Dịch: Lãng Nhân Môn
“Đây chính là cô Tề Y San hả? Cô ấy là quạt điện à?” Tô Khê Sa tò mò nhìn cái quạt bỗng dưng xuất hiện trong không trung, hỏi.
Yêu đương với một cái quạt điện có phải hơi kích thích quá không?
“Chít ~” Chuột Hamster kêu lên, chắc hẳn cũng là một tiếng kêu nghi hoặc.
Hứa Kỳ Tịch: “...”
Chắc là triệu hoán thuật của hắn có sai sót gì đó, sao Tề Y San lại là một chiếc quạt được. Theo avatar của Tề Y San, cô ấy hẳn là một người có phong cách khoa học kỹ thuật cơ.
“Chắc là tôi triệu hoán nhầm, hẳn phải đổi ngữ khí một chút.” Hứa Kỳ Tịch suy tư.
Trong khi nói chuyện, đằng trước quạt điện lại từ từ ngưng tụ ra một bóng người bé nhỏ.
Đó là một người tí hon có chiều cao gần bằng với quạt điện nhỏ, mặc quần áo du hành vũ trụ mang cảm giác khoa học kỹ thuật cao, lưng cô mọc ra cành lá thực vật, giống như một đôi cánh nhỏ. Trên đỉnh đầu cũng có một mầm cây kèm theo hai chiếc lá non nữa.
Sau khi xuất hiện, cô bé đáng yêu này tháo mũ trùm du hành, mở miệng hướng về phía chiếc quạt.
Quạt gió quay tròn, cô bé đáng yêu hét lên ‘a a a ~’.
Trong âm thanh này ẩn chứa khí tức của rừng rậm buổi sáng, cảm giác tươi mới ập tới.
Không phải 713.
“Vô Giác nếm trăm loại đất?” Hứa Kỳ Tịch nảy ra một suy nghĩ, nhận ra cô bé đáng yêu này là ai.
Đây cũng là một nhân vật có trong Sổ Điểm Danh.
Chính là thiếu nữ người thực vật sống ở Lam Tinh, Hứa Kỳ Tịch có ấn tượng rất sâu đậm với cô, bởi vì cô ăn đất, hơn nữa còn nói Lam Tinh ô nhiễm rất nặng.
Không biết Lam Tinh là nơi nào nhỉ?
“Ta đây ~” Nghe thấy tiếng gọi của Hứa Kỳ Tịch, cô bé đáng yêu quay đầu lại, dùng giọng nói ngây thơ trả lời hắn.
Sau khi cô bé đáng yêu báo danh xong, trên đỉnh đầu của cô bật ra một hàng chữ: [Học phần +1].
Hứa Kỳ Tịch: “???”
“Ơ?” Cô bé đáng yêu kêu lên đầy kinh ngạc, cô vươn tay ra, chọc vào dòng chữ trên đỉnh đầu... Hiển nhiên cô không chỉ dùng mắt để nhìn mọi thứ, vì thế cô có thể nhìn thấy dòng chữ trên đỉnh đầu mình.
Chọc một phát, dòng chữ [học phần +1] tản đi như sương khói... Nhưng chỉ một lúc sau, mấy chữ này đã lại tụ vào.
Dường như phát hiện ra thứ thú vị hơn quạt điện, ngón tay của Vô Giác liên tục đâm chọc vào dòng chữ trên đỉnh đầu.
“Học phần ư?” Tô Khê Sa chợt nảy ra một suy nghĩ: “Kỳ Tịch, mau gọi tôi thử xem.”
Hứa Kỳ Tịch ngẩn ra, nói:
“Đánh cô ư? Tôi không dám.” (*)
Hắn có ám ảnh tâm lý với cô Tô, những nhát búa vung lên, không ngừng đục lỗ trên thân kiếm, lỗ đục trên thân kiếm nhưng đau trong lòng hắn... Sau khi xong việc, kẻ bị búa đập cho phát khóc là hắn còn phải mỉm cười ngọt ngào cảm ơn cô Tô.
Vì thế, cho dù có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám đánh cô Tô đâu. Hắn còn chín trăm lỗ kiếm đang đợi cô Tô đi đục cho đây này.
“Gọi tôi, không phải đánh tôi.” Tô Khê Sa gằn từng tiếng một, cô thích cầm búa lớn đập người ta chứ không thích bị người ta đánh đâu.
“Cô Tô?” Hứa Kỳ Tịch gọi.
“Gọi tên tôi!” Tay phải của Tô Khê Sa nắm hờ lại... Cô đang muốn đập Hứa Kỳ Tịch lắm đây, chín trăm lỗ còn lại, độ mạnh +1.
“Tô Khê Sa?” Hứa Kỳ Tịch gọi, hắn cứ luôn miệng gọi cô Tô, cô Tô mãi, nhất thời không phản ứng kịp, suýt chút nữa không gọi nổi tên của Tô Khê Sa.
“Có.” Tô Khê Sa thử trả lời.
Cô vừa dứt lời, trên đỉnh đầu cũng hiện lên dòng chữ [học phần +1] giống như Vô Giác.
“Là thế thật sao?” Tô Khê Sa vươn tay chọc vào dòng chữ kia.
“Chít?” Chuột Hamster cũng kêu lên.
“Anh Diệu!” Hứa Kỳ Tịch lập tức hiểu ý, gọi.
“Chít ~” Chuột Hamster đáp.
Dòng chữ [học phần +1] lơ lửng trên đỉnh đầu nó.
Hứa Kỳ Tịch quay lại, đắc ý nói với Tô Khê Sa: “Cô Tô nhìn kìa, tôi gọi là anh Diệu mà cũng có phản ứng đấy thôi, không nhất thiết phải gọi tên thật, cô sai rồi.”
Tô Khê Sa: “...”
Dám tát vào mặt tui với tốc độ bàn thờ à.
Hôm nay Hứa Kỳ Tịch lại không nể mặt tui.
Chín trăm lỗ còn lại, độ mạnh +2!
“Chít ~” Anh Diệu nhắm mắt lại như đang cẩn thận cảm nhận gì đó.
Nhưng một lúc sau, nó lại mở mắt ra.
‘Học phần +1’ này không tăng thêm, chẳng có tác dụng gì cả.
Nhưng người chế tạo Sổ Điểm Danh này là A Giải, nói không chừng ‘học phần’ này rất quý giá... nhưng có khi lại chẳng có tác dùng gì thật.
“Tóm lại trong không gian này, điểm danh một lần sẽ được học phần +1. Vậy một ngày có thể cộng thêm bao nhiêu nhỉ? Anh Diệu!”
Trong lúc suy tư, Hứa Kỳ Tịch lại gọi.
“Chít ~” Anh Diệu rất phối hợp mà đáp lại.
Nhưng lần này, dòng chữ trên đỉnh đầu nó không hề thay đổi, cũng không có chữ mới.
“Có lẽ mỗi lần chỉ có thể điểm danh một lượt thôi thì phải?” Hứa Kỳ Tịch suy tư.
“Không có ai xuất hiện nữa à?” Tô Khê Sa nhìn không gian trống trải, nghi hoặc hỏi.
“Tôi mới tiếp xúc với Sổ Điểm Danh trong thời gian ngắn, chỉ gặp được các thành viên là cô Tô, anh Diệu và 713, tiểu Vô Giác thì chỉ tiếp xúc khi điểm danh, đây mới là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.” Hứa Kỳ Tịch trả lời.
“713?” Tô Khê Sa hỏi, nếu như những người mà Hứa Kỳ Tịch từng tiếp xúc lần lượt xuất hiện... Vậy cái cô Tề Y San kia cũng phải có mặt mới đúng chứ?
“Chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?” Hứa Kỳ Tịch nhíu mày, lo lắng hỏi.
Thế giới của Tề Y San rất nguy hiểm, hiện nó đang ở trạng thái bị tấn công.
Con người ở thế giới kia chỉ đang kéo dài hơi tàn, biết hôm nay chẳng rõ ngày mai, chỉ cần không cẩn thận một chút, cứ điểm sinh tồn có thể bị văn mình ngoài hành tinh xâm lược phát hiện, nhổ tận gốc rễ bất cứ lúc nào.
“Đừng xảy ra chuyện gì nhé.” Hứa Kỳ Tịch nói khẽ.
Hắn vẫn đang chờ một ngày có thể giống như lời nhắn trong lá thư của mình, có thực lực cường đại đi xuyên qua các thế giới, đến thế giới của Tề Y San.
Trong lúc hắn đang vô cùng lo lắng, có một thân ảnh từ từ ngưng tụ sau lưng hắn.
Hứa Kỳ Tịch như có cảm ứng, quay đầu lại nhìn... Là 713 ư?
Thân ảnh kia từ từ ngưng tụ thành hình, lông mi dài, mũi đẹp, môi đỏ thơm nồng nàn, tóc dài ngang vai.
Là Thẩm Họa Mi vợ hắn.
Hứa Kỳ Tịch: “!!!”
Họa Mi?
Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
Đây không phải không gian chỉ các nhân vật có trong Sổ Điểm Danh mới có thể vào được ư?
Nếu Thẩm Họa Mi có thể xuất hiện tại đây, vậy chẳng phải... cô cũng là một nhân vật trong Sổ Điểm Danh ư?
Hứa Kỳ Tịch nuốt nước bọt liên tục.
Bây giờ hắn thấy hơi lo... Theo như những gì đã biết, những người có trong Sổ Điểm Danh có lẽ đều không phải là tồn tại thuộc về thế giới này. Ví dụ như người thực vật đáng yêu Vô Giác, rõ ràng cô ấy là sinh vật ngoài hành tinh, chuột Hamster anh Diệu thì càng không cần phải nói, có khi nó là một thành viên của văn minh chuột Hamster cũng nên, tuy rằng cô Tô trông rất giống con người nhưng hắn cứ cảm thấy hình thái sinh mệnh của cô ấy khác với mình.
Nếu như Họa Mi cũng là người ngoài hành tinh có hình dáng con người như cô Tô thì liệu có cách sinh sản không nhỉ?
Cô và hắn có thể sinh được một baby Hứa không?
“Ơ, giày vò nửa ngày trời, cuối cùng cũng tới rồi.”
Họa Mi vươn vai, sau đó vươn tay ôm lấy Hứa Kỳ Tịch, tay còn lại đặt lên đầu hắn một cách thuần thục, dùng thủ pháp cao siêu mà vò đầu hắn.
Yo ~ thủ pháp thoải mái quá.
Suýt chút nữa Hứa Kỳ Tịch bị xoa đến mức phát ra âm thanh xấu hổ.
“Y San?” Hắn đã đoán ra đáp án.
“Là em nè ~” Giai nhân ở phía sau vui vẻ đáp.
Dòng chữ [học phần +1] hiện lên trên đỉnh đầu cô.
“Đáng tiếc quá, không phải quạt điện.” Tô Khê Sa nói với giọng nuối tiếc.
“Cũng may không phải là quạt điện.” Hứa Kỳ Tịch đồng thời cảm khái.
Tề Y San nghiêng đầu: “???”
“Không có việc gì đâu.”
Hứa Kỳ Tịch khoát tay, nói: “Xem ra tất cả những thành viên trong Sổ Điểm Danh mà tôi tiếp xúc đều đã tề tựu đông đủ rồi. Vậy có ai biết đây là đâu không?”
“Đây chắc là một nơi để học tập rồi.”
Đúng lúc này, bé người thực vật đáng yêu giơ tay lên, nói: “Ba năm mô phỏng, năm năm tốt nghiệp.” (**)
(*) Từ “gọi” và từ “đánh” trong tiếng Trung phát âm gần giống nhau.
(**) Bộ sách ôn tập để thi tốt nghiệp cho học sinh cấp 3 của Trung Quốc