Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.
Edit: Giaychuidis.
Nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút, mọi người tiếp tục tập hợp xuất phát tới đích đến thứ hai, đứng từ đây đã có thể nhìn thấy đỉnh Tiên Nữ ở không xa, cảm giác tuy không cần quá cố sức nhưng càng đi lại càng cảm thấy đoạn đường dài đằng đẵng. Vượt qua một quãng đường dài, lại leo hết một ngọn đồi, tất cả mọi người đều cảm giác đầu váng mắt hoa.
Sao còn chưa tới.
“Mọi người cố gắng lên.” Dạ Phong Vũ cổ vũ, “Người dẫn đường nói nếu duy trì tốc độ như hiện tại thì không đến một tiếng nữa sẽ tới nơi thôi.”
“Mệt quá đi, có thật là trước chín giờ có thể tới đó không?” Mục Điềm lấy mũ ra quạt gió, một bước cũng không muốn đi.
“Phải thử qua mới biết được.” Dạ Phong Vũ nói, “Cố gắng thêm chút nữa.”
“Đoạn đường này bằng phẳng hơn nhiều, chắc là sẽ dễ đi hơn khi nãy.” Phương Nhạc Cảnh cũng nói, “Bọn anh thay nhau kéo em, nhất định sẽ làm được.”
Tinh thần của những người khác cũng tăng vọt. Mục Điềm cũng xấu hổ vì một lần nữa làm ảnh hưởng tới mọi người, vội đeo balo lên tiếp tục đi. Cuối cùng cả đoàn cũng đến đỉnh Tiên Nữ như trong kế hoạch. Đường đi lên rất dốc nên Phương Nhạc Cảnh và Dạ Phong Vũ đi trước, lại dùng dây thừng để kéo đồng đội phía sau lên.
“Cảm ơn.” Vừa rồi Tưởng Nhất Bạch không cẩn thận bị trượt chân, lúc này tim vẫn còn đập mạnh.
“Không có gì.” Phương Nhạc Cảnh cởi dây bên hông cậu ta ra, tiếp đó kéo Thẩm Hàm lên.
“Lúc này có phải bản lĩnh của tớ rất nhạy bén không?” Thẩm mập hai mắt tràn ngập chờ mong.
Phương Nhạc Cảnh không nói gì, chỉ giúp cậu ta phủi bớt đất. Rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin như vậy hả?
Sau khi thuận lợi lấy thêm được một mảnh bản đồ, cả đội tìm được manh mối thứ ba ___ một bức tranh Tiên nữ hạ phàm.
“Tôi biết!” Thẩm Hàm giơ tay, “Thôn Mỹ Nhân!”
“Chúc mừng.” MC cười nói, “Trả lời chính xác.”
Một trong những nội dung của chương trình chính là quảng bá du lịch, vì vậy những manh mối đưa ra cũng sẽ không quá khó khăn. Có điều cho dù vậy, khi cảnh này được chiếu trên mạng, fans đều không ngớt lời ca ngợi, biểu thị Mập Mập quả nhiên thông minh lanh lợi, chớp mắt đã đoán được, chúng mị đều hết sức sùng bái.
Đoán được địa điểm thứ ba là một chuyện, làm sao tới được đó lại là một vấn đề khác. Từ đỉnh Tiên Nữ tới thôn Mỹ Nhân có tổng cộng hai con đường, một đường lớn tương đối bằng phẳng nhưng quanh co, một đường nhỏ gần hơn nhiều nhưng lại khó đi, cả hai đều có cả mặt lợi và hại.
“Mọi người bỏ phiếu biểu quyết đi.” Dạ Phong Vũ nói, “Những ai muốn đi đường lớn?”
Vệ Dật, Mục Điềm và Thẩm Hàm giơ tay.
“Đường nhỏ sẽ gần hơn nhiều.” Tưởng Nhất Bạch nói, “Chúng ta không còn nhiều thời gian, đi đường lớn sẽ không kịp mất.”
“Tôi cũng đồng ý đi đường nhỏ.” Ngô Vy Vy nói, “Có thể tiết kiệm thêm thời gian để mọi người nghỉ ngơi.”
“Tôi đồng ý.” Dạ Phong Vũ gật đầu, sau đó lại hỏi Phương Nhạc Cảnh, “Nhạc Nhạc có ý kiến gì không?”
“Chọn đường nhỏ đi.” Phương Nhạc Cảnh nhìn lướt qua bản đồ, “Đường lớn thực sự quá xa, như vậy thời gian của chúng ta sẽ phải rất gấp rút, nói không chừng tới tối mới có thể đến nơi.”
Kết quả bỏ phiếu, bốn người đều chọn đường nhỏ, ba người còn lại chỉ đành phục tùng số đông. Thẩm Hàm đeo balo vừa đi vừa thở hồng hồng, trên trán cũng đẫm mồ hôi.
“Để tớ giúp cậu mang bớt hành lý nhé?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Không cần đâu, tớ vẫn tự mang được.” Thẩm Hàm giẫm lên cành khô trước mặt, tiếp tục leo lên.
“Hàm Hàm có thấy mệt không?” MC chuyển mic tới ___ cô nàng trước đây là tuyển thủ của đội tuyển thể thao, giải nghệ mới gia nhập ngành giải trí nên thể lực tương đối tốt, cơ bản có thể so sánh với Phương Nhạc Cảnh và Dạ Phong Vũ.
“Nếu tôi nói không mệt thì liệu có giả dối quá không?” Thẩm Hàm thở dốc.
MC mỉm cười cổ vũ, “Cố lên cố lên.”
Sau đó lại chuyển ống kính sang Phương Nhạc Cảnh, “Nhạc Nhạc có mệt không?”
“Không mệt lắm.” Phương Nhạc Cảnh cười, “Nơi này gần đây không có mưa nên đường không quá khó đi.”
Thẩm Hàm bên cạnh không khỏi bi phẫn, “Chúng ta leo nhất định không phải cùng một ngọn núi.”
Vì sao không thể đi cáp treo cơ chứ, coi như giúp đỡ mấy kẻ nghèo không dư giả cũng được mà, dù sao họ cũng đang góp phần quảng bá du lịch.
Phải nhìn nhận vấn đề chuẩn xác thì mới phát triển được chứ.
“Mọi người chú ý, phía trước có một vách núi.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở, “Chú ý an toàn!”
“Cao quá” Mục Điềm nhăn nhó.
“Bám chặt lấy vách núi.” Phương Nhạc Cảnh an ủi, “Cẩn thận dưới chân là được, đừng sợ.”
“Hàm Hàm đi trước đi.” Dạ Phong Vũ nói.
Sao tui lại là người đi đầu! Thẩm Hàm thầm buồn bã trong lòng, chẳng qua vẫn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, dè dặt bước lên trước, tốc độ còn chậm hơn khi nãy, tư thế cũng vô cùng khác người.
Phương Nhạc Cảnh không phúc hậu mà cất tiếng cười.
Thế nhưng Thẩm Hàm lại không hề bắt bẻ, tiếp tục đắm chìm trong khoái | cảm như đang vượt nóc băng tường.
Phong phạm đại hiệp một phái!
Ngô Vy Vy và Tưởng Nhất Bạch cũng lần lượt thuận lợi đi qua đoan đường này, tiếp đó là Mục Điềm.
Mặc dù trong lòng còn e sợ nhưng nhìn ba người trước đều đã thuận lợi đi qua, Mục Điềm hít sâu, hạ bước đầu tiên. Đường núi rất nhỏ, chỉ có thể đặt vừa một chân, Mục Điềm đi được một nửa đã bắt đầu run chân, không biết phải bước tiếp thế nào.
“Đừng sợ đừng sợ!” Tưởng Nhất Bạch đứng bên kia cổ vũ.
“A!” Lòng Mục Điểm hoảng hốt, dưới chân đạp phải khoảng không rồi ngã xuống. Tuy trên eo đã có dây bảo hộ nhưng những người xung quanh cũng không khỏi bị dọa sợ.
Đoàn hỗ trợ lập tức kéo Mục Điềm lên.
“Mục Điềm, em không sao chứ?” Các đội viên khách vội vã bước tới.
“…Làm em sợ muốn chết.” Sắc mặt Mục Điềm trắng bệch, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.
Dù đã mặc quần dài nhưng đầu gối Mục Điềm vẫn bị trày da đôi chút, sau khi được bác sĩ băng bó xong, MC hỏi cô có muốn tiếp tục không hay quyết định dừng bước.
Mục Điềm nhìn về phía Dạ Phong Vũ, “Có phải em làm kéo chân mọi người lắm không?”
(Chứ còn gì:v)
“Đương nhiên không phải.” Dạ Phong Vũ mỉm cười, “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không thể đoán trước được mà.”
“Vậy em có thể tiếp tục ở lại được không?” Mục Điềm lại hỏi.
Dạ Phong Vũ đưa mắt nhìn các đội viên còn lại, “Biểu quyết đi.”
Dĩ nhiên, không ai phản đối.
“Tôi muốn thử lại lần nữa.” Mục Điềm cũng không muốn cứ rời đi như thế.
“Đầu gối không sao chứ?” Dạ Phong Vũ quan tâm hỏi.
Mục Điềm đứng dậy, đi hai bước, “Không sao, chỉ hơi trày da chút mà thôi.”
Dạ Phong Vũ gật đầu, nhận lấy số hành lý còn lại của Mục Điềm, “Chúng ta sẽ giúp Điềm Điềm chia sẻ một chút.”
Các thành viên nam đều mở balo của mình ra, nhưng vì trước đó đã một lần chia giúp Ngô Vi Vi và Mục Điềm mang hành lý nên trong túi họ gần như không còn chỗ trống ___ ngoại trừ Vệ Dật. Vì khi hắn vào đội đã bị cảm nên vẫn chỉ luôn mang hành lý của bản thân.
Dưới máy quay, Vệ Dật mở miệng, “Đều đưa cho tôi đi.”
“Bệnh của cậu thật không còn vấn đề chứ?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Không sao.” Vệ Dật cất hành lý của Mục Điềm vào balo mình rồi đứng dậy.
“Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục đi thôi.” Dạ Phong Vũ nói, “Mọi người chú ý hơn nữa nhé, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Phương Nhạc Cảnh đỡ Mục Điềm, đoàn người bước về hướng thôn Tiên Nữ. Nửa tiếng sau, Thẩm Hàm Mập rốt cuộc được nhìn thấy cáp treo mà bản thân tha thiết mong ước.
“Không tệ, chúng ta tới nơi sớm hơn một tiếng.” Dạ Phong Vũ nhìn thời gian, “Bây giờ có thể ngồi cáp treo lên đỉnh núi, chuẩn bị ăn cơm trưa.”
Thẩm Hàm thầm reo hò trong lòng, cơm trưa!
Theo như sắp xếp của chương trình, bữa trưa hôm nay không cần họ phải chuẩn bị mà có thể lên nhà dân trên núi để nếm thử các đặc sản nơi đây. Ngoài ra, cả đoàn còn có thêm một thời gian để nghỉ ngơi và hoạt động tự do, so với thử thách trước đó, đây hiển nhiên là một phúc lợi lớn.
“Mệt chết tớ rồi.” Lên cáp treo, Thẩm Hàm đã mệt muốn lập tức nằm xuống.
“Biểu hiện không tệ đâu.” Phương Nhạc Cảnh chọt chọt bụng cậu ta, “Tuy rằng vẫn luôn kêu mệt nhưng vẫn xem như là kiên trì được.”
“Điều đó là đương nhiên, tương lai tớ sẽ còn diễn super hero đó!” Thẩm Hàm lập tức ngồi thẳng dậy.
“Đã đàm phán hợp đồng rồi?” Phương Nhạc Cảnh có hơi bất ngờ.
“Không phải, là tớ tự tưởng tượng thôi.” Thẩm Hàm bổ sung, “Nhưng trong tương lai không xa nhất định sẽ có một bộ như vậy.”
Không cần nghi ngờ đâu, tui chính là siu nhơn mập đây!
Năm phút sau, cáp treo lên tới đỉnh núi, mọi người cũng đồng thời lấy được mảnh bản đồ thứ ba. Còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ ăn cơm, cả đám liền ngồi lì trên ghế không muốn động đậy.
“Hàm Hàm, tới đây phỏng vấn.” MC gọi tên.
“Hàm Hàm ngủ rồi.” Thẩm Hàm vẫn nhắm mắt nói, nói xong lại bổ sung, “Nhạc Nhạc cũng đang ngủ rồi.”
Cho nên chị mau đi phỏng vấn người khác đi, Vệ Dật đặc biệt thích hợp đấy, phỏng vấn hai tiếng cũng không sao.
“Vệ Vệ!” MC quả nhiên chuyển đối tượng sang Vệ Dật, “Có muốn gửi gắm điều gì tới fans không?”
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi.” Vệ Dật cũng mệt ngắc ngư, không có tâm trạng nhận phỏng vấn.
“Các fans bình luận trên trang web của show rằng rất quan tâm tới tình trạng của câu đó. Bây giờ cậu còn bị sốt không?” MC lại hỏi.
“Đã không sao rồi.” Vệ Dật đáp qua loa.
Thẩm Hàm và Phương Nhạc Cảnh đắp chăn đã ngủ mất. Những người còn lại cũng đều đã tự mình nghỉ ngơi, Vệ Dật bị ảnh hưởng, không nhịn được mà ngáp một cái.
Camera man vác máy quay tiếp tục quay.
“Còn chuyện gì cần hỏi nữa sao?”
“Hết rồi”, Tiểu Mã trả lời, “Quay cảnh hậu trường thôi.”
Sau đó lại vội bổ sung: “Mới nãy tôi đã quay những đội viên khác rồi.”
Trong lòng Vệ Dật cảm thấy hơi tức tối, lúc làm nhiệm vụ quay còn chưa tính, vì sao đến lúc nghỉ ngơi vẫn còn khiêng máy quay quay hắn nữa?
Nhưng nóng nảy thì nóng nảy, camera man này là em trai ruột nhà sản xuất, hắn còn chưa dại đến mức chủ động đi trêu chọc.
“Cậu không cần để ý đến tôi đâu.” Tiểu Mã nói, “Tôi quay thêm mấy đoạn mọi người ngủ xong là cất máy liền ấy mà.”
Thẩm Hàm bên kia trở mình, miệng hơi hé, khuôn mặt bình yên trông vô cùng ngọt ngào, trong mắt fans hiển nhiên là dễ thương muốn thổ huyết. Thế nhưng Vệ Dật thì khác, nếu ngủ như vậy hắn chắc chỉ có tăng antifan ___ Nhất là cái tên anti Tiểu yêu nghiệt đầu trọc gì đó chắc chắn sẽ nhân cơ hội chế nhạo hắn vài ba năm. Cho dù có thể nhờ bên kỹ thuật của chương trình cắt cảnh, dù sao hắn cũng không muốn lưu lại những hình ảnh như vây, nhưng thời đại kỹ thuật bây giờ, thứ nguy hiểm nhất chính là internet. Muốn không để lại lịch sử đen tối chỉ có một biện pháp triệt để nhất __ xóa bỏ toàn bộ nhược điểm.
Vì thế hắn bèn đứng dậy ra ngoài hít thở không khí, không ngủ nữa.
Tiểu Mã trong làm thầm tiếc hận, không thể giúp khuê mật của nữ thần quay cảnh nam thần ngủ mất rồi!
Một tiếng sau, MC tới gọi mọi người tới ăn cơm. Thẩm Hàm sảng khoái duỗi lưng, được ngủ thật là tốt.
“Mọi người nhanh chân lên, Vệ Vệ đã chờ ở nhà ăn được một lúc rồi!” MC vui vẻ nói.
Trong lòng Thẩm Hàm thầm suy nghĩ, không phải là mỹ nam khí chất sao, còn tưởng không cần ăn cơm chứ!
Đồ ăn ở nơi đây rất phong phú, chờ MC giới thiệu các món xong, cả đám nhất tề giờ đũa! Trải qua một ngày rưỡi lặn lội đường xa, tất cả mọi người đều vừa mệt vừa đói, khó lắm mới được ăn một bữa hoành tráng nên đều thèm ăn tới nhỏ rãi, quét sạch hết cả bàn cơm. Lúc trước chọn đi đường nhỏ đúng thật đã giúp họ tiết kiệm được không ít thời gian, ăn cơm xong, họ vẫn còn tới hai tiếng đồng hồ được hoạt động tự do.
“Thật thoải mái.” Thẩm Hàm nằm trên xích đu phía sau nhà phơi nắng, thoải mái không muốn động đậy.
Phương Nhạc Cảnh cầm gậy xoa bóp mượn được của người dân, giúp cậu ta massage bắp chân.
Thẩm Mập lệ nóng quanh tròng, “Boss có thể lấy được cậu nhất định là nhờ hương hỏa tổ tiên phù hộ!”
“Im miệng!” Phương Nhạc Cảnh gõ lên đầu cậu ta một cái, “Ngủ đi!”
Thẩm Mập lập tức ngáy ngủ.
“Nhạc Nhạc Hàm Hàm!” tiếng MC truyền tới.
Thẩm Hàm lầm bầm, “Không thể để tui làm một mỹ nam an tĩnh được sao.”
Chỉ muốn ngủ một giấc ngon thôi mà.
“Chúng tôi định đi xem đội trưởng nhảy bungee.” MC nói, “Hai cậu có muốn đi cùng không?”
“Nơi này còn có nhảy bungee?” Thẩm Hàm nghe vậy không khỏi sợ hãi.
“Cũng là một trong các hạng mục du lịch đó, vừa mới thông qua đợt kiểm tra an toàn, dự kiến sẽ mở cửa khi trên đảo bắt đầu cho du lịch.” MC nói, “Thế nào? Đi không? Chỉ còn hai người các cậu thôi đó.”
“Đi!” Thẩm Hàm ngồi dậy.
Phương Nhạc Cảnh cũng không có ý kiến gì, vì thế đoàn người theo sau Dạ Phong Vũ và một hướng dẫn du lịch đi vòng qua trang trại này tới sau núi.
Hạng mục nhảy bungee được xây dựng ở sau núi, lợi dụng địa thế của sườn núi và hồ nước mà thành, tuy không cao nhưng cũng không tính là thấp. Dạ Phong Vũ trước giờ vẫn luôn là người ưa vận động mạnh, lúc còn ở nước ngoài cũng đã không ít lần nhảy bungee. Vậy nên khi nghe tới nơi này có liền chủ động nói muốn thử một lần, hướng dẫn viên mừng rỡ, nghe nói có minh tinh lớn đồng ý tuyên truyền miễn phí hiển nhiên không từ chối.
Sau khi được dặn dò kỹ lưỡng, Dạ Phong Vũ làm chuẩn bị dưới hướng dẫn của người huấn luyện, máy quay cũng đang tiến hành quay. Thẩm Hàm đứng một bên nhỏ giọng nói: “Cậu nghĩ xem nên nhảy hay không nhảy đây?”
“Cậu muốn nhảy?” Phương Nhạc Cảnh ngạc nhiên.
“Tớ đương nhiên không muốn.” Thẩm Hàm sợ hãi, nhìn chút thôi đã thấy run chân rồi, dọa chết người ta mà.
Dạ Phong Vũ đứng trên một vị trí cao nhảy xuống, xung quanh đều là tiếng kêu kinh ngạc.
“Đội trưởng ngầu quá đi!” Mục Điềm vỗ tay.
Hạ tới điểm thấp nhất, sợi dây căng ra, lực đàn hồi bắt đầu kéo người lên, giữa khung cảnh núi non xanh tươi cũng có vài phần bao la hùng vỹ. Lung lay mấy hồi, cơ thể Dạ Phong Vũ rốt cuộc dừng lại giữa không trung, được huấn luyện viên kéo lên.
“Xin hỏi cảm giác thế nào?” Đoàn người nhanh chóng đi tới, người phỏng vẫn chuyển micro qua.
“Rất kích thích.” Dạ Phong Vũ cởi trang bị xuống, cười nói, “Mọi người cũng có thể thử xem, bình thường rất ít khi có cơ hội trải nghiệm cảm giác như vây.”
“Em không thử đâu.” Mục Điềm mới nhìn qua mặt đã trắng bệch, Ngô Vy Vy cũng kiên định từ chối.
“Tôi sợ độ cao.” Tưởng Nhất Bạch quả quyết lắc đầu.
“Nhạc Nhạc và Hàm Hàm thử một chút được không?” MC hỏi.
Sau lưng Thẩm Hàm nhất thời tê dại, khôngggg!
Vệ Dật cười như không cười nhìn sang.
“Hàm Hàm bị sợ độ cao.” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, nhìn về phía Vệ Dật, “Hay là chúng ta cùng nhảy? Vừa hay có hai chỗ.”
“Hay!” Vệ Dật còn chưa lên tiếng, Ngô Vy Vy đã vỗ tay trước.
Camera man đứng một bên cũng kích động, tất cả đều vì nữ thần, và khuê mật của nữ thần!
Nụ cười của Vệ Dật thoáng cứng lại.
“Đúng nha, Vệ Vệ cũng là cao thủ nhảy bungee mà.” Ngô Vy Vy như đột nhiên nhớ ra, vỗ đầu nói, “Tôi xem phỏng vấn Tinh Lộ có thấy nhắc đến điều này mà.”
“Vậy sao?” Mục Điềm mở to mắt, “Lợi hại vậy cơ à.”
“Vậy thì càng phải nhảy rồi, thế nào, cậu có chấp nhận lời mời của Nhạc Nhạc không?” MC hỏi.
“Đương nhiên là chấp nhận rồi, bệnh cảm của Vệ Vệ cũng đã gần như khỏi hẳn, hoàn toàn không thành vấn đề.” Ngô Vy Vy chờ mong.
Phương Nhạc Cảnh cũng nhếch miệng nhìn hắn.
“Được.” Máy quay lia tới, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Vệ Dật bình tĩnh mỉm cười, “Không thành vấn đề.”
“Giỏi quá!” Ba cô gái đồng loạt vỗ tay reo hò, một bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui.
Hai huấn luyện viên chia ra nói những điều cần chú ý cho hai người, Ngô Vy Vy cắn ống hút, cười tủm tỉm.
Khi cô mới vào giới này chẳng qua chỉ là một cô trợ lý đoàn phim nho nhỏ, nhưng… giỏi nhất chính là quan sát sắc mặt người khác, từ trước tới nay đều nhìn người rất chuẩn. Hôm qua Thẩm Hàm mở balo giúp cô mang bớt hành lý, túi đinh ốc màu xanh vẫn còn an ổn trong gốc, lúc đó cô còn để ý cái túi này có màu sắc khác biệt nên vẫn nhớ. Đến sau đó nghe cậu ta nói quên mang đinh ốc nên không thể dựng được lều, phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy chuyện này không thể xảy ra.
Nhưng chuyện mất đồ là thật, người duy nhất đi qua lều cậu ta lại chính là Vệ Dật, tin đồn về hai người trên mạng đều không thiếu, Ngô Vy Vy hiển nhiên cũng đã từng nghe qua. Có một số chuyện không thể nói cho người khác nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy phản cảm với kẻ này. Sở dĩ vậy cho nên khi Phương Nhạc Cảnh khiêu chiến với Vệ Dật, cô cũng vui vẻ thúc đẩy một chút ___ dù sao hóng chuyện cũng chẳng ngại chuyện lớn.
Phỏng vấn trên tạp chí có đến tám chín phần mười là dựa trên thiết lập của công ty đối với nghệ sĩ. Phương Nhạc Cảnh và Ngô Vy Vy đoán không sai, Vệ Dật đúng thật không hề có cái gọi là huyết thống quý tộc, càng không phải là cao thủ nhảy bungee gì cả. Thế nhưng muốn hắn chịu thua Phương Nhạc Cảnh hiển nhiên khả năng cũng không lớn, cho nên hắn vẫn kiên trì lên đài nhảy.
Thẩm Mập khẩn trương, thò tay véo đội trưởng một cái.
Dạ Phong Vũ: …
Phương Nhạc Cảnh nhảy trước, Vệ Dật quyết tâm, cũng nhảy xuống theo.
Tiếng gió gào thét bên tai, cả cơ thể rơi xuống, máu trong người nhanh chóng đổ về não bộ, cảnh sắc xung quanh thay đổi trong nháy mắt, như thể ngay giây sau sẽ rơi xuống đất.
Dạ Phong Vũ nhíu mày, các giác như sắp bị Thẩm Hàm lột mất một miếng thịt.
Thẩm Hàm vẫn chăm chú nhìn.
Mấy phút sau, sợi dây của cả hai đều dừng lại. Nhiếp ảnh gia lắp ống kính vào, chuẩn bị chụp ảnh quá trình kéo hai người lên.
“Giỏi quá giỏi quá.” Giọng nói Mục Điềm tràn trề sùng bái.
“Đúng là rất kích thích.” Phương Nhạc Cảnh cười nói, “Cảm giác như có được sinh mệnh mới vậy.”
Thẩm Hàm kích động nghĩ, lần này cả Boss và Đông Hoàn đều sẽ được vẻ vang nhờ cậu!
“Cảm giác của Vệ Vệ thế nào?” MC hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Sắc mặt Vệ Dật hơi trắng, có điều cũng xem như yên ổn.
“Cũng không còn sớm, mọi người trở về nghỉ ngơi thôi.” Dạ Phong Vũ nói, “Sau đó chuẩn bị tới địa điểm tiếp theo.”
“Thế mà cậu lại không sợ thật.” Trên đường trở về, Thẩm Hàm thật muốn cúng bái cậu luôn, cảm giác như siêu nhân vậy á!
“Lúc ở nước ngoài tớ từng chơi rồi, cũng tàm tạm.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Lần đầu tiên cũng sợ lắm, về sau sẽ đỡ hơn.”
“Đúng thế.” Thẩm Hàm nói, “Giống như đẻ con thôi.’
Phương Nhạc Cảnh nghẹn họng, người này sao lúc nào cũng không quên được chuyện sinh con vậy.
“Đã lắm!” Thẩm Hàm nhỏ giọng lầm bầm.
Không chỉ vì Nhạc Nhạc ngầu!
Mà còn vì chọc thủng miếng da trâu đáng ghét kia.
Sau lưng Vệ Dật đều là mồ hôi lạnh, dưới chân cũng không khống chế được mà run, đại não dường như vẫn ở trạng thái không trọng lượng, đến cả camera phía sau hắn cũng không muốn để ý nữa, chỉ muốn tìm cái ghế nào ngồi xuống.
Ngô Vy Vy dắt tay Mục Điềm, bình tĩnh đi qua hắn.
Nửa tiếng sau, đoàn người lại ngồi cáp treo xuống núi, chuẩn bị tới đích cuối của ngày hôm nay ___ Vịnh Tử Thái (tên một loại tảo).
“Cái tên thú vị ghê.” Thẩm Hàm lại nhớ tới snack rong biển Đại Hải Đài.”
Phương Nhạc Cảnh đội mũ lên, không định tiếp lời.
Lần này đường đi bằng phẳng hơn nhiều, lại có thêm thời gian dư dả nên mọi người đều thấy thoải mái, một đường cười nói không ngừng, vừa đi vừa chia nhau ăn socola và thịt bò khô giống như đi picnic bình thường.
“Vệ Dật hình như yên lặng đi nhiều.” Thẩm Hàm nhiều chuyện nói.
“Bình thường thôi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Lần đầu tớ nhảy bungee cũng vậy đó.”
Cảm giác rơi xuống sẽ khiến cơ thể như mất hết sức lực, người chưa trải qua sẽ không thể hiểu được.
“Lần này cậu với hắn triệt để kết thù rồi đấy.” Thẩm Hàm nhắc nhở.
“Thế thì sao?” Phương Nhạc Cảnh nói, “Ai nói chúng ta chỉ có thể chờ hắn trêu chọc trước?”
Thẩm Hàm nói: “Chỉ là tớ lo cho cậu thôi, tên này vừa hèn hạ mà thủ đoạn còn bỉ ổi nữa.”
“Vậy thì tớ hèn hạ hơn hắn là được.” Phương Nhạc Cảnh đưa cho cậu ta nửa miếng thịt khô còn lại, “Này, ăn đi.”
“Ừm nhoằm.” Thẩm Hàm cảm khái, “Boss thật đáng thương.”
“Liên quan gì đến anh ấy?”
“Bởi vì cậu thật sự quá thất ___ rồi.” Âm cuối Thẩm Hàm tự động nói nhẹ đi.
“Quá thất __ gì?” Phương Nhạc Cảnh hỏi đến cùng.
Thẩm Hàm vội nói, “Nói cậu thông minh hiền lành thuần khiết mỹ lệ, giống trong truyện cổ tích Thất Sắc Lộc á.”
Phương Nhạc Cảnh nhéo mặt cậu ta.
Thẩm Hàm cười hì hì, khuôn mặt bị nhéo tới biến dạng cũng không quan tâm.
Đi cùng Nhạc Nhạc có cảm giác thật an toàn.
Năm giờ chiều hôm ấy, đoàn người thuận lợi đến Vịnh Tử Thái. Chẳng qua Thẩm Hàm thấy nơi đây không giống tên của nó lắm, căn bản không thấy bóng dáng tảo tía (tử thái) đâu, rong biển lại càng không, nơi nơi đều là những bãi cát dài trắng xóa.
Họ lấy được gợi ý cuối cùng, cũng tìm được nơi cất giấu kho báu ___ phía bắc đảo san hô Thiên Bắc.
“Bảy giờ sáng mai chúng ta xuất phát, tới bốn giờ mới đến nơi, sau đó là chính thức kết thúc nhiệm vụ.” Dạ Phong Vũ nhìn bản đồ.
Cả đám hoan hô, tuy rằng mới chỉ qua hai ngày nhưng vẫn khiến họ cảm thấy được ở trong đội rất vinh quang!
Tối đó đốt lửa trại, các thành viên được phân cho những nhiệm vụ khác nhau. Tưởng Nhất Bạch phụ trách tới nhà ngư dân gần đó mua củi, Mục Điềm và Ngô Vy Vy được cung cấp một số tiền nhỏ nhưng phải ra chợ mua đủ nguyên liệu, dụng cụ và gia vị nấu ăn. Dạ Phong Vũ phụ trách chỉ huy và làm trại, Vệ Dật đi xách nước ngọt về. Còn lại Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm không có đồng nào, nhiệm vụ là tới ngư trường làm thuê để đổi lấy một rổ cá.
“Xin gọi tui là người đánh cá lạc quan.” Thẩm Hàm thay quần áo xong, vui vẻ nhảy tung tăng.
Loại cảm giác sắp được thu hoạch này thật là tốt đẹp!
- Hết chương 107-