Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.
Edit: Triển, Giaychuidis.
Chạy hoạt động cường độ cao một tháng, Phương Nhạc Cảnh gầy đi không ít, đối với điều này Thẩm Hàm vô cùng hâm mộ, đến khi về nhà cũng vẫn nhéo nhéo tay mình, cảm nhận sự công bằng của cuộc sống.
Mình cũng muốn làm một mỹ thiếu niên nhẹ nhàng mềm mại chứ bộ.
“Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Nghiêm Khải ôm người từ phía sau, “Từ hôm nay không được đi đâu hết, ở nhà ăn cơm nuôi lại thịt.”
“Dạ.” Phương Nhạc Cảnh đáp qua loa, đeo bao tay chuẩn bị rửa chén.
“Để anh.” Nghiêm Khải nói.
“Anh á?” Phương Nhạc Cảnh tỏ vẻ hoài nghi.
“Cơm là em nấu rồi, anh rửa chén.” Nghiêm Khải tựa cằm lên vai cậu.
“Anh biết làm không?” Phương Nhạc Cảnh nói, “Bát đắt lắm đấy.”
Nghiêm Khải ngập ngừng, “Biết.”
“Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh đưa bao tay cho anh, “Thế em ra phòng khách bóc lựu, chờ anh làm xong mình ăn chung.”
“Ừ.” Nghiêm Khải hôn cậu, nội tâm đầy hài lòng, có một gia đình nhỏ thật tốt.
Sự thật chứng mình rằng kỹ năng rửa chén của BOSS đã full điểm, không chỉ không làm vỡ cái nào mà còn tiện thể lau dọn bếp.
Phương Nhạc Cảnh: “Đáng biểu dương à nha.”
“Cũng đâu còn cách nào.” Nghiêm Khải ngồi trên ghế salon, ôm người kéo vào ngực, “Bà xã là minh tinh lớn, anh ở hậu trường chỉ đành làm trâu làm ngựa thôi.” Vô cùng mệt nhọc đó.
Phương Nhạc Cảnh lười biếng dụi dụi, cầm bát ăn lựu.
Trên TV đang chiếu cuộc phỏng vấn với đoàn phim Sự kiện Bình Lạc, Nghiêm Khải nắn bóp gò má cậu, “Lớn rồi.”
“Cái gì lớn rồi cơ?” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.
“Em đã lớn rồi.” Nghiêm Khải nói, “Lúc trước khi vụ gian lận phòng vé nổ ra, anh còn lo em sẽ phải làm sao để đối phó với phóng viên, kết quả xử lý rất tốt.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh dựa vào ngực anh, “Cảm ơn ông chủ đã khen.”
“Hỏi em một chuyện.” Nghiêm Khải nói.
“Có liên quan đến lần phỏng vấn với [Tuyến đầu giới giải trí] đúng khồn?” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, “Ừm, là bác gái dạy em đó.”
“Anh biết ngay mà.” Nghiêm Khải bật cười.
Trong một lần tuyên truyền nào đó, có phóng viên [Tuyến đầu giới giải trí] hỏi cách nhìn của Phương Nhạc Cảnh đối với tình yêu, liệu có giống như nhị thiếu gia Lương Bạch trong phim, băn khoăn quá nhiều nên phải ẩn nhẫn đau khổ không.
“Không.” Phương Nhạc Cảnh cười lắc đầu, “Tôi sẽ chọn đúng người vào thời điểm thích hợp, thế nên không có gì phải băn khoăn, cũng không có gì phải sợ hãi.”
Không khác mấy với câu trả lời của bà Moli năm nào khi bị phóng viên truy hỏi về tình yêu.
“Chúng tôi ở bên nhau là vì có tình cảm với nhau. Gặp đúng người đúng thời điểm, cớ gì vì sự nghi ngờ của người ngoài mà phải buông tay chứ?”
“Bác gái dạy em rất nhiều thứ.” Phạm Nhạc Cảnh nói.
“Anh biết.” Nghiêm Khải nhéo mũi cậu, “Bà còn thường xuyên gọi điện đến khoe khoang, nói là đã trò chuyện với em lâu thế nào.” Vừa nhìn đã biết ai là con ruột.
“Bác gái giúp em học cách tự đối mặt với vấn đề.” Phạm Nhạc Cảnh nói, “Không thể việc gì cũng dựa vào anh được.”
“Rồi em nghe theo luôn à.” Nghiêm Khải than, “Sao lúc anh nói không thấy em ngoan như vậy chứ?”
“Lúc nào cơ?” Phạm Nhạc Cảnh hỏi.
“Quá nhiều.” Nghiêm Khải đáp, “Ví dụ như mỗi lần… Úi.”
“Lúc đó không tính!” Phạm Nhạc Cảnh buông tay che miệng anh.
Nghiêm Khải dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh muốn nói lúc ăn cơm, mỗi lần anh kêu em ăn nhiều một chút em đều than nhiều quá, sao không tính lúc ấy được?”
Phạm Nhạc Cảnh: …
“Hay là em lại nghĩ đến thứ không nên nghĩ?” Nghiêm Khải nâng cằm cậu lắc lắc, giọng rõ là đang đùa.
Lỗ tai Phạm Nhạc Cảnh đỏ lên một chút, nhưng một giây tiếp theo liền ậm ừ vồ lên đẩy ngã BOSS?
Không thể nào, cứ coi như quan hệ giữa cậu và Thẩm Mập có tốt hơn đi nữa thì thứ này cũng không có khả năng lây nhiễm lớn như vậy.
Trên thực tế, ba giây sau, Phương Tiểu Nhạc đã đè tổng giám đốc không đàng hoàng xuống ghế salon, hơn nữa còn bình tĩnh chui vào phòng tắm xối vòi sen! Để diễn tốt vai nhị thiếu gia Bình Lạc với chỉ số đánh nhau đạt max, gần như ngày nào cậu cũng sẽ để dành ít thời gian luyện Muay Thái, hiển nhiên lâu nay đã có tiến bộ.
Nghiêm Khải mở tủ rượu ra, anh cần bình tĩnh tiếp nhận một chút.
Lần sau anh có nên cân nhắc để cậu chọn diễn một nhân vật nào đó dịu dàng chút không đây? Bằng không cứ tiếp tục để người ngày càng bạo lực thì còn đâu là uy của kẻ làm chồng nữa?
“Muốn vào cùng không?” Mười phút sau, Phương Nhạc Cảnh thò cái đầu ướt nhẹp ra hỏi.
Nghiêm Khải cầm ly rượu nhìn cậu, mắt đầy ẩn ý, vô cùng có phong thái của tổng giám đốc.
“Không muốn thì thôi vậy.” Phương Nhạc Cảnh xoay người đóng cửa lại.
Nghiêm Khải: …
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Nghiêm Khải thấy ngực khó chịu, cắn răng nghiến lợi sải bước tới.
Nếu muốn quyến rũ thì nên làm chuyên nghiệp chút chứ, hỏi một câu rồi chạy về là xong à.
Phương Nhạc Cảnh dựa vào bồn tắm, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh: “Anh giận thật à?”
Nghiêm Khải giật nút áo.
Phương Nhạc Cảnh dịch sang một bên, sóng nước lượn lờ, cơ thể trẻ trung mềm mại như ẩn như hiện dưới bọt nước.
Nghiêm Khải: …
Sự thật chứng minh, loại chuyện sắc – dụ này nhất định là vũ khí sắc bén nhất của giới tiểu thụ!
Ít nhất đối với BOSS mà nói, nó bén đến mức không thể bén hơn được nữa!
Hôm sau Nghiêm Khải đi làm, Phương Nhạc Cảnh vẫn còn nằm sấp trong chăn, mãi đến giữa trưa vẫn còn đang ngủ.
Điện thoại đầu giường réo vang, hiển thị người gọi tới là Thẩm Mập: “Có tới công ty không? Tớ có mang sủi cảo nhân thịt cá cho cậu này, Dương Hy bao!”
“Không cần đâu, hôm nay tớ xin nghỉ ở nhà.” Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái, “Cậu tự ăn đi, cảm ơn nhé.”
Nghe giọng cậu khàn khàn, Thẩm Hàm trầm mặc một chút: “Có phải cậu lại chơi bời túng dục với BOSS rồi không?”
Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không định kể, cũng lười nói chuyện với cậu ta: “Sao, có ý kiến gì?”
Lại còn thừa nhận sảng khoái như vậy! Thẩm Mập nghẹn họng một lúc, sau đó mới lưu loát nói: “Tất nhiên là không, có thể hầu hạ tổng giám đốc là may mắn của cậu, làm người phải biết báo ơn, không thì khác gì miếng thịt xá xíu.”
“Anh ấy không ở có đây đâu.” Phương Nhạc Cảnh ê răng.
“Tớ biết.” Thẩm Hàm nói, “Tớ thấy BOSS rồi, anh ấy đi qua khu vườn hoa, tớ chỉ là phản xạ có điều kiện.” Thật không thể chân chó hơn được nữa, vô cùng xứng với danh hiệu kim bài tiểu đệ!
“Không có gì thì tớ ngủ tiếp đây.” Phương Nhạc Cảnh chôn đầu vào gối.
“Ngủ đi ngủ đi.” Thẩm Hàm thẳng thắn, cúp điện thoại xong bèn nhìn Dương Hy, “Em biết tại sao Nhạc Nhạc không mập rồi.”
“Tại sao?” Dương Hy hỏi.
“Tại BOSS quá uy mãnh.” Thẩm Hàm nói, “Từ nay Nhạc Nhạc không tảo triều.”
Dương Hy: …
Thẩm Hàm dùng ánh mắt đầy trông mong nhìn anh.
“Tám giờ sáng mai phải lên máy bay, đêm nay mười một giờ nhất định phải ngủ.” Dương Hy sửa lại văn kiện trong tay, khuôn mặt lạnh lùng không đổi.
Thẩm Mập vô cùng tiếc nuối, dục cầu bất mãn.
Thiệt muốn điên cuồng lăn giường một phát!
Những ngày cuối tháng bảy còn lại nhanh chóng trôi qua, Phương Nhạc Cảnh cũng một mực nghỉ ở nhà. Giữa tháng tám, giới truyền thông trong nước cuối cùng cũng náo nhiệt trở lại, hiển nhiên là vì liên hoan phim châu Á chuẩn bị diễn ra. Nếu nói liên hoan phim lần trước là mưa thuận gió hòa, vậy lần này chính là đầy mùi thuốc súng, trong đó vị trí ngập khói đạn nhất tất nhiên chính là cuộc tranh ảnh đế giữa Phương Nhạc Cảnh và Vệ Dật.
Hai bộ phim từ lúc bắt đầu khai máy đã tranh giành cấu xé lẫn nhau, dù là do truyền thông bịa ra hay là chuyện có thật, ít nhất thế cạnh tranh là sự thật không cách nào phủ nhận. Hơn nữa thành tích phòng vé cũng rất tốt, vai chính đều xem như là nhân tài mới nổi, fan hâm mộ lại là hai ba ngày choảng nhau một trận nhỏ, hấp dẫn chú ý cũng là chuyện trong dự liệu!
Lần này Thẩm Hàm không nhận được đề cử, nên toàn bộ hành trình chỉ được xem là khách quý đến tham dự, tất nhiên là ung dung hơn Phương Nhạc Cảnh rất nhiều, thậm chí lúc trên xe còn xung phong hát một bài.
Phương Nhạc Cảnh: …
Phùng Chử ngồi phía trước chen miệng hỏi: “Để thư giãn tâm trạng à?”
“Lúc này sao lại phải thư giãn tâm trạng.” Thẩm Hàm ngập tràn ý chí chiến đấu nói, “Tớ muốn hát một bài chiến ca!”
“Im đi.” Phương Nhạc Cảnh nằm trên ghế dựa, ngữ điệu lạnh lùng.
Thẩm Mập cảm giác mình lại bị tổn thương thêm lần nữa.
Tự nhiên muốn nhảy xuống xe quá.
Khác với năm trước, năm nay liên hoan phim châu Á đã đổi địa điểm cử hành, thảm đỏ trài dài lên cả một đoạn bậc thang, cửa vào đại sảnh to lớn đầy lộng lẫy, vô số ánh đèn thủy tinh hòa quyện vào nhau, có mấy phần phong vị của những thánh điện mộng ảo.
Dưới sự chỉ dẫn của tiếp tân, đoàn phim Sự kiện Bình Lạc lên thảm đỏ cuối cùng, đầu tiên là đạo diễn và chủ biên, tiếp đó là Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên, trai tài gái sắc, có thể nói là một đôi bích nhân.
Do cả bộ phim lấy bi kịch làm kết thúc, cảnh cuối cùng là một đoạn hồi ức không rõ ràng nên để lại nhiều ấn tượng cho người xem. Không ít ký giả ở đây cũng là fans phim, lần này cặp nhân vân chính lại một lần nữa lấy tư thái tình lư xuất hiện, vải vóc hoa lệ, nét cười rạng rỡ khiến ai nấy đều có cảm giảm như trùng phùng sau xa cách đã lâu, không kiềm chế được mà điên cuồng bấm máy ảnh. Mà dân mạng sau khi xem truyền hình trực tiếp cũng ngay lập tức đưa từ khoá #Sự kiện Bình Lạc Lương – Lịch trùng phùng# lọt top hot.
Thảm đỏ rất dài, khi đi đến cuối, Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên cùng quay đầu gửi lời cảm ơn tới truyền thông, vừa vặn thấy số 13 phố Dương Bình bước lên thảm đỏ.
Doãn Nhiên kéo tay cậu, nhẹ bóp khuỷu tay một cái, nở nụ cười hiền lành nhưng ẩn ý tàn bạo – ngược chết tên kia!
Phương Nhạc Cảnh mỉm cười, cả hai cùng nhau vào đại sảnh.
Đến khi lễ trao giải chính thức bắt đầu đã là hai tiếng sau. So với liên hoan phim châu Âu đơn giản hiệu suất cao, hiển nhiên liên hoan phim châu Á có nhiều khâu phức tạp hơn, Nghiêm Khải ngồi hàng đầu tien, cúi đầu xem đồng hồ.
“Đến sớm nhỉ.” Bạch Dực nhìn anh đầy ẩn ý.
Nghiêm Khải cười đáp, “Phó tổng Bạch à.”
Hết sức điềm đạm, không hề uy hiếp.
“Hát hay ghê.” Bạch Dực vội ngồi thẳng lưng.
Chương trình tiếp tục diễn ra, Thẩm Hàm cũng lên sân khấu trao giải nam ca sĩ xuất sắc nhất. Sự kiện Bình Lạc dẫn đầu thu được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, Số 13 phố Dương Bình cũng lấy được giải Biên kịch xuất sắc nhất, có thể nói là không phân cao thấp, mỗi bên một vẻ, chỉ là điều giới truyền thông và dân mạng quan tâm nhất vẫn là cuộc tranh giành giải Ảnh đế.
“Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.” Khách mời trao giải là Ảnh hậu Tiêu Mị Mị, cô mở phong thư ra rồi cười nói, “Mọi người đoán xem là ai?”
Doãn Nhiên khẩn trương nhìn lên sân khấu.
“Là một người mới rất có thực lực trong giới điện ảnh.” Tiêu Mị Mị tiếp tục nói, “Năm tuổi đã đóng bộ phim đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thực sự đảm nhiệm vai nữ chính.”
Đoàn phim Sự kiện Bình Lạc dẫn đầu hoan hô.
Doãn Nhiên cắn chặt môi dưới.
“Chúc mừng Ruby, cô Doãn Nhiên.” Tiêu Mị Mị nói, “Biểu hiện rất tốt.”
Khán phòng vỗ tay như sấm, vì váy lễ phục quá dài nên Doãn Nhiên được Nhạc Sanh đích thân dẫn lên sân khấu nhận thưởng.
Đoàn phim có thể nhận được giải thưởng có giá trị như vậy, tất nhiên trong lòng Nghiêm Khải rất vui vẻ, nhưng đồng thời cũng càng thêm lo lắng – từ lần đầu giải liên hoan phim châu Á được tổ chức đến nay, chưa từng có đoàn phim nào một lần nhận được cả hai giải nam nữ chính xuất sắc nhất cả.
Bạch Dực cười vỗ tay, nhưng cũng khó tránh khỏi lo lắng.
Lần đầu tiên lỡ mất giải ảnh đế còn nằm trong dự liệu, THE SUNSET đã xem như là kết quả bất ngờ, nhưng nếu lần này lại tiếp tục để vuột mất, vậy thì quả thật quá xui rồi.
Sau phần trao giải nữ diên viên chính xuất sắc nhất là một số tiết mục biểu diễn, ngay khi Bạch Dực cảm thấy Nghiêm Khải chuẩn bị nổi nóng định viết chi phiếu mua đứt liên hoan phim thì cuối cùng cũng đến phần trao giải nam chính xuất sắc nhất.
Người trao giải là ngài Hoàng Tây, mặc âu phục, tóc bạc, dù tuổi đã cao nên bước chân có hơi tập tễnh nhưng mị lực của ông vẫn không hề giảm sút.
Tất cả người xem có mặt tại đây đều tự động đứng lên, dành cho ông một tràng vỗ tay.
“Cảm ơn mọi người.” Ngài Hoàng móc kính lão ra, cười trêu, “Hy vọng là tôi không đọc sai tên.”
Bên dưới cười thân thiện.
Sau khi chiếu đoạn phim của năm nghệ sĩ lọt vào danh sách, ngài Hoàng mở phong bì ra đọc: “Nam diễn viên xuất sắc nhất, Sự kiện Bình Lạc – Phương Nhạc Cảnh.”
Đã quen với các vị khách quý nói chêm chọc cười một trận, khán giả đã sớm chuẩn bị đợi thêm vài phút, lại không ngờ ngài Hoàng sẽ đọc thẳng tên ra như vậy, mọi người đều ngẩn ra, không ai kịp phản ứng.
Kể cả Phương Nhạc cảnh.
“Nhạc Nhạc!” Thẩm Hàm trái lại là người phản ứng trước tiên, kích động hô lên một tiếng.
Thật không hổ là Mập nhanh trí.
Dương Hy ngồi phía sau, vừa buồn cười lại vừa đau đầu.
Doãn Nhiên cũng hô to, đứng dậy ôm cậu: “Chúc mừng!”
Lúc này khán phòng mới nổ một tràng pháo tay, camera nhanh chóng chuyển cảnh, màn hình lớn trực tiếp hình của Phương Nhạc Cảnh.
Nghiêm Khải thở phào nhẹ nhõm, cười vỗ tay nhìn cậu.
Một đường tiến thẳng lên sân khấu, Phương Nhạc Cảnh nhận cúp từ tay ngài Hoàng: “Cảm ơn mọi người.”
Phía dưới an tĩnh lại.
“Tôi cảm thấy rất kích động.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Cũng rất vui nữa.”
Vì là truyền hình trực tiếp nên độ nóng của chủ đề # Tân ảnh đế Phương Nhạc Cảnh # nhanh chóng tăng vọt, thay cho chủ đề # Nhạc Nhạc cố gắng lên #, còn chủ đề liên quan đến Vệ Dật thì đều đã bị ép hẳn xuống.
Thẩm Hàm nhanh chóng share tin, một hơi thêm tận hơn chục sticker mặt cười tiểu nhân, sự phấn khởi gần như tràn ra khỏi cả màn hình! Chung Ly Phong Bạch cũng chia sẻ theo, ngoài việc bày tỏ tiếc nuối vì trước đó hợp tác không thành công, còn viết! Một bài! Thơ! Từ tận đáy lòng! Chúc mừng! Hơn nữa phần kết còn nhắc đến Dạ Phong Vũ, hy vọng anh và Phương Nhạc Cảnh sẽ đồng thời xuất hiện trong bộ phim điện ảnh mới của mình.
Sau khi đọc được, Nghiêm Khải bình tĩnh chụp ảnh màn hình gửi Mục Thu.
Kết quả thuận lợi nhận lại ảnh giơ ngón giữa.
Tâm trạng BOSS rất tốt, tắt di động dõi theo Phương Nhạc Cảnh xuống sân khấu.
Thẩm Hàm xông lên trước ôm cậu, nở nụ cười rạng rỡ, ánh đèn sân khấu nối thành một dải, ai nấy đều cảm thán trong giới giải trí ngày nay thật sự rất hiếm thấy đôi bạn thân như vậy.
Giải phim điện ảnh xuất sắc nhất được trao cho một bộ phim có nội dung về tình cảm gia đình, dù vậy, có thể một lần thu được cả giải ảnh đế ảnh hậu và đạo diễn xuất sắc nhất, Sự kiện Bình Lạc đã xem như thắng lợi hoàn toàn, dù lễ trao giải còn chưa kết thúc hẳn, nhưng tất cả mọi người đều đã có thể đoán được đầu đề của ngày hôm sau.
Sau lễ trao giải, Phương Nhạc Cảnh ở lại nhận một cuộc phỏng vấn nhỏ, sau đó về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho lần phỏng vấn chính thức sau này.
Vừa vào cửa, Nghiêm Khải đã ôm cậu tung lên không trung một hồi, sau đó hai người cùng cười lăn trên thảm.
“Chúc mừng em.” Nghiêm Khải ghé vào lỗ tai cậu nói.
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh, “Em lấy được giải Ảnh đế rồi.”
Nghiêm Khải hôn mũi rồi lại hôn lên khóe môi cậu, cưng quá.
“Bây giờ có phải là không sợ phóng viên chụp nữa rồi không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Em muốn công khai?” Nghiêm Khải ngồi dậy.
“Vậy cũng được.” Phương Nhạc Cảnh suy nghĩ một chốc, “Không thì chờ một thời gian nữa.” Dù sao bây giờ hai người đang xuôi chèo mát mái, cũng không gấp gáp công khai tình cảm, như vậy có hơi vội vã.
“Lúc em lên đài nhận giải, anh đã nhận được ba cuộc điện thoại rồi.” Nghiêm Khải kể, “Bác gái một cuộc, ba mẹ mỗi người một cuộc.”
“Mẹ em cũng gọi cho anh á?” Phương Nhạc Cảnh có hơi bất ngờ.
“Sao lại không, anh là người giám hộ trên pháp luật của em đấy.” Nghiêm Khải chọt chọt mũi cậu.
Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười: “Đừng học Hàm Hàm nói lung tung!”
“Bác gái và mẹ đều mừng cho em.” Nghiêm Khải nói.
“Còn bác trai dùng lời nói thấm thía, bảo chúng ta lấy đại cuộc làm trọng?” Phương Nhạc Cảnh đoán.
“Quả nhiên em hiểu rất rõ.” Nghiêm Khải cười.
“Bác nói sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Ba không nói không thể công khai.” Nghiêm Khải đáp, “Chẳng qua nhắc nhở chúng ta còn trẻ, phải lấy sự nghiệp làm trọng, muốn công khai quan hệ trước công chúng cũng được, nhưng phải suy nghĩ kỹ.” Nghĩ một hồi anh lại lầm bầm, “Chắc là sợ sau khi em đoạt được ảnh đế, anh sẽ chờ nổi mà cầu hôn ngay tại hiện trường.”
Phương Nhạc Cảnh lạnh lưng, yên lặng nhích ra xa anh một chút.
“Bây giờ đừng bàn mấy chuyện này nữa.” Nghiêm Khải ôm cậu đứng dậy, “Anh chuẩn bị vang đỏ rồi, mình chúc mừng một chút.”
“Anh lại lấy từ chỗ giám đốc Mục à?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Sao lại nói chồng em như thế hả?” Nghiêm Khải cau mày.
“Không phải à?” Phương Nhạc Cảnh hỏi lại.
Nghiêm Khải đáp: “Ừ.”
Phương Nhạc Cảnh: …
Quả nhiên.
“Nhưng tên đó trộm từ chỗ Âu Dương.” Nghiêm Khải giải thích.
Phương Nhạc Cảnh nhìn anh không nói gì, người nào cũng như nhau.
Nghiêm Khải khui nút chai, rót rượu vào ly cao cổ: “Nào, chúc mừng cho tân ảnh đế của chúng ta.”
“Cảm ơn.” Phương Nhạc Cảnh chạm ly với anh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Còn nữa, hy vọng phần may mắn này có thể kéo dài đến sang năm.” Nghiêm Khải gãi mũi cậu, “Nếu không có gì bất ngờ, Sự kiện Bình Lạc sẽ tham gia liên hoan phim châu Âu lần kế tiếp.”
“Thì?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Thì?” Nghiêm Khải buồn cười nhìn cậu.
“Đừng nói trước.” Phương Nhạc Cảnh lại rót thêm rượu vào ly, “Tối nay đừng nghĩ gì cả.” Dây cung bị kéo căng cuối cùng cũng hạ xuống, tối nay cậu chỉ muốn buông lỏng một chút.
“Hay nhân dịp tối nay mình uống say một lần đi?” Nghiêm Khải ghé vào tai cậu nói, “Ngày mai không cần đi làm, anh ở nhà với em.” Giọng anh dần trở nên mập mờ, đến cuối cùng biến mất giữa hai đôi môi giao hoà.
Chất cồn của rượu dần hòa làm một với máu nóng trong cơ thể, mang đến khoái | cảm cấm kỵ. Hình ảnh trước mắt đều dần biến thành mơ hồ, thứ duy nhất rõ ràng, chỉ có khuôn mặt quen thuộc kia.
Phương Nhạc Cảnh hơi dùng sức, đặt người dưới thân mình.
Cổ áo sơ mi của Nghiêm Khải đã mở, anh nằm trên giường nhìn cậu.
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn môi anh, rồi một đường trằn trọc kéo xuống.
Tiếng hít thở trong đêm đen dần run rẩy, như phong ấn trong khu rừng được pháp thuật phóng thích, cám dỗ những người chìm đắm trong tình yêu từng bước hãm sâu.
Hết thảy đều vô cùng điên cuồng.
“Anh đoán xem lúc này Nhạc Nhạc với BOSS đang làm gì?” Thẩm Mập dựa vào giường, khoe ra chiếc quần lót sexy của mình.
Dương Hy nói, “Ngủ.”
“Sao lại thế.” Thẩm Hàm nghiêm túc, “Nhất định là đang lên kế hoạch nghề nghiệp, xem làm sao để có thể kiếm nhiều tiền hơn trong thời gian ngắn nhất.” Rất phù hợp với quan hệ thuần khiết giữa BOSS và cấp dưới, đúng là có lý có cứ.
Dương Hy bật cười.
Thẩm Hàm híp mắt nhìn anh.
“Anh sợ em mệt quá thôi.” Dương Hy bất đắc dĩ xoa xoa mặt cậu. Có trời mới biết, nhìn cậu lắc lư trước mắt mình, anh nhịn cực khổ đến thế nào.
Em không mệt chút nào! Thẩm Hàm bẻ bẻ ngón tay.
Đêm tân hôn thế mà anh lại bắt em chăn đơn gối chiếc, nghĩ xem có nên gọi lên tổng đài đêm khuya, cùng các thiếu phụ có chồng liệt | Dương không nhấc nổi kể khổ không đây.
Thật không thể thê thảm hơn được nữa mà.
Dương Hy ôm cậu đè xuống chăn.
Thẩm Hàm vui vẻ nói: “Lần này là để ăn mừng Nhạc Nhạc cầm cúp ảnh đế.”
Nét mặt ngài Dương chợt cứng lại, sao còn phải tìm lý do chứ.
“Lần kế là vì Ru… Úi!”
Để ngăn cậu nói ra thêm mấy câu phá hỏng bầu không khí, Dương Hy quả quyết dùng môi chặn lời trở lại.
Lần kế là vì Ruby!
Sau đó lần tiếp nữa là vì đạo diễn!
Thẩm Hàm cong mắt.
Thật là vô cùng sảng khoái.
- Hết chương 115-