Chuyển ngữ: Mai Thúy
Biên tập: Giaychuidis
“Sao lại muốn tới Nam Mỹ?” Nghiêm Khải hỏi.
“Muốn đi ngắm cảnh bầu trời.” Phương Nhạc Cảnh nằm sấp trên ghế sa lon, “Giống như trong truyện cổ tích ấy.”
Nghiêm Khải bất giác giương khóe môi, “Đứa trẻ mãi không chịu lớn này.”
“Vậy không bằng anh đợi em thêm vài năm nữa đi?” Phương Nhạc Cảnh ôm lấy gối dựa, “Đừng kết hôn nữa, đợi em lớn rồi tính sau.”
“Không được.” Nghiêm Khải từ chối thẳng thừng, “Coi như mua vợ về nuôi từ bé, nếu như không thể kết hôn cũng phải làm lụng hai năm trước đã rồi tính tiếp.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười thành tiếng.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Nghe thấy cậu cười, trong mắt Nghiêm Khải cũng hiện ý cười, “Đừng quá mệt mỏi.”
“Anh cũng vậy.” Phương Nhạc Cảnh cúp máy, nhắm mắt khẽ hôn màn hình điện thoại.
Phùng Chử đứng ở trước cửa nhìn cậu.
Phương Nhạc Cảnh:…
“Thành thật khai báo đi!” Phùng Chử nghiến răng nghiến lợi nói.
“Khụ khụ.” Phương Nhạc Cảnh đột nhiên ngồi thẳng dậy.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Phùng Chử giơ tay.
Phương Nhạc Cảnh: “Có cài vân tay.”
“Cậu trẻ à, rốt cuộc là ai vậy?” Phùng Chử ngồi bên cạnh cậu, phiền muộn nói, “Từ trước tôi đã cảm thấy cậu có chỗ nào không đúng rồi, chuyện này giấu công ty hay không là một chuyện, nhưng cậu cũng đừng có gạt tôi chứ.”
“Vì sao?” Phương Nhạc Cảnh cách xa anh ta một chút.
Phùng Chử lui lại gần, “Nếu như một ngày nào đó bị truyền thông biết được, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý, đến lúc đó cũng sẽ ngăn giúp cậu.
“Họ không bao giờ biết được đâu.” Phương Nhạc Cảnh đặt gối ôm chắn giữa hai người.
“Cậu thật sự đang yêu à!” Phùng Chử rít gào.
Phương Nhạc Cảnh quay đầu ngắm phong cảnh.
“Gay rồi gay rồi gay rồi!” Phùng Chử đứng dậy đi vòng quanh phòng.
“Cũng không đến mức đó chứ?” Phương Nhạc Cảnh ngạc nhiên.
“Sao lại không đến mức đó hả!” Phùng Chử lải nhải, “Ban đầu Lý Tĩnh đã dặn đi dặn lại ba mươi lần, bảo tôi nhất định không được yêu đương, á nhầm, bảo cậu nhất định không được yêu đương!”
“Vậy anh đừng nói cho anh ấy là được rồi!” Phương Nhạc Cảnh nói, “Hơn nữa truyền thông cũng sẽ không phát hiện được đâu.”
“Không thể nào!” Phùng Chử chắc như đinh đóng cột, “Phóng viên bây giờ cái gì cũng moi ra được, trừ phi các cậu không gặp mặt, nếu không thì sớm hay muộn cũng sẽ bị bắt được, nói với tôi trước đi, là ai thế?”
“Bây giờ không thể nói.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Không phải nghệ sĩ đâu.”
“Còn gì nữa?” Phùng Chử mở mắt trừng trừng, “Công việc như nào?”
“Dân văn phòng bình thường.” Phương Nhạc Cảnh đáp.
“Yêu nhau bao lâu rồi?” Phùng Chử tiếp tục dò hỏi.
Phương Nhạc Cảnh: “Đã hơn một năm.”
Phùng Chử:…
Phùng Chử:…
Phùng Chử:…
“Anh không sao chứ?” Phương Nhạc Cảnh phất tay trước mặt anh ta.
“Cậu thế mà lại giấu tôi hơn một năm rồi?” Phùng Chử kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng các cậu mới yêu nhau cơ.”
Khóe miệng Phương Nhạc Cảnh giật một cái, “Cách so sánh của anh y hệt Hàm Hàm vậy.”
Phùng Chử tiếp tục đi tới đi lui trong phòng.
“Được rồi, em đảm bảo sẽ không để người khác biết.” Phương Nhạc Cảnh choáng váng, “Hơn nữa bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài, bọn em vốn dĩ không có nhiều cơ hội gặp mặt.”
Phùng Chử rút điện thoại ra.
“Đừng nói cho Lý Tĩnh mà!” Phương Nhạc Cảnh ngăn lại.
“Tôi đương nhiên sẽ không nói cho anh ta!” Phùng Chử bi phẫn, “Làm vậy nhất định sẽ bị lải nhải chết”.
“Vậy anh cứ tiếp tục giả vờ không biết gì đi.” Phương Nhạc Cảnh ước định, “Em cũng sẽ chú ý không để bị phóng viên bắt được.”
“Sao cậu lại kể với tôi hả.” Phùng Chử tê liệt ngả ra ghế sa lon.
Phương Nhạc Cảnh ngồi ở bên cạnh: “Không phải vì anh hỏi hả?”
Phùng Chử lòng buồn bực nhìn cậu.
“Được được được, chúng ta không nói nữa, không nói nữa.” Phương Nhạc Cảnh giúp anh nguôi giận.
Phùng Chử thật bi thương.
Chuyện này giống như phải đi giấu một quả bom chuẩn bị phát nổ còn không được để ai biết vậy.
Quá là thê thảm.
“Vậy nên cậu định từ từ công khai à?” Thẩm Hàm nghe xong, hỏi qua điện thoại.
“Vẫn chưa, nhưng mà Phùng Chử cũng xem như người quen thuộc bên cạnh tớ, để anh ấy biết cũng không sao.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Hơn nữa sau này nếu như thực sự xảy ra chuyện cũng không đến nỗi anh ấy trở tay không kịp.”
“Chúc mừng cậu.” Thẩm Hàm nằm trên giường giang tay giang chân, vô cùng thư thái.
Dương Hy ngồi bên cạnh xem ti vi lại chỉ chiếm một chỗ bé tí như thể sắp bị đẩy xuống giường.
“Nhạc Nhạc nói sau này sẽ cùng BOSS tổ chức đám cưới nơi nhìn thấy trời rộng.” Cúp điện thoại xong, Thẩm Hàm nhào lên người Dương Hy, “Còn chúng mình đi đâu?”
Dương Hy tiếp tục xem ti vi.
Thẩm béo vẫn không buông tha, dùng đầu ngăn trở tầm nhìn của anh.
Dương Hy hơi nghiêng người.
Thẩm béo cũng nghiêng đầu theo.
Dương Hy nín cười.
“Nhanh trả lời câu hỏi của em đi.” Thẩm Hàm kéo cổ áo anh lại.
“Em muốn đi đâu?” Ngón tay Dương Hy lướt qua mái tóc mềm mại của cậu.
“Em chưa nghĩ tới.” Thẩm Hàm rất nghiêm túc, ” Nhưng mà nhất định có đồ ăn ngon đã.”
Cả đời chỉ có một lần thôi, nếu mà bụng đói thề nguyện cũng quá đáng thương.
“Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ.” Dương Hy nói, “Muốn đi đâu cũng được.”
Chỉ cần là em.
******
Tuy tốc độ quay phim chậm lại, nhưng vì không còn nhiều cảnh quay nên tiến độ cũng không quá chậm, tổng thể quá trình cũng coi như thuận lợi. Cảnh quan trọng nhất là cảnh Lương Bạch biết tin Bạch Lịch chết, bỏ mặc tất cả muốn đến bệnh viện, nhưng lại bị người nhà và bảo vệ ngăn lại, cuối cùng mắc bệnh tâm thần ở nhà, ngoài cảnh kích tình trong nhà kho ra, đây là lần thứ hai Lương Bạch trong cả bộ phim, cũng là lần mất kiểm soát cuối cùng, Bởi vì độ khó khá lớn, vì vậy Nhạc Sanh cố ý để lại sau cùng, đợi sau khi Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn nhập vai mới quay chụp.
Doãn Nhiên đã hoàn thành xong hầu hết các cảnh quan trọng, chỉ còn lại các cảnh quay bổ sung nên rát nhàn nhã mặc áo lông ôm ly cà phê đi hóng hớt.
“Ruby.” Nhạc Sanh nói, “Đổi chỗ khác chơi, đừng để Nhạc Nhạc nhìn thấy cô lại ảnh hưởng đến tâm trạng.” Một bên vì nữ chính chết đi mà phát điên, một bên nữ chính lại đứng bên cạnh cười hi ha uống cà phê, sẽ điên mất.
Doãn Nhiên chỉ đành ngồi xổm phía sau đám người.
“Cắt!” Đạo diễn lắc đầu.
Bảo vệ buông Phương Nhạc Cảnh ra.
“Nhạc Nhạc, tâm trạng của cậu không đúng.” Đạo diễn nói, “Đúng hơn là vẻ mặt và động tác của cậu bị thừa, nhưng ánh mắt lại thiếu cảm xúc.”
Phương Nhạc Cảnh đứng bên cạnh máy quay xem lại cảnh diễn một lần, cảm thấy dường như diễn hơi cứng thật.
“Quay lại lần nữa?” Đạo diễn hỏi.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, lại quay lại lần nữa nhưng nửa đường lại bị kêu cắt.
“Cậu có thể thử đặt mình vào một hoàn cảnh tuyệt vọng.” Đạo diễn nói, “Sau đó nhập tâm vào.”
“Chị cũng đã chết rồi.” Doãn Nhiên đứng ngoài đám người buồn bã nói, “Ít nhất cũng yêu đương được mấy tháng, dù là giả, cũng nên đau thương một chút chứ.”
Đàn ông quả nhiên đều là kẻ bội bạc.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
Doãn Nhiên gợi ý: “Hay là tôi chết thêm một lần nữa trước mặt cậu nhé?”
Nhạc Sanh lớn tiếng: ” Tiểu Đào!”
“Có ngay.”
Một cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh chạy qua, kéo Doãn Nhiên ra bên ngoài, “Đừng làm loạn nữa, chúng ta về thôi.”
“Cậu có cần tôi giảng giải cảnh diễn lần nữa cho cậu không?”, Nhạc sanh hỏi.
“Để tôi tự suy ngẫm trước một chút.”, Phương Nhạc Cảnh nói.
“Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi.” Nhạc Sanh vỗ nhẹ vai cậu, lớn tiếng nói, “Mọi người nghỉ ngơi chốc lát, chúng ta đợi chút nữa rồi quay tiếp.”
“Uống nước không?” Phùng Chử đưa cho cậu một cốc nước.
“Cảm ơn anh.” Phương Nhạc Cảnh nhận lấy.
“Có phải tối hôm qua cậu nghỉ ngơi không tốt không?” Phùng Chử ngồi bên cạnh cậu.
“Không phải đâu.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Em ngủ từ rất sớm, anh có cảm thấy em chưa nhập vai không?”
“Một chút thôi.” Phùng Chử ăn ngay nói thật.
“Em cũng không biết nữa, rõ ràng bản thân đã cố hết sức diễn rồi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nhưng lại vẫn luôn không nhập vai được.”
Thật ra nghĩ kĩ hơn, lúc trước quay phim “THE SUNSET”, thật ra có một cảnh ánh mắt tuyệt vọng chưa diễn tốt, vì thế Anse Al phải kéo ống kính ra xa một chút, mặc dù cuối cùng hiệu quả quay có tốt hơn, nhưng nếu bộ phim nào cũng làm như vậy thì không được.
“Hay là hỏi Hàm Hàm một chút?” Phùng Chử góp ý, “Cậu ta cũng coi là người có biểu đạt qua ánh mắt xuất sắc trong giới này mà.”
Đôi mắt đen sáng, dưới ống kính lúc nào cũng giống như ánh sao lấp lánh, kèm theo hiệu ứng mắt manga quả thực không thể không tán thưởng! Hơn nữa nói khóc là khóc, lúc cười lập tức cong thành vầng trăng, cảm xúc trong mắt thay đổi đa dạng, đến cả RON – người phê bình điện ảnh hà khắc từ trước đến giờ cũng phải thừa nhận Thẩm Hàm trời sinh phù hợp với nghề này.
“Cậu muốn diễn cảnh tuyệt vọng như thế nào?” Thẩm Hàm ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này thế.”
“Tớ diễn không được.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Ruby cũng chết rồi mà cậu không tuyệt vọng được sao.” Thẩm béo nghiêm khắc chỉ trích.
Phương Nhạc Cảnh: …
“Vậy cậu hãy tưởng tượng cậu là bạn trai của cô ấy, là bạn trai thực sự đó.” Thẩm Hàm nói, “Rất dê nhập vai mà.”
“Tớ thử rồi, nhưng mà vẫn giả lắm.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Vậy cậu hãy nghĩ đến việc BOSS giấu cậu ngoại tình!”, Thẩm Hàm ra sức phát huy trí tưởng tượng của mình, “Lúc cậu ở bên ngoài vất vả quay phim nuôi cả gia đình, BOSS lại lấy tiền mồ hôi sương máu của cậu ăn chơi đàng điếm, khi cậu kéo tấm thân mệt mỏi trở về nhà, lại phát hiện chìa khóa không mở được, tài sản của bản thân đều bị đánh cắp, ngay cả giấy tờ nhà đất cũng bị đổi tên luôn!”
Cùng lúc mất đi tình yêu và tiền bạc, vừa nghĩ đã muốn khóc rồi, nhất định có thể tuyệt vọng được.
“Tớ đang hỏi nghiêm túc đó.”
Phương Nhạc Cảnh đau đầu.
“Tớ cũng đang trả lời nghiêm túc mà.” Thẩm Hàm nói, “Lúc tớ quay phim cũng làm như vậy.”
Dương Hy ngồi bên cạnh cậu, mí mắt nhảy liên hồi.
“… Được rồi, để tớ tự úy nghĩ một chút.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Tóm lại, cậu nên tạo cho mình một tình huống tuyệt vọng, sau đấy nhập tâm vào trong đó là được rồi.” Thẩm Hàm nói.
“Ừm, cảm ơn cậu.” Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại, tiếp tục nhắm mắt nghĩ về kịch bản.
“Lúc em quay phim, vẫn hay nghĩ tới anh ăn chơi đàng điếm hả?” Dương Hy bóp mặt cậu.
“Không có mà.” Thẩm Hàm cười hì hì ôm cổ anh, “Em chỉ cần nghĩ buổi tối lại không được ăn thịt đã cảm thấy đủ tuyệt vọng rồi.”
Đâu còn sức nghĩ tới điều gì khác chứ.
Rau xanh là thức ăn kinh khủng nhất trên thế giới.
¬¬¬___ theo Thẩm mập.
“Thế nào rồi?” Nửa tiếng sau Nhạc Sanh đến hỏi.
“Xin lỗi,” Phương Nhạc Cảnh nói, “Tôi cảm thấy hình như còn loạn hơn.”
“Đừng quá lo lắng.” Nhạc Sanh an ủi, “Thả lỏng, đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai chúng ta lại quay tiếp.”
“Nếu vậy thì không kịp thời gian mất”, Phương Nhạc Cảnh cau mày.
“Nhiều thêm một ngày cũng không sao đâu.” Nhạc Sanh vỗ lưng cậu, “Đừng khiến bản thân chịu quá nhiều áp lực, làm vậy chỉ khiến cảm xúc càng xấu hơn thôi.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Cảm ơn, tôi sẽ mau chóng điều chỉnh trạng thái.”
Việc quay chụp tạm ngưng, Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử quay về khách sạn.
“Gần đây trông cậu mệt mỏi quá.” Phùng Chử nói, “Nghỉ sớm chút, đạo diễn cũng nói là đừng tạo áp lực cho bản thân mà.”
“Không liên quan gì đến áp lực cả, lúc trước quay “THE SUNSET” em cũng đã nhận ra bản thân chưa thể hiện được những đấu tranh nội tâm qua ánh mắt.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nhìn qua có chút trống rỗng.”
“Đừng quá khiêm khắc với bản thân mình như vậy.” Phùng Chử đưa cho cậu một chai nước, “Lúc ban đầu đạo diễn Nhạc thử vai diễn, thứ đầu tiên nhìn trúng chính là ánh mắt của cậu.”
“Nhưng lúc đó em là người mới.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Hiện tại đã quay khá nhiều phim nhưng vẫn không thay đổi nhiều so với ban đầu.”
“Vậy cậu cũng không thể lo lắng, việc diễn xuất là do tôi luyện từ từ qua năm tháng, làm sao có thể một lần là thành công.” Phùng Chử giúp cậu xoa bóp vai, “Thả lỏng chút nào.”
Phương Nhạc Cảnh dựa vào trên ghế sa lon, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Nửa giờ sau, Phùng Chử xuống dưới lầu mua đồ, đúng lúc gặp được đạo diễn Nhạc, “Nhạc Nhạc đâu rồi?”
“Đang ở trong phòng nghỉ ngơi, ngài tìm cậu ấy hả?” Phùng Chử hỏi.
“Thôi để cậu ấy nghỉ ngơi đi.” Nhạc Sanh nói, “Dạo gần đây hình như Nhạc Nhạc hơi nôn nóng.”
“Ngài cũng thấy vậy sao.” Phùng Chử nói, “Tính tình cậu ấy nóng nảy hơn so với trước đây một chút, có lẽ là vì phải chạy giữa hai bên quá mệt mỏi, lại thêm cảm thấy mình làm chậm tiến độ của đoàn phim nên mới muốn nhanh chóng quay xong, ngẫm lại có lẽ là đã tốn quá công sức.”
“Tôi cũng từng khuyên cậu ấy nhưng hình như không có hiệu quả lắm.” Nhạc Sanh lắc đầu, “Thật ra không cần phải như thế, cậu ấy đã tạo áp lực quá lớn cho mình.”
“Có lúc tôi thực sự hy vọng cậu ấy nói ra áp lực của mình, như vậy có thể thấy thanh thản hơn.” Phùng Chử nói, “Chỉ là Nhạc Nhạc đã quen giấu những việc này trong lòng rồi, ngay cả oán giận cũng chưa từng nói.”
Đôi khi quá hiểu chuyện cũng không phải là chuyện tốt, dễ khiến bản thân tổn thương.
“Để Hàm Hàm tới khuyên cậu ấy đi.” Nhạc Sanh nói, “Hai người họ là bạn thân, có lẽ sẽ hiệu quả hơn.”
“Vâng.”Phùng Chử gật đầu, bớt thời gian gọi điện cho Thẩm Hàm.
“Nghiêm trọng như vậy ạ?”
Thẩm béo lo lắng, sau khi cúp điện thoại không gọi điện cho Phương Nhạc Cảnh mà gọi cho Nghiêm Khải trước.
Quả nhiên là tiểu đệ cực phẩm, vô cùng có trách nhiệm, rất đáng được thưởng một xe đồ ăn vặt nhập khẩu.
“Sao vậy?” Nghiêm Khải nhận điện thoại.
“BOSS, BOSS, có chuyện rồi!” Thẩm béo rất nghiêm túc.
Nghiêm Khải:…
“Hình như dạo này tâm trạng của Nhạc Nhạc không tốt.” Thẩm Hàm kể lại lời của Phùng Chử một lần nữa, nói thêm, “Hơn nữa cậu ấy cũng gọi điện cho tôi, hỏi tôi nên diễn như thế nào.”
“Thật sao?” Nghiêm Khải khẽ cau mày.
“Đúng vậy đúng vậy.” Thẩm Hàm ra sức gật đầu.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.” Nghiêm Khải nói, “Cậu gọi điện thoại an ủi Nhạc Nhạc một chút đi, để em ấy đừng quá áp lực.”
“Tuân lệnh!”
Thẩm Hàm cúp điện thoại, gọi cho Phương Nhạc Cảnh.
“Sao thế?” Phương Nhạc Cảnh buông thìa xuống.
Thẩm Hàm lập tức vểnh tai lên, “Cậu đang ăn gì đó?!”
Phương Nhạc Cảnh kinh ngạc, “Cháo trứng muối, vậy mà cậu cũng nghe được?”
Thẩm Hàm lẩm bẩm, “Dạo này tớ đang giảm béo.”
“Có chuyện gì thế?” Phương Nhạc Cảnh đành dừng lại bữa ăn khuya.
“Không có gì cả, muốn trò chuyện với cậu thôi.” Thẩm Hàm đá dép trèo lên giường, “Dương Hy không ở nhà, tớ chẳng có việc gì làm cả.”
Dương tiên sinh ngồi ôm máy tính bên cạnh, buồn cười nhìn cậu ta.
“Tớ hơi mệt.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Có thể để nói sau được không? Tăng thêm nửa tiếng cũng được.”
“Vì chuyện quay phim sao?” Thẩm Hàm hỏi.
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh đứng dậy, “Chính là chuyện buổi chiều tớ hỏi cậu, mãi cũng không tìm được cảm xúc, ánh mắt nhìn sao cũng thấy rất giả.”
“Không sao đâu.” Thẩm Hàm nói, “Quay phim cũng là công việc, công việc thì có lúc thăng trầm, đâu thể mãi mãi duy trì được tinh thần dồi dào, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”
“Ngày đóng máy dự kiến sắp đến rồi, không còn thời gian nghỉ ngơi nữa.”
Phương Nhạc Cảnh đau đầu, “Tớ cũng ko thể yên tâm mà nghỉ ngơi được.”
“Chính vì kế hoạch đóng máy sắp đến hạn nên cậu càng phải thả lỏng bản thân.” Thẩm Hàm nói, “Nếu cứ như vậy thì không nắm bắt được cảm xúc đâu, không bằng ngày mai chúng ta đi tới sơn trang tắm suối nước nóng ăn cá nướng nhé.”
“Đó là chỗ nào?” Phương Nhạc Cảnh không nghe rõ.
“Ngay phía đông, cách thành điện ảnh tám trăm mét có một sơn trang suối nước nóng.” Thẩm Hàm nói, “Tuần trước mới khai trương, nghe nói tất cả đều là cá sống trong khe suối, ở chỗ khác không có mà ăn đâu.”
“Sao cậu biết rõ như thế?” Phương Nhạc Cảnh ngạc nhiên, mới khai trương tuần trước mà.
“Tra trên mạng đó.” Thẩm Hàm nói, “Phòng ngộ nhỡ như sau này tớ đến đó quay phim, không tìm được quán ăn.”
Phòng ngừa chu đáo gì đó là chuyện tốt, thân là một kẻ tham ăn, biết rõ các địa điểm ăn uống gần thành phố điện ảnh là kĩ năng bắt buộc.
“Không thấy ngon miệng.” Phương Nhạc Cảnh từ chối.
“Xem như giúp tớ thử món đi.” Thẩm béo tiếp tục mời gọi.
Phương Nhạc Cảnh dừng một chút, “Cậu nghĩ mình là Từ Hi thái hậu chắc?”
“Cũng không phải không được đâu…” Thẩm Hàm nhanh chóng nghiêng người dựa vào sa lon, “Tiểu Nhạc Tử~~”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Phùng Chử bảo cậu gọi điện cho tớ hả?”
“Cái này mà cậu cũng biết?” Thẩm Hàm kinh ngạc, đương nhiên là còn có BOSS đứng sau nữa, nhưng cậu không thể nói được.
“Cảm ơn cậu.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Tớ cũng biết không nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nhưng lại không thể thả lỏng được.”
“Phùng Chử nói sẽ giúp cậu xin nghỉ vài ngày mà.” Thẩm Hàm nói, “Sợ cái gì, BOSS nhà cậu lắm tiền nhiều của như thế, nhiều thêm mấy ngày thì có sao.”
Phương Nhạc Cảnh buồn cười, cúp điện thoại xong thì gọi điện thoại cho Nghiêm Khải, “Anh có bận không?”
“Không, anh vừa về nhà.” Nghiêm Khải cởi áo vét ném lên sô pha, “Ở công ti có không ít công việc tồn đọng nhiều ngày cần tăng ca giải quyết. Em đang làm gì đó?”
“Chuẩn bị đi ngủ thôi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Ngày mai không có cảnh diễn của em nên có thể ngủ nướng.”
“Thế sao giọng em chẳng có chút tinh thần nào thế.” Nghiêm Khải quan tâm, “Mệt à?”
“Một chút.” Phương Nhạc Cảnh khẽ ngáp một cái.
“Vậy em ngủ sớm đi.” Nghiêm Khải cũng không nói thêm gì nữa, “Ngày mai anh lại gọi cho em.”
“Anh cũng ngủ sớm đi.” Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại, xỏ dép lê đi rửa mặt, nhưng lại cảm thấy đầu hơi choáng.
Sau đó cậu thấy trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh!
“Nhạc Nhạc!” Phùng Chử vốn định vào nhắc nhở cậu sáng mai không cần phải hẹn báo thức, ai ngờ đẩy cửa ra lại thấy cậu nằm trên mặt đất thì lập tức bị dọa sợ, nhanh chóng gọi người. Xe 120 một đường đi vào thành điện ảnh khiến mọi người đều bị dọa sợ, thầm suy đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sau cùng có người nghe ngóng được là Phương Nhạc Cảnh hôn mê trong khách sạn.
Tin tức lập tức được lan truyền trên mạng, sáng hôm sau Thẩm Hàm xem được thì bị dọa không nhẹ, lập tức gọi điện cho Phùng Chử thăm đã xảy ra chuyện gì.
“Không sao, bác sĩ đã kiểm tra rồi, nói Nhạc Nhạc gần đây quá mệt mỏi.” Phùng Chử nói, “Hơn nữa áp lực tâm lý quá lớn nên mới ngất, nghỉ ngơi một thời gian là được, bây giờ đang truyền nước, đã ngủ rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Hàm nghe thế thở phào nhẹ nhõm, “Vậy để cậu ấy nghỉ ngơi đi, đợi khi cậu ấy tỉnh lại thì báo tôi một tiếng nhé.”
“Được.” Phùng Chử cúp điện thoại, vừa chuẩn bị quay về phòng bệnh thì nhạc chuông lại vang lên.
“Nhạc Nhạc sao vậy?” Nghiêm Khải vừa mở miệng đã hỏi.
“Nghiêm tổng?” Phùng Chử bị dọa sợ, lòng thầm hỏi vì sao mới sáng mà sếp tổng đã tự mình gọi điện đến đây, vội vàng nói, “Nhạc Nhạc không sao, chỉ là bị mệt mỏi quá sức.”
“Bây giờ cậu ấy sao rồi?” Nghiêm Khải hỏi.
“Đang truyền nước nghỉ ngơi rồi.” Phùng Chử nhìn thoáng qua kính thủy tinh, “Vẫn chưa tỉnh, ngoài bệnh viện có rất nhiều phóng viên nên đạo diễn Nhạc tạm thời thuê không ít vệ sĩ trông chừng, Lý Tĩnh có lẽ cũng sẽ tới nhanh thôi.”
“Tốt.” Nghiêm Khải nói, “Đợi cậu ấy tỉnh lại phiền anh báo với tôi một tiếng.”
“Không thành vấn đề.” Phùng Chử cúp điện thoại, lòng thầm kinh ngạc, lẽ nào công ty đã coi trọng Nhạc Nhạc đến mức này rồi sao, tổng giám đốc thế mà đích thân gọi điện tới hỏi thăm!
Trong vòng một đêm cổng bệnh viện đã bị vây đầy phóng viên và ký giả, tất cả đều muốn đào được một chút tin độc nhất vô nhị, diễn viên quay phim bị ngất xỉu cũng không hiếm thấy, nhưng đây lại là ” Sự kiện Bình Lạc” và Phương Nhạc Cảnh đấy, khó lắm mới có dịp đào được tin tức, nhất định phải trân trọng cơ hội mới được!
Trên mạng đã sôi sục, anti fan nhân cơ hội công kích chuyện này chắc chắn là lăng xê, fan thì đau lòng mong Nhạc Nhạc họ yêu mến không thể xảy ra chuyện gì. Ngoài ra còn xuất hiện vô số suy đoán vô trách nhiệm, thể loại gì cũng có, thậm chí còn có người nói rằng tận mắt nhìn thấy Phương Nhạc Cảnh thổ huyết.
Thẩm béo vừa lướt web vừa 囧囧, loại trí tưởng tượng không tầm thường này…
Cùng lúc đó, Phương Nhạc Cảnh ở bệnh viện trái lại lại khá thảnh thơi, Phùng Chử cấm không cho cậu lên mạng, đổi di động cậu thành một chiếc điện thoại màn hình đen trắng chỉ có thể gọi điện nhắn tin, công năng đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
“Em đã không sao rồi.” Phương Nhạc Cảnh dựa vào giường.
“Không sao cũng không thể ra ngoài.” Phùng Chử nói, “Bác sĩ nói rồi, cậu phải nghỉ ngơi thêm hai ngày.”
“Em đã ngủ đến nỗi mềm oặt cả người rồi.” Phương Nhạc Cảnh oán giận.
“Nếu bây giờ cậu ra ngoài quay phim thì đạo diễn Nhạc chắc chắn sẽ bị mắng chửi.” Phùng Chử nói, “Ban đầu khi Hàm Hàm quay ‘THE SUNSET’ suýt bị ảnh hưởng tâm lý, đạo diễn Anse Al đã bị fan mắng một trận rồi, đến bây giờ vẫn còn có người mắng đó.”
Phương Nhạc Cảnh ôm gối nằm trên giường, lòng buồn phiền.
“Tôi đi nghe điện thoại chút.” Phùng Chử xoay người ra ngoài, mười phút sau quay lại, “Được rồi, cậu được nghỉ phép một ngày.”
“Hả?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu.
“Công ty đã tìm giúp cậu một cố vấn tâm lí, chiều nay sẽ có xe qua đây đón người.” Phùng Chử nói, “Chúng ta ầm thầm ra ngoài.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Hình như khoa trương quá rồi.
Buổi chiều, một chiếc xe con quả nhiên tới đón hai người, họ chen qua đám phóng viên công khai ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới khách sạn.
“Xin lỗi, chỉ bệnh nhân được vào.” Một y tá nam lịch sự chặn Phùng Chử ở bên ngoài.
Phùng Chử chỉ đành ngồi chờ trên ghế ngoài hành lang, nhìn Phương Nhạc Cảnh bước vào trong, thầm nghĩ bây giờ cũng lắm bác sĩ kì cục thật.
Chẳng giống lương y chút nào.
Trước cửa sổ là một bóng hình quen thuộc.
Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Em đoán được là anh mà.”
Nghiêm Khải bước nhanh tới, khẽ hôn lên trán cậu, ôm chặt cậu vào lòng.
- Hết chương 100-