“Tớ không thể nào giống cậu mắt nhắm mắt mở, chuyện như vậy tớ không thể nào từ bỏ ý định, cậu không cần phải khuyên tớ, tớ nhất định phải làm cho anh cậu cho tớ một ý kiến!” Trình Mai Tây lắc đầu.
“Đàn ông chính là như vậy, có mới nới cũ, chờ anh ấy qua cảm giác mới mẽ, còn không phải là trở về bên cạnh của cậu . Đàn ông đều như vậy, dù cho phụ nữ bên ngoài khá hơn nữa, cuối cùng vẫn sẽ về bên cạnh vợ.” Lục Tử Khanh muốn nói lại thôi.
Trình Mai Tây không phát hiện Lục Tử Khanh khác thường, đứng dậy đi vào phòng khách. Bà Lục đang cùng Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh, ba người đang ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện gì đó, vừa nhìn thấy Trình Mai Tây từ phòng ngủ ra ngoài, vẻ mặt ba người có chút mất tự nhiên, bà Lục có ý thức cách xa Cốc Thư Tuyết một chút.
Trình Mai Tây đi về phía ba người, ba người họ nín thở nhìn Trình Mai Tây, quan sát tỉ mỉ phản ứng của cô. Trình Mai Tây mắt nhìn thẳng hướng ba người đi tới, Lục Tử Minh bày tư thế sẵn sàng đón quân địch tới, chuẩn bị tùy lúc đứng dậy chống đỡ Trình Mai Tây.
Trình Mai Tây đến gần ghế sa lon, đột nhiên bổ nhào về Cốc Thư Tuyết nắm tóc: “Cô là đồ thối tha, cô đuổi theo đến tận Thẩm Dương, da mặt của cô đúng là dày, để tôi xé nát cái mặt tiện nhân này của cô!”
Tốc độ của Trình Mai Tây quá nhanh, Lục Tử Minh không kịp ra tay, Cốc Thư Tuyết đã bị Trình Mai Tây kéo xuống sàn nhà, Lục Tử Minh liền vội vàng tiến lên kéo Trình Mai Tây ra, bà Lục liền vội vàng đứng lên đỡ Cốc Thư Tuyết đứng dậy, miệng kêu lên: “Trời ơi, cháu trai bảo bối của ta không có chuyện gì chứ?”
Trình Mai Tây nghe lời nói của bà Lục, đầu óc giống như bị sét đánh trúng: “Mẹ, mẹ nói cái gì, cháu trai bảo bối? Cốc Thư Tuyết mang thai, đứa bé trong bụng của cô ta là đứa bé của ai?”
Bà Lục tránh né không dám nhìn Trình Mai Tây, Trình Mai Tây bắt được Lục Tử Minh liều mạng lắc mạnh: “Lục Tử Minh, anh nói cho tôi biết, cô ta không phải mang thai con của anh?”
Lục Tử Minh gật đầu một cái: “Đúng, cô ấy mang thai đứa bé của anh.”
“Cô ta thật mang thai con của anh? Lục Tử Minh, anh không phải là người, anh đối với tôi có lỗi...tôi mất đi con của chúng ta, nghi ngờ không mang thai được nữa, anh lại làm cho cô ta mang thai con của anh?” Trình Mai Tây nước mắt giàn giụa.
“Vậy anh nói cho tôi biết, cô ta mang thai đã bao lâu?” Trình Mai Tây hỏi tới.
“Vừa được ba tháng.” Lục Tử Minh trả lời.
“Nói cách khác, lần đầu tiên tôi bắt gặp hai người ở trong nhà của chúng ta thì cô ta đã mang thai?” Trình Mai Tây có chút không dám tin, Lục Tử Minh một mực dùng kế hoãn binh đang kéo dài thời gian.
“Đúng, khi đó, cô ấy đã mang thai.” Nếu đã đến bước này, Lục Tử Minh ngược lại đáp trả thật dứt khoát.
“Lục Tử Minh, đồ khốn nạn nếu khi đó cô ta đã mang thai, tại sao anh không nói thật với tôi, hại tôi bị anh lừa đến dễ dàng như vậy? !”
“Khi đó là lúc cô ấy có triệu chứng sảy thai, cần điều dưỡng thân thể cho tốt, để cho tiện chăm sóc, anh mới đem cô ấy tới trong nhà chúng ta ở.” Lục Tử Minh không che giấu nữa.
“Khi đó tại sao anh không nói cho tôi hay...trước kia không phải chúng ta đã nói sao? Bất kỳ bên nào không còn yêu đối phương nữa, nhất định phải nói trước tiên ra sao?” Trình Mai tây không chịu buông tha.
“Anh còn yêu em , anh chỉ là yêu thêm một người khác, anh đồng thời yêu hai người các em, chỉ là đối với các em hai người yêu là khác nhau.” Lục Tử Minh liến thoắng cứ như đúng rồi.
“Anh biết rõ tôi không chịu chấp nhận, tôi tuyệt đối không thể nào cùng người khác chia sẻ cùng một người đàn ông.” Trình Mai Tây hung hăng nói.
“Cho nên anh mới vẫn không dám đối mặt với em, anh không có cách nào ở giữa hai người đưa ra lựa chọn, em là người phụ nữa anh thích nhất, nhưng cô ấy lại mang thai đứa bé của anh.”