Dịch: Lãng Nhân Môn
“Không phải, thật ra điều tao muốn hỏi không phải cái này...” Tô Thất Thất thầm nghĩ.
Thật ra cậu chỉ định hỏi là lát nữa định đi đâu đây? Kiếm chỗ ăn cơm uống rượu, có vấn đề gì thì tâm sự trên bàn cơm sau. Dù là sự thay đổi của lão Cao, hay sự đặc thù của Hứa Kỳ Tịch cũng vậy, có thể vừa uống vừa nói cũng được.
Kết quả không ngờ cái thằng Hứa Kỳ Tịch này vừa gặp đã nhét cả đống thức ăn cho chó, chẳng buồn nghĩ xem đám bạn này có muốn hay không. Tóm lại chính là kiểu bạo lực banh họng chó ra để nhét đồ vào, còn không thèm rót kèm cả nước.
Mày có vợ thì ngon lắm hả?
Nhưng cuối cùng Tô Thất Thất cũng không nói mấy lời này ra. Nói chung cũng là do canh bổ não mà Hứa Kỳ Tịch đã nói nghe có vẻ ngon lành phết!
Không chỉ Tô Thất Thất, mấy người khác cũng sinh ra hứng thú với phương thuốc này.
“Phải uống bao lâu, đây là phương thuốc luyện thể hay trúc cơ gì đó trong truyền thuyết đấy hả?” Trương Bản Pha tò mò hỏi, gần đây cậu ta rất có hứng thú với phương diện này.
“Uống bao lâu ấy hả? Cái này thì không chắc lắm, tao uống hơn một năm rồi.” Hứa Kỳ Tịch đáp: “Nhưng tình huống của tao khá đặc thù, bọn mày chắc không cần uống lâu như vậy.”
Tại năm đó đầu của hắn bị chó gặm - xét từ góc độ vật lý.
Nên mới cần phải uống lâu như vậy. Nhưng mấy thằng bạn trong ký túc xá lại không bị như vậy, nên có thể chỉ cần uống vài tháng là được.
“Nhưng nếu vậy thì Cao Thoán không cần đi tầm tiên nữa rồi đúng không?” Tô Thất Thất lại nói, kế hoạch du lịch mà cậu chuẩn bị bao lâu nay lại thành công cốc rồi à?
“Cho dù không tầm tiên thì tao cũng phải đi chơi cho khuây khỏa chứ.” Cao Thoán lên tiếng. Hiện tại áp lực trong lòng cậu rất lớn, vừa nghĩ tới đám bản thân xì hơi kia thì cậu lại thấy dị dị.
“Được rồi, nếu đi chơi giải khuây thì tao đi với mày.” Tô Thất Thất gật đầu nói.
Hai mắt Hứa Kỳ Tịch sáng rực lên, nói: “Tao cũng có thể đi cùng bọn mày. Sắp tới tao phải vẽ kết cục cho truyện của tao, đúng lúc đang chuẩn bị đi du lịch để tìm ý tưởng đây.”
“Để nói sau đi.” Cao Thoán xua tay liên tục, cậu cũng không muốn đi du lịch giải khuây với Tô Thất Thất, bên cạnh còn có thêm đôi vợ chồng Hứa Kỳ Tịch suốt ngày xà nẹo với nhau. Nhưng Thẩm Họa Mi đang ở đây, cậu không tiện nói thẳng lý do này ra.
...
Địa điểm ăn tối được quyết định là nhà của Cao Thoán. Bởi vì căn phòng nhỏ bên cạnh còn phong ấn một con tinh thú sáu tay, Hứa Kỳ Tịch không yên tâm để nó ở đây mà ra ngoài ăn cơm với bạn bè.
Cơm nước xong xuôi thì đã gần nửa đêm.
Hứa Kỳ Tịch kéo đám bạn đã say mèm tới khách sạn, sau đó lại về nhà cùng Cao Thoán.
“Lão Hứa à... Cái khả năng lột da bơm hơi đó của tao... không phải là dị năng riêng của tao đấy chứ?” trên đường quay về, Cao Thoán thấp thỏm hỏi.
“Ừ, kết hợp với tình hình cứ phơi nắng lại lột da của mày thì chắc đây là dị năng riêng của mày đấy.” Hứa Kỳ Tịch đáp.
“Vậy tao chiến đấu kiểu gì bây giờ?” Cao Thoán ngẩng đầu nhìn trời.
Năng lực này, ngoại trừ xông lên để quái vật đâm chết ra thì còn làm được gì đây?
Kỹ năng chịu chết à?
“Mày có thể làm lá chắn sống?” Hứa Kỳ Tịch ra vẻ nghiêm túc đáp.
“Trái ngược với tưởng tượng của tao luôn.” Cao Thoán không muốn có hình tượng như vậy, cậu vẫn mong mình có thể ngự kiếm tấn công như Hứa Kỳ Tịch. Dù là ngự kiếm rởm bằng cách dùng niệm lực đỡ nó bay lên thì cũng đỡ hơn lá chắn sống như cậu nhiều.
Hứa Kỳ Tịch bật cười, vỗ vai Cao Thoán nói: “Yên tâm đi, tao đã chuẩn bị xong xuôi cho mày rồi.”
Lúc đưa Cao Thoán về đến nhà thì đúng lúc có hai bóng người mặc vest, một nam một nữ chạy tới. Hai người này chính là đội viên do Diệt Hoàng phái tới, phụ trách tiếp nhận tinh thú sáu tay mà Hứa Kỳ Tịch đã bắt được.
Lúc hai người tới, còn mang theo hệ thống Đại Hạ phiên bản 0.8 đã chuẩn bị từ trước, đây là dành cho Cao Thoán.
“Chào anh, thầy Hứa.” Cô gái kia bước lên, trên mặt đầy vẻ chờ mong, nhẹ nhàng bắt tay với Hứa Kỳ Tịch. Cứ như fangirl nhìn thấy idol vậy.
Còn chàng trai kia thì đi về phía Cao Thoán, bắt đầu giới thiệu về kỳ tích giả và ngành này của Đại Hạ với cậu ta.
Do Cao Thoán là bạn tốt của thầy Hứa Kỳ Tịch, nên có một vài khâu có thể giản lược, được cầm luôn hệ thống Đại Hạ bản 0.8, chứ không phải từ bản 0.1 như những người thức tỉnh khác, sau này phải dựa vào công trạng hoặc thành tích khác mới có thể đổi phiên bản.
Cao Thoán nghi hoặc nhìn về phía Hứa Kỳ Tịch.
“Đi đi, cứ thoải mái nói chuyện với anh ấy, chúng ta là người một nhà.” Hứa Kỳ Tịch an ủi.
Có lời này của hắn, Cao Thoán cũng thở phào một hơi.
Còn Hứa Kỳ Tịch thì dẫn theo thành viên còn lại đi vào trong phòng nhỏ.
Ở đó có chân tinh thú thu nhỏ cùng với con tinh thú sáu tay bị Lồng Nước thuật giam giữ.
Đây là con tinh thú thiên tai đầu tiên mà con người có thể bắt sống đưa ra khỏi thế giới gương, có ý nghĩa kỷ niệm cực kỳ lớn.
Hơn nữa, thoạt nhìn con tinh thú này cũng khác với mấy con tinh thú nhỏ bình thường... đẳng cấp có vẻ cao hơn nhiều.
Nếu như mang về nghiên cứu, nói không chừng có thể lấy được rất nhiều tin tức hữu dụng từ nó để giúp update phiên bản của hệ thống Đại Hạ ấy chứ.
“Thầy Hứa, cảm ơn những cống hiến của anh dành cho Đại Hạ bấy lâu nay.” thành viên kia vui vẻ nói.
“Tôi chỉ làm những chuyện mình có thể làm thôi.” Hứa Kỳ Tịch được khen đến mức cảm thấy ngại ngùng.
Cuối cùng, hai thành viên kia dặn dò xong thì cũng chuyển con tinh thú sáu tay bị phong ấn đó đi. Còn đống chân tinh thú thì bọn họ chỉ đem đi có một cái... chỗ còn lại đều tạm giữ lại.
Thật ra đống chân tinh thú này cũng rất có giá trị nghiên cứu, nếu như có thể thì bọn họ đương cũng muốn mang hết đi.
Nhưng bọn họ không thể làm như vậy được. Đống chân tinh thú này là nguyên liệu nấu ăn mà thầy Hứa định dùng thử...
Không hổ là thầy Hứa, khi đám nhàm phu tục tử như bọn họ còn đang nghĩ nên đối phó và chống lại tinh thú kiểu gì thì thầy Hứa đã tính tới chuyện nên nấu chúng ra sao rồi.
Cảnh giới tư tưởng và giác ngộ không cùng đẳng cấp mà!
...
Đợi sau khi hai thành viên kia rời đi, Hứa Kỳ Tịch lại kéo đống chân tinh thú bị co rút kia về xe, để vào cốp xe.
Bản thân chân tinh thú không có trọng lượng, có thể di chuyển như vậy toàn nhờ vào hiệu quả phong ấn của lồng giam cả.
“Thầy Hứa định đi về à?” tài xế đặc biệt đi ra khỏi khách sạn, hỏi Hứa Kỳ Tịch.
“Ừ, về nhà thôi.” Hứa Kỳ Tịch nhìn Họa Mi đang buồn ngủ, hai mắt không mở ra được, gật đầu nói.
Thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Thẩm Họa Mi rất có quy luật, nếu như không phải chạy deadline phụ hắn thì cứ đúng giờ là cô sẽ nằm ngủ mê mệt ngay. Hôm nay cũng là vì đi theo Hứa Kỳ Tịch và bạn của hắn nên cô mới cố thức đến giờ này.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, lên đường quay về.
...
Mà lúc này, ở gần nhà Hứa Kỳ Tịch.
Từng chú kiến nhỏ đáng yêu chui ra khỏi lồng đất, bắt đầu tập hợp lại dưới sự kêu gọi của sức mạnh nào đó.
Trên đầu mỗi chú kiến đều phát ra ánh sáng mờ ảo.
Khi vô số chú kiến tập trung lại, ánh sáng mờ ảo kia lập tức biến thành một vùng sáng rộng, chiếu ra khắp nơi.
Đàn kiến tụ lại thành một quân đoàn, nhanh chóng bò về phía nhà của Hứa Kỳ Tịch.
“Cái gì kia?” Trong bóng tối, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Là kiến ư?” Lại có một giọng nói khác trả lời.
Đây là lực lượng bảo vệ luôn âm thầm bảo vệ nhà của Hứa Kỳ Tịch 24/7. Có thành viên trong tiểu đội của Diệt Phượng, cũng có một vài nhân viên tuy không thức tỉnh, nhưng khả năng chiến đấu ở hiện thực lại đặc biệt mạnh.
“Đây cũng là thủ đoạn của tinh thú sao? Nhưng đâu có sương mù xuất hiện?”
“Đám tinh thú kia đã có thể ảnh hưởng tới sinh vật ở hiện thế rồi ư?”
“Làm sao đây?”
“Còn trăng sao gì nữa, những thứ kỳ lạ tiếp cận nhà thầy Hứa thì cứ tiêu diệt trước rồi tính sau.”
Ngay sau đó, vô số thuốc diệt côn trùng được xịt ra... Trang bị của đội bảo vệ này cực kỳ đầy đủ. Thứ trên trời dưới đất gì cũng có.
Dù sao tai nạn mà họ phải đối mặt cũng có đủ loại mà.
Xì xì xì, trên trời, dưới đất lẫn vách tường, nơi nào cũng có thuốc diệt côn trùng được xịt ra.
Đội quân kiến nhìn có vẻ cực kỳ khí thế kia còn chưa kịp tới gần nhà Hứa Kỳ Tịch đã bị diệt gọn.
...
Bên ngoài không gian.
Trong một chiếc tinh hạm, có một quầng sáng hình người ra sức nện lên màn hình tinh hạm.
Đàn kiến này là công sức chuẩn bị hơn nửa năm của chúng... Kết quả còn chưa phát huy được công dụng, chưa kịp tung tuyệt chiêu thì đã bị tiêu diệt dễ dàng như vậy.