ông Trình, không nói được một câu. Lúc lâu sau, ông Trình mới ngừng nước mắt, Lục Tử Minh rút từ hộp giấy ra khăn giấy đưa cho ông Trình. Ông Trình giật lấy khăn giấy lau nước mắt, xì mũi: “Anh với người phụ nữ trên giường này là quan hệ thế nào?”
“Con yêu cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ của con, giờ con mang thai con của con.” Lục Tử Minh cúi đầu nhưng kiên định trả lời.
“Anh yêu nó? Trước kia chẳng phải anh nói với tôi cậu yêu Mai Tây à? Mai Tây bị anh làm cho tức giận đến bị bệnh, còn anh ở đây mèo mả gà đồng với người phụ nữ khác, anh không làm nó thất vọng ư?” Ánh mắt ông Trình ngập tràn tơ máu, cơ bắp trên mặt theo tiếng quát to của ông cũng rung rung.
“ Trước kia con yêu Mai Tây. Nhưng con người sẽ thay đổi, bây giờ con yêu Cốc Thư Tuyết.” Lục Tử Minh đưa mắt nhìn thẳng vào ông Trình, cắn răng trả lời.
“Anh nói yêu là yêu, không yêu là không yêu. Như tôi biết, anh và Mai Tây còn chưa ly hôn, cho dù anh không yêu Mai Tây nữa, anh bắt cá hai tay thế này là thế nào? Cho dù muốn chia tay, cũng phải ngồi xuống bàn bạc, thương lượng chia tay đàng hoàng chứ?” ông Trình có ý định thuyết phục.
“Ba nói đúng. Ngồi xuống bàn bạc, nhưng cũng phải để Trình Mai Tây chịu ngồi xuống mới được chứ? Nàng mở miệng ra là mắng chửi, ra tay, hơi tí là khóc lóc om sòm, con làm sao nói chuyện đàng hoàng cùng cô ấy được?” Lục Tử Minh cũng có khổ không nói ra được.
“Vậy ý của anh là, tất cả đều là lỗi của Mai Tây? Anh đi tìm bồ nhí, là nó ép bức anh? Anh có bồ nhí về nhà không dám nói với nó, là vì nó quá ghê gớm? Nó biết anh mang bồ nhí về nhà ăn tết, tức quá không chịu nổi mà bị bệnh, là do tính cách nó quá mạnh mẽ?” Ông Trình khí thế ngút trời.
“ Dù sao, con ở cùng với Mai Tây, cũng không có không khí ấp áp của gia đình. Cô ấy cũng không cho con được gia đình ấm áp. Cho dù không phải cô ấy ép con tìm bồ nhí, nhưng việc này, cô ấy cũng có trách nhiệm, ba, không phải là lỗi của một mình con.” Lục Tử Minh co rúm lại trước mặt ông Trình, nhưng miệng lại quyết không chịu thua.
Ông Trình nghe lời Lục Tử Minh nói, tức đến nỗi nắm chặt hai nắm đấm. Bởi vì quá dùng sức, nên gân xanh nổi hết cả lên, khớp xương cũng phát ra tiếng răng rắc, nắm vài lần, cuối cùng cũng đành buông xuống vô lực, có chút mệt mỏi hỏi: “Tôi hỏi anh một câu, bây giờ anh định thế nào?”
“Chờ Mai Tây tỉnh dậy, con sẽ cùng thương lượng chuyện ly hôn với cô ấy.” Lục Tử Minh thẳng thắn trả lời.
“Được rồi, nếu anh đã là người sai, thế việc phân chia tài sản anh tính sao?” Nếu Lục Tử Minh đã quyết, ông Trình liền nói thẳng đến vấn đề mấu chốt.
“Trước tiên cứ chờ cô ấy tỉnh lại, con lại bàn bạc với cô ấy.” Lục Tử Minh không muốn nói chuyện phân chia tài sản với ông Trình.