Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 118: Chương 118: Chương 113




Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.

Edit: Giaychuidis.

Xử lý xong đám nhà báo bao vây, về tới nhà trời đã gần sáng, Nghiêm Khải về trước một bước, đang nấu cháo trong bếp, vừa nấu vừa mở di động xem tin tức ___ sau nhiều lần thất bại, lúc này BOSS đã có thể nấu được một bát cháo thịt băm thơm mềm ngon miệng, còn không quên bắc bếp bỏ thêm mấy cọng hành lá cho đẹp, đích thực có phong phạm của một đầu bếp.

Phương Nhạc Cảnh ôm lấy anh từ đằng sau, cọ má lên lưng anh: “Cảm ơn anh.”

Nghiêm Khải mỉm cười, tắt lửa xong mới xoay người, “Vừa mới xem video em ở sân bay, biểu hiện không tệ.”

“Nhanh vậy sao?” Phương Nhạc Cảnh nhón một miếng thịt bò ăn thử, “Đói quá.”

“Ăn xong rồi đi ngủ.” Nghiêm Khải bưng bát cháo và đồ ăn kèm tới phòng ăn.

Phương Nhạc Cảnh nối gót theo sau.

“Còn một việc nữa.” Nghiêm Khải giúp cậu kéo ghế, “Em đoán thử xem.”

“Hừm… Là việc công hay việc tư?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Việc tư.” Nghiêm Khải trả lời.

“Thế đoán đúng có được thưởng gì không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Thưởng à?” Nghiêm Khải nhéo mũi cậu, “Em muốn thưởng gì?”

“Tiện tay cho em vài chục vạn là được.” Phương Nhạc Cảnh ra vẻ nhà giàu.

“Chỉ thế thôi à?” Nghiêm Khải ghé sát lại, hôn lên khóe môi cậu mọt cái, “Chồng em không chỉ có từng ấy tiền đâu.”

“Anh về chỗ đi đã!” Phương Nhạc Cảnh né vội.

“Gì ác vậy.” Nghiêm Khải gõ gõ bàn kháng nghị.

“Nếu em đoán đúng thì anh hát một bài được không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Nghiêm Khải hơi ngừng lại, “Sao lại là hát.”

“Vì em chưa được nghe anh hát bao giờ.” Phương Nhạc Cảnh điềm nhiên nói.

“Thì anh đâu phải là nghệ sĩ.” Nghiêm Khải buồn cười.

“Không phải nghệ sĩ cũng có thể hát, nếu không thì KTV tồn tại để làm gì.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh, “Anh có hát không thì bảo?” Vô cùng có phong phạm chính thất, Thẩm Mập mà thấy nhất định sẽ đòi học theo cho coi.

“Được rồi.” Nghiêm Khải đáp ứng, “Nhưng em chỉ có một cơ hội thôi, đoán không đúng thì đổi thành em hát anh nghe.”

“Được.” Phương Nhạc Cảnh đồng ý ngay.

“Bắt đầu đi.” Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế.

“Bác gái sắp về?” Phương Nhạc Cảnh nói.

Nghiêm Khải cứng mặt, thế nào mà đoán được nhanh vậy!

“Sao?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi, “Đúng chuyện này không?”

“Không phải.” Nghiêm Khải bình tĩnh.

“Gạt người.” Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Còn chưa về bác đã gọi cho em rồi.”

“Gian lận, hủy tư cách.” Một giây sau, Nghiêm Khải Nghiêm Khải đã biến thân thành lãnh khốc công, ý đồ lấy thế đè người.

Nhưng hiển nhiên Phương Nhạc Cảnh không dễ dao động đến vậy.

“Anh có hát không?”

“Không hát.”

“Thế em không ăn nữa.”

“…”

BOSS tỏ vẻ đau đầu.

Từ chân trời xa xa dần lộ ra những tia sáng bạc, rửa mặt xong, Phương Nhạc Cảnh kéo rèm cửa sổ lại, bò lên giường chuẩn bị ngủ bù.

“Ăn no chưa?” Nghiêm Khải sờ sờ bụng cậu.

“No rồi. Anh mau hát đi.”

Nghiêm Khải im lặng, sao vẫn còn chưa quên.

“Cần em bắt nhịp không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Không cần!” BOSS hiếm khi hung tàn.

Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn gật đầu, ‘à’ một tiếng.

Phòng ngủ trở về yên tĩnh.

BOSS ước mình có thể biến mất đi luôn cho rồi.

Chốc sau, anh hắng giọng một tiếng, bắt đầu câu thứ nhất.

Giai điệu hết sức quen thuộc, là một đoạn trong ca khúc chủ đề phát khi Phương Nhạc Cảnh làm đại ngôn thương hiệu đồng hồ.

Cậu thầm ngạc nhiên, không ngờ anh ấy còn nhớ rõ đến vậy.

Kết thúc giai điệu cuối cùng, Nghiêm Khải ôm lấy cậu, “Hát xong rồi, anh cũng muốn được thưởng.”

Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, nhắm mắt hôn đến.

Ánh sáng lọt qua rèm cửa sổ, để lại một mảnh sáng mập mờ ái muội.

Vì không lấy được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nên rất nhiều hoạt động được sắp xếp trước đó cũng đi tong, thời gian của Phương Nhạc Cảnh phải để trống không ít. Chẳng qua cậu cũng không để ý lắm, có một số chuyện khi xem xét kỹ lại, lại thấy thực ra chúng không quá nghiêm trọng đến thế.

“Có muốn tới ăn cơm không này?” Phương Nhạc Cảnh gọi điện thoại, “Tớ định làm hải sản.”

“BOSS có đó không?” Thẩm Hàm cảnh giác hỏi.

“Không, ảnh ra ngoài rồi.” Phương Nhạc Cảnh đáp.

“Ăn!” Thẩm Hàm dứt khoát đồng ý.

“Cậu có thể dẫn Dương Hy đi cùng.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Tớ mua nhiều nguyên liệu lắm.”

“Không thích!” Thẩm Hàm cự tuyệt, dẫn ảnh theo nhất định không được chơi thỏa thích, chưa biết chừng còn không cho ăn đủ no.

“Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Tùy cậu.”

Chiều hôm sau, Thẩm Hàm mang đồ ăn vặt đúng giờ gõ cửa, còn nói: “Hình như tớ bị chụp ảnh.”

“Quan tâm làm gì.” Phương Nhạc Cảnh đóng cửa, “Cậu đến nhà tớ chơi cũng chẳng phải chuyện gì lạ.”

“Không biết là chó săn toà soạn nào.” Thẩm Hàm lấy di động ra, “Đến đây, chúng ta tự chụp một tấm.”

So với bị nhà báo đăng tin, thà họ thẳng thắn tự khai hành trình còn hơn.

Phương Nhạc Cảnh phối hợp dọn phông nền.

Thẩm Hàm mang đồ ăn vặt vào bếp, sau đó đăng ảnh lên trang cá nhân của bản thân.

Fans sôi nổi lăn lộn, nói Mập Mập lại tới nhà Nhạc Nhạc cọ cơm, chúng mị cũng muốn ăn!

“BOSS chừng nào về đó?” Thẩm Hàm phụ một tay, hỏi.

“Ngày kia.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Thế nên tối nay cậu có thể cọ giường.”

“Tuyệt!” Thẩm Hàm vui vẻ, được ngủ ké rồi!

“Hình như cậu gầy đi à?” Phương Nhạc Cảnh bấm một cái lên eo cậu ta, “Giảm cân hở?”

“Không, lịch trình dạo này kín quá.” Thẩm Hàm oán giận, “Nhưng lại không được ăn no.”

Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Hôm nay cậu có thể ăn thỏa thích.”

Nhìn mấy con cua bự đang bò ngang trong bồn nước, Thẩm Hàm nước mắt nước mũi giàn dụa, chỉ kém lấy thân báo đáp.

Từ sau liên hoan phim Châu Âu lần ấy, tin đồn trên mạng xuất hiện không dứt, đại thể đều nói Thẩm Hàm giành được giải Nam phụ xuất sắc nhất, Phương Nhạc Cảnh lại không lấy được giải, quan hệ hai người không còn thân thiết như trước, hơn nữa còn diễn giải đến là đúng lý hợp tình như thể người trong cuộc.

Chung quy cộng đồng mạng vẫn thích hóng chuyện nhất, vì lý do đó mà khi những bài đăng này leo top, không thiếu fans tới cãi lộn, lần này thấy hai người vẫn còn như trước mới xem như yên tâm.

___ Nhìn giả vãi, trông dáng rõ chuyên nghiệp.

Có kẻ bình luận.

Sau đó nhanh chóng bị mắng té tát!

___ Nhạc Nhạc nhà chúng tôi với Hàm Hàm quan hệ rất tốt, không nhọc bạn quan tâm, giữ cái miệng cho xinh bạn nhá!

“Fans tốt ghê.” Thẩm Hàm đứng canh nồi xem di động, bỗng nhiên thấy cảm động quá.

___ Nhạc Nhạc, anh đừng cho Hàm Hàm ăn nữa a a a a! Vất vả lắm ảnh mới có eo đó!

Thẩm Mập yên lặng rút lại cậu mới nói.

Qua một hồi gió tanh mưa máu trên mạng, tiêu đề của truyền thông cũng ngày một biến đổi, chẳng qua không ảnh hưởng bao nhiêu đến Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm, hai người ăn ăn uống uống, chơi bời vui vẻ sung sướng rồi đi ngủ, vẫn giữ bộ dáng bạn thân muôn đời như cũ.

Vui vẻ không lo lắng.

Tòa soạn Lôi Đình đã theo sát Thẩm Hàm nửa tháng cũng không đào được tin tức gì, cực chẳng đã phải buông tha.

“Anh Dật, có vẻ như cậu ta thực sự không giấu diếm điều gì.” Tôn Khôi có vẻ thất vọng, lần này Thẩm Hàm nhờ liên hoan phim châu Âu mà thắng lớn, các toà soạn đều ra sức tìm kiếm thông tin, thế nhưng cuộc sống của người này lại quá đơn giản, ngoại trừ công việc vẫn chỉ là công việc, cùng lắm là đeo khẩu trang trộm đi ăn ngoài, còn không thì tới nhà Phương Nhạc Cảnh chơi game, hoàn toàn không tìm được điểm đột kích nào.”

“Ai bảo cậu theo dõi Thẩm Hàm.” Vệ Dật thản nhiên nói, “Tôi bảo cậu theo Phương Nhạc Cảnh.”

“Phương Nhạc Cảnh lại càng khó đoán hơn.” Tôn Khôi nói, “Đến giờ cũng chẳng moi được thông tin gì, hơn nữa còn không thể theo sát.”

“Gần đây không có sự kiện gì lớn.” Vệ Dật nói, “Danh tiếng của Thẩm Hàm lại đang ở đỉnh, kẻ ngốc mới ra mặt để bị so sánh.”

Không có tin mới tức là không có thu nhập, Tôn Khôi không thể làm gì khác là vừa tạm nhận lăng xê vài người mẫu nhỏ, vừa để mắt đến Phương Nhạc Cảnh ___ Một mặt là vì Vệ Dật giao phó, mặt khác cũng muốn nhân cơ hội kiếm danh tiếng cho tòa soạn.

Trước đây, Nghiêm Khải sở dĩ chọn chung cư Tây Hoa cho Phương Nhạc Cảnh, một mặt là vì bảo an nơi đây tốt, hơn nữa có nhiều lối ra vào, tỷ lệ bị chó săn chụp tới cũng giảm không ít. Chủ nhật vài ngày sau, một chiếc xe đen hết sức bình thường ra khỏi hầm để xe, xác định không có bám đuôi mới đưa Phương Nhạc Cảnh tới khu biệt thự ngoại ô thành phố.

“Nhạc Nhà à.” Bà Moli tươi cười.

“Bác gái.” Phương Nhạc Cảnh ôm bà một cái, “Mừng bác về.”

“Chẹp chẹp.” Nghiêm Khải tựa cửa, “Mẫu tử trùng phùng à.”

Phương Nhạc Cảnh bật cười.

“Thế nên con có thể biến được rồi.” Bà Moli trước sau như một biểu hiện phong phạm mẹ kế.

Nghiêm Khải cười lắc đầu, đi tới tủ lạnh lấy đồ uống.

“Bác vốn thấy lo cho con.” Bà kéo cậu ngồi xuống, “May là con vẫn ổn.”

“Con đã nói rồi, mấy tin trên báo đó không tin được đâu.” Nghiêm Khải đưa Phương Nhạc Cảnh một cốc nước trái cây, “Nhưng mẹ có nghe đâu.”

“Mẹ không thể về vì nhớ Nhạc Nhạc chắc?” Bà Moli lãnh diễm nhìn con trai.

“Dạ dạ, mẹ muốn ngắm bao lâu cũng được.” Nghiêm Khải giơ tay đầu hàng, “Con lên gác làm việc đây, không làm phiền hai người tâm sự nữa.”

Trên sân thượng có trà bánh ấm áp, hương hoa thoang thoảng, rất thích hợp thả lỏng nghỉ trưa.

“Lần này con về nước có thường xem tin tức không?” Bà Moli hỏi.

“Dạ không.” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.

Bà đưa cậu một tách trà, “Con nên xem một chút thì hơn.”

“Dạ?” Phương Nhạc Cảnh chưa hiểu lắm.

“Lăn lộn trong giới này, phải có một trái tim kim cang.” Bà mỉm cười, “Tuy rằng bình thường ta vẫn dặn A Khải bảo vệ con chu toàn, nhưng được che chở quá kỹ càng chưa hẳn là chuyện tốt.”

Phương Nhạc Cảnh ngẫm lại, gật đầu: “Dạ.”

“Khi mới vào nghề, có những lúc có thể dựa vào người khác.” Bà nói, “Nhưng nếu vẫn muốn tiếp tục tồn tại, con phải khiến bản thân trở nên đủ mạnh, lúc trước ta đã từng nói với con, nhưng hình như không có tác dụng.”

Phương Nhạc Cảnh im lặng.

“Có những thời khắc, con có thể khước từ sự bảo vệ đó.” Moli hỏi, “Con có biết vì sao không?”

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.

“A Khải không thể luôn bảo vệ cho con, chắc chắn sẽ có những lúc thiếu sót, có thể vì nó sơ ý, cũng có thể vì nó không thể làm.” Bà nói tiếp, “Mà chút thiếu sót ấy, con phải dựa vào chính mình để đối mặt.”

“Con biết rồi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Cảm ơn bác, bác gái.”

“Ta coi con như con mình.” Bà nói, “Nên mới mong con có thể đi thật ra trên con đường này, dù phải đối mặt với gian nan cơ nào cũng không bị gục ngã.”

“Con sẽ không để bác phải thất vọng đâu ạ.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười.

Bà vuốt tóc cậu, “Cố gắng lên.”

“Hai người nói gì thế?” Nghiêm Khải gõ cửa, “Con vào được không?”

Bà Moli: “Không.”

Phương Nhạc Cảnh bật cười.

BOSS bi thương.

Đêm ấy, Phương Nhạc Cảnh nằm trên giường xem tin tức, Nghiêm Khải tắm xong ngồi xuống cạnh cậu, thuận tay lấy iPad qua nhìn thử, “Xem gì đó?”

Phương Nhạc Cảnh: “Tin đồn.”

“Nào có ai tự xem tin đồn của bản thân hả?” Nghiêm Khải lắc đầu, “Lại còn toàn là tin tiêu cực.”

Phương Nhạc Cảnh bỗng ôm chầm lấy anh.

“Sao thế?” Nghiêm Khải bất ngờ.

“Không sao cả.” Giọng Phương Nhạc Cảnh buồn buồn.

“Bị đã kích rồi hả?” Nghiêm Khải xoa đầu cậu, “Sớm nói với em rồi, đừng xem mấy thứ này.”

Phương Nhạc Cảnh nhắm mặt lại, hít một hơi sâu.

“Ngủ đi.” Nghiêm Khải tắt đèn, “Sau này không được xem nữa.”

Trong bóng tối, Phương Nhạc Cảnh ôm chặt lấy anh, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

“Sao còn không ngủ?” Nghiêm Khải hỏi.

“Sao anh biết em không ngủ?” Phương Nhạc Cảnh giật mình.

Nghiêm Khải bật cười, “Ở bên nhau lâu như vậy, trực giác ấy anh vẫn có.”

“Vậy anh thử dùng trực giác đoán thử xem em đang nghĩ gì đi?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Còn nghĩ gì được nữa.” Nghiêm Khải cốc đầu cậu, “Đừng nghĩ nữa, anh giúp em xử lý những tin đồn tiêu cực đó.”

“Đoán sai rồi.” Phương Nhạc Cảnh nói.

“Vậy em đang nghĩ gì?” Nghiêm Khải khẽ nhíu mày.

“Em đang nghĩ…” Tay phải Phương Nhạc Cảnh một đường lần xuống dưới, sau đó ngẩng đầu khiêu khích nhìn anh.

Nghiêm Khải tóm tay cậu, dứt khoát nghiêng người đè tới.

Trong phòng xuân sắc kiều diễm, chăn đắp tùy tiện bị đẩy sang một bên. Nghiêm Khải cúi đầu đặt từng dấu hôn lên cơ thể trẻ trung nọ, cảm thấy cậu hình như chủ động hơn trước không ít, lòng khấp khởi mừng vui.

Quả nhiên, lâu dài ắt có tiến bộ…

Anh còn nghĩ sẽ vẫn thẹn thùng như trước chứ!

Ba ngày sau, Phương Nhạc Cảnh nhận một cuộc phỏng vấn của tạp chí điện ảnh, thẳng thắn bày tỏ tiếc nuối, cũng không hề lảng tránh câu hỏi sắc bén của ký giả.

Công việc phát ngôn mới tiếp nhận đã đàm phán ổn thỏa từ trước, là một thương hiệu xe dành cho người trẻ tuổi tương đối nổi tiếng, ban đầu đã định chỉ một người là Phương Nhạc Cảnh, chẳng qua sau đó vì kế hoạch quảng cáo nên tiến hành điều chỉnh, thêm vào một nhà phát ngôn khác.

Đối với người mới đến này, Lý Tĩnh và Phương Nhạc Cảnh đều không có ý kiến.

Bởi vì người này đều rất quen thuộc với tất cả mọi người.

Thẩm Hàm vui vui vẻ vẻ, rầm rộ tới studio.

Người hâm mộ reo hò không ngớt!

“Hợp tác vui vẻ.” Phương Nhạc Cảnh cười đưa tay.

“Hợp tác vui vẻ.” Thẩm Hàm nghiêm túc bắt tay.

Hai chiếc xe một đen một trắng lướt nhanh trên đường núi, hai người nở nụ cười xán lạn,

Bầu trời trong suốt như được gột rửa.

Đến trung tuần tháng sáu, lượng công việc của Phương Nhạc Cảnh từ từ tăng lên, Sự kiện Bình Lạc chính thức chuẩn bị công chiếu, chỉ trước 13 phố Dương Bình hai ngày, từ khi quay phim hai đoàn đã cạnh tranh nhau, lần này rốt cuộc triệt để kéo nhau vào cuộc chiến phòng vé.

Trước lễ công chiếu một ngày, Thẩm Hàm lên mạng điên cuồng share tin liên quan, còn hóa thân thành một bạn mập like dạo, dùng nick chính lang thang khắp các trang web giải trí lớn, hết sức tình nghĩa!

“Cố lên.” Nghiêm Khải hôn lên trán cậu.

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh cười với anh, xoay người xuống lầu.

Hội trường rạp chiếu phim, giới truyền thông đã sớm sẵn sàng nghênh đón, mà ở trong phòng nghỉ, đoàn phim lúc này lại có vẻ hơi hỗn loạn.

Thẩm Hàm tuy rất muốn được làm khách mời, nhưng vì có lịch làm việc dài hạn nên đành tiếc nuối buông tha.

Các đài truyền thông lần này đều đã trải qua sàng lọc kỹ lưỡng, hầu như đều là các tờ báo lớn quen thuộc, vì vậy nên cũng không cần lo lắng sẽ bị đặt các câu hỏi quá học búa, cả đoàn đều hết sức thoải mái ___ điều đáng lo duy nhất là, hiệu quả và tiếng vang để lại ban đầu.

“Làm sao bây giờ, chị thấy khẩn trương ghê.” Vẻ mặt Doãn Nhiên nghiêm trọng.

“Chị còn biết hồi hộp à?” Phương Nhạc Cảnh ra vẻ giật mình.

“Thừa lời, sao chị không hồi hộp cho được.” Doãn Nhiên nói, “Đã lâu không tham dự những buổi họp báo hoành tráng như vậy.”

“Cũng không có gì đâu.” Phương Nhạc Cảnh thật lòng an ủi, “Chị còn đi cả show của J.Wang rồi cơ mà, còn chuyện gì làm không được.” Mặc mấy loại quần áo quái dị đó thật khó tưởng tượng.

“Thôi được rồi.” Doãn Nhiên hít một hơi sâu, “Chị muốn yên tĩnh một chút.”

“Nặc Nặc tới rồi!” Bên ngoài truyền đến âm thanh rối loạn.

Nhân viên an ninh tách thành một bức tường người, hộ tống Tô Nặc đi vào.

“Nặc Nặc.” Phương Nhạc Cảnh chào hỏi.

“Hi.” Doãn Nhiên đưa tay.

“Xin chào.” Tô Nặc bắt tay Doãn Nhiên.

Hai cao thủ lớn trong giới cãi lộn chạm chán, một cuộc hội ngộ mang tính lịch sự, vô cùng đáng chụp ảnh lưu giữ.

Vì có quan hệ khá tốt với Nhạc Sanh nên lần này Tô Nặc đảm nhiệm vai trò khách quý, còn chủ động nói có thể hát một bài.

“Tuyệt đối đừng!” Người đại diện Đới An và đạo diễn Nhạc đồng thanh ngăn lại.

Ảnh đế Tô Nặc tiếc nuối.

Tới phân đoạn đi thảm đỏ, Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên đi cùng nhau, lúc ký tên quả trông rất mãn nhãn. Đèn flash lóe không ngừng, Nhạc Sanh là người cuối cùng đi lên sân khấu, nhận mic, ông cười nói, “Đợi đến lúc đặt câu hỏi, mọi người nhớ giơ cao đánh khẽ nhé.”

Phim của Nhạc Sanh có phong cách đồng nhất với ông, ngay cả lễ ra mắt phim cũng rất đơn giản, chỉ có tiết mục đi thảm đỏ rồi để ký giả đặt câu hỏi, sau đó là công chiếu lần đầu. Giới truyền thông hiển nhiên nể mặt ông, đặt vấn đề hầu như hết sức nhẹ nhàng, cũng không hề đề cập tới những rắc rối trong đợt casting lúc trước, các câu hỏi mấu chốt cũng chỉ liên quan tới phòng vé.

“Đứng đầu phòng vé tôi không dám hứa chắc, nhưng có thể lấy được là chuyện tốt.” Nhạc Sanh trả lời, “Tôi nghĩ cũng không có đạo diễn nào muốn từ chối nó cả.”

“Hiện giờ tuy phim còn chưa chiếu nhưng điểm đánh giá trên mạng đã lên tới 4.5 sao, xin hỏi đạo diễn Nhạc có quan điểm thế nào về vấn đề này?” Lại có ký giả đặt câu hỏi.

“Hết sức cảm ơn các khán giả đã đặt hy vọng vào bộ phim này.” Nhạc Sanh nói, “Mau rằng sau khi công chiếu không khiến mọi người phải thất vọng.”

“Đây là lần đầu Nhạc Nhạc quay cảnh giường chiếu, xin hỏi cậu có điều gì muốn nói với fans không?” Có ký giả trêu đùa.

“Không có.” Phương Nhạc Cảnh đáp, “Lúc ấy tôi căng thẳng quá mà.”

“Ruru thì sao?”

“Tôi ư?” Doãn Nhiên suy nghĩ, “Tôi có thể làm chứng, lúc ấy cậu ta căng thẳng ghê lắm.”

Vì đã có kịch bản sẵn với bên truyền thông nên các vấn đề phỏng vấn không quá nhiều. Phỏng vấn xong, vào phòng chiếu phim ngồi, Phương Nhạc Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Màn hình nhanh chóng chiếu logo sản xuất, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.

“Đừng lo lắng quá.” Bạch Dực đưa qua một ly cà phê.

“Tôi mà lo lắng à?” Nghiêm Khải buồn cười.

“Dĩ nhiên.” Bạch Dực ra vẻ thấu hiểu, “Vì cậu mải quan tâm chị dâu mà.”

Nghiêm Khải ê rang, “Cậu có thể đổi xưng hô được không?”

“Cậu Phương thì thế nào?” Bạch Dực thăm dò.

Nghiêm Khải nắm tay thành quả đấm.

Bạch Dực giơ tay đầu hang, còn hỏi, “Lúc nào cậu mới mời tôi uống rượu làm mối đây?”

Nghiêm Khải: “Chuyện đó thì liên quan gì tới cậu?”

“Sao lại không?” Bạch Dực mở to mắt, “Trước kia cậu ngại Nhạc Nhạc ngốc nghếch mà sống chết không chịu ký hợp đồng, không phải nhờ tôi thì không biết cậu ta đang làm ở ngân hang nào rồi.”

“Còn có chuyện này sao?” Mắt Nghiêm Khải đầy nghi ngờ.

Bạch Dực: …

Lại diễn nữa đi.

“Nói lại tôi nghe, ban đầu tôi ngại Nhạc Nhạc làm sao?” BOSS cười thân thiện.

“Đùa thôi, chuyện đó sao có thể xảy ra.” Bạch Dực biết điều nói, “Cậu với chị dâu vừa gặp đã yêu, khi ấy mây hồng đầy trời, y như phim thần tượng.”

“Không tệ.” Nghiêm Khải gật đầu, “Sau này tìm cơ hội, nhắc lại với Nhạc Nhạc lần nữa.”

Khóe miệng Bạch Dực giật giật, tiết tháo đâu.

“Tôi đi hỏi xem tiến triển buổi lễ tới đâu rồi.” Nghiêm Khải nói.

“Chắc gần kết thúc rồi.” Bạch Dực gọi cho Lý Tĩnh, đáp, “Năm phút trước vừa kết thúc, buổi tối sẽ mời bên truyền thông dùng bữa, có lẽ tới chin giờ mới xong.”

“Tính cả Nhạc Nhạc?” Nghiêm Khải hỏi.

“Cậu ta là diễn viên chính, cậu nói xem?” Bạch Dực hỏi ngược lại.

“Được rồi.” Nghiêm Khải đóng văn kiện lại, “Tối tôi mời cậu đi ăn.”

“Tốt bụng vậy?” Bạch Dực lo lắng, “Cậu lại tính đi nghỉ phép à?”

“Cậu có vẻ rất muốn để tôi đi nghỉ phép nhỉ?” Nghiêm Khải như cười như không.

Nói thừa, đương nhiên là không muốn! Bạch Dực vội nói, “Gần đây công việc bận bịu, cậu mà đi, tôi thắt cổ cho cậu xem!”

Đúng thật là phong cách của thanh niên tài tuấn.

Buổi ra mắt phim với truyền thông của Sự kiện Bình Lạc vô cùng thành công, để lại tiếng vang không tệ, chẳng qua ai cũng tự hiểu rằng, suất chiếu 0 giờ mới chính thức được coi là kiểm nghiệm phòng vé.

Note: Ở TQ, buổi ra mắt phim lúc 0 giờ cho thấy sự yêu thích của khán giả đối với phim đó. Bởi lẽ trong thời gian muộn như thế, càng có nhiều người xem càng chứng tỏ tính phổ biến đại chúng của phim.

Tan tiệc trời cũng đã khuya, Phùng Chử lái xe đưa Phương Nhạc Cảnh về, “Về ngủ cho đẫy, chắc cậu cũng mệt rồi.”

“Vẫn ổn ạ.” Phương Nhạc Cảnh có uống chút rượu nên đầu hơi váng, “Anh cũng vất vả rồi.”

“Phản ứng của truyền thông hôm nay xem ra không tệ.” Phùng Chử nói, “Số người xem suất chiếu 0 giờ vô cùng hiếm hoi, như bây giờ đã là không tồi rồi.”

“Ngày mai 13 phố Dương Bình mở suất chiếu.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Đến khi đó có lẽ lại ồn ào cho xem.”

“Cần gì tới mai.” Phùng Chử nói, “Lúc trước đã vậy, sau lễ ra mắt phim có lẽ còn ồn ào hơn.”

Phương Nhạc Cảnh mở diễn đàn, quả nhiên trên mạng đã có không ít bài viết, kêu gọi gom vote cho Sự kiện Bình Lạc, mỗi người có thể vote tối đa 5 sao. Lại tiện tay mở Số 13 phố Dương Bình, điểm hiện tại là 3.5, không cao cũng không thấp, thuộc top giữa trong các sản phẩm phim trong nước.

“Có thể vote ạ?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Đương nhiên, nhưng số vote hiện tại không phải thật.” Phùng Chử nói, “Vẫn còn khán giả muốn được xem.” Còn một lý do khác chưa nói, chính là, tuy rằng antifans trên mạng không ít, nhưng những người mê điện ảnh cũng rất nhiều, biểu hiện lần này của Phương Nhạc Cảnh ở The Sunset rõ như ban ngày, lại không thể gặt hái giải thưởng, tay không ra về, tự nhiêu sẽ có nhiều người vì cậu mà bênh vực kẻ yếu, chuyện khác thì không làm được, nhưng chí ít vẫn có thể ủng hộ bộ phim mới, vậy nên điểm vote của Sự kiện Bình Lạc mới cao đến thế.

“Có tin tức nội bộ, nói rằng bộ phim lần này của đạo diễn Khấu không tồi đâu.” Phùng Chử nói, “Cạnh tranh chắc chắn khó tránh.”

“Vậy thì đến đi.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười, “Ai sợ ai.”

- Hết chương 113-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.