“Tử Khanh, Tiểu Tuyết đang mang bầu, em nhường cô ấy chút đi, đừng tranh cãi, đừng chấp nhặt
với cô ấy, chờ cô ấy sinh con rồi, em lại nói lý với cô ấy, được không?” Lục Tử Minh làm người đứng giữa hai người đang cãi nhau.
Cốc Thư Tuyết bày ra vẻ mặt vô tội, Lục Tử Minh đã hoàn toàn bị che mắt. Tín
nhiệm và sự hiểu biết của bao nhiêu năm anh em thế mà không địch lại
được vài ba câu của con tiểu yêu tinh Cốc Thư Tuyết. Lục Tử Khanh sau
khi đau lòng vô cùng, là nội tâm hoàn toàn bình tĩnh: “Hai người ở cùng
nhau như vậy đều bất tiện, không có lợi cho sự bình phục của mẹ, anh vẫn cứ nên tìm bác sĩ Phương đổi cho mẹ phòng bệnh khác đi!”
Lục Tử
Minh có chút do dự: “Bác sĩ Phương đã nói rồi, hai người ở cùng phòng
tiện cho chúng ta chăm sóc. Nếu tách ra khó chăm sóc mà!”
“Không cần anh quan tâm. Em sẽ chăm sóc mẹ, anh chỉ cần chăm sóc cô ta là được!” Lục Tử Khanh nói.
Thấy Lục Tử Khanh và Cốc Thư Tuyết như nước với lửa, Lục Tử Minh không thể
điều hòa mâu thuẫn của hai người, cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu theo ý kiến của Lục Tử Khanh.
“Anh ở đây chăm sóc hai bọn họ, em đi
tìm bác sĩ Phương, yêu cầu anh ấy đổi cho mẹ phòng khác.” Lục Tử Khanh
nói xong cầm túi đi ra ngoài.
Tới phòng bác sĩ Phương, Lục Tử
Khanh đi thẳng vào văn phòng, văn phòng bác sĩ Phương còn đang có 1 bệnh nhân, thấy Lục Tử Khanh cửa cũng không gõ đã đi vào, bác sĩ Phương nhíu mày, Lục Tử Khanh cúi xuống xin lỗi.
Bác sĩ Phương giải quyết xong việc với bệnh nhân, ngẩng đầu hỏi Lục Tử Khanh, khẩu khí có chút bực: “Lại có chuyện gì?”
“Bác sĩ Phương, mẹ tôi và Cốc Thư Tuyết không ở cùng một phòng được, tôi
muốn xin bác sĩ cho đổi phòng bệnh!” Lục Tử Khanh trực tiếp đưa ra yêu
cầu.
“Hả, cô ta chẳng phải đang mang thai con của anh cô à? Thế
các anh chị không phải giống như người một nhà à? Tôi cố ý sắp xếp cho
hai người đó ở chung phòng, tiện cho các anh chị chăm sóc,giờ sao lại
muốn đổi?” Bác sĩ Phương có chút khó hiểu.
“Cốc Thư Tuyết suốt
ngày ở trong phòng bệnh ầm ĩ, không chút nào để ý tới các kiêng kị với
bệnh nhân khác là mẹ tôi, ảnh hưởng tới sự khôi phục của mẹ tôi!” Lục Tử Khanh có chút tức giận.
“Mẹ cô không phải là vì cô ta mới cãi
nhau ầm ĩ với chị dâu cô à? Giờ sao lại không hợp rồi?” Khẩu khí nghi
ngờ của bác sĩ Phương có chút châm chọc.
Lục Tử Khanh giả bộ
không nghe được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của bác sĩ Phương: “Cũng
không phải không hợp, chỉ là bây giờ mẹ tôi cần tĩnh dưỡng, mà Cốc Thư
Tuyết tình tính hướng ngoại, ở phòng bệnh lại không yên tĩnh được, đối
với mẹ tôi có ảnh hưởng.”
“Vậy tôi chuyển mẹ cô sang phòng bệnh số 2 đi, bây giờ cũng chỉ có phòng đó.” Bác sĩ Phương hỏi Lục Tử Khanh.
“Được, chỉ cần có thể chuyển đi là được.” Lục Tử Khanh chỉ cần đổi được phòng
cho bà Lục, những chuyện khác cũng không kịp nghĩ liền chấp nhận sự sắp
xếp của bác sĩ Phương.
20 phút sau, bà Lục đi vào phòng bệnh số
2. Lục Tử Khanh nhìn trên mặt bà Lục có chút bẩn,quay trở lại phòng
bệnh số 3 lấy chậu rửa mặt, Cốc Thư Tuyết cũng không vui: “Chị cầm chậu
đi, lát nữa tôi dùng bằng cái gì?”
“Cái chậu cũ này tôi dùng trước, lát nữa bảo anh ấy đi mua cho cô chậu mới” Lục Tử Khanh nói xong liền đi ra cửa.
“Thế để anh cô mua cái mới cho mẹ cô dùng. Chậu cũ của tôi tôi cũng không
muốn cho người khác dùng.” Cốc Thư Tuyết bắt đầu lên cơn.
“Chẳng
phải có cái chậu thôi sao, muốn lấy thì lấy dùng đi thôi, lát nữa anh ra ngoài mua cái mới cho em!” Lục Tử Minh ở giữa hòa giải.
“Không
phải chuyện cái bồn! Anh không thấy là em gái anh cố ý đối địch với em
à? Cô ấy cố ý làm cho em tức chết!” Cốc Thư Tuyết nghiêng đầu dựa vào
trán Lục Tử Minh làm nũng.
Lục Tử Minh lắc đầu: “Tiểu Tuyết,em
mang bầu cháu đích tôn nhà họ Lục, em là công thần nhà họ Lục, Tử Khanh
làm sao có thể làm cho em khó chịu chứ? Cô ấy đối tốt với em còn không
kịp ấy chứ!”
Cốc Thư Tuyết nghe thấy thế vui mừng hơn chút: “Là
anh nói em là công thần của nhà anh đấy nhé. Về sau anh phải bảo em gái
anh đối xử tốt với em nhé! Không cho phép người nhà anh đối xử với em
như với Trình Mai Tây!”
“Em và cô ta sao mà giống nhau được? Cô
ta là gà mái không đẻ được trứng, em là gà mái kêu cục tác cục tác, anh
Lục Tử Minh nếu đối với Cốc Thư Tuyết em không tốt, sẽ bị trời đánh!”
Lục Tử Minh nói xong hôn trán Cốc Thư Tuyết một cái.
“Lục Tử
Minh, anh phải nhớ rõ lời anh đã nói đấy nhé. Về sau cho dù xảy ra
chuyện gì, anh đều phải tốt với em, không được nói không với em!” Cốc
Thư Tuyết nhân cơ hội bắt Lục Tử Minh hứa hẹn.
Lục Tử Minh hiển
nhiên không phát hiện được thâm ý của lời nói của Cốc Thư Tuyết, liên
tục gật đầu: “Anh thề, về sau cho dù xảy ra chuyện gì, anh đều đối với
Cốc Thư Tuyết tốt vô điều kiện, nhất định không đổi ý!”
Cốc
Thư Tuyết dùng hai tay véo khuôn mặt Lục Tử Minh, đưa miệng hôn lên
khuôn mặt bị vặn vẹo của Lục Tử Minh một cái: “Em đóng dấu rồi nhé, lời
anh nói rồi cũng không được thay đổi!”
Một người đàn ông gặp phải sự chán nản, ghét bỏ trong hôn nhân, hoặc là hôn nhân quá bình thản,
đúng lúc này gặp được bồ nhí, trải qua một cuộc tình ngoài giá thú kinh
thiên động địa, hắn nghĩ rằng từ giờ về sau hắn sẽ rời khỏi được sự chán nản của hôn nhân, mượn người này mà thoát ra khỏi cục diện bế tắc của
hôn nhân.
Lục Tử Minh lại khác với những người đàn ông khác, đối
mặt với cha mẹ sốt ruột muốn bế cháu đã lâu, đối diện với người vợ kết
tóc se tơ mạnh mẽ, vốn đã trong ngoài đều khốn đốn, nay lại gặp được cô
nhân tình dịu dàng đáng yêu ngây thơ như nước, rơi vào tay giặt trong
nháy mắt là chuyện đương nhiên, hơn nữa bồ nhí lại còn mang bầu đứa con
hắn mơ ước đã lâu, dường như hắn đã tìm thấy đường ra của cuộc hôn nhân
bế tắc, không biết rằng mình đang lâm vào một cục diện bế tắc hơn nữa.
Khoảng cách quá gần, không nhìn rõ được bộ mặt thật sự của người đối diện.
Đang ở trong cuộc, không nhìn rõ được hoàn cảnh đầy đủ. Huống chi, con
người sẽ đi suy nghĩ về mặt có lợi cho mình, Lục Tử Minh lúc này, cho dù tất cả mọi người nói Cốc Thư Tuyết không tốt, hắn cũng không có cách
nào lau sạch đôi mắt, chỉ có thể tùy Cốc Thư Tuyết nắm mũi dẫn đi.
Lục Tử Khanh bị tủi thân ở chỗ Cốc Thư Tuyết, lại bị Lục Tử Minh không phân biệt phải trái mà răn dạy, cảm thấy vô cùng không thoải mái. Vốn tưởng
rằng anh trai thành thật bổn phận của mình gây ra chuyện hoang đường
này, làm em gái, mình chỉ có thể lựa chọn phản bội Trình Mai Tây, đứng ở phía Lục Tử Minh, bây giờ lại rơi vào cục diện tình thân bị tổn thương, tình bạn bị nhục nhã, tình yêu bị nguy hiểm.
Khi trở lại phòng
bệnh lau xong cho bà Lục, tâm tình của Lục Tử Khanh vẫn rất buồn bực,
muốn gọi điện cho Trương Bác Tùng lại sợ đổi lại chỉ nhận được sự qua
quýt của anh ta, đầy lòng u buồn mà không có người nói ra, đành phải nói với bà Lục đang nằm trên giường bệnh: “Mẹ, chúng ta đây là tạo nghiệt
gì vậy? Mai Tây còn chưa tỉnh lại, mẹ lại thành ra thế này, mẹ nhanh
chóng khỏe lên đi, bây giờ anh đã bị con tiểu yêu tinh đó mê hoặc rồi,
ngay cả lời của con cũng không nghe lọt tai!”
Lục Tử Khanh nói
xong còn có chút đau lòng, Trương Bác Tùng từ sau khi có tiền là ở ngoài ăn chơi đàng điếm, nhưng mà vì hai đứa con gái đáng yêu, chỉ cần Trương Bác Tùng không làm ầm ĩ quá đáng, cho dù bao nhiêu tủi thân Lục Tử
Khanh đều lựa chọn chấp nhận, lại không muốn mọi người biết nỗi đau của
mình. Chỉ có lúc không ai, nó mới bùng lên mạnh mẽ, làm lòng đau như dao cắt.
Điện thoại của Lục Tử Khanh vang lên, vừa mở ra, là quản lý siêu thị: “Là chị Lục ạ? Chúng tôi đã xem xong toàn bộ camera, đã tìm
ra chân tướng rồi, bây giờ chị có thể tới phòng bảo vệ của siêu thị
chúng tôi không ạ?”
“Tôi tới ngay đây.” Lục Tử Khanh tắt điện
thoại, đi sang phòng bệnh số 3, Lục Tử Minh đang mát- xa hai chân cho
Cốc Thư Tuyết, thấy Lục Tử Khanh đi vào, đành rút tay về.
Lục Tử
Khanh không nhìn động tác của Lục Tử Minh, chỉ mở miệng báo tình huống:
“Vừa nãy quản lý siêu thị gọi điện tới, báo là họ đã xem xong toàn bộ
camera, đã tìm ra chân tướng, giờ em đi phòng bảo vệ của siêu thị, anh
chăm mẹ cho tốt!”
“Được, em đi đi. Anh ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ và Tiểu Tuyết, có tình hình gì gọi điện cho anh!” Lục Tử Minh đồng ý.
“Mẹ bây giờ bất tỉnh nhân sự, anh cứ 20 phút lại đi sang xem mẹ, liên tục
theo dõi tình hình của mẹ, đừng làm mẹ lại xảy ra chuyện gì.”
“Được, được, anh biết rồi, em đi đi.” Lục Tử Minh có chút mất kiên nhẫn.
Lục Tử Khanh vội vàng đi ra cổng bệnh viện, gọi xe tới siêu thị. Vừa đến
cửa phòng an ninh, liền có một nhân viên bảo vệ chào đón: “Chị là người
nhà bà Tống Xuân Lệ phải không?”
Lục Tử Khanh gật đầu, bảo vệ
siêu thị đưa Lục Tử Khanh đi vào, màn hình theo dõi đang dừng ở lúc bà
Lục đi vào khu vực đồ tươi sống của siêu thị, thấy Lục Tử Khanh đi vào,
quản lý siêu thị đang đợi đón tiếp Lục Tử Khanh: “Chị ngồi đi, chúng ta
cùng nhau xem qua 1 lần.”
Trong video theo dõi, bà Lục tới khu
vực đồ tươi sống xong liền nhìn quanh tìm cá, sau khi nhìn thấy biển
hiệu thì đi nhanh tới, nhưng mà con cá cuối cùng trên giá đã bị một
người phụ nữ cao lớn khoảng hơn 40 tuổi cầm trên tay. Bà Lục dường như
nói gì đó với người phụ nữ đó, người phụ nữ lắc đầu, bà Lục liền đi tới
giành lấy, người phụ nữ cầm cá quay đầu bước đi, bà Lục tức nhảy dựng
lên,nhưng không bắt được người phụ nữ, mà tay đưa ra trước lại rụt lại ôm lấy đầu, sau đó liền từ từ ngã xuống đất.
Quản lý siêu thị
bảo nhân viên dừng lại hình ảnh, quay đầu nhìn Lục Tử Khanh: “Chị Lục,
tình hình đã rất rõ ràng, mẹ chị với người khách hàng kia cũng không có
xảy ra tranh giành, chính là bà ấy động thủ đi tóm người khác, mà kết
quả không bắt được, đây chắc là tình huống kích thích dẫn tới xuất huyết não.”
“Nhân viên của các vị tại sao không tới hòa giải ngay khi
họ vừa phát sinh tranh chấp, như thế mẹ tôi cũng không bị thương.” Lục
Tử Khanh vẫn mạnh miệng như cũ.
“Chị Lục, tôi thấy chị cũng là
người hiểu đạo lý, từ lúc hai người gặp nhau rồi tranh chấp, chỉ có chưa tới 1 phút đồng hồ, siêu thị chúng tôi lớn như vậy, không thể đảm bảo
ngay khi khách hàng xảy ra tranh chấp nhất định có nhân viên ở gần đó.
Hơn nữa tình huống này của mẹ chị, tranh chấp cùng người khác chỉ là một nguyên nhân dẫn đến, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì bà ấy bị cao huyết
áp.” Quản lý siêu thị giải thích có đầu có đuôi.
“Dù sao mẹ tôi
bị ngã ở siêu thị này, các anh chị kiểu gì cũng phải có trách nhiệm. Làm sao anh chị biết mẹ tôi bị cao huyết áp, rồi đẩy hết trách nhiệm? Anh
chị đừng tưởng bở” Lục Tử Khanh có chút thẹn quá thành giận.
“Mẹ
chị phát bệnh ở siêu thị chúng tôi, chúng tôi tuy rằng không phảichịu
trách nhiệm, nhưng xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo,chúng tôi có thể chi một phần chi phí hợp lý. Khi nhập viện chúng tôi đã nộp 1
vạn tiền khám ban đầu, số tiền này coi như chúng tôi an ủi mẹ chị, hi
vọng chị có thể nhận. Tôi còn chút việc, nếu chị không hài lòng với cách xử lý của chúng tôi, chị cũng có thể tiến hành theo trình tự phát
luật.” Quản lý siêu thị nói xong liền đứng dậy.